“Em… em không thể…”
Mộc Tịch đẩy trả lại tấm thẻ, cuống quít lắc đầu: “Thi Thi, em không thể lấy của chị được!”
“Em khách khí làm gì? Cứ xem là chị cho em mượn vậy.”
“Cha của em…”
Mộc Tịch cắn chặt răng, do dự mãi mà vẫn không đủ dũng khí để thành thật, chỉ có thể bật ra từng từ một cách khó khăn: “Cha em không sao…”
“Nhưng hai hôm nay chị thấy sắc mặt em không tốt.”
Vân Thi Thi khẽ cười: “Nếu có chuyện không vui, đừng ngại nói với chị.”
“…”
Mộc Tịch càng cảm thấy bối rối, cô vội vàng đứng dậy: “Em… em đi nhà vệ sinh một chút.”
“Ừ…”
Vân Thi Thi nhìn cô đột ngột đứng dậy rồi vội vã xông vào nhà vệ sinh, cảm thấy có chút kỳ lạ và khó hiểu.
Mộc Tịch lao vào nhà vệ sinh rồi khóa trái cửa, cô vịn vào thành rửa mặt, nước mắt trào ra. Cô mím chặt môi và che miệng lại để không phát ra tiếng ồn. Mộc Tịch nhìn vào gương, đôi mắt cô đã đỏ cả lên rồi.
Hữu Hữu đi ngang, thấy Vân Thi Thi quần áo lịch sự, trang điểm nhẹ nhàng ngồi trên sofa, có chút hiếu kỳ: “Mẹ, mẹ hôm nay có việc ra ngoài à?”
“Ừ, hôm trước có nói với con rồi đấy, tối nay có một buổi tiệc từ thiện.”
Thằng nhỏ nghiêng đầu, tò mò: “Mẹ đi một mình sao?”
Vân Thi Thi nói: “Mộc Tịch đi cùng mẹ.”
Hữu Hữu nhíu mày, nhưng không nói gì thêm.
Tiệc từ thiện, thật ra không đi cũng chả sao. Hầu hết các buổi tiệc từ thiện, ngoài mặt thì tỏ vẻ là vì mục đích thiện nguyện, nhưng thực ra đều là những buổi tiệc không đứng đắn.
Trong các buổi tiệc từ thiện sẽ xuất hiện rất nhiều nhà xí nghiệp có tiếng, vì vậy mà nhiều ngôi sao nữ cứ vịn cớ đi tiệc từ thiện, nhưng thật ra là để làm quen với giới thương nhân, tìm cho mình một chỗ dựa.
Nếu có thể tìm được một người chống lưng, nghĩa là con đường thăng tiến đã hiện ngay trước mắt.
Cũng có không ít công ty nghệ thuật biểu diễn tìm mọi cách để đưa nghệ sĩ của mình đến những buổi tiệc thế này, mục đích là để mở rộng quan hệ.
Những thương nhân vờ vì việc thiện này, ngoài mặt có thể tỏ ra thanh cao, gây dựng hình tượng đứng đắn trước mặt công chúng, nhưng sau lưng thì lại nhân cơ hội này tìm kiếm “lương duyên”, một mũi tên trúng hai đích.
Nhưng, nếu đã có Mộc Tịch đi cùng thì hẳn cũng sẽ không xảy ra chuyện gì.
Hữu Hữu hỏi: "Mẹ khi nào thì trở về?”
“Tàn tiệc thì mẹ về ngay.”
Vừa dứt lời thì Mộc Tịch từ nhà vệ sinh bước ra. Cô nhìn Vân Thi Thi rồi cười: “Thi Thi, xe đang đợi chúng ta rồi, đi thôi!”
Vân Thi Thi gật đầu, nói với cô: “Em đợi đã, chị đi lấy sợi dây chuyền.”
“…” Mộc Tịch bỗng đứng khựng lại, gật đầu một cách không hề tự nhiên chút nào.
Vân Thi Thi lấy ra một hộp trang sức, nhưng thấy Mộc Tịch đang cắn móng tay, nét mặt khẩn trương đứng bên cửa, liền nhíu mày: “Mộc Tịch, sao thế?”
“Em… em sợ muộn.”
“Không phải nói là tám giờ tối sao?”
“Đi sớm tí kẻo muộn.”
Mộc Tịch nói rồi kéo tay Vân Thi Thi: “Đi thôi!”
Vân Thi Thi cũng chẳng nghĩ nhiều, gật đầu rồi đi theo Mộc Tịch. Đã ra đến cổng biệt thự nhưng Vân Thi Thi nhìn quanh vẫn không thấy xe, liền hiếu kỳ hỏi: “Xe đâu rồi?”
“Xe dừng ở giao lộ bên kia.”
“Xa vậy à?”
Giao lộ cách đây tận một km, sao lại phải dừng xa như vậy!
Vân Thi Thi không biết, Hương Thể Mạn Bộ khắp nơi đều được gắn camera, cho nên xe mới phải dừng ở nơi hẻo lánh để tránh tai mắt.
Bình luận facebook