Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 755
Chương 755
Lục Mặc Thâm giận dữ quay người: “Tôi đây có xe!”
Nửa tiếng sau, hai chiếc xe của Lục Mặc Thâm và Lệ Hữu Tuấn lần lượt chạy vào biệt thự.
Lâm Thúy Vân lúc này đang dẫn hai đứa nhỏ cùng Tô Kim Thư đi dạo trogn vườn, nhân tiện hít thở không khí trong lành.
‘Vừa nghe thấy tiếng động cơ, cô lập tức quay đầu nhìn ra cổng.
Chỉ nhìn thấy Lệ Hữu Tuấn trong bộ vest đen tao nhã bước xuống xe: “Kim Thư, nam thần về rồi!”
Lâm Thúy Vân vừa dứt lời, thì thấy Lục Mặc Thâm bước xuống xe.
Chỉ là vẻ mặt không vui đó đừng nên thể hiện rõ như vậy được không?
Sau khi Lâm Thúy Vân thấy Lục Mặc Thâm, mới nhớ hình như mình có hẹn Lục Mặc Thâm ăn cơm, xem phim!
Chết tiệt, hồi chiều Lệ Hữu Tuấn đích thân gọi điên cho cô, cô cái gì cũng không, lập tức đồng ý.
Thậm chí còn hăng hái chạy đến biệt thự chơi với Kim Thư, cũng không điện thoại cho Lục Mặc Thâm!
Hèn gì lúc nấy xuống xe vẻ mặt của anh ta lại thành như vậy.
Tô Kim Thư thây vẻ mặt Lâm Thúy Vân không đúng lắm, bèn hỏi: “Sao vậy?”
Lâm Thúy Vân cứng ngắc nói, biểu cảm như bị táo bón vậy: “Chính là, mình hình như: quên, mình hôm nay chủ động hẹn giáo sư Lục ăn cơm, xem phim…”
“Lâm Thúy Vân, trong đầu cậu chứa gì vậy? Cậu không phải là trực tiếp quên chuyện này luôn rồi chứ?”
“Chính là…Kim Thư, mình bây giờ chọc lửa rồi, lát nữa mình lại đi cùng cậu, chuyện quan trọng nhất của mình bây giờ là phải đi dập lửa đất”
Nói xong, Lâm Thúy Vân lao về phía Lục Mặc Thâm như một cơn gió.
Lâm Thúy Vân vô cùng nhiệt tình mở rộng vòng tay, trên mặt hiện lên nụ cười nịnh hót: “Giáo sư Lục thân yêu, cuối cùng anh cũng đến rồi, người ta chờ anh rất lâu đó, anh thật xấu!”
Mắt thấy Lâm Thúy Vân sắp nhào vào lòng mình, Lục Mặc Thâm vô cùng khéo léo lùi lại một chút, trực tiếp tránh đi.
Lâm Thúy Vân nhào tới khoảng không, Lục Mặc Thâm không ôm đến tay, trực tiếp tiếp xúc thân mật với xe của anh ta Cả người cô ấy suýt chút dính vào cửa xe.
Lục Mặc Thâm lại trưng bản mặt tuấn tú, kiêu ngạo vô cùng rồi quay người bước đi.
Mẹ nó, Lục Mặc Thâm, tên này!
Cho anh một chút thuốc nhuộm, anh liền trực tiếp mở phòng nhuộm phải không?
Lâm Thúy Vân làm bộ mặt không dám tin, cô ấy xắn tay áo lên nhào về phía sau lưng Lục Mặc Thâm.
Cô ấy chạy lấy đà để tăng tốc, chuẩn bị nhào tới lần nữa, cả người cứ như con Koala, quấn sau lưng Lục Mặc Thâm.
Cơ thể Lục Mặc Thâm bị cô ấy vồ lên hơi chao đảo: “…”
“Giáo sư Lục, chú Lục, ông Lục, sao anh lại không để ý người ta?”
Lâm Thúy Vân dùng sức cọ cọ gương mặt nhỏ của mình sau lưng anh ta, đáng thương như thế, giọng nói mềm nhữn.
Tính nóng nảy của đại gia Lục của chúng ta trong nháy mắt liền không còn, nhưng anh ta vẫn trưng bộ mặt cứng nhắc của mình ra: “Còn nhớ anh là ông của em à!”
Lâm Thúy Vân ở sau lưng anh ta, quả là giống y như con gà con mổ gạo liều mạng gật đầu: “Nhớ chứ nhớ chứ, đương nhiên là nhớ rồi, sao cũng không quên được!”
Lục Mặc Thâm giận dữ quay người: “Tôi đây có xe!”
Nửa tiếng sau, hai chiếc xe của Lục Mặc Thâm và Lệ Hữu Tuấn lần lượt chạy vào biệt thự.
Lâm Thúy Vân lúc này đang dẫn hai đứa nhỏ cùng Tô Kim Thư đi dạo trogn vườn, nhân tiện hít thở không khí trong lành.
‘Vừa nghe thấy tiếng động cơ, cô lập tức quay đầu nhìn ra cổng.
Chỉ nhìn thấy Lệ Hữu Tuấn trong bộ vest đen tao nhã bước xuống xe: “Kim Thư, nam thần về rồi!”
Lâm Thúy Vân vừa dứt lời, thì thấy Lục Mặc Thâm bước xuống xe.
Chỉ là vẻ mặt không vui đó đừng nên thể hiện rõ như vậy được không?
Sau khi Lâm Thúy Vân thấy Lục Mặc Thâm, mới nhớ hình như mình có hẹn Lục Mặc Thâm ăn cơm, xem phim!
Chết tiệt, hồi chiều Lệ Hữu Tuấn đích thân gọi điên cho cô, cô cái gì cũng không, lập tức đồng ý.
Thậm chí còn hăng hái chạy đến biệt thự chơi với Kim Thư, cũng không điện thoại cho Lục Mặc Thâm!
Hèn gì lúc nấy xuống xe vẻ mặt của anh ta lại thành như vậy.
Tô Kim Thư thây vẻ mặt Lâm Thúy Vân không đúng lắm, bèn hỏi: “Sao vậy?”
Lâm Thúy Vân cứng ngắc nói, biểu cảm như bị táo bón vậy: “Chính là, mình hình như: quên, mình hôm nay chủ động hẹn giáo sư Lục ăn cơm, xem phim…”
“Lâm Thúy Vân, trong đầu cậu chứa gì vậy? Cậu không phải là trực tiếp quên chuyện này luôn rồi chứ?”
“Chính là…Kim Thư, mình bây giờ chọc lửa rồi, lát nữa mình lại đi cùng cậu, chuyện quan trọng nhất của mình bây giờ là phải đi dập lửa đất”
Nói xong, Lâm Thúy Vân lao về phía Lục Mặc Thâm như một cơn gió.
Lâm Thúy Vân vô cùng nhiệt tình mở rộng vòng tay, trên mặt hiện lên nụ cười nịnh hót: “Giáo sư Lục thân yêu, cuối cùng anh cũng đến rồi, người ta chờ anh rất lâu đó, anh thật xấu!”
Mắt thấy Lâm Thúy Vân sắp nhào vào lòng mình, Lục Mặc Thâm vô cùng khéo léo lùi lại một chút, trực tiếp tránh đi.
Lâm Thúy Vân nhào tới khoảng không, Lục Mặc Thâm không ôm đến tay, trực tiếp tiếp xúc thân mật với xe của anh ta Cả người cô ấy suýt chút dính vào cửa xe.
Lục Mặc Thâm lại trưng bản mặt tuấn tú, kiêu ngạo vô cùng rồi quay người bước đi.
Mẹ nó, Lục Mặc Thâm, tên này!
Cho anh một chút thuốc nhuộm, anh liền trực tiếp mở phòng nhuộm phải không?
Lâm Thúy Vân làm bộ mặt không dám tin, cô ấy xắn tay áo lên nhào về phía sau lưng Lục Mặc Thâm.
Cô ấy chạy lấy đà để tăng tốc, chuẩn bị nhào tới lần nữa, cả người cứ như con Koala, quấn sau lưng Lục Mặc Thâm.
Cơ thể Lục Mặc Thâm bị cô ấy vồ lên hơi chao đảo: “…”
“Giáo sư Lục, chú Lục, ông Lục, sao anh lại không để ý người ta?”
Lâm Thúy Vân dùng sức cọ cọ gương mặt nhỏ của mình sau lưng anh ta, đáng thương như thế, giọng nói mềm nhữn.
Tính nóng nảy của đại gia Lục của chúng ta trong nháy mắt liền không còn, nhưng anh ta vẫn trưng bộ mặt cứng nhắc của mình ra: “Còn nhớ anh là ông của em à!”
Lâm Thúy Vân ở sau lưng anh ta, quả là giống y như con gà con mổ gạo liều mạng gật đầu: “Nhớ chứ nhớ chứ, đương nhiên là nhớ rồi, sao cũng không quên được!”
Bình luận facebook