Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-303
Chương 303: Chỉ muốn một mình yên tĩnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cánh tay nhỏ nhắn xoắn xuýt trước ngực, vẻ mặt của Tô Kim Thư có chút hoảng loạn, thế cho nên chiếc xe Bentley màu đen dừng lại trước mặt cô cũng không để ý. Mắt thấy cô sắp bị đụng phải chiếc xe Bentley đột nhiên ấn còi “bíp bíp”. Tô Kim Thư bị dọa tới giật mình, vội vàng khôi phục lại tinh thần.
Lúc cô ngẩng đầu lên thì cửa kính chiếc xe Bentley đã hạ xuống. Khuôn mặt anh tuấn của lữu Tuấn xuất hiện trong tâm mắt.
“Đi đường mà không nhìn đường, ngây ngẩn gì vậy?”Giọng nói Lệ Hữu Tuấn mang theo ý trách móc, nhíu chặt mày lại Tô Kim Thư nhìn thấy khuôn mặt trẻ trung anh tuấn ấy đột nhiên có chút hoảng hốt. Trong lòng cô không ngừng thôi miên bản thân: Tô Kim Thư người mày thích là Lệ Hữu Tuấn. Mà bây giờ anh ấy đang bên cạnh mày, mày không nên yêu cầu xa xỉ thêm nữa.
Cho dù là… Cho dù là ẩn hôn cũng không sao cả. Cho dù tất cả mọi người đều không biết mày là bà Lệ cũng không sao. Hai người có.
thể ở bên cạnh nhau là đủ rồi.
Tô Kim Thư cố nặn ra một nụ cười: “Vừa nãy nghĩ tới kịch bản có chút nhập tâm.”
Cửa xe mở ra, giọng nói Lệ Hữu Tuấn nhàn nhạt: “Lên xe.”
Tô Kim Thư chần chừ đôi chút cuối cùng vẫn ngoan ngoãn lên xe. Cô ngơ ngác nhìn cửa kính chắn gió, giữ im lặng không lên tiếng.
Lệ Hữu Tuấn dường như đã nhận ra một vẻ u buồn bao phủ lên người cô. Xem ra, cô gái nhà anh dường như có tâm sự.
“Quay phim không thuận lợi sao? Anh nghe nói hôm nay Mộ Mãn Loan xảy ra chuyện”
Tô Kim Thư khôi phục lại tinh thần, nở nụ cười có chút miễn cưỡng: “Thông tin của anh nhanh thật đấy.”
Lệ Hữu Tuấn liếc nhìn cô: “Muốn ăn gì Tô Kim Thư dựa đầu vào cửa xe, ánh mắt hơi đờ đẫn nhìn ra bên ngoài: Ăn? Thật ra bây giờ cô không muốn ăn “Em muốn về nhà.”
“Vậy để anh gọi điện cho bảo mẫu”
Anh còn chưa nói xong đã thấy Tô Kim Thư uể oải nói: “Em muốn quay về biệt thự nhà họ Tô.”
“Anh quay về với em”
“Cậu Lệ, hôm nay là sinh nhật của anh trai em, em muốn về nhà một mình.”
Tô Kim Thư cảm thấy trong lòng có chút hỗn loạn, cô cần chút thời gian ở một mình để điều chỉnh lại tâm trạng”
Mắt Lệ Hữu Tuấn lóe lên, bẻ tay lái: “Anh đi với em.”
Trong giọng nói của anh mang theo sự cường thế rất khó từ chối, Tô Kim Thư cảm thấy nếu lúc này mình lại từ chối anh nhất định sẽ nhận ra điều gì đó. Thế là cô không nói gì nữa, nghiêng đầu nhìn những ánh đèn neon chập chờn bên ngoài Hai mươi phút sau, chiếc xe dừng lại trước cửa biệt thự nhà họ Tô. Lệ Hữu Tuấn chuẩn bị xuống xe thì điện thoại trong túi lại rung lên. Anh móc điện thoại ra nhìn, là Lục Anh Khoa gọi điện tới. Ấn nút trả lời: “Alo.”
*Boss, ba mươi phút nữa người sẽ tới sân bay thành phố Ninh Lâm”
Lệ Hữu Tuấn theo bản năng liếc nhìn Tô Kim Thư, nhíu chặt mày lại: “Ba mươi phút nữa?”
Lục Anh Khoa gật đầu: “Ông cụ nói muốn anh tới đón.”
Lệ Hữu Tuấn do dự một hồi cuối cùng vẫn nói: “Được.”
Sau khi cúp điện thoại, Tô Kim Thư nhìn anh: “Có việc gấp sao?”
Lệ Hữu Tuấn đưa tay ra vuốt mắt của cô: “Tình huống đột phát.”
Tô Kim Thư gật đầu: “Vâng.”
Trên mặt của cô vẫn treo lên nụ cười, cho đến khi chiếc Bentley của Lệ Hữu Tuấn biến mất trong tầm mắt.Cô nhẹ thở dài một hơi rồi quay người vào biệt thự.
Lần trước, mấy người Tô Bích Xuân xông vào biệt thự, đập vỡ hết tất cả những đồ dùng trong gia đình mà cô và Lệ Hữu Tuấn kỳ công lựa chọn. Hôm nay vừa mở cửa thì lại phát hiện đồ dùng đã được thay mới toàn bộ.
Nhìn trình độ sạch sẽ trong phòng không giống như phòng để trống không người ở lâu như vậy. Hản là đã có người tới dọn dẹp thường xuyên.
Tô Kim Thư nhất thời không biết nói gì.
Cô đưa tay nhẹ lướt qua những đồ dùng trong phòng khách: Chắc chắn, đây là do Lệ Hữu Tuấn sắp xếp.
Lễ nào là cô quá tham lam rồi sao? Từ một người không thấy được ánh sáng biến thành bà Lệ, tâm của cô đã bắt đầu dao.
động rồi. Cô bắt đầu trở nên tham lam rồi, cô muốn một hôn lễ được người ta chúc phúc, cô muốn có được sự đồng ý của bố mẹ Lệ Hữu Tu: lốn quang minh chính đại nói với cả thế giới: Lệ Hữu Tuấn là chồng cô…
Tô Kim Thư tới phòng của anh trai, bên trong vẫn còn đặt ảnh của Tô Duy Nam.
Kung ảnh không dính một hạt bụi, cô nhẹ nhàng dùng ngón tay sờ lên gương mặt của anh trai, cuối cùng ôm khung ảnh vào trong lòng: “Anh nói em phải làm sao đây? Em dường như… Dường như thật sự yêu anh ấy mất rồi”
Tô Kim Thư cứ như vậy ôm khung ảnh, nghiêng đầu dựa vào cửa sổ mơ màng thiếp đi.
Trong lúc này ở sân bay thành phố Ninh Lâm.
Lệ Hữu Tuấn tự mình lái xe. Sau khi nhìn thấy bóng dáng khí chất vô cùng cao lãnh bước ra từ lối ra VIP, anh trực tiếp dừng xe lại. Thậm chí tự mình mở cửa xe cho người phụ nữ cao ngạo đó.
Người phụ nữ khoác một chiếc áo gió trắng đơn giản phóng khoáng, chân đi giày cao gót, khí chất ngời ngời.
Cô thờ ơ tháo kính mát trên mặt xuống, ánh mắt nhàn nhạt lướt qua khuôn mặt của Lệ Hữu Tuấn, vô cùng lười biếng nói: “Có thể để Boss Lệ tự mình lái xe tới đón, thể diện của tôi cũng thật lớn!”
Lệ Hữu Tuấn hơi nhếch mày không nói nhiều: “Khách sạn, nhà hàng đã đặt trước, đều là những nơi cô thích.”
”Coi như anh còn có chút lương tâm!”
Khóe miệng người phụ nữ nhếch lên rồi lên xe: “Anh biết quả của tôi đã chuẩn bị xong rồi chưa?”
“Cô làm việc tôi còn không yên tâm sao?”
Chờ khi Tô Kim Thư tỉnh dậy, trời đã nhá nhem t Cô đứng dậy đặt lại ảnh của anh trai lại chỗ cũ, điều chỉnh lại cảm xúc xòn rồi đi ra ngoài Khi cô vừa đi ra đến cổng biệt thự thì theo bản năng móc điện thoại ra liếc nhìn màn hình. Đến bây giờ Lệ Hữu Tuấn còn chưa liên lạc với mình có khả năng là còn chưa xong việc.
Cô đóng cửa lại, chuẩn bị tự mình về nhà Đầu tiên cô định ở lại qua đêm ở biệt thự nhà họ Tô, nhưng cô không yên tâm hai đứa nhỏ.
Mới đi khỏi cổng không bao xa thì sau lưng đột nhiên có ánh đèn xe lướt qua.
Ngay sau đó, một chiếc xe Lincoln châm chậm chạy tới sau lưng cô.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cánh tay nhỏ nhắn xoắn xuýt trước ngực, vẻ mặt của Tô Kim Thư có chút hoảng loạn, thế cho nên chiếc xe Bentley màu đen dừng lại trước mặt cô cũng không để ý. Mắt thấy cô sắp bị đụng phải chiếc xe Bentley đột nhiên ấn còi “bíp bíp”. Tô Kim Thư bị dọa tới giật mình, vội vàng khôi phục lại tinh thần.
Lúc cô ngẩng đầu lên thì cửa kính chiếc xe Bentley đã hạ xuống. Khuôn mặt anh tuấn của lữu Tuấn xuất hiện trong tâm mắt.
“Đi đường mà không nhìn đường, ngây ngẩn gì vậy?”Giọng nói Lệ Hữu Tuấn mang theo ý trách móc, nhíu chặt mày lại Tô Kim Thư nhìn thấy khuôn mặt trẻ trung anh tuấn ấy đột nhiên có chút hoảng hốt. Trong lòng cô không ngừng thôi miên bản thân: Tô Kim Thư người mày thích là Lệ Hữu Tuấn. Mà bây giờ anh ấy đang bên cạnh mày, mày không nên yêu cầu xa xỉ thêm nữa.
Cho dù là… Cho dù là ẩn hôn cũng không sao cả. Cho dù tất cả mọi người đều không biết mày là bà Lệ cũng không sao. Hai người có.
thể ở bên cạnh nhau là đủ rồi.
Tô Kim Thư cố nặn ra một nụ cười: “Vừa nãy nghĩ tới kịch bản có chút nhập tâm.”
Cửa xe mở ra, giọng nói Lệ Hữu Tuấn nhàn nhạt: “Lên xe.”
Tô Kim Thư chần chừ đôi chút cuối cùng vẫn ngoan ngoãn lên xe. Cô ngơ ngác nhìn cửa kính chắn gió, giữ im lặng không lên tiếng.
Lệ Hữu Tuấn dường như đã nhận ra một vẻ u buồn bao phủ lên người cô. Xem ra, cô gái nhà anh dường như có tâm sự.
“Quay phim không thuận lợi sao? Anh nghe nói hôm nay Mộ Mãn Loan xảy ra chuyện”
Tô Kim Thư khôi phục lại tinh thần, nở nụ cười có chút miễn cưỡng: “Thông tin của anh nhanh thật đấy.”
Lệ Hữu Tuấn liếc nhìn cô: “Muốn ăn gì Tô Kim Thư dựa đầu vào cửa xe, ánh mắt hơi đờ đẫn nhìn ra bên ngoài: Ăn? Thật ra bây giờ cô không muốn ăn “Em muốn về nhà.”
“Vậy để anh gọi điện cho bảo mẫu”
Anh còn chưa nói xong đã thấy Tô Kim Thư uể oải nói: “Em muốn quay về biệt thự nhà họ Tô.”
“Anh quay về với em”
“Cậu Lệ, hôm nay là sinh nhật của anh trai em, em muốn về nhà một mình.”
Tô Kim Thư cảm thấy trong lòng có chút hỗn loạn, cô cần chút thời gian ở một mình để điều chỉnh lại tâm trạng”
Mắt Lệ Hữu Tuấn lóe lên, bẻ tay lái: “Anh đi với em.”
Trong giọng nói của anh mang theo sự cường thế rất khó từ chối, Tô Kim Thư cảm thấy nếu lúc này mình lại từ chối anh nhất định sẽ nhận ra điều gì đó. Thế là cô không nói gì nữa, nghiêng đầu nhìn những ánh đèn neon chập chờn bên ngoài Hai mươi phút sau, chiếc xe dừng lại trước cửa biệt thự nhà họ Tô. Lệ Hữu Tuấn chuẩn bị xuống xe thì điện thoại trong túi lại rung lên. Anh móc điện thoại ra nhìn, là Lục Anh Khoa gọi điện tới. Ấn nút trả lời: “Alo.”
*Boss, ba mươi phút nữa người sẽ tới sân bay thành phố Ninh Lâm”
Lệ Hữu Tuấn theo bản năng liếc nhìn Tô Kim Thư, nhíu chặt mày lại: “Ba mươi phút nữa?”
Lục Anh Khoa gật đầu: “Ông cụ nói muốn anh tới đón.”
Lệ Hữu Tuấn do dự một hồi cuối cùng vẫn nói: “Được.”
Sau khi cúp điện thoại, Tô Kim Thư nhìn anh: “Có việc gấp sao?”
Lệ Hữu Tuấn đưa tay ra vuốt mắt của cô: “Tình huống đột phát.”
Tô Kim Thư gật đầu: “Vâng.”
Trên mặt của cô vẫn treo lên nụ cười, cho đến khi chiếc Bentley của Lệ Hữu Tuấn biến mất trong tầm mắt.Cô nhẹ thở dài một hơi rồi quay người vào biệt thự.
Lần trước, mấy người Tô Bích Xuân xông vào biệt thự, đập vỡ hết tất cả những đồ dùng trong gia đình mà cô và Lệ Hữu Tuấn kỳ công lựa chọn. Hôm nay vừa mở cửa thì lại phát hiện đồ dùng đã được thay mới toàn bộ.
Nhìn trình độ sạch sẽ trong phòng không giống như phòng để trống không người ở lâu như vậy. Hản là đã có người tới dọn dẹp thường xuyên.
Tô Kim Thư nhất thời không biết nói gì.
Cô đưa tay nhẹ lướt qua những đồ dùng trong phòng khách: Chắc chắn, đây là do Lệ Hữu Tuấn sắp xếp.
Lễ nào là cô quá tham lam rồi sao? Từ một người không thấy được ánh sáng biến thành bà Lệ, tâm của cô đã bắt đầu dao.
động rồi. Cô bắt đầu trở nên tham lam rồi, cô muốn một hôn lễ được người ta chúc phúc, cô muốn có được sự đồng ý của bố mẹ Lệ Hữu Tu: lốn quang minh chính đại nói với cả thế giới: Lệ Hữu Tuấn là chồng cô…
Tô Kim Thư tới phòng của anh trai, bên trong vẫn còn đặt ảnh của Tô Duy Nam.
Kung ảnh không dính một hạt bụi, cô nhẹ nhàng dùng ngón tay sờ lên gương mặt của anh trai, cuối cùng ôm khung ảnh vào trong lòng: “Anh nói em phải làm sao đây? Em dường như… Dường như thật sự yêu anh ấy mất rồi”
Tô Kim Thư cứ như vậy ôm khung ảnh, nghiêng đầu dựa vào cửa sổ mơ màng thiếp đi.
Trong lúc này ở sân bay thành phố Ninh Lâm.
Lệ Hữu Tuấn tự mình lái xe. Sau khi nhìn thấy bóng dáng khí chất vô cùng cao lãnh bước ra từ lối ra VIP, anh trực tiếp dừng xe lại. Thậm chí tự mình mở cửa xe cho người phụ nữ cao ngạo đó.
Người phụ nữ khoác một chiếc áo gió trắng đơn giản phóng khoáng, chân đi giày cao gót, khí chất ngời ngời.
Cô thờ ơ tháo kính mát trên mặt xuống, ánh mắt nhàn nhạt lướt qua khuôn mặt của Lệ Hữu Tuấn, vô cùng lười biếng nói: “Có thể để Boss Lệ tự mình lái xe tới đón, thể diện của tôi cũng thật lớn!”
Lệ Hữu Tuấn hơi nhếch mày không nói nhiều: “Khách sạn, nhà hàng đã đặt trước, đều là những nơi cô thích.”
”Coi như anh còn có chút lương tâm!”
Khóe miệng người phụ nữ nhếch lên rồi lên xe: “Anh biết quả của tôi đã chuẩn bị xong rồi chưa?”
“Cô làm việc tôi còn không yên tâm sao?”
Chờ khi Tô Kim Thư tỉnh dậy, trời đã nhá nhem t Cô đứng dậy đặt lại ảnh của anh trai lại chỗ cũ, điều chỉnh lại cảm xúc xòn rồi đi ra ngoài Khi cô vừa đi ra đến cổng biệt thự thì theo bản năng móc điện thoại ra liếc nhìn màn hình. Đến bây giờ Lệ Hữu Tuấn còn chưa liên lạc với mình có khả năng là còn chưa xong việc.
Cô đóng cửa lại, chuẩn bị tự mình về nhà Đầu tiên cô định ở lại qua đêm ở biệt thự nhà họ Tô, nhưng cô không yên tâm hai đứa nhỏ.
Mới đi khỏi cổng không bao xa thì sau lưng đột nhiên có ánh đèn xe lướt qua.
Ngay sau đó, một chiếc xe Lincoln châm chậm chạy tới sau lưng cô.