Sự xuất hiện của anh khiến Hàn Tiếu Tiếu chú ý.
Người đàn ông trước mặt cao to tuấn tú, đặc biệt là khuôn mặt anh tuấn sắc sảo kia, mỗi cử chỉ đều có dáng vẻ của quý tộc, khiến cô ta có chút ái mộ.
Người đàn ông này là ai vậy?
Nhìn qua đã biết là người có tiền.
Tại sao lại đi cùng với Vân Thi Thi?
Hàn Tiếu Tiếu dù sao cũng là người có mắt nhìn, vừa liếc mắt một cái đã biết đồ trên người Mộ Nhã Triết đáng giá bao nhiêu tiền, một thân toàn là nhãn hiệu cao cấp như vậy lại đứng cùng với Vân Thi Thi không khỏi có chút không cân xứng.
"Thi Thi, đây là ai vậy?"
Vân Thi Thi hơi nhếch khóe môi, cũng không muốn nhiều lời với cô ta. Mộ Nhã Triết lạnh lùng liếc nhìn Hàn Tiếu Tiếu một cái, cúi đầu hỏi: "Hai người quen nhau?"
"Đồng nghiệp cũ."
"Chúng tôi là bạn bè!"
Hai người đồng thanh, nhưng câu trả lời lại hoàn toàn khác nhau, Hàn Tiếu Tiếu cười lúng túng, trên mặt có chút xấu hổ: "Thi Thi, cô cũng không giới thiệu một chút sao?"
"Người đàn ông của cô ấy." Không đợi Vân Thi Thi mở miệng, Mộ Nhã Triết lời ít ý nhiều thốt ra mấy chữ.
Hàn Tiếu Tiếu ngây ngẩn cả người.
Ngay cả vẻ mặt của Vân Thi Thi cũng cứng ngắc.
"Anh nói cái gì vậy?"
"Chẳng lẽ không đúng sao?"
Hàn Tiếu Tiêu cắn chặt khóe môi đỏ mọng, có chút không cam lòng, cảm giác mình không sánh bằng. Lại cảm thấy người đàn ông trước mặt này có chút không chân thực, sao có thể là người đàn ông của Vân Thi Thi, cũng không nhìn đến điều kiện của người ta, Vân Thi Thi mà cũng xứng sao?
Nhà giàu có sẽ coi trọng môn đăng hộ đối, loại người tầm thường như Vân Thi Thi làm sao có thể bước chân vào nhà giàu?
Càng nghĩ, cô ta càng cảm thấy bực bội, vốn là muốn khoe khoang tỏ vẻ trước mặt Vân Thi Thi, kết quả lại giống như phản lại chính cô ta vậy!
Cuộc gặp này khiến cô ta cực kỳ khó chịu.
Bàn tay Mộ Nhã Triết nhẹ nhàng đặt lên đầu Vân Thi Thi, dịu dàng vuốt ve: "Có nhìn trúng cái nào không? Tôi mua cho em."
"Không nhìn trúng cái nào." Vân Thi Thi nhàn nhạt nói, tầm mắt lại giống như ma xui quỷ khiến nhìn vào tủ trưng bày của cửa hàng, nhìn thấy một đôi hoa tai tinh xảo đẹp đẽ, bên trên khảm một đóa hoa năm cánh, nhìn giống như là ngôi sao phát sáng.
Cái tên cũng rất có ý nghĩa, gọi là "Bầu trời đầy sao", chỉ là giá cả không hề rẻ.
Mộ Nhã Triết nhìn theo tầm mắt cô, cũng nhìn thấy đôi hoa tai kia, ngón tay thon dài ra hiệu cho nhân viên bán hàng.
"Chính là đôi này, lấy ra."
Vân Thi Thi có chút kinh ngạc há miệng, không hiểu anh làm như vậy là có ý gì.
Nhân viên bán hàng nhìn Vân Thi Thi một cái, trong lòng vẫn có vẻ không thể tin được.
Nếu như đây là yêu cầu của Vân Thi Thi, cô ta nhất định sẽ lơ đi, mấy món trang sức này đều có giá không rẻ, người bình thường muốn lấy ra nhìn một chút thì nhân viên bán hàng bọn họ cũng không muốn, lỡ may làm hư thì ai sẽ bồi thường đây?
Nhất là người ăn mặc bình thường như Vân Thi Thi, nhìn qua giống như sinh viên nghèo, cho dù muốn bồi thường cũng không bồi thường nổi.
Chỉ là Mộ Nhã Triết thì khác, vừa nhìn đã biết là xuất thân cao quý.
Mộ Nhã Triết vừa liếc nhìn nhân viên bán hàng liền biết trong đầu cô ta đang nghĩ cái gì, thế nhưng anh cũng không hề thay đổi sắc mặt.
Cho đến khi nhân viên bán hàng đưa đôi hoa tai "Bầu trời đầy sao" kia tới trước mặt Mộ Nhã Triết, anh đưa tay cầm lấy một chiếc hoa tai, dịu dàng vén mái tóc đang buông xõa của Vân Thi Thi sang một bên, nhanh chóng khéo léo đeo lên thùy tai của cô.
Mộ Nhã Triết nhẹ nhàng đeo hoa tai cho cô, nhìn thấy đóa hoa như ngôi sao tỏa sáng trên vành tai cô, càng làm tôn thêm vành tai trắng nõn như ngọc, vô cùng xinh đẹp, dường như không tiếng động mà dụ dỗ anh âu yếm.
Vì vậy, anh liền hành động. Hơi cúi đầu xuống, đôi môi mỏng hôn lên vành tai cô.
Bình luận facebook