Vân Thi Thi không thể nào bình tĩnh được, người cảnh sát nói vài câu với cô rồi rời đi.
Đến phòng khám nghiệm tử thi, cảnh sát lấy chìa khóa ra, mở cửa, Vân Nghiệp Trình và Vân Thi Thi vừa đi vào, đã ngửi thấy một mùi hôi thối nồng nặc xông lên.
Trong phòng khám nghiệm tử thi có mấy cái bàn, một cái bàn trong đó đặt một thi thể người, nói là thi thể, chứ không còn ra hình người nữa rồi.
Thi thể đã bị thối rữa rất nghiêm trọng, hơn nữa, trải qua một thời gian dài ngâm trong nước biển và bị ăn mòn, cả thi thể trương phồng lên, thũng trướng đến không còn hình dáng, tóc bong ra khỏi da đầu, gương mặt trở nên cực kỳ dữ tợn.
Cái này còn chưa tính là ghê tởm, ghê tởm nhất chính là bị cá gặm rỉa, da thịt bấy nhầy, vụn nát, một cánh tay bị cụt mất, hai chân vặn vẹo không ra hình dáng.
Thi thể không mặc quần áo, bởi vì khám nghiệm nên mổ bụng, đầu cũng bị chẻ ra, cắt mấy miếng vụn để làm hóa nghiệm.
Da thịt hoàn toàn bị rữa nát.
Mùi hôi từ trên thi thể cùng mấy vi sinh vật phân giải thi thể tạo nên mùi hôi thối đặc biệt ghê tởm, làm người ngửi cảm thấy buồn nôn, trong mùi hôi cực độ đó, còn có một mùi hơi chua.
Vân Thi Thi nín thở, nhưng khó mà ngăn được cái mùi gay mũi kia, do dự đứng ngoài cửa, mặc dù đã mang khẩu trang rất dày, cũng không cách nào chống đỡ được, cô không biết nếu mình bước tới gần thêm mấy bước nữa, có nôn luôn ngay trước mặt cảnh sát và Vân Nghiệp Trình không.
Người cảnh sát đứng bên cạnh có ý tốt nhắc nhở: "Nếu như cảm thấy không chịu nổi thì không cần tới gần."
"Đang làm khám nghiệm sao?" Vân Nghiệp Trình chịu đựng mùi hôi lên tiếng hỏi.
Cảnh sát gật đầu một cái.
"Đang làm khám nghiệm, chỉ có điều là bởi vì... Xin thông cảm, bởi vì tình trạng thi thể quá... Cho nên, mời tới mấy bác sĩ pháp y thâm niên cũng không cách nào chịu đựng được thời gian dài đối mặt với thi thể, vì vậy quá trình khám nghiệp kéo rất lâu, đã tiến hành hơn nửa tháng nay."
Vân Nghiệp Trình nhíu mày.
Đúng thật có thể tưởng tượng, công đoạn khám nghiệm tử thi có bao nhiêu vất vả.
Vân Nghiệp Trình chần chừ một lát, từ từ đi lại gần thi thể, vừa mới bước tới được mấy bước, ông tiếp xúc gần với mùi hôi thối kia, không chịu đựng được nữa, dạ dày ông cuộn lên một trận buồn nôn mãnh liệt chực trào ra, vô cùng khó chịu.
"Ông Vân, ông đừng cố miễn cưỡng mình. Hiện trạng như vầy người thường căn bản không thể nào chịu đựng được!"
Vân Nghiệp Trình khoác tay, đi tới bên cạnh thi thể, cúi đầu nhìn gương mặt xấu xí hung tợn kia, đau lòng, nước mắt trào ra.
Quá thảm.
Ông từng nghĩ đến vô số kết quả, nhưng không ngờ kết cục lại là như vậy.
Dù sao đi nữa thì Lý Cầm cũng là vợ ông, tình cảm nhiều năm như vậy, đột nhiên một ngày chợt xuất hiện trước mặt ông trong bộ dạng chật vật như thế này.
Nhất thời ông cảm thấy thật khó chịu, nước mắt rơi đầy mặt.
"Lý Cầm ơi... Là ai đã hại bà thành ra như vầy?"
Vân Thi Thi ngay lập tức đi lên, an ủi ông: "Cha, cha đừng đau khổ quá, người cũng đã đi rồi..."
"Tại sao lại có thể như vậy chứ? Sao lại chết thảm như vậy? Rốt cuộc là ai đã ra tay!"
"..."
"Bà ấy có làm sai trăm triệu lỗi lầm, cũng không đáng phải chết thảm như vậy!"
Gương mặt Vân Nghiệp Trình đầm đìa nước mắt.
Cảnh sát đi tới, lấy tấm vải bịt kín thi thể, sau đó đỡ Vân Nghiệp Trình ra ngoài cửa.
"Hiện tại, thân phận đã xác định được rồi, nhưng vì làm đúng theo trình tự, còn cần phải chờ kết quả giám định ADN. Có điều, mời hai vị phối hợp với chúng tôi để lấy lời khai!"
Bình luận facebook