"Nhóc con mẹ rất yêu con đó! Để mẹ xoa mặt con một chút nào!"
Vân Thi Thi không nhịn được rút tay từ trong lòng bàn tay Mộ Nhã Triết ra, nắm gò má phấn nộn của Vân Thiên Hữu.
Trên tay cô lực không mạnh, lại cũng không nhẹ, dù vậy, trên mặt Hữu Hữu cũng không có toát ra chút không kiên nhẫn, mà là sủng nịch ngọt ngào ngây thơ nói: "Mẹ, mẹ sinh long hoạt hổ như vậy, một chút cũng không giống bệnh nhân bị thương!"
"Mẹ vốn không phải là bệnh nhân.”
"Mẹ, nhẹ chút thôi, nhẹ chút!"
...
Hai mẹ con đùa giỡn trong lát, đầu vai Mộ Nhã Triết hơi động một chút.
Mặc dù là trong lúc ngủ mơ, anh vẫn biết được lòng bàn tay không còn, tức khắc liền bất an tỉnh lại.
Mộ Nhã Triết ngẩng đầu lên, hai mắt mở ra, tầm mắt mơ hồ dần dần rõ ràng, trong tầm mắt, Vân Thi Thi ôm Vân Thiên Hữu ở trong ngực, tùy ý kháp mặt cậu.
Hữu Hữu cũng không giãy dụa, cũng không phản kháng, chỉ cảm thấy mỹ mãn nép ở trong ngực cô, mặc cho cô nắm bắt, kháp, thường thường phát ra tiếng cười thanh thúy mà non nớt.
Trên khuôn mặt trắng nõn như gốm sứ, có lúm đồng tiền.
Trái tim Mộ Nhã Triết mềm mại.
Mới vừa rồi, anh có giấc mộng.
Trong mộng anh và cô đứng ở trên cầu độc mộc, dưới cầu, là con sông chảy xiết, anh gắt gao nắm tay cô, dè dặt cẩn trọng đi trên cầu độc mộc.
Bỗng nhiên, tay cô bương lỏng ra, rơi xuống dưới cầu.
Anh giật mình bừng tỉnh, thẳng đến nhìn thấy hai mẹ con đùa giỡn trên giường, mới giật mình, vừa rồi chỉ là một cơn ác mộng.
Sợ bóng sợ gió một hồi.
Tiểu Dịch Thần cũng bị tiếng động đùa giỡn bừng tỉnh, cậu ấy xoa hai mắt mông lung vì buồn ngủ, ngẩng đầu, lúc này, Vân Thiên Hữu đang ru rú ở trong lòng Vân Thi Thi, vui đùa ầm ĩ, trên mặt hơi đỏ lên, mày hơi nhíu lại.
"Mẹ!" Cậu ấy mở miệng, giòn tan kêu một tiếng.
Vân Thi Thi ngước mắt, thấy cậu ấy tỉnh lại, mặt mày dịu dàng nói: "Tiểu Dịch Thần, con tỉnh rồi!"
"Dạ!" Tiểu Dịch Thần có chút thẹn thùng mấp máy môi, lập tức ý thức được vừa rồi cậu ấy đã ngủ, áy náy nói: "Con luôn ở cùng với mẹ, vừa mới hơi mệt, cho nên, giống như không cẩn thận ngủ quên!"
Vân Thi Thi ngẩn ra, trong lòng, lại ẩn ẩn có chút cảm động, cảm động đồng thời, cũng có chút đau lòng.
"Nhất định rất mệt đi! Con có muốn ngủ thêm một lát hay không?"
"Không cần! Con muốn bồi mẹ. Mẹ, mặt của mẹ còn đau không?"
Tiểu Dịch Thần để sát vào mặt cô, một đôi mắt lung ling, trắng đen rõ ràng, cẩn thận chu đáo nhìn bên mặt sung lên của cô: "Chỉ sung một chút nhưng, vẫn là sưng.”
"Khẳng định rất đau!" Hữu Hữu chu miệng lên, có chút oán trách, "Nói đến đây, mẹ ngốc, sao mẹ lại thế này! Sao chỉ diễn thôi cũng làm mặt mình biến thành như vậy?"
Dừng một chút, ánh mắt cậu chậm rãi nheo lại, hoài nghi hỏi: "Sẽ không phải trong tổ kịch có người bắt nạt mẹ đi!"
Ý cười trên mặt Vân Thi Thi cứng đờ, bên cạnh, Tiểu Dịch Thần cũng phát ra tiếng chất vấn cổ quái: "Anh cũng cảm thấy thật khả nghi. Cha nói mẹ là bị thương lúc quay phim, mà anh có chút không tin nha!"
"Trên mặt mẹ rõ ràng có dấu tay, như là bị đánh.”
"Ừ ừ! Tôi nhìn thấy, dấu năm ngón tay, màu đỏ màu đỏ! Mẹ, có phải trong tổ kịch có người bắt nạt mẹ không?"
Hai bánh bao nhỏ hoài nghi về phía cô, hai khuôn mặt tuấn tú bằng bàn tay gần gũi dán ở trước mặt cô, hai cặp mắt to tròn tràn ngập hoài nghi.
Trong lòng Vân Thi Thi lộp bộp một chút.
Hai tên nhóc này, trực giác có cần phải sắc bén như vậy không?
Bình luận facebook