Tần Chu chỉ có thể an ủi như thế.
Đuổi tới bệnh viện, Vân Thi Thi chạy tới sảnh hỏi thăm, báo tên Hoa Cẩm.
"Hoa Cẩm?"
Y tá kia lắc đầu, một mặt mờ mịt: "Tra không được người bị thương này."
"Chính là... Bụng bị thương, trước đây không lâu, được đưa đến bệnh viện cứu giúp..."
"Cô à, trước hết cô không cần khẩn trương, người cô hỏi thăm, hoàn toàn không tra không đến bất kỳ tin tức gì. Còn cô cung cấp những tin tức này... Thật xin lỗi, vừa mới đưa vào bệnh viện hai người bị thương ở bụng, tôi không biết cô chỉ người nào."
"Anh ta rất trẻ trung, tầm 20, bộ dạng rất đẹp."
Vân Thi Thi khẩn trương hình dung.
Y tá nghĩ, gọi một nhân viên y tế khác, lập tức, cái nhân viên y tế kia đi lên trước, mặt không thay đổi nói, " Cô là người nhà của người bị thương sao?"
"Đúng."
"Đi theo tôi."
"Được."
Vân Thi Thi và Tần Chu lập tức đi theo.
Trên đường đi, bầu không khí nặng nề.
Vân Thi Thi chỉ cảm thấy trong lòng đè ép một tảng đá lớn, sắp ngạt thở.
Sau đó, nhân viên y tế đưa bọn họ đến một phòng cấp cứu nhỏ, Vân Thi Thi vừa đi đến cửa, đã ngửi thấy mùi nước khử trùng gay mũi, cô không khỏi nhíu mày.
Nhân viên y tế tiện tay mở cửa ra.
Trong phòng, để một chiếc giường đẩy.
Trên giường, nằm một người, bị vải trắng che kín mặt, không có sức sống.
Phòng lớn như thế, tràn ngập một loại bi thương, và... không khí nặng nề.
"Cái này..."
Tần Chu có chút giật mình.
Nhân viên y tế xoay người lại, có chút đồng tình nhìn cô một cái, ngữ khí ngưng trọng: "Xin cô nén bi thương. Người bị thương rất nghiêm trọng, vừa đưa đến bệnh viện, đã mất đi sinh mệnh, chúng tôi đang chờ đợi người nhà tới xử lý..."
"Cái, cái gì?!"
Vân Thi Thi giống như không tin lỗ tai của mình, hoài nghi nhìn qua, ngắt lời anh ta: " Người nằm trong này..."
"Là người cô muốn tìm."
Vân Thi Thi lắc đầu, miễn cưỡng vui cười: "Không thể nào!?"
"Cô không phải nói, tuổi tầm hai mươi, bộ dạng rất đẹp sao?"
"... Đúng..."
Vân Thi Thi nhìn anh ta, đầu óc trống rỗng.
Nhân viên y tế lắc đầu, lập tức có chút trầm trọng nói, "Tôi có thể hiểu được cảm giác của cô, nhưng thế sự vô thường, hi vọng cô có thể tiếp nhận hiện thực, bớt đau buồn."
"Không... Không có khả năng..."
Vân Thi Thi khó mà tiếp nhận hiện thực, mở to hai mắt nhìn, lệ như suối trào: " Anh ta không có khả năng chết!"
"Bụng bị thương lớn, không ngừng chảy máu, cơ quan nội tạng bị hao tổn, nhanh chóng mất máu, trên đường đưa tới bệnh viện, người bị thương đã lâm vào trạng thái bị sốc... Thật đáng tiếc! Chúng tôi đã tận lực!"
"Không có khả năng!"
Vân Thi Thi nghẹn ngào thống khổ, bất lực quỳ một chân trên đất, không thể nào tiếp thu được hiện thực tàn khốc này.
"Anh ta sẽ không chết! Trước khi tới bệnh viện, anh ta còn hời hợt nói đùa với tôi, làm sao có thể... Làm sao có thể..."
"Xin nén bi thương!"
Ba chữ, triệt để ép vỡ tất cả tâm niệm của cô.
Vân Thi Thi bỗng cảm giác mất hết can đảm, nước mắt tuôn ào từ trong hốc mắt, đau lòng đến sắp ngạt thở.
Không có khả năng...
Rõ ràng Hoa Cẩm còn còn trẻ như vậy, thân thể rất tốt, trước khi anh ta được đưa lên xe cứu thương, rõ ràng còn có thể dùng sức nắm chặt tay cô.
Lúc đến tận đây, trong lòng bàn tay của cô, vẫn lưu lại nhiệt độ, chân thật như vậy.
Làm sao trong nháy mắt, lại sinh ly tử biệt?
Vì sao tàn nhẫn như vậy?
Bình luận facebook