Nửa phút sau, Vân Thi Thi ôm Tiểu Dịch Thần ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế sofa.
Hữu Hữu bận trước bận sau, lưu loát chỉnh lý, không quá mười phút đồng hồ, tất cả hành lý đều đã thu dọn thỏa đáng.
"Hô —— "
Hữu Hữu lấy khăn tay lau nhẹ cái trán dính mồ hôi: “Được rồi!"
Ngẩng đầu, liền thấy Vân Thi Thi vô cùng cảm động và Tiểu Dịch Thần vô cùng sùng bái, khóe môi cậu kéo ra, có chút không biết nói gì nhìn họ.
"Làm sao?!"
"Hữu Hữu, con thật giởi! Về sau người nào gả cho con, quả thực là phúc khí lớn!" Vân Thi Thi cảm động chính mình, vậy mà dạy ra đứa con trai hoàn mỹ như vậy.
Tiểu Dịch Thần sùng bái nhìn cậu.
"Hữu Hữu, nếu anh là con gái, nhất định sẽ đuổi theo gả cho em."
"Lăn." Hữu Hữu một mặt ghét bỏ nhìn cậu: "Người nào cưới anh là không may."
"Vì sao?!"
Tiểu Dịch Thần ủy khuất nói, "Chẳng lẽ anh không ưu tú sao?"
"Đơn giản là quá ưu tú, cho nên không với cao nổi."
Cha người đang cãi cọ, chuông cửa bỗng nhiên vang lên.
"Là cha về rồi!" Tiểu Dịch Thần hưng phấn nhướng mày.
Hữu Hữu lại cảm thấy kỳ lạ, đi qua mở cửa, một bên nghĩ linh tinh: “Cha không có mang chìa khoá sao?"
Vừa mở cửa, liền thấy ngoài cửa, Tần Chu đứng ở cửa ra vào, cửa mở ra, cúi đầu xuống, một bánh bao nhỏ đứng ở cửa ra vào, mở to ánh mắt như nước trong veo đánh giá anh ta, nhất thời kinh ngạc.
"Chào cháu, người bạn nhỏ!"
Tần Chu mỉm cười chào hỏi.
Mới đầu anh ta kinh ngạc một chút, bất tri bất giác kịp phản ứng, đứa bé trước mắt có bộ dạng giống Mộ Dịch Thần như thế, đại khái là con út của Boss, tên Vân Thiên Hữu!
Tuy chưa thấy qua, nhưng suy luận một chút, liền biết thân phận đứa nhỏ này là gì rồi.
Mộ Dịch Thần cũng đi tới cửa, tò mò dò xét anh ta, cậu không biết Tần Chu, nhưng Tần Chu biết cậu.
"Chú là ai?" Mộ Dịch Thần tỏ ra cảnh giác, hoài nghi hỏi, hoàn toàn coi Tần Chu trở thành ông chú quái dị không có ý tốt, rất đề phòng.
Tần Chu bật cười: “Chú tìm mẹ mấy đứa."
"À, chú là người đại diện của mẹ!" Hữu Hữu đánh giá một chút, cho ra kết luận.
Tần Chu nhất thời cảm thấy ngạc nhiên: “ Ồ? Làm sao cháu biết?"
"Cháu nhận ra tiếng chú."
Tần Chu và Vân Thi Thi gọi điện thoại, nhắc nhở thông cáo hành trình cho cô, có khi Hữu Hữu sẽ ở bên người.
Cậu rát nhạy cảm với âm thanh, trên cơ bản, nghe qua là sẽ không quên.
Bởi vậy, Tần Chu mới mở miệng, cậu liền đoán được thân phận của anh ta.
"Bạn nhỏ thật thông minh."
Hữu Hữu mở cửa mời anh ta vào, Vân Thi Thi thấy là anh ta, có chút ngoài ý muốn: “ sao anh lại tới đây?"
"Tôi phụng mệnh lệnh ông chủ, tới đón cô bay ra Hải Thị."
Vân Thi Thi "A" một tiếng, đầu tiên là khẽ gật đầu, bỗng nhiên kịp phản ứng, nghi hoặc nói, "Vậy anh ấy đâu? Đang bận?"
"Ây..."
"Vé máy bay đã đặt xong, một giờ chiều sẽ bay, anh ấy sẽ trực tiếp qua sân bay sao?"
Vân Thi Thi nói xong, liền đứng dậy khỏi ghế salon, đi về phía anh ta.
Tần Chu bỗng nhiên có chút chần chờ nói, " Ông chủ hình như... Không đi được rồi."
Vừa nói, một bên dò xét ánh mắt của cô, lộ ra cẩn thận từng li từng tí.
Vân Thi Thi ngơ ngẩn: “Không đi? Vì sao?"
"Khả năng bời vì có chuyện bận rộn đi. Lúc đầu tôi dự định lên máy bay, anh ấy gọi điện thoại tới, để cho tôi đón cô cùng bay, cho nên tôi tranh thủ thời gian đến đây."
"Có chuyện bận rộn?"
Bình luận facebook