“Làm loạn, thế nào gọi là làm loạn?”
Vân Thi Thi thấp giọng nói: “Ngay trước mặt đứa trẻ, anh nghiêm túc chút đi!”
Khóe miệng Mộ Nhã Triết cong lên, không nghe theo sự khuyên can của cô, giống như cố ý làm trái lời cô, lại hôn một cái lên môi cô.
Lý Hàn Lâm không hề phòng bị phải nhìn cảnh ân ân ái ái này, không có cơ hội né tránh, miệng như bị nghẽn lại, cảm thấy mình đứng ở chỗ này thật quá dư thừa, hận không thể bỏ chạy.
Vân Thiên Hữu ngồi trên giường bệnh, bị cử chỉ đột ngột của người đàn ông làm cho kinh ngạc.
Từ góc của cậu căn bản không thể thấy rõ rốt cuộc động tác của người đàn ông là gì, chỉ thấy cơ thể hoàn mĩ cân xứng của anh che khuất tầm mắt cậu, loáng thoáng thấy khuôn mặt của mẹ cậu lộ ra màu đỏ mập mờ.
Chớp mắt một cái, trong đầu cậu như có cái gì nổ tung, tức nhận nhéo gối đầu, đập mạnh một cái.
Nhưng vẫn phải bày ra khuôn mặt tươi cười hỏi thăm: “Mẹ? Mẹ và chú Mộ đang làm gì vậy nha?”
Vân Thi Thi lập tức lúng túng đẩy Mộ Nhã Triết ra, trên mặt người đàn ông không hề có chút mất tự nhiên, ung dung nói: “À, chú đang nói thầm với mẹ cháu đó mà!”
Nụ cười xấu xa trên mặt chính là sự khiêu khích trắng trợn của anh!
Vân Thiên Hữu cũng cười, trong ánh mắt lại vặn vẹo.
Góc chăn trong tay đã bị cậu túm cho nhăn nhúm!
Vân Thi Thi càng thêm lúng túng.
Lầm bầm... Người đàn ông này, thật là...
Vân Thi Thi nén cơn tức, mỉm cười nói với Vân Thiên Hữu: “Mẹ đi mua bánh cho con nhé, Hữu Hữu, nhất định phải ngoan nha, đừng xuống giường chạy loạn!”
Nói xong, cô quay sang cảnh cáo Mộ Nhã Triết: “Thầy Mộ, Hữu Hữu nhà tôi phiền thầy quan tâm, tôi sẽ trở lại ngay!”
Nói rồi, Vân Thi Thi và Lý Hàn Lâm ra khỏi cửa.
Cửa phòng bệnh vừa đóng lại, trong phòng, hai cha con mặt đối mặt, khuôn mặt vốn đang mim cười của Vân Thiên Hữu đột nhiên chìm trong gió lạnh.
Mới vừa rồi cậu nhóc còn vui mừng với sự dịu dàng cưng chiều của Vân Thi Thi, lúc này đã tan thành mây khói.
Mộ Nhã Triết thấy biểu cảm không thèm cười nói của cậu, nhất thời như thấy trên người cậu bản thân mình hồi còn nhỏ.
Luôn luôn lạnh như băng, trên mặt không hề có bất kỳ biểu cảm gì, đối với người nào cũng bày ra tư thế phòng ngự võ trang đầy đủ, hoàn toàn tự giam trong thế giới của chính mình, không bao giờ mở rộng lòng với bất cứ ai.
Nét mặt Vân Thiên Hữu lạnh nhạt nhìn anh.
Trong mắt lộ vẻ cảnh giác, săm soi, cùng với sự quan sát lạnh lùng.
Mộ Nhã Triết khẽ bật cười, không khỏi đi đến phía trước, ngồi xuống cạnh giường bệnh, nghiêng người đối mặt với cậu, từ từ đưa tay xoa gò má lạnh lẽo của cậu.
Sắc mặt Vân Thiên Hữu hơi ngưng lại, cơ thể căng thẳng cứng nhắc.
Gần như theo bản năng, cậu giơ tay lên đánh mạnh một cái vào tay của người đàn ông.
“Đừng chạm vào tôi.”
Giọng nói lạnh như băng, không có bất kì tâm tình gì, chỉ có sự lạnh lẽo.
Nhớ tới cử chỉ khiêu khích ban nãy của anh trước mặt cậu, trong lòng cậu liền đẩy khó chịu!
Mộ Nhã Triết hơi ngoài ý muốn nhếch mi, cậu nhóc này, dường như tràn ngập địch ý với anh.
Khi Vân Thi Thi ở đây, cậu còn bày ra vẻ tươi cười ứng phó, Vân Thi Thi đi mất, ở trước mặt anh, cậu nhóc này ngay cả ngụy trang cũng lười.
Bất chợt cảm thấy, cậu nhóc này, ở mặt nào đó mà nói thực sự di truyền từ mẹ cậu.
Đôi lúc, như một con mèo cảnh giác, cả người dựng lông, khi phát cáu thì sẽ bắt đầu giương nanh múa vuốt.
Bình luận facebook