Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-131
Chương 131: Oan gia ngõ hẹp
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Mọi người im lặng chút”
Ông ấy gõ bàn, niềm vui trên gương mặt của trưởng khoa Lâm không thể diễn tả thành lời: “Hôm nay tôi sẽ giới thiệu với các em một giáo sư thỉnh giảng mới. Cậu ấy là một sinh viên đạt thành tích cao tại Đại học Harvard, và cậu ấy cũng rất có uy tín trong cộng đồng doanh nghiệp trong nước. Hiệu trường của trường chúng ta đã phải mất rất nhiều công sức mới có thể mời được cậu ấy.”
Sau khi nghe được điều này, lớp học trở nên yên lặng ngay lập tức.
Mọi người lần lượt nhìn ra ngoài cửa sổ, qua lớp kính dày, dường như có thể nhìn thấy một bóng người thật dài.
“Được rồi, mọi người chú ý tập trung, quay lại chuyện chính, bây giờ chúng ta chào đón giáo sư Lục của chúng ta bãng một tràng pháo tay nồng nhiệt nào”
Trưởng khoa Lâm còn chưa nói xong, ông ta đã dẫn đầu võ tay.
Khi ấy, bóng dáng cao lớn đã vững vàng bước vào giảng đường Ngũ quan đẹp trai, toả ra khí thế hào hùng “Trời ơi, giáo sư Lục này đẹp trai quá!”
“Đúng thế, đã thế còn trông rất trẻ.”
“Quả nhiên là vậy, rõ ràng là người có thể dựa vào ngoại hình nhưng lại muốn dựa vào tài năng!”
“không thể chịu được nữa rồi, tôi có cảm giác hình như mình muốn yêu đương rồi”
“Tôi cũng vậy.”
Tại sao anh ta lại chạy đến Lan Ly với tư cách là một giáo sư thỉnh giảng?
Trong lòng nhất thời hoảng loạn, Tô Kim Thư nhanh chóng đưa tay ra kéo Lâm Thuý Vân: “Thúy Vân, người đàn ông đó không phải là…
Ai mà biết khi cô quay đầu nhìn lại thì phát hiện ra rằng chiếc ghế bên cạnh đã không trống không Tô Kim Thư nhìn xung quanh.
Phát hiện Lâm Thúy Vân lại đang quỳ trên mặt đất với vẻ mặt u ám, cô ấy đang ôm chiếc ba lô nhỏ của mình, lẻn ra cửa sau.
Vào lúc này, trong lòng của Lâm Thúy Vân chỉ đơn giản là muốn chạy nhanh như bay, Thế nào gọi là oan gia ngõ hẹp?
Là đang nói về tình cảnh hiện tại phải không?
Người đàn ông bị mình tát trong bữa tiệc đính hôn của tra nam tiện nữ đó hóa ra lại là giáo viên của mình.
Ông trời ơi, ông chơi đùa tôi rất vui phải không hả?
Người đàn ông nhỏ nhen như vậy, nhất định sẽ lợi dụng chuyện này mà tìm mình gây phiền phức.
Thôi thì nhân cơ hội anh ta còn chưa nhận ra mình thì mình chạy trước còn hơn.
Cuối cùng cũng bò tới cửa, Lâm Thúy Vân thở phào nhẹ nhõm, vui sướng định đứng lên.
“Cộp cộp!”
‘Sau một âm thanh nặng nề, một đôi giày da cao cấp làm thủ công màu đen đã lọt vào tầm mắt của cô.
Da đầu của Lâm Thúy Vân nổ tung.
Sau đó, cô ấy im lặng rẽ trái.
Chủ nhân của đôi giày da cũng chuyển sang bên trái.
Lâm Thúy Vân quay đầu, lặng lẽ quay sang bên phải.
Chủ nhân của đôi giày da đó dường như không muốn chịu thua, nhích người sang bên phải một chút.
“Bạn học này, mặc dù tôi cũng rất tán thành việc tôn sư trọng đạo, nhưng lễ quỳ lạy này có phải hay không quá lớn rồi.”
Đột nhiên trên đỉnh đầu vang lên giọng nói vui vẻ của người đàn ông.
Cái gì?
Lễ quỳ lạy?
Tính khí bạo lực của Lâm Thúy Vân ngay lập tức bùng cháy.
Cô ấy giống như một con cá chép liền bật thẳng dậy.
Vừa ngẩng đầu lên, không ngờ lại bắt gặp vẻ mặt rất khó coi của Lục Mặc Thâm: “Ai quỳ lạy anh hả, anh mơ hay nhỉ.”
Lâm Thúy Vân hung hăng nghiến răng, dáng vẻ đó hận không được mà xông lên hung hăng cần anh ấy một cái Lục Mặc Thâm cũng không khó chịu.
Anh ấy chỉ cau mày, đẩy gọng kính của mình: “Vậy có lẽ là tôi hiểu nhầm rễ Lâm Thúy Vân cầm cặp xách vác lên lưng, ngẩng đầu lên, nhìn anh ấy chằm chằm.
Dáng vẻ kiêu ngạo và độc đoán, như thể đang nói: Tôi muốn xem xem, anh có thể làm gì được tôi!
Lục Mặc Thâm liếc nhìn cô ất “Nếu không phải là hành lễ thì là trốn tiết?”
Cái gì?
Trốn tiết?
Vẻ mặt của Lâm Thúy Vân lập tức trở nên đông cứng.
Cô kinh ngạc nhìn Lục Mặc Thâm quay lại bước lên bục: “Trưởng khoa, tôi không thích học sinh trốn tiết.”
Thằng cha này đến đây gây rối đúng không.
Lâm Thúy Vân quá tức giận, cô ấy liền muốn quay người lại lao lên bục giảng, nói lý lẽ kỹ càng với Lục Mặc Thâm.
Nhưng chân cô ấy còn chưa kịp di chuyển, Tô Kim Thư đã ngăn cô ấy lại: “Thúy Vân, bình tĩnh đi, cho dù không vì cái gì khác, thì cậu cũng nghĩ đến tín chỉ của cậu đi mà”
©ó vẻ như bị nói trúng rồi, Lâm Thúy Vân giật bản người, cuối cùng vẫn bị Tô Kim Thư cưỡng ép đè xuống ghế.
“Hừ, lần này tớ không chấp nhặt với anh ta. Tớ là vì lượng tín chỉ mới chấp nhận chịu nhục, tuyệt đối không phải vì tớ sợ anh ta.”
“Được rồi, được rồi, tớ biết rồi.”
Hai tiết học tiếp theo sẽ do Lục Mặc: Thâm giảng dạy.
Vẻ mặt của những sinh viên nam cũng đầy ngưỡng mộ và ghen tị.
Bạn biết đó, giáo sư Lục chưa đến 30 tuổi, nhưng lại học rộng biết nhiều, nói chuyện nhã nhặn.
Nói anh ấy là rồng phượng trong loài người cũng không thấy quá đáng chút nào.
“Những người này đều bị phong thái dịu dàng khi đeo kính của anh ta đánh lừa rồi.”
Lâm Thúy Vân có chút tức giận, dùng tay đánh Tô Kim Thư một cái, tức giận than thở.
“Được rồi, tớ biết cậu không cam lòng trao nụ hôn đầu cho anh ấy, nhưng nói thế nào thì anh ấy cũng là thầy giáo của cậu, hơn nữa cậu cũng đã tát anh ấy một cái rồi mà Đừng kích động nữa, nghĩ đến tín chỉ của cậu, nghe giảng tử tế”
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Mọi người im lặng chút”
Ông ấy gõ bàn, niềm vui trên gương mặt của trưởng khoa Lâm không thể diễn tả thành lời: “Hôm nay tôi sẽ giới thiệu với các em một giáo sư thỉnh giảng mới. Cậu ấy là một sinh viên đạt thành tích cao tại Đại học Harvard, và cậu ấy cũng rất có uy tín trong cộng đồng doanh nghiệp trong nước. Hiệu trường của trường chúng ta đã phải mất rất nhiều công sức mới có thể mời được cậu ấy.”
Sau khi nghe được điều này, lớp học trở nên yên lặng ngay lập tức.
Mọi người lần lượt nhìn ra ngoài cửa sổ, qua lớp kính dày, dường như có thể nhìn thấy một bóng người thật dài.
“Được rồi, mọi người chú ý tập trung, quay lại chuyện chính, bây giờ chúng ta chào đón giáo sư Lục của chúng ta bãng một tràng pháo tay nồng nhiệt nào”
Trưởng khoa Lâm còn chưa nói xong, ông ta đã dẫn đầu võ tay.
Khi ấy, bóng dáng cao lớn đã vững vàng bước vào giảng đường Ngũ quan đẹp trai, toả ra khí thế hào hùng “Trời ơi, giáo sư Lục này đẹp trai quá!”
“Đúng thế, đã thế còn trông rất trẻ.”
“Quả nhiên là vậy, rõ ràng là người có thể dựa vào ngoại hình nhưng lại muốn dựa vào tài năng!”
“không thể chịu được nữa rồi, tôi có cảm giác hình như mình muốn yêu đương rồi”
“Tôi cũng vậy.”
Tại sao anh ta lại chạy đến Lan Ly với tư cách là một giáo sư thỉnh giảng?
Trong lòng nhất thời hoảng loạn, Tô Kim Thư nhanh chóng đưa tay ra kéo Lâm Thuý Vân: “Thúy Vân, người đàn ông đó không phải là…
Ai mà biết khi cô quay đầu nhìn lại thì phát hiện ra rằng chiếc ghế bên cạnh đã không trống không Tô Kim Thư nhìn xung quanh.
Phát hiện Lâm Thúy Vân lại đang quỳ trên mặt đất với vẻ mặt u ám, cô ấy đang ôm chiếc ba lô nhỏ của mình, lẻn ra cửa sau.
Vào lúc này, trong lòng của Lâm Thúy Vân chỉ đơn giản là muốn chạy nhanh như bay, Thế nào gọi là oan gia ngõ hẹp?
Là đang nói về tình cảnh hiện tại phải không?
Người đàn ông bị mình tát trong bữa tiệc đính hôn của tra nam tiện nữ đó hóa ra lại là giáo viên của mình.
Ông trời ơi, ông chơi đùa tôi rất vui phải không hả?
Người đàn ông nhỏ nhen như vậy, nhất định sẽ lợi dụng chuyện này mà tìm mình gây phiền phức.
Thôi thì nhân cơ hội anh ta còn chưa nhận ra mình thì mình chạy trước còn hơn.
Cuối cùng cũng bò tới cửa, Lâm Thúy Vân thở phào nhẹ nhõm, vui sướng định đứng lên.
“Cộp cộp!”
‘Sau một âm thanh nặng nề, một đôi giày da cao cấp làm thủ công màu đen đã lọt vào tầm mắt của cô.
Da đầu của Lâm Thúy Vân nổ tung.
Sau đó, cô ấy im lặng rẽ trái.
Chủ nhân của đôi giày da cũng chuyển sang bên trái.
Lâm Thúy Vân quay đầu, lặng lẽ quay sang bên phải.
Chủ nhân của đôi giày da đó dường như không muốn chịu thua, nhích người sang bên phải một chút.
“Bạn học này, mặc dù tôi cũng rất tán thành việc tôn sư trọng đạo, nhưng lễ quỳ lạy này có phải hay không quá lớn rồi.”
Đột nhiên trên đỉnh đầu vang lên giọng nói vui vẻ của người đàn ông.
Cái gì?
Lễ quỳ lạy?
Tính khí bạo lực của Lâm Thúy Vân ngay lập tức bùng cháy.
Cô ấy giống như một con cá chép liền bật thẳng dậy.
Vừa ngẩng đầu lên, không ngờ lại bắt gặp vẻ mặt rất khó coi của Lục Mặc Thâm: “Ai quỳ lạy anh hả, anh mơ hay nhỉ.”
Lâm Thúy Vân hung hăng nghiến răng, dáng vẻ đó hận không được mà xông lên hung hăng cần anh ấy một cái Lục Mặc Thâm cũng không khó chịu.
Anh ấy chỉ cau mày, đẩy gọng kính của mình: “Vậy có lẽ là tôi hiểu nhầm rễ Lâm Thúy Vân cầm cặp xách vác lên lưng, ngẩng đầu lên, nhìn anh ấy chằm chằm.
Dáng vẻ kiêu ngạo và độc đoán, như thể đang nói: Tôi muốn xem xem, anh có thể làm gì được tôi!
Lục Mặc Thâm liếc nhìn cô ất “Nếu không phải là hành lễ thì là trốn tiết?”
Cái gì?
Trốn tiết?
Vẻ mặt của Lâm Thúy Vân lập tức trở nên đông cứng.
Cô kinh ngạc nhìn Lục Mặc Thâm quay lại bước lên bục: “Trưởng khoa, tôi không thích học sinh trốn tiết.”
Thằng cha này đến đây gây rối đúng không.
Lâm Thúy Vân quá tức giận, cô ấy liền muốn quay người lại lao lên bục giảng, nói lý lẽ kỹ càng với Lục Mặc Thâm.
Nhưng chân cô ấy còn chưa kịp di chuyển, Tô Kim Thư đã ngăn cô ấy lại: “Thúy Vân, bình tĩnh đi, cho dù không vì cái gì khác, thì cậu cũng nghĩ đến tín chỉ của cậu đi mà”
©ó vẻ như bị nói trúng rồi, Lâm Thúy Vân giật bản người, cuối cùng vẫn bị Tô Kim Thư cưỡng ép đè xuống ghế.
“Hừ, lần này tớ không chấp nhặt với anh ta. Tớ là vì lượng tín chỉ mới chấp nhận chịu nhục, tuyệt đối không phải vì tớ sợ anh ta.”
“Được rồi, được rồi, tớ biết rồi.”
Hai tiết học tiếp theo sẽ do Lục Mặc: Thâm giảng dạy.
Vẻ mặt của những sinh viên nam cũng đầy ngưỡng mộ và ghen tị.
Bạn biết đó, giáo sư Lục chưa đến 30 tuổi, nhưng lại học rộng biết nhiều, nói chuyện nhã nhặn.
Nói anh ấy là rồng phượng trong loài người cũng không thấy quá đáng chút nào.
“Những người này đều bị phong thái dịu dàng khi đeo kính của anh ta đánh lừa rồi.”
Lâm Thúy Vân có chút tức giận, dùng tay đánh Tô Kim Thư một cái, tức giận than thở.
“Được rồi, tớ biết cậu không cam lòng trao nụ hôn đầu cho anh ấy, nhưng nói thế nào thì anh ấy cũng là thầy giáo của cậu, hơn nữa cậu cũng đã tát anh ấy một cái rồi mà Đừng kích động nữa, nghĩ đến tín chỉ của cậu, nghe giảng tử tế”