Nhưng sao Vân Thi Thi có thể tha cho anh chứ?
Cô vơ lấy quả cầu tuyết, tiếp tục ném vào người anh.
Mộ Nhã Triết nhìn không rõ, một quả cầu tuyết bị anh ném trúng người cô.
Lần này đến lượt Vân Thi Thi đùng đùng nổi giận trừng mắt liếc Mộ Nhã Triết một cái, hai vợ chồng lập tức quay ra ném nhau.
Mộ Nhã Triết đâu nỡ ra tay độc ác với cô, vì không dám ra tay nên bị cô ném cho chạy loạn.
Tiểu Dịch Thần nhìn thấy rốt cuộc cũng có người đứng ra thu thập cha thì đứng một bên vỗ tay khen hay, Cung Kiệt cũng nhanh chóng đứng dậy, liên kết với Tiểu Dịch Thần, vơ lấy tuyết chạy theo Mộ Nhã Triết mà ném.
Thật đáng thương cho Mộ Nhã Triết bị cả ba người đuổi giết.
Hữu Hữu đứng lên, nhìn thấy một màn này thì lắc đầu thở dài, đau lòng nói: "Cha thật là đáng thương!"
Cậu vừa ngừng lời, cũng cúi xuống vơ lấy tuyết, gia nhập vào đội ngũ của Vân Thi Thi, ném tuyết lên người Mộ Nhã Triết.
Lần này, Mộ Nhã Triết đúng là bị toàn thể đồng đội phản bội, bị cả bốn người truy đuổi.
Sau đó, Mộ Nhã Triết cũng không kịp lấy cầu tuyết nữa, vơ vội nắm tuyết ném vào bốn người kia.
Nhưng dù sao anh cũng đâu phải thần thánh gì, cho dù có lợi hại đến đâu thì cũng chống chọi không lại cả bốn người.
Huống hồ trong đội ngũ kia còn có người có sức chiến đấu thần thánh như Cung Kiệt và Tiểu Dịch Thần, vì vậy anh nhanh chóng bại trận, bị bốn người ném cho té nhào ra đất.
"Ha ha ha...!"
Tiểu Dịch Thần nhất thời nổi lòng ác, đứng vỗ tay khen hay.
Mộ Nhã Triết buồn bực đứng lên, Cung Kiệt xông lên trước, lại ném vào mặt anh một quả cầu tuyết.
"Ha ha ha ha...!"
...
Năm người chơi tuyết đã đời xong thì trở về phòng.
Tiểu Dịch Thần la hét kêu lạnh, muốn nhanh chóng ngâm nước nóng làm ấm người.
Vân Thi Thi lập tức ngăn lại: "Không được dùng nước ấm, vừa rồi toàn nghịch tuyết, nếu bây giờ đi ngâm nước nóng thì da dẻ sẽ dễ bị nứt!"
"Nhưng mà tay con bị đông cứng luôn rồi!" Tiểu Dịch Thần điềm đạm đáng yêu nói.
Vân Thi Thi ngồi xổm trước mặt cậu nhóc, nhẹ nhàng cầm lấy tay cậu nhóc chà xát một hồi, tay mới ấm lên một chút: "Như vậy đã tốt hơn chút nào chưa?"
"Tốt hơn một chút rồi!"
Vân Thi Thi cười với cậu nhóc, lại tiếp tục chà xát tay.
Nhưng mà chỉ chốc lát sau, trước mắt cô lại đột nhiên xuất hiện thêm hai đôi tay.
Vân Thi Thi kinh ngạc ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy Cung Kiệt và Hữu Hữu đang đứng trước mặt cô, đặc biệt là Cung Kiệt, mặt mày hớn hở, ra vẻ làm nũng: "Chị, tay của em cũng lạnh, chị cũng xoa tay giúp em đi!"
Anh ghen tỵ với "đãi ngộ đặc biệt" của Mộ Dịch Thần, vì vậy cũng vội vàng muốn được Vân Thi Thi chiếu cố.
Nhưng mà Vân Thi Thi còn chưa kịp tỏ thái độ, bên cạnh đã có một đôi tay khác duỗi ra, bọc lấy tay anh.
Cung Kiệt giật giật khóe môi, hơi liếc mắt đã nhìn thấy Mộ Nhã Triết lạnh lùng kéo tay anh, bắt đầu chà xát: "Anh giúp cậu chà tay."
"Không thèm!"Cung Kiệt phẫn nộ rút tay về, vẻ mặt ghét bỏ.
"Ha ha ha, cậu chê cha kìa." Hữu Hữu bật cười.
...
Nghỉ ngơi một lát, Vân Thi Thi bưng vỏ và nhân sủi cảo ra, đặt ở trên bàn, hô hào: "Cùng nặn sủi cảo nào!"
Tiết mục đặc sắc nhất trong đêm giao thừa chính là người một nhà quay quần bên nhau, cùng nặn sủi cảo.
Cung Kiệt và Mộ Nhã Triết cũng ngồi xuống, cùng nặn sủi cảo.
Chỉ là cả hai người đều chưa từng làm mấy chuyện lặt vặt thế này, ngay cả vào bếp cũng chẳng mấy khi, đâu có biết nặn sủi cảo như thế nào, cầm vỏ sủi cảo lên, vẻ mặt lơ tơ mơ.
"Phải gói thế nào?"
Truyện đang hot:
Tình Nhân Đẳng Cấp Thế Giới
Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai
Cám ơn các bạn đọc đã ủng hộ
Top truyện hay nhất do độc giả bình chọn trên
Vietwriter.com
Bình luận facebook