Mộ Thục Mẫn trở về nhà họ Mộ, trùng hợp hôm nay Mộ Yến Thừa đến thăm ông Mộ, trong phòng khách, gương mặt bà ta xanh mét ngồi trên ghế salon, tức giận đưa tay quét một cái lên bàn trà, cả khay trà đổ xuống đất.
"Loảng xoảng ------"
Ly trà vỡ vụn, nước trà văng tung tóe.
Mộ Yến Thần vừa mới xuống lầu, đã thấy bộ dạng bà ta tức giận đỏ mặt tía tai, không khỏi cảm thấy ngạc nhiên.
"Cô, chuyện gì vậy? Ai làm cô tức giận?"
"Còn ai vào đây? Không phải là con tiện nhân đó hay sao?"
Dưới cơn tức giận cực độ, bà ta nói mấy lời vô cùng khó nghe.
Mộ Yến Thừa nghe vậy, lặng lẽ nhìn xung quanh, người giúp việc đang đứng bên cạnh, thấy vậy cũng biết điều mà đi chỗ khác.
Phòng khách rộng lớn chỉ còn dư lại Mộ Yến Thừa và Mộ Thục Mẫn, Mộ Yến Thừa ngồi xuống bên cạnh bà ta, nhẹ nhàng vuốt vuốt lưng bà ta, dụ dỗ an ủi: "Cô, đừng tức giận! Có chuyện gì thì nói với cháu, rốt cuộc là thế nào đây?"
"Nói với cháu thì có ích gì, cháu có thể giúp cô hả giận sao? Có thể giúp cô dạy dỗ con nhỏ đó sao? Ngay cả thằng nhóc Nhã Triết kia mà cháu còn không đấu lại, nói với cháu thì có ích gì chứ?"
Mộ Thục Mẫn ghét anh ta không biết cố gắng, hôm nay đang nổi nóng, vì vậy lúc nói chuyện với Mộ Yến Thừa, khó tránh khỏi nói ra mấy lời khó nghe, lời nói vô cùng có lực sát thương.
Mộ Yến Thừa bị bà ta nói như vậy, trên mặt hết xanh lại trắng, không biết phải phản kháng thế nào.
Anh ta im lặng hít sâu một hơi, siết chặt hai nắm tay, cắn răng, mới nhịn được cơn giận dữ của mình xuống.
"Cháu muốn ganh đua với anh hai, thì cũng phải có tư cách để làm vậy chứ! Bây giờ anh hai là chủ nhân của gia đình nhà họ Mộ rồi, cháu có thể so sánh với anh ta sao?"
Mộ Thục Mẫn tức giận không nói gì.
Qua một hồi lâu, bà ta mới chậm rãi mở miệng, nhàn nhạt nói: "Hôm nay, cô đi tìm người phụ nữ kia."
"Hả?"
Mộ Yến Thừa nhìn bà ta: "Cô đi tìm cô ta làm cái gì?"
"Là một người lớn trong nhà, cô cũng phải ra oai phủ đầu cho nó biết cao thấp trong gia đình là thế nào chứ! Nhưng cháu đoán xem? Anh hai của cháu phái người âm thầm bảo vệ cho cô ta, đánh thủ hạ của cô sưng mặt sưng mũi!"
Càng nói, ngọn lửa tức giận của bà ta càng bùng lên.
"Cô, cô đừng nóng giận, để ý tiện nhân kia làm cái gì, đừng chấp nhất với cô ta."
"Làm gì? Cô ta ỷ được anh hai cháu che chở, sắp leo lên đầu cô rồi! Cô có thể không tức giận sao? Cô ta căn bản không coi cô là trưởng bối, tội này đáng chết vạn lần."
Mộ Yến Thừa cười một tiếng, ánh mắt hiện lên sự tính toán, giống như đang suy tính cái gì, con người đảo một vòng, nhẹ nhàng đặt tay lên mu bàn tay Mộ Thục Mẫn.
Anh ta bỗng nhiên nói: "Cô, cô nhìn anh hai đi, kể từ khi lên làm chủ nhân nhà họ Mộ, tính tình liền bộc phát trở nên cao ngạo! Chuyện này cũng không tốt lành gì! Làm chủ nhân nhà họ Mộ, theo lý phải luôn đứng về gia đình mình, vậy mà cô xem, anh hai chỉ vì một người phụ nữ, mà làm trên dưới nhà họ Mộ mâu thuẫn thành ra như vậy! Mấy người lớn trong gia tộc đều có ý kiến về anh ta! Hành xử như vậy, làm sao có thể yên lòng để anh ta nắm giữ vị trí chủ nhân gia tộc chứ? Cháu thật nghĩ không ra tại sao ông lại cứ khăng khăng nhường vị trí này cho anh ta! Theo cháu thấy, anh hai làm cho mọi người quá thất vọng rồi!"
Mộ Yến Thừa đã sớm mơ ước tới vị trí chủ nhân gia tộc từ lâu.
Ngay từ khi còn nhỏ, Mộ Nhã Triết đã vô cùng xuất sắc, bất luận là năng lực hay trí thông minh, tuổi còn trẻ nhưng không tầm thường, vô cùng quyết đoán, rất có năng lực lãnh đạo.
Hơn nữa hào quang của con trai trưởng vô cùng chói mắt, mấy người con thứ trong gia tộc cũng có chut tự ti mặc cảm, có Mộ Nhã Triết chống đỡ, nào có ai dám có ý tưởng không an phận với vị trí chủ nhân gia tộc.
_
Bình luận facebook