Nhưng anh nhưng không có.
Vân Thi Thi không khỏi miên man bất định, càng nghĩ, càng bất an.
Cô quyết định, đến sân bay, trước khi lên máy bay, gọi điện thoại cho Mộ Nhã Triết, hỏi ý kiến tình huống như thế nào.
...
Bệnh viện, Giang Khởi Mộng dẫn Mộ Nhã Triết tiến vào phòng bệnh.
Vừa đẩy cửa ra, đã nhìn thấy Tống Vân Tích yên lặng ngồi cạnh giường, không rên một tiếng, máy móc chữa bệnh phát ra tiếng "Tích tích", không dứt bên tai.
Trên giường, Tống Ân Nhã mang mặt nạ hô hấp, lẳng lặng nằm ở trên giường, chỉ thấy cô ta nhắm mắt lại, giống như còn mê man.
Bên giường, treo hai túi máu, liên tục truyền máu vào thân thể của cô ta.
Tuy phát hiện kịp thời, nhưng mất máu quá nhiều, bởi vậy, cần phải truyền máu khẩn cấp.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Tống Vân Tích bỗng nhiên quay đầu, trông thấy Giang Khởi Mộng đi đến, sau lưng, Mộ Nhã Triết chậm rãi vào cửa, thân hình cao lớn xuất hiện ở phòng bệnh, nhất thời cảm giác phòng bệnh lớn như vậy, đều đột nhiên trở nên chật hẹp.
Mặt anh không thay đổi đứng ở đó, trên thân mang theo khí thế lạnh lẽo, làm thay đổi không khí trong phòng, trong nháy mắt ngưng kết.
Ánh mắt Mộ Nhã Triết rơi vào người nằm yên tĩnh trên giường bệnh, sắc mặt bỗng nhiên trầm xuống.
Anh cho là, Tống Ân Nhã lại chơi thủ đoạn gì.
Không nghĩ tới, thật sự xảy ra chuyện.
"Mộ... Chú..."
Tống Vân Tích nhất thời kinh ngạc, nhìn người bỗng nhiên xuất hiện, có chút co quắp.
Anh ta không biết, Giang Khởi Mộng rời đi, lại chạy tới tập đoàn Đế Thăng, mờ Mộ Nhã Triết qua.
"Mẹ..."
Giang Khởi Mộng và Tống Vân Tích liếc nhau một cái, động khóe môi: " Nhã Triết lo lắng Ân Nhã, cho nên, tới xem con bé một chút!"
"À."
Tống Vân Tích lập tức đứng dậy, nhường vị trí bên giường lại cho anh.
Mộ Nhã Triết lạnh lùng xua tay, đứng cạnh giường, không có tính toán ngồi.
Anh nhìn thoáng qua Tống Ân Nhã, thấy khí sắc cô ta rất kém, màu da trắng bệch, hiển nhiên là mất máu quá nhiều, lại nhìn cánh môi cô ta nứt toác, nhíu lông mày.
"Người thế nào?"
Tống Vân Tích trả lời: "Người vừa mới cứu được, chỉ là trạng thái không tốt, bây giờ đang truyền máu, chờ truyền máu xong, xem lại tình huống."
"Chuyện khi nào?"
Mộ Nhã Triết khiêu mi, hỏi thăm.
"Buổi sáng hôm nay!"
Tống Vân Tích dừng một chút, lại bổ sung: "Buổi sáng người làm qua gõ cửa, không có bất kỳ đáp lại, chỉ nghe được trong phòng truyền đến tiếng nước chảy rất lớn, sau khi lo lắng, gọi cháu, cháu đá cửa, đã nhìn thấy Ân Nhã mặc quần áo nằm trong bồn tắm, một bồn nước đều bị máu nhuộm đỏ."
Mộ Nhã Triết nhìn cổ tay Tống Ân Nhã một chút.
Giờ phút này, cổ tay cô ta bị thương, đã được băng bó.
Chỉ là, vết thương thực sự quá sâu.
Tống Ân Nhã cũng hạ quyết tâm, cắt rất sâu, dù băng bó kỹ, vẫn rịn ra máu, cực kỳ chói mắt.
Người đã được cứu lại rồi.
Thế nhưng vết sẹo trên cổ tay, bất kỳ thế nào cũng sẽ lưu lại ấn ký rất sâu.
Tống Vân Tích đau lòng, lại hận cô ta không lạc quan.
Tại sao coi nhẹ tính mạng của mình như vậy.
Giang Khởi Mộng đi qua, kéo tay Tống Vân Tích, chậm rãi nói, " Vân Tích, mẹ có lời muốn hỏi con, con ra ngoài một chuyến với mẹ."
"Con phải trông em, sợ nó tỉnh lại khóc náo không thôi."
Tống Vân Tích lo lắng không thôi.
Trước đó Tống Ân Nhã tỉnh lại một lần, thế nhưng vừa mở ra mắt, phát hiện mình ở bệnh viện, liền vừa khóc vừa gào, thậm chí kém chút nhổ kim.
Bình luận facebook