Trên mặt cô giáo đằng sau hiện lên vẻ xấu hổ.
Lúc đó sự nghiệp của Vân Nghiệp Trình thành công, ở địa phương có chút danh vọng, cô giáo kia tốt bụng nhắc nhở: “Ông Vân, ông nhìn trúng đứa trẻ này sao? Đứa trẻ này, trong viện mồ côi không có giáo viên và đứa trẻ nào thích nó, hình như mắc chứng tự bế, sợ rằng tinh thần có chút vấn đề. Không thích nói chuyện, luôn bày ra vẻ mặt âm trầm, nhìn rất xui. Hơn nữa, hình như nó còn lén trộm đồ của một cô bé khác, cho nên bọn nhỏ ở đây đều xa lánh nó.”
“Trộm đồ?” Lý Cầm bên cạnh nhíu mày, lập tức nói: “Trộm đồ là không được, sao lại có tính xấu như vậy! Nghiệp Trình, đừng lãng phí thời gian, chúng ta đi xem những đứa bé khác...”
“Bà đừng nói gì nữa.” Vân Nghiệp Trình quát bà ta, bất mãn nói với cô giáo: “Nhân chi sơ tính bản thiện, đứa trẻ nhỏ như vậy, chưa định hình được nhân cách tốt xấu. Mặc dù nhất thời phạm sai lầm, nhưng làm cô giáo không phải nên hướng dẫn đi vào quỹ đạo đúng đắn sao? Nhưng cô xem, đứa trẻ này bị bắt nạt như thế, cô bảo cô bé có vấn đề về thần kinh, thế có gì lạ đâu? Những đứa trẻ khác bắt nạt cô bé, giáo viên không quan tâm, cô cho rằng một đứa bé nhỏ như này có thể làm gì?”
Cô giáo bị ông nói cho xấu hổ, sau đó dẫn Vân Thi Thi ra ngoài.
Đứng trước mặt Vân Nghiệp Trình, nhìn dung mạo hiền hòa của người đàn ông, Vân Thi Thi vẫn sợ hãi run rẩy.
“Tôi không phải trộm...tôi không phải trộm...đừng bắt tôi...”
Tự dưng trái tim Vân Nghiệp Trình đau như bị dao cắt.
Mặc dù ông biết rõ giữa ông và đứa bé không có bất kì ràng buộc huyết thống nào, song thấy dáng vẻ yếu ớt của đứa bé ấy, ông càng đau lòng đến không thở nổi.
Bởi vậy, mặc dù Lý Cầm một mực phản đối, ông vẫn quyết định nhận nuôi cô.
Giờ nghĩ lại, Vân Thi Thi vẫn cảm kích như cũ.
Ở trong góc tối ấy, nếu như không có Vân Nghiệp Trình nhận nuôi, tặng cho cô cuộc đời thứ hai, thậm chí cô chẳng biết rốt cuộc mình sẽ biến thành dáng vẻ gì nữa.
Bất kể Lý Cầm và Vân Na đối xử với cô như nào, thế nhưng đối với Vân Nghiệp Trình, cô vẫn luôn biết ơn.
Vân Nghiệp Trình im lặng hồi lâu, bỗng chậm rãi nói: “Cha dự định ly hôn với bà ta. Ngày mai, chúng ta sẽ đi làm thủ tục ly hôn.”
Bà ta trong miệng ông, dĩ nhiên là Lý Cầm.
Vân Thi Thi nghe vậy, trong mắt có sự ngạc nhiên.
Ly hôn?
Cha muốn ly hôn với Lý Cầm sao?
Vân Thi Thi muốn nói gì đó, Vân Nghiệp Trình chỉ lẳng lặng nhìn cô, do dự một lúc, cô vẫn quyết định nói lời trong lòng ra.
“Cha, con ủng hộ quyết định này của cha. Ly hôn với bà ta, là sáng suốt.”
“Cha biết.”
“Con biết, việc hôn nhân chỉ nên khuyên giải không nên ly hôn. Nhưng Lý Cầm lòng tham không đáy, cha ở với bà ta chỉ sợ bị liên lụy. Cha, hà cớ gì cha khiến bản thân mệt mỏi như thế?”
“Cha có mệt hay không, không thể nói, dù sao tuổi cũng đã cao rồi.
Đối với đàn ông ở độ tuổi của ông mà nói, có thể cho qua thì sẽ cho qua, một nửa cơ thể cũng đã vùi tỏng đất rồi, giờ ly hôn, nói ra nghe cũng khó, khó tránh khỏi bị người khác chế giễu.
Nhưng cuối cùng không muốn liên lụy cô con gái này.
“Thật ra cha rất hổ thẹn với con. Thậm chí cha chỉ vừa mới biết chuyện sáu năm trước, là bà ta bức bách con...Cha thật vô liêm sỉ!”
Nói xong, ông tát mạnh mình một cái.
Bình luận facebook