Vân Thi Thi cười, lập tức đưa tay dắt lấy bánh bao nhỏ, hướng phía Mộ Nhã Triết nói: "Chúng ta vào thôi!"
Mộ Nhã Triết đi tới, nhẹ cầm lấy tay của Hữu Hữu, Vân Nghiệp Trình thì kéo Vân Nghiệp Hậu đi tới lấy xe đẩy, cả nhà cùng nhau đi vào.
Ngoài đậu phộng hạt dưa, còn phải chuẩn bị một chút quà cho tất cả mọi người.
Vân Thi Thi vốn không thích nhiều lằm, nhưng lại là thời điểm tết đến, vẫn không tránh khỏi bị lây cái không khí vui mừng này.
Mua vài gói quà lớn, Vân Thi Thi vô cùng thích thú.
Trước đây mỗi dịp cuối năm, dù cho có buồn thế nào đi nữa, dù không có tiền, cô cũng sẽ cố gắng mua cho mỗi người trong nhà một bộ quần áo mới, từ áo lông đến quần, đó làm một khoản chi phí rất lớn, mỗi khi qua tết, cuộc sống của cô đều rất khổ sở.
Tuy là lúc sau tết, Hữu Hữu rất đáng yêu sẽ được không ít tiền mừng tuổi, có vài người thân nhà giàu thậm chí còn cho cậu cả mấy nghìn, nhưng Vân Thi Thi không bao giờ động vào chúng, mà mở một tài khoản tiết kiệm, gửi hết số tiền này vào đó, cho tới bây giờ, đã là một con số không nhỏ.
Bây giờ, cô đã kiếm được tiền, vì vậy không cần sống tằn tiện như trước nữa, thấy thích cái gì, liền trực tiếp mua mà không cần đắn đo.
Đi mua xong đồ tết, Vân Thi Thi liền dẫn cả nhà đi tới cửa hàng mua quần áo mới.
Cô bỗng nhiên nhớ ra một điều, quần áo đối với Mộ Nhã Triết, có phải quá là rẻ mạt hay không?
Trong tù quần áo của anh, có bộ âu phục nào mà không phải là đồ may thủ công?
Bộ quần áo nào không phải là con số mấy vạn?
Qủa thực vô cùng xa xỉ, đi tới những cửa hàng như thế này, có phải có chút không hợp với anh không...
Vân Thi Thi không khỏi có chút băn khoăn, đi tới một cửa hàng đồ nam, liền cẩn thận thăm dò: "Quần áo trong này, anh thích không?"
Cô vốn cho rằng anh nhìn không thuận mắt, một lời liền từ chối, nhưng không ngờ anh chăm chú nhìn ngắm xung quanh, sau đó lên tiếng: "Vào xem đi!"
"Được!"
Vân Thi Thi cười xán lạn, liền nắm tay anh bước vào.
Mặc dù đối với Mộ Nhã Triết số quần áo này chẳng là gì, nhưng bình thường cũng là thuộc hàng cao cấp, anh vóc người cao như vậy, mặc những thứ này lên người, dù có cao cấp hơn đi nữa, cũng khó có thể so được với khí chất của anh.
Vân Thi Thi chọn mấy bộ, để cho anh đi mặc thử, Mộ Nhã Triết đều kiên nhẫn thử từng bộ một.
Đây không phải là lần đầu tiên cô mua áo cho anh, nhưng mua một bộ quần áo giá chỉ mấy ngàn thế này, vẫn là lần đầu tiên.
Không biết vì sao, khi anh mặc trên người toàn là những thứ đồ hàng hiệu xa xỉ, giá trên trời, cô luôn có cảm giác anh ở trên cao chót vót, cách xa với thế giới của cô.
Còn hôm nay, khi vào đây, anh như sát nhập vào thế giới thông thường, loại cảm giác thân mật này, ấm áp khó có thể diễn tả bằng lời.
Khi Mộ Nhã Triết đi thử quần áo, Vân Nghiệp Trình và Vân Nghiệp Hậu cũng ghé vào xem mấy trang phục tơ tằm. Mộ Dịch Thần và Hữu Hữu thì an nhàn ngồi trên ghế nghỉ.
Vân Thi Thi thì ngày hôm nay đi ra ngoài cô không hề hóa trang, hoàn toàn là dung nhan tự nhiên, cộng thêm chiếc mũ mao nhung đội trên đầu, quần áo cũng giản dị, vì vậy không hề có vẻ đẹp kiêu kỳ ngăn nắp mọi khi, mà là một vẻ đẹp bình dị ôn hòa, không hề chói lóa.
Giống như một người vợ rất đỗi bình thường.
Bình luận facebook