Giống như khi mới gặp vậy, như một nụ hoa mới vừa nở rộ, ánh mắt thẹn thùng ngượng ngùng nhìn anh ta, lông mi hơi rung rung, chọc người mến yêu.
Mộ Yến Thừa mà lại cười ngơ ngẩn, môi mỏng khẽ mở, nỉ non một tiếng, "Tinh... Tinh Tuyết..."
Nói xong, anh ta nghiêng qua, dùng lực ôm Tống Ân Nhã vào trong lòng.
"Tinh Tuyết... Đừng rời khỏi anh... Nhé?..."
Tống Ân Nhã rất mờ mịt, nghe người đàn ông thần chí không rõ này nói lảm nhảm, cũng không nghe rõ anh ta đang nói gì.
Xem ra, đã hoàn toàn mất đi tỉnh táo rồi.
Cô ta khẽ cười nói, "Anh Yến Thừa, em đưa anh về nhà, có được không?"
"Ừ, được... anh với em về nhà..."
Khóe môi Tống Ân Nhã giật giật lần thứ hai, cô ta hít sâu, cẩn thận điều chỉnh tư thế, để ngừa anh ta hơi không để ý, làm bị thương đứa bé trong bụng.
Từ sau sự kiện lần đó, cô ta bị Tống Chính Quốc nhốt trong nhà, chỗ nào cũng không cho đi, vốn dĩ, một lòng muốn phá bỏ đứa nhỏ này.
Cũng không biết thế nào, có một buổi tối kia, cô ta có một giấc mơ.
Cô ta mơ thấy, đứa bé ra đời, dáng vẻ thông minh đáng yêu, giống như một con búp bê sứ tinh xảo xinh xắn, rúc vào trong lòng cô ta, bi bô tập nói, "Mẹ... Mẹ..."
Tỉnh lại sau giấc chiêm bao, Tống Ân Nhã tâm trạng phức tạp tựa vào đầu giường, nhẹ nhàng xoa bụng dưới chưa lộ, không biết sao, mà vì một giấc mơ, mà bị kích khởi tình thương của mẹ.
Đúng vậy.
Đây là máu thịt của cô ta mà!
Cô ta làm mẹ, còn muốn bóp chết mạng sống bé nhỏ này.
Cho dù không tốt, cũng phải giữ lại đứa nhỏ, dù sao... là máu thịt của cô ta!
Từ đó về sau, cô ta không lén đổ thức ăn người hầu đưa tới vào thùng rác, cố gắng bồi dưỡng thân thể, cố gắng bổ sung dinh dưỡng, chỉ hy vọng sao cho, sinh mệnh nhỏ bé này, khỏe mạnh cường tráng lớn lên.
"Người đâu."
Một vệ sĩ mặt không chút thay đổi đi vào phòng bao, "Cô chủ, có dặn dò gì?"
"Xe chuẩn bị xong chưa?"
"Dạ, đã chuẩn bị xong, lúc này, đang đợi ở cửa sau!"
Tống Ân Nhã gật gật đầu, liếc mắt nhìn Mộ Yến Thừa một cái, "Cẩn thận nâng anh ta lên xe."
“Vâng ạ.”
Người Mộ Yến Thừa hơi nặng, cô ta căn bản không nâng nổi, may mà, có dự kiến trước, dẫn theo một vệ sĩ bên người.
Vệ sĩ đỡ Mộ Yến Thừa lên xe, Tống Ân Nhã cũng lên xe, ngồi ở ghế sau.
Xe một đường chạy nhanh khỏi quán bar.
Dọc theo đường đi, Mộ Yến Thừa căn bản mất đi lý trí, cầm lấy vai cô ta, giống một con sói đói khát đã lâu, nhào vào trên người cô ta, gặm hôn, cánh tay kia, theo bản năng, không ngừng đốt lửa trên người cô ta.
Loại thuốc này, cho dù là người phụ nữ trinh tiết thủ thân như ngọc, cũng căn bản không ngăn cản nổi tác dụng thuốc mạnh mẽ, huống chi là đàn ông!
Tống Ân Nhã hơi chịu không nổi sự quấy rối của anh ta, luôn mãi nhíu mày, không được đẩy vai anh ta, "Anh Yến Thừa, đừng... nhẫn nại một chút thôi? Sắp đến nhà rồi."
Mộ Yến Thừa bị cô ta đẩy ra một chút, trong lúc há mồm, lôi ra nước bọt sáng trong, mờ ám hấp dẫn.
Trong xe, nhiệt độ không khí nóng đến tim người ta nhảy lên.
Lái xe nghe thấy tiếng hít thở nặng nề từ phía sau, nhịn không được trộm lườm từ kính chiếu hậu, nhưng mà lúc nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, lại đâm phải tầm mắt sắc bén của Tống Ân Nhã.
"Có cái gì hay à!?"
Lái xe lập tức an phận, không quay đầu lại, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, sau lưng đổ mồ hôi lạnh, "Không... Không có!"
Bình luận facebook