Trong lúc cô không nhìn, anh vẫn cảm thấy có chút khó tin mà len lén mang giấy chứng nhận kết hôn ra nhìn lại một lần, bộ dạng ngây ngốc nhìn tấm ảnh chụp hai người bên nhau, ý cười nồng đậm lan đến tận đuôi mắt.
Nếu Vân Thi Thi biết anh vẫn luôn mang giấy chứng nhận kết hôn theo bên mình, nhất định sẽ phải nhìn người đàn ông này bằng một đôi mắt khác!
Có điều Lục Cận Dự đã bắt gặp qua vài lần ở văn phòng, lúc rảnh rỗi sau khi giải quyết xong một sự vụ nào đó, anh sẽ mở cuốn sổ nho nhỏ màu đỏ kia ra ngắm nghía.
Lục Cận Dự vụng trộm nói với Hòa Khương Thân: “Lão đại thật giống bị ma nhập!”
Khương Thân biết được, lập tức ở sau lưng đặt cho Mộ Nhã Triết một cái biệt danh: “Nô lệ của vợ”.
“Nô lệ của vợ!”
Lục Cận Dự lắc đầu: “Cậu không thấy cái lúc lão đại nhìn giấy chứng nhận mà cười ngây ngô đâu, dọa chết tôi rồi.”
Khương Thân: “…”
Mộ Nhã Triết cũng không ý thức được rằng từ sau khi kết hôn, anh càng ngày càng đi theo con đường phát triển của một nô lệ của vợ điển hình.
Vân Thi Thi vốn còn lo lắng sau khi kết hôn, người đàn ông này sẽ thay đổi, sau khi đã cưới được về thì không còn quý trọng cô nữa.
Nhưng không phải vậy!
Anh càng lúc càng nâng niu cô đến tận trời!
Bởi vì không có giây phút nào là anh không nhớ đến cô, cô là vợ của anh, là người vợ danh chính ngôn thuận của anh, nếu anh không cưng chiều cô thì còn có thể cưng chiều ai chứ?
Bởi có suy nghĩ như vậy nên Mộ Nhã Triết có biểu hiện “nô lệ của vợ” cũng cảm thấy rất đường hoàng, thật sự làm cho mấy người Lục Cận Dự và Hòa Khương Thân được mở rộng tầm mắt.
Anh cũng hiểu rõ, giấy chứng nhận kết hôn, cũng không phải chỉ là một tờ giấy đơn thuần.
Rõ ràng là đã kết hôn, nhưng bọn họ vẫn giống như thiếu nam thiếu nữ thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt vậy, mặc dù mới xa nhau từ sáng, chỉ có một ngày không gặp mà thôi, lại cảm thấy hết sức nhớ nhung, buổi chiều, mặc dù anh ở trong phòng họp nhưng lại có vẻ không yên lòng, cho nên, anh cố ý tan làm sớm về nhà, chờ cô trở về.
Hòn vọng phu?
Có điều trong “Hòn vọng phu” này thì “phu” là vợ (phu nhân) của anh!
Lúc này ôm cô vào lòng, để cho cơ thể nhỏ xinh của cô dựa vào ngực, anh mới thấy lòng mình bình yên trở lại.
Như thể chỉ có vậy, mới có thể qua nhiệt lượng ấm áp từ cơ thể cô mà cảm nhận được sự tồn tại chân thật của cô.
Trong lòng Vân Thi Thi cũng rất ấm áp, lại nghĩ sau khi kết hôn, người đàn ông này dường như càng dính lấy cô hơn.
Cái này có gọi là chuyện tốt không?
Lúc này trong lòng Mộ Nhã Triết cũng đang mang tâm tư riêng - - khi nào thì bà xã nhà mình có thể cho anh thêm một cô công chúa nhỏ đây?
“Ông xã…”
“Ừm?”
“Anh nói xem…”
Bỗng nhiên, giọng nói Vân Thi Thi không được tự nhiên lắm: “Bây giờ phẫu thuật thẩm mỹ có thể thần kỳ như vậy sao?”
Mộ Nhã Triết đang đắm chìm trong ảo tưởng về công chúa nhỏ nên nhất thời không phản ứng kịp, chỉ lờ mờ nghe thấy bốn từ “phẫu thuật thẩm mỹ”, nên có chút tò mò hỏi lại: “Phẫu thuật thẩm mỹ?”
“Ừm, ngay sáng nay trên weibo đấy, có ảnh chụp của một người phụ nữ tên là Lý Hương Nhi! Tần Chu cố tình tìm ảnh của cô ta, dáng vẻ thực sự rất giống em. Tần Chu nói, nhất định là chỉnh hình theo khuôn mặt của em, thật sự phẫu thuật thẩm mỹ có thể chỉnh sửa giống đến như vậy sao?”
“Nếu hai người có những điểm tương đồng rồi thì muốn chỉnh cho giống nhau như đúc cũng không phải là không thể.”
Vân Thi Thi nghe thế vẻ mặt càng khó coi hơn.
Mặt mình bị lấy đi làm khuôn mẫu, rồi xuất hiện người phụ nữ phẫu thuật thành khuôn mặt giống mình như thế, trong lòng thế nào cũng cảm thấy không thoải mái, thậm chí là thấy rất khó chịu.
“Cái weibo sáng nay đó…”
Mộ Nhã Triết trầm ngâm một giây: “Anh cũng xem rồi.”
Bình luận facebook