Các vết thương loang lỗ máu hòa lẫn nước muối, chiếc phi tiêu vừa rồi của Vân Thiên Hữu trúng chính xác ngay vết thương ở bụng của hắn, đầu kim rất ngắn nên đâm không sâu, không nguy hiểm đến tính mạng.
Thế nhưng, a-xít và nước muối hòa chung tạo nên phản ứng hóa học, không ngừng ăn mòn vết thương, bốc lên một làn khói xanh, mùi vị lúc này, chỉ mình hắn có thể cảm nhận được!
Nếu chỗ đau là đầu, thì ngay cả tiếng thều thào cũng không thể phát ra.
Vân Thiên Hữu khẽ nhíu mày, có hơi tiếc nuối: " y da! Ném trúng rồi sao?"
"Ném trúng rồi." Lý Hàn Lâm ở bên cạnh nhắc nhở.
Khuôn mặt đáng yêu của cậu lộ ra nụ cười mê người.
Vừa nói xong, cậu lập tức lấy thêm một chiếc phi tiêu, làm động tác tay, nhìn thấy chiếc thứ hai sắp được phóng tới.
"A a a... A a! Đừng..." Gã đàn ông lập tức cầu xin cậu dừng tay, giọng mơ hồ không nghe rõ.
Vân Thiên Hữu chỉ mới làm động tác phóng, hắn đã sợ tè ra quần.
Xem ra, hắn thật sự sợ rồi.
Dù gì đi nữa, nỗi đau này không phải người bình thường có thể chịu đựng được.
Cho dù có đối mặt với sát thủ lão luyện hay sống trong cảnh liếm máu trên lưỡi dao hắn cũng chưa từng sợ, chết ư? Chưa bao giờ hắn sợ chết!
Thế nhưng, hôm nay lại bị thủ đoạn của đứa nhỏ sáu tuổi này dọa cho vỡ mật.
Buồn cười...
Đây thật sự là một đứa nhỏ sáu tuổi ư?
Gã đàn ông run rẩy mở mắt, tầm nhìn bị máu trên trán chảy xuống làm cho mờ nhạt, trước mắt là một mảnh đỏ hồng. Hắn cố gắng chớp mắt để nhìn rõ hơn, cuối cùng cũng nhìn rõ khuôn mặt đứa nhỏ.
Dáng đứa nhỏ không cao lắm, mặc một chiếc áo sơ mi trắng tinh, phía dưới là chiếc quần yếm màu đen, chân mang đôi bốt ngắn, máy tóc đen nhánh làm nổi bật nước da của cậu.
Trên khuôn mặt trắng như tuyết, đôi mắt đẹp và sâu thẳm đã bị che lại nhưng có thể nhìn thấy nụ cười nhạt trên môi cậu, sống mũi nhỏ nhắn, đôi môi hồng hào đáng yêu, thân thể toát ra khí chất linh hoạt của trẻ con.
Nhưng người cậu cũng ẩn hiện khí tức lạnh lẽo độc ác khiến người khác rợn tóc gáy.
Dù rõ ràng môi cậu đang cười nhưng cả khuôn mặt làm cho người ta cảm thấy âm u run sợ!
Đứa nhỏ này thật sự chỉ có sáu tuổi sao?
Một đứa nhỏ sáu tuổi, lại có thể nghĩ ra thủ đoạn đáng sợ như thế để hành hạ người khác sao?
"Hắn nói gì vậy?" Vân Thiên Hữu khẽ nhếch mày.
Lý Hàn Lâm quét mắt, lập tức có người đi đến lấy miếng vải chặn miệng hắn ra.
Vừa có thể nói chuyện, gã đàn ông lập tức đau khổ cầu xin: "Cho tôi được chết thoải mái đi! Dừng tay đi! Đừng mà..."
"Chú bảo tôi dừng, tôi phải dừng hay sao?" Vân Thiên Hữu cười trong trẻo, giọng cười non nớt, lanh lảnh nghe rất êm tai.
Vậy mà lời nói ra lại khiến người ta run rẩy trong lòng.
Sắc mặt gã đàn ông xanh mét: "Tôi chỉ là một sát thủ, nhận tiền bắt người, làm việc theo lệnh thôi!"
"Tôi chỉ là một đứa trẻ, muốn chú chơi với tôi. Cho nên, chú chơi với tôi thật vui vẻ nhé!" Vân Thiên Hữu cười ưu nhã.
Nói xong, cậu lập tức nâng cổ tay lên.
Đầu kim phi tiêu trong tay cậu phát ra ánh sáng lạnh.
"Đừng... Tôi nói!"
"Đừng nha. Mới như vậy đã đầu hàng rồi sao?" Dường như cậu có hơi thất vọng: "Tôi còn tưởng rằng chú rất cứng cỏi, không ngờ rằng mới đó đã đầu hàng!"
"Tôi sẽ nói hết, sẽ nói hết! Cầu xin cậu cho tôi chết một cái thoải mái!"
"Chán thật! Chú đầu hàng nhưng mà chưa hẳn tôi đã muốn nghe. Tôi vẫn chưa chơi đủ đâu."
Bình luận facebook