Đến chiều, Mộ Nhã Triết và Vân Thi Thi đã về, người đàn ông nào đó vừa trở về, còn chưa cởi áo khoác, đã vội vã chạy đến bên giường trẻ sơ sinh, thì thấy bên trong không có Tiểu Nguyệt Dao.
Hóa ra, hai bé con ôm Tiểu Nguyệt Dao phơi nắng trong vườn hoa.
Mộ Nhã Triết và Vân Thi Thi rón ra rón rén đi ra ban công, thì thấy Tiểu Dịch Thần ôm Tiểu Nguyệt Dao ngồi ngay ngắn, Hữu Hữu thì đang ngồi trên bậc cửa, ôm bàn vẽ, nghiêm túc phác hoạ!
Từ nhỏ Hữu Hữu đã có khả năng hội họa, nhưng cậu không học chuyên môn, bởi vì đa số thời gian cậu phải ở trong bệnh viện, hoặc là ở nhà tĩnh dưỡng, bởi vậy cậu cũng có rất nhiều thời gian và kiên nhẫn, ôm bàn vẽ, tinh tế vẽ lại cảnh vật xung quanh.
Đợi đến lúc năm tuổi, phác hoạ cũng có nếp có tẻ, có vẻ không học tự biết!
Mộ Nhã Triết cố ý không làm phiền cậu, Tiểu Dịch Thần nhìn thấy anh, vẻ mặt thay đổi, anh lại ra hiệu cho cậu im lặng, đứng ở phía sau Hữu Hữu, nhìn cậu vẽ, đã có hình ảnh đại khái, nhưng chưa đánh bóng, nhân vật cũng không lập thể.
Hữu Hữu cầm bút, vẻ mặt gió êm sóng lặng nói, "Cha à, cha muốn đứng sau lưng con bao lâu?"
Mộ Nhã Triết cả kinh, "Sao con biết cha đứng sau lưng con?"
Vẻ mặt Hữu Hữu không nói gì quay đầu lại, nhìn anh một cái, có vẻ như bị anh đánh bại, "Cha à, cho cho rằng lỗ tai con điếc rồi sao? Không nghe thấy? Hay là cha cho rằng mình là thần tiên, một đường bay qua?"
Vân Thi Thi bị cậu chọc cười.
Mộ Nhã Triết thì lại cẩn thận, nhìn thấy lòng bàn tay Hữu Hữu hình như hơi xướt da, anh lập tức bắt lấy tay cậu, cẩn thận xem xét, "Sao lại thế này? Sao lại xướt da rồi?"
Hữu Hữu không lường trước được ánh mắt anh lại sắc như vậy, nhàn nhạt nói, "Không cẩn thận ngã một phen, không có việc gì."
"Đâu nào? Cho mẹ nhìn xem?"
Vân Thi Thi cũng vội vàng đi tới, cầm tay nhỏ của cậu lên nhìn nhìn, thấy chỉ xướt chút da, không hề nghiêm trọng, mới yên tâm.
"Sao con không chú ý một chút?"
Hữu Hữu đặt bản vẽ xuống, hỏi, "Có chụp ảnh không?"
"Chụp ảnh gì?"
"Cha thật ngốc! Đương nhiên là dáng vẻ mẹ mặc lễ phục rồi!"
Hữu Hữu làm ra vẻ bất đắc dĩ, "Phản ứng của cha thật là chậm chạp!"
Mộ Nhã Triết nhíu mày, thấy con của anh châm chọc anh, cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười.
Tiểu Dịch Thần ôm Tiểu Nguyệt Dao đi tới, Tiểu Nguyệt Dao đang phơi nắng thật là thoải mái, nhìn thấy bọn họ về, cũng hưng phấn lên, lúc Tiểu Dịch Thần ôm bé đến gần, Tiểu Nguyệt Dao nhanh chóng vươn tay ra, dáng vẻ muốn được ôn!
Cử động của bé, khiến Vân Thi Thi cảm thấy được thật lạ!
Từ trước tới nay, cô vẫn cảm thấy con gái của mình thật là lạnh lùng, bình thường, người khác muốn ôm bé, chẳng những phải trưng cầu ý kiến của Tiểu Dịch Thần và Hữu Hữu, còn phải trưng cầu ý kiến của bé!
Nếu có người vươn tay ra, muốn ôm bé, có đôi khi ánh mắt bé khẽ lướt qua, xoay khuôn mặt nhỏ nanh đi, không chịu cho người ta ôm!
Chỉ là, Vân Thi Thi không biết, hôm nay Tiểu Nguyệt Dao, coi như là chịu ấm ức, cho nên nhìn thấy bọn họ về, thì đặc biệt ân cần, muốn được ôm ấp an ủi!
Mộ Nhã Triết bị dáng vẻ cần ôm của bé làm trái tim như tan chảy ra!
Thế nên, tổng giám đốc trước nay luôn có hình tượng lạnh lùng với viên chức tập đoàn Thánh Ngự, giờ phút này, không thể không khom sống lưng cao quý, lập tức ôm công chúa nhỏ vào trong lòng.
Bình luận facebook