"Tiểu tổ tông nhà tôi ơi, con có hiểu tình cảm là như thế nào không?"
"Đương nhiên là con hiểu, mẹ quá cổ hủ rồi, hiện tại học sinh tiểu học đã biết chọn người yêu thích cho mình. Chắc có lẽ do mẹ đã già rồi, nên khó mà theo kịp xu hướng thời đại bây giờ."
Đã già rồi...
Ba chữ này giống như một mũi tên đâm thẳng vào tim!
Vân Thi Thi lườm cậu.
"Con chê mẹ đã già rồi hả?"
Hữu Hữu nhún vai, thể hiện thái độ rất hào sảng nhìn cô an ủi, nghiêm túc vỗ vai cô một cái.
"Mẹ cứ yên tâm, cho dù mẹ có già, có rụng hết răng rồi, hay tóc có bạc trắng đi nữa thì Hữu Hữu cũng không bỏ rơi mẹ đâu!"
Vân Thi Thi nghe xong cảm thấy hơi cảm động, hai tay bưng lấy mặt của bé hôn hai cái: "Ngoan, không được bỏ rơi mẹ! Mẹ yêu Hữu Hữu nhất!"
Hữu Hữu ôm lấy cô, ánh mắt nhìn cô đầy dịu dàng.
"Mẹ, mẹ có biết không? Hữu Hữu rất muốn chiếm hữu mẹ làm của riêng, không cho phép bất kỳ kẻ nào đoạt mất mẹ của con cả. Nhưng nếu như mẹ cần đàn ông thì cho dù mẹ có chọn lựa thế nào, Hữu Hữu vẫn luôn hy vọng mẹ sẽ hạnh phúc, như vậy là đủ rồi!"
Mặc dù từ tận đáy lòng, cậu vẫn luôn có bài xích nhất định với Mộ Nhã Triết, nhưng kể từ hôm qua lúc mà cậu tận mắt thấy được biểu cảm đau lòng của mẹ.
Cậu cho rằng nhất định là do người đàn ông đó!
Cậu không biết tại sao mẹ lại như vậy, nhưng cậu cũng hiểu rằng, nếu mẹ cậu không yêu thật lòng thì chắc chắn sẽ không thể vì một người khác mà tỏ ra thương tâm như vậy.
Mẹ rõ ràng là đã yêu người đó rồi.
Đã như vậy, cậu cũng không thể đem ý nguyện của mình áp đặt lên người Vân Thi Thi.
Cho dù là cô lựa chọn thế nào, cậu cũng sẽ ủng hộ cô vô điều kiện!
Bởi vì cô chính là người mẹ mà cậu yêu thương nhất.
Ánh mắt của Vân Thi Thi nhu hòa hơn, cũng ôm cậu lại, khẽ vuốt tóc cậu, cười tít nói: "Hữu Hữu thật ngoan! Cho dù thế nào đi chăng nữa, con đều phải nhớ kỹ, mẹ mãi mãi thương Hữu Hữu nhất."
"Nhưng mà, nếu như có ai bắt nạt mẹ, mẹ nhất định phải nói lại với Hữu Hữu, Hữu Hữu sẽ bắt nạt lại người đó giúp mẹ!" Hữu Hữu ngẩng đầu, nhẹ nhàng thơm lên má mẹ, cặp mặt long lanh đầy ý cưng chiều.
Vân Thi Thi chợt suy nghĩ.
Có đôi khi, cậu sẽ khiến cô tưởng rằng.
Hữu Hữu mặc dù là con trai của cô, nhưng sự cưng chiều của nó đối với cô, không thua kém bất kỳ ai cả.
"Hữu Hữu con cưng chiều mẹ như vậy, không sợ mẹ sẽ hư sao?" Vân Thi Thi cười hỏi.
Khóe môi của Hữu Hữu hơi cong lên, hiển nhiên là không đồng tình: "Mẹ nói gì thế? Con trai cưng chiều mẹ, không phải là việc đương nhiên sao?
"Đã lớn rồi đấy, nhất định sẽ có người gọi con là con trai cưng của mẹ (1)!"
"Cứ để bọn họ nói thế đi." Vân Thiên Hữu khinh thường hừ lạnh một cái, biểu tình trên mặt đầy cao ngạo: "Vân Thiên Hữu con đây thì phải cần xem sắc mặt ai cơ chứ?"
"Thối lắm" Vân Thi Thi kéo nhẹ tóc của cậu.
Hữu Hữu vùi đầu ở trong ngực của cô, vẻ mặt thỏa mãn.
Vân Thi Thi bỗng nhiên nghiêm túc hỏi: "Hữu Hữu, thỉnh thoảng mẹ cứ thắc mắc là rốt cuộc thì con được di truyền gen từ ai?"
Vừa tinh quái, lại vừa hiểu chuyện, cũng vừa là một cậu nhóc, nhưng có lúc thì lại tỏ ra tàn nhẫn, sau đó thoắt cái lại hoạt bát được!
Hữu Hữu thản nhiên nói: "Đương nhiên là di truyền từ người mẹ yêu quý của con rồi, mẹ xinh đẹp như vậy, tuy hơi ngốc, nhưng bù lại mẹ lại có một người con thông minh như Hữu Hữu, vậy là đủ rồi nhỉ!"
"Con dám nói mẹ ngốc nghếch!" Vân Thi Thi giả bộ tức giận beo má Hữu Hữu, tỏ ra oan ức kháng nghị.
(1) 妈宝男: Mama bảo nam = con trai cưng của mẹ (theo cách nói châm biếm) = bám váy mẹ. Tra baike nói rằng: 妈宝男 chỉ những người con trai luôn cho rằng mẹ mình là nhất, mẹ luôn đúng, luôn nghe lời mẹ, chiều mẹ hết mực. Còn có cách nói khác là chỉ những người con trai bị mẹ chiều hư.
Bình luận facebook