Bầu trời xanh lam, biển cả mênh mông, nước biển trong suốt, còn cả cửa hàng hải sản…
Mỗi khi nghĩ như vậy, lại cảm thấy sóng lòng sôi sục!
Cô vẫn muốn đi Maldives, muốn đi nhưng mà chưa có thời gian rảnh rỗi.
Quan trọng là… Cô ra nước ngoài một lần, còn rất phiền toái, bởi vậy đối với Maldives, chỉ ôm ảo tưởng tốt đẹp, còn chưa có cơ hội đi.
Không nghĩ tới, người đàn ông này lại cho cô bất ngờ và vui vẻ như vậy.
Chỉ là sao cô biết được.
Sở dĩ Mộ Nhã Triết biết cô tha thiết mơ ước muốn đi Maldives, hoàn toàn là vì xem nhất kí của cô.
Cô ghi lại những nguyện vọng, anh vì cô thực hiện từng cái một.
Maldives, chỉ là một trong sống những mơ ước của cô.
Nhưng mà trên máy bay, Mộ Nhã Triết liếc nhìn bên cạnh Hữu Hữu, Cung Kiệt nhàn nhã lật xem báo tài chính và kinh tế, tâm tình khó chịu hơn.
“Vì sao em ấy lại muốn đi cùng?”
Vân Thi Thi có chút xấu hổ nói, “Chuyện này…”
Cung Kiệt hình như nghe thấy Mộ Nhã Triết không vui chất vấn, tươi cười đầy mặt nói, “Cũng không phải là tuần trăng mật, vì sao em không thể theo đi cùng.”
Hữu Hữu cũng ngẩng đầu, nhìn thoáng qua người đàn ông nào đó khó chịu, lại nhìn thoáng qua Cung Kiệt tươi cười vô cùng tà nịnh, nhíu mày.
Tiểu Dịch Thần yên lặng châm chọc nói, “Cậu, cha ghét bỏ cậu mặt dày mày dạn theo sát làm bóng đèn đó!”
“Bóng đèn sao?”
Cung Kiệt không để tâm, nắm gương mặt cậu, hừ lạnh một tiếng, “Cậu là bóng đèn, hai đứa không phải là cũng gây mất hứng sao? Dựa vào cái gì hai đứa có thể đi cùng, cậu lại không được?”
Tiểu Dịch Thần cười tít mắt nói, “Bởi vì chúng cháu là cái đuôi nhỏ của mẹ! Mẹ còn lâu mới bỏ lại chúng cháu!”
Hữu Hữu tò mò hỏi, “Vậy cậu là cái gì?”
Tiểu Dịch Thần mỉm cười nói, “Bóng đèn đầu sỏ.”
Cung Kiệt, “…”
Bóng đèn đầu sỏ sao?
Đây là từ quỷ gì đây.
Vân Thi Thi bị chọc cười, nén cười đến mức đau bụng.
Cung Kiệt đưa đầu tới ánh mắt u oán, “Chị…”
Vậy mà cô còn cười!
Vân Thi Thi cố kìm nén, cười nói, “Tiểu Kiệt, nếu đến đây, như vậy hai đứa bé vừa đúng lúc giao cho em rồi!”
“…”
Cái gì?
Tiểu Dịch Thần ở một bên bật cười, nhịn không được, “Cậu từ bóng đèn biến thành bảo mẫu rồi!”
“Cút đi!” Cung Kiệt kiêu ngạo quay mặt, lập tức bày tỏ lập trường, “Em là khách du lịch, không phải là bảo mẫu! Chị đi chỗ nào, em cũng đi chỗ đấy.”
Mặt Mộ Nhã Triết lập tức âm trầm, “Làm mất hứng.”
Không biết thằng nhóc này dùng thủ đoạn gì.
Rõ ràng không có vé máy bay của anh, vậy mà anh có thể công khai đăng kí đi theo.
Cung Kiệt lại nở nụ cười.
Đùa giỡn cái gì.
Công ty hàng không này, cổ phần khống chế trên danh nghĩa là của tập đoàn Cự Phong.
Tập đoàn Cự Phong làm giàu bằng đầu tư, khuếch trương theo bản đồ, dần dần sau đó, đường biển, đường hàng không, vận chuyển đường bộ, có mười công ty hàng không lớn toàn cầu, cổ phần tập đoàn Cự Phong chiếm năm, một nhà độc chiếm.
Là hoàng thái tử của tập đoàn Cự Phong, muốn bao một chiếc máy bay, là chuyện không cần nói.
Anh coi như khiêm tốn, nếu anh mở miệng bao máy bay, hành khách ngồi trên máy bay, cho dù là Mộ Nhã Triết, có khi cũng bị đuổi xuống máy bay, ngoan ngoãn ngồi ở sân bay đợi chuyến bay kế tiếp.
Hừ, anh đây tính là thủ hạ lưu tình rồi!
Vé máy bay thôi mà?
Nói đùa gì vậy.
Ngày thường anh đi ra ngoài, chưa bao giờ phải cố kỵ những chuyện nhỏ nhặt này, muốn đi thì đi, muốn bay thì bay.
Bình luận facebook