Vân Thi Thi nghe vậy, lại không khỏi mềm mại.
Cung Kiệt luôn luôn như thế.
Lúc nhỏ, nó không để cho bất kỳ ai khi dễ cô, trước kia, cô bị người bắt nạt, thường thường là nó luôn bảo vệ cô, giống như là thần bảo vệ của cô, luôn luôn xuất hiện bên cô trước tiên.
Cô còn nhớ rõ, có một lần Tiểu Kiệt vì bảo vệ cô, đánh một trận cùng một đám trẻ con, đối phương đông người, nó chỉ có một mình, đánh làm cho bị thương cả người, sưng mặt sưng mũi, cô ở bên cạnh bị dọa đến khóc mất tiếng, mấy lần muốn lên ngăn, đều bị đẩy ra.
Cuối cùng vẫn là người lớn chạy tới, đám trẻ con này mới thu liễm, giải tán lập tức.
Nhưng nó bị đánh gần như ngất.
Đó là một lần tồi tệ nhất.
Cũng làm cho cô nhớ sâu nhất.
Vân Thi Thi nói: "Chị biết."
"Liên quan tới thân phận của em... Em sẽ tìm thời gian thích hợp nói với chị!"
"Được!"
Cúp điện thoại, Cung Kiệt và Hữu Hữu ăn ý đập tay.
"Cháu đã nói rồi! Nhất định mẹ sẽ hối hận hung dữ với cậu, tâm của mẹ rất mềm." Biết rõ mẹ như vậy, Hữu Hữu giải thích vô cùng tinh tế.
...
Lễ đính hôn kết thúc, Khương Thân giống như lúc trước cam đoan, ngoan ngoãn mang hết hồng bao tới, Vân Thi Thi mở ra xem, vậy mà chừng bảy chữ số, cũng là bạo tay, nhất thời dở khóc dở cười.
Giống như, có thể tưởng tượng được bộ dạng Khương Thân giờ phút này ủy khuất như thế nào!
Không nghĩ tới, cô chỉ nói một lời nói đùa, lại để cho anh ta tưởng thật!
Về đến phòng, nàng nhìn qua đống quà tặng chất thành núi, vừa hạnh phúc, vừa ngọt ngào.
Giờ phút này, cuối cùng cô hiểu, vì sao ngày kết hôn, cô dâu là người hạnh phúc nhất?
Đại khái là bời vì mỗi một đoạn tình cảm đi qua mưa gió chìm nổi, sau cùng được nở hoa kết trái, ở gần người yêu, đại khái cũng là chuyện hạnh phúc nhất!
Lúc đó, trong đầu của cô bỗng nhiên lóe lên một câu ca từ:
“Cuối cùng đợi được em, may mà tôi không có từ bỏ.”
Hạnh phúc tới thật vất vả, mới càng khiến người thêm trân quý!
Sau lưng, bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân.
Vân Thi Thi bỗng nhiên lấy lại tinh thần, vừa muốn quay người, thắt lưng đã được một đôi tay có lực nhốt chặt.
Mộ Nhã Triết ôm cô từ phía sau, ôm cô vào trong ngực, rủ mi mắt xuống, ghé gương mặt tuấn tú tới bên tóc mai cô, tham lam ngửi mùi thơm ngát từ tóc cô.
"Đang suy nghĩ gì vậy?"
Giọng anh dịu dàng, kề sát bên tai cô, hơi thở ấm áp không ngừng lướt nhẹ trên cổ cô, khiến toàn thân cô có chút giật mình, vừa rụt bả vai, ai ngờ anh đột nhiên dán lên bên tai của cô, cực kỳ mập mờ ngậm lấy dái tai đáng yêu, lại làm cho tim cô đập như sấm.
"Anh..."
"Anh cái gì?"
"Anh đừng như vậy..."
Vân Thi Thi có chút khước từ, bị anh trêu chọc như thế, có chút ngứa, thế là giận trách: "Anh như vậy, làm cho em ngứa!"
"Ai bảo em mê người như thế, dụ dỗ anh, chẳng lẽ, còn đẩy anh ra sao?"
Người đàn ông cười một tiếng, lại không có bị cô khước từ bức lui, ngược lại cường thế hơn mấy phần, cắn vành tai của cô, thân mật ngậm lấy, chẳng qua vui đùa. Làm trên mặt cô nhất thời có phản ứng, giống như lửa thiêu lan tràn, đỏ ửng từ gương mặt lan đến dái tai, thân thể cũng có chút nóng lên rồi!
Anh thích bộ dạng cô thẹn thùng, yêu thích không buông tay.
Bình luận facebook