Đội trưởng nghiêm nghị ngẩng đầu dẫn theo nhóm binh lính tinh nhuệ hướng tới phía bắc của tòa tháp chạy như điên qua đó.
Đúng lúc này “đoàng” một tiếng súng bắn tỉa vang lên, Mạch Khắc Tư gục đổ trên mặt đất, đầu bị bắn trúng.
Uy lực của đạn dược quá mạnh, hình như là đã sửa qua rồi dẫn đến những con người đó não óc bị bắn vỡ tung, máu thịt một đống hỗn độn vô cùng thê thảm.
Đội trưởng ngẩn ra nhưng mà ngay sau đó, một tia sáng như bay kéo theo sương mù dày đặc hướng đến đội nhóm thứ bảy gào thét mà tới!
Đội trưởng phẫn nộ gào thét một tiếng, cùng với một tiếng nổ vang lên, chỉ nghe một tiếng kêu gào thảm thiết, những hỏa tiễn Apiras nhắm vào đội nhóm thứ bảy bắn dội ngược lên, khí đạn dược ập đến. Lập tức một âm thanh bạc bẽo thông qua loa phóng thanh, tiếng vọng dội vào trong màn đêm cô quạnh.
“Cảnh cáo các ngươi, mặc kệ các ngươi là thủ hạ của đến từ quân đội nào, lập tức lui lại ngoài năm dặm, nếu không ta sẽ không nương tay.”
Âm thanh cao ngạo dội quanh bốn phía, người đàn ông cảnh giác nhìn xung quanh cũng không thấy bóng người, nhưng âm thanh ấy lại nói: “Ê, ta ở trên này.”
Người đàn ông theo tiếng ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một bóng dáng cao ngạo của Sở Hà sừng sững đứng ở đỉnh tháp, đèn tín hiệu sau lưng chùm tia sáng giăng khắp nơi, bóng hình trùng điệp.
Gióng mạnh thổi áo khoác bên hông phập phồng, một thân hiên ngang.
Sở Hà vẻ mặt kiêu căng, thân ảnh yểu điệu giống như vẻ mê hoặc của Tu La, lãnh khốc tuyệt tình.
Cô nhẹ nhàng vuốt ve khẩu súng bắn tỉa Barrett M99 đã sửa đổi trong vòng tay, thi thoảng nghiêng đầu chỉnh sửa ống kính bắn tỉa hướng vào đầu của đội trưởng, giọng cười kỳ lạ nói: “Nếu muốn xuống địa ngục, ta không ngại đưa các ngươi gần từng bước nữa.”
Người đàn ông biến sắc đáy mắt hiện lên một vẻo kinh hoảng, một nhóm quân đội đặc chủng thấy vậy cũng có chút hơi bối rối, dậm chân tại chỗ không dám manh động.
Đội trưởng giơ máy phát thanh, nghiêm nghị nói: “Các ngươi là gián điệp mà chính phủ phái tới à? Nếu như các ngươi giao ra tình báo trong tay, chúng ta lập tức tha các ngươi một con đường sống!”
Sở Hà đuôi lông mày giương lên, châm chọc nói: “Hả? Xem ra là có hiểu lầm, ta cũng không phải là gián điệp gì cả.”
“Đội nhóm đã tử vong trong khu giao chiến, là tác phẩm của ngươi phải không?
“Phải.”
Sở Hà thừa nhận: “Là do đội quân phản động của các ngươi không phân tốt xấu muốn giết ta, ta bất quá là xuất phát từ tự bảo vệ mình mà thôi.”
Đội trưởng sắc mặt phát lạnh, cảm thấy nổi lên từng cơn cảm giác lạnh lẽo.
Một nhóm binh lính hơn trăm người thế nhưng bị một người phụ nữ liễu yếu đào tơ tiêu diệt!
Cô ấy rốt cuộc là ai?
“Rất nhiều huynh đệ của ta đều bị ngươi giết, nợ máu này không thể không trả!”
Sở Hà cười lạnh một tiếng chầm chậm lên tiếng: “Người của chúng tôi đều chết trong tay binh lính của các anh, đó là những dân thường vô tội chết rất thê thảm. Nếu tính như vậy, hai bên đều huề nhau.”
Đội trưởng nghe xong kinh sợ hít một hơi thật sâu, phẫn nộ trừng lớn hai mắt.
Sở Hà chỉ chỉ vào đầu khinh miệt thở một tiếng, tùy ý ở góc bên đỉnh tháp ngồi xuống, tư thế có chút thoải mái.
“Ta sẽ đếm ngược mười giây, nếu các anh không rút lui, ta không biết sẽ làm cái gì nữa đâu.”
“10...”
Sở Hà rất đẹp, nét đẹp phong nhã đẹp đến kinh sợ lòng người.
Đỉnh tháp gió rất mạnh rất lớn, thổi rối loạn mái tóc của cô ấy, có vẻ rất là hỗn độn.
Sở Hà một tay cầm micro phóng thanh, ngẩn lông mày cười lạnh lùng đếm số: “9,8...”
Người đàn ông tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, nín thở trầm mặc hồi lâu.
Thủ hạ kế bên căng thẳng hỏi: “Làm sao bây giờ? Chúng ta còn tiến lên không? Thoạt nhìn, tháp tín hiệu chung quanh có mai phục!”
Truyện đang hot:
Tình Nhân Đẳng Cấp Thế Giới
Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai
Cám ơn các bạn đọc đã ủng hộ
Top truyện hay nhất do độc giả bình chọn trên
Vietwriter.com
Bình luận facebook