Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-322
Chương 322: Anh có từng tôn trọng cô không?
Lệ Duyệt Tư đứng bên cạnh nghe thấy vậy, quay sang nhìn về phía Lệ Hữu Tuấn bằng ánh mắt không thể tin nổi.
Gã đàn ông này nói rằng Tô Kim Thư từng bị người khác ‘ức hiếp”.
Nhưng mà trong nhà chỉ có mình cô và Lệ Hữu Tuấn….
Đôi bàn tay trắng như phấn chợt nằm chặt, sắc mặt Lệ Duyệt Tư vô cùng khó coi.
Tuy đã sớm biết quan hệ giữa cô và Lệ Hữu Tuấn, cũng biết sớm muộn gì hai người họ cũng sẽ làm chuyện đó, nhưng, trước giờ cô ấy chưa từng nhìn tận mắt nghe tận tai Bây giờ cô ấy lại từ miệng người khác nghe thấy hai người họ đã làm chuyện đó rồi, trong lòng Lệ Duyệt Tư vẫn cảm thấy như có một khối đá lớn đè nặng.
Hụt hãng, xấu hổ, mất mát…
Hai tay Lục Mặc Thâm đút trong túi quần, anh ta đứng bên cạnh bình thản quan sát biểu cảm trên mặt Lệ Duyệt Tư, khóe miệng nâng lên độ cao lạnh lùng.
“Bộ dạng của cô ấy rất hìn… đúng thế, tôi… ngay lúc đó tôi quả thật đã động tâm, muốn lừa cô ấy đến một nơi vắng vẻ hoang tàn. Nhưng… nhưng mà… khi tôi tìm được một nơi hẻo lánh tối đen như mực, vừa dừng xe lại, còn chưa kịp ra tay thì từ phía đối diện có xe chạy tới. Tôi hoảng sợ, vừa sơ sẩy một cái đã để cho cô gái kia chạy thoát, tôi thật sự… tôi thật sự chưa làm cái gì hết mài A..”
Lại là một tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên.
Khi hình ảnh đó hiện lên trong đầu Lệ Hữu Tuấn, anh không thể kiềm lại được cơn giận, anh rút thanh đao kia ra, không chút do dự đâm thẳng xuống miệng vết thương của gã “Mày dừng xe ở đâu?”
Gã đàn ông bởi vì mất máu quá nhiều đã không kiềm chế được mà run rẩy: ‘Dừng đêm qua mưa lớn như vậy, tôi…. Tôi vốn không thấy rõ lắm…”
“Có phải muốn ăn thêm một đao nữa thì mày mới nhớ ra hay không?”
Lệ Hữu Tuấn kéo tay, con đao cũng bị rút ra theo.
Lưỡi đao dính máu kia quơ trước mặt gã đàn ông, từng giọt máu nhỏ xuống trước mắt gã, mà phía sau còn ánh lên gương mặt tựa như thần chết của Lệ Hữu Tuấn.
Giờ phút này gã đàn ông đã sợ tới mức chảy đầy mồ hôi, mặt mũi xám trắng.
Mắt thấy thanh đao kia sắp cảm xuống.
lần nữa, gã ta đột nhiên rống to lên như bị điên: “Tôi thật sự… Tôi thật sự không nhớ rõ đó là đâu. Tôi… tôi chỉ nhớ mình đã đi ngang qua một tòa nhà, tòa… tòa nhà kia có một tấm biển hình chữ thập, còn… còn những chuyện khác tôi thật sự không nhớ, cầu xin ngài, cầu xin ngài tha cho tôi”
Lệ Hữu Tuấn giơ tay chém xuống.
Gã đàn ông bị dọa cho giật bản cả người, một dòng chất lỏng màu vàng chảy ra từ thân dưới gã.
Mùi khai tanh tưởi khuếch tán trong không khí.
Thanh mã tấu Thụy Sĩ dừng trước mặt gã đàn ông, dọa cho gã **.
Lệ Hữu Tuấn đứng dậy, anh lạnh lùng nhìn gã đàn ông nãm sống soài trên đất, cả người vì mất máu quá nhiều mà không ngừng phát run.
Con người đang rơi vào trạng thái hoảng loạn cực độ như vầy rất khó nói di Lệ Hữu Tuấn lạnh lùng xoay người rời đi ‘Gã đàn ông nằm trên đất mãnh liệt run rẩy, trong cơn mơ màng gã ta ngẩng đầu nhìn thấy thân ảnh Lục Mặc Thâm.
Gã liều mạng bò về phía anh ta, tạo thành một vệt máu dài trên mặt đất: “Cứu, cứu tôi, kêu xe cứu thương, kêu xe cứu thương, van cầu anh.”
Lệ Duyệt Tư ôm tay Lục Mặc Thâm: “Mặc Thâm, chúng ta vẫn là kêu xe cứu thương đi, nếu gã chết đi, Hữu Tuấn sẽ gặp phiền phức đấy”
Lục Mặc Thâm thản nhiên nhìn cô ấy: “Kêu xe cứu thương, phiền phức của anh ấy còn lớn hơn. Đám Tân Tấn Tài ở ngay bên ngoài, gọi họ vào là được.”
Lệ Duyệt Tư sửng sốt một chút, sau đó cúi đầu, không nói nữa.
Ở trong sảnh lớn của biệt thự, Lục Anh Khoa dẫn theo mấy tên đàn em, cùng Hoa Đông vây quanh trước màn hình máy tính, nhanh tay thu thập tin tức từ manh mối mà gã đàn ông kai để lại.
Lệ Hữu Tuấn cứ thế đứng giữa sảnh lớn, anh trầm mặc, gương mặt tuấn tú kia đã thâm trầm đến độ có thể nhỏ ra nước rồi.
“Ông chủ, trong thành phố Ninh Giang, nơi có treo biển hình chữ thập chỉ có một chỗ thôi, đó chính là nhà thờ Thiên Chúa giáo.”
Hoa Đông ngẩng đầu nhìn về phía Lệ Hữu Tuấn.
Sắc mặt Lệ Hữu Tuấn vô cùng khó coi: “Tra xét xung quanh xem có chỗ nào có liên quan tới Tô Kim Thư không.”
Đầu ngón tay Hoa Đông lướt nhanh trên bàn phím, chỉ giây sau đã có manh mối: “Ở phía bắc nhà thờ, cách đó năm phút đi đường chính là thự của nhà họ Tô.”
Lục Mặc Thâm nhíu mày: “Nhưng mà bên phía biệt thự nhà họ Tô đã sớm có người qua đó điều tra rồi, không hề thấy bóng dáng của Tô Kim Thư.”
Hoa Đông đứng lên, cầm máy tính trong tay đưa tới trước mặt Lệ Hữu Tuấn: “Ông chủ, chúng ta có chút sơ sót, bên phía tiểu khu nơi Khúc Thương Ly từng ở có rất nhiều biệt thự, chỉ là anh ta rất hiếm khi tới đó.”
Vẻ mặt Lệ Hữu Tuấn tối sầm lại: “Lập tức bắt anh ta tới đây.”
Lúc này, Khúc Thương Ly đang ở tiệm ảnh Bách Tâm quay phim Khi anh ấy bị mấy tên bảo tiêu mặc tây trang màu đen bắt đi còn khiến toàn phim trường nổ tung mị Đám Phương Trí Thành bị dọa tới mức mặt mũi trắng bệch.
Người trong đoàn phim thì suy đoán xem rốt cuộc ảnh đế Khúc đã đắc tội nhân vật hắc bang nào.
Khúc Thương Ly không ngờ tới mình sẽ bị đưa tới biệt thự nhà mình, hơn nữa cổng lớn biệt thự còn bị người khác mở ra rồi nữa.
Anh ấy bị đẩy một cái, lảo đảo bước vài bước vào phòng khách.
Vừa ngẩng đầu đã thấy được gương mặt đen thui như nhọ nồi của Lệ Hữu Tuấn.
Khúc Thương Ly thản nhiên quét mắt nhìn toàn bộ nhà mình, chợt như ngộ ra điều gì, anh ấy nhanh chóng bình tĩnh lại, gương mặt anh tuấn như được phủ lớp băng mỏng: “Chẳng lẽ anh Lệ không biết hành vi này của anh gọi là đột nhập nhà dân sao?”
“Người đâu?”
Lệ Hữu Tuấn nghe thấy anh ấy mở miệng, ánh mắt kia như đang muốn ăn thịt người.
Khúc Thương Ly cười lạnh một tiếng: “Anh Lệ, sáng sớm hôm nay người của anh đã chạy qua bên biệt thự ở ngoại ô phía bäc của tôi để tìm người rồi sao? Thế nào? Tìm cả một ngày không có kết quả, thì lại chạy sang đây à?”
“Tao đang hỏi mày, người ở đâu?”
‘Gân xanh trên trán Lệ Hữu Tuấn nổi lên, thực rõ ràng, sự kiên nhẫn của anh đã bị mài mòn sạch sẽ rồi.
“Anh đang tìm Tô Kim Thư đúng không?”
Sắc mặt Khúc Thương Ly cũng trở nên cực kỳ khó coi “Nhìn hành vi của anh Lệ đây thì quả thực bây giờ anh không khác gì một bạo quân, chưa bao giờ lắng nghe lời giải thích của người khác, còn vô cùng tin vào phán đoán của mình. Anh căn bản không xứng với Tô Kim Thư!”
“Bốp” một tiếng.
Khúc Thương Ly còn chưa dứt lời, Lục Anh Khoa đã đấm thẳng một cú vào cằm anh ấy.
Dám chửi bới ông chủ, muốn chết à!
Ngay tại lúc Lục Anh Khoa giơ tay định tung ra đồn thứ hai, Lệ Hữu Tuấn mở miệng: “Dừng tay, để anh ta nói”“
Khúc Thương Ly nhổ ra một ngụm máu, vẫn lạnh lùng lại trầm ổn như trước: “Tôi không biết anh và Tô Kim Thư là dạng quan hệ gì, nhưng tôi đoán là do anh đã hai lần đụng phải tôi khi đang ở cùng một chỗ với cô ấy, đây chính là mồi lửa dẫn tới chuyện cô ấy mất tích, đúng chứ?”
Lệ Hữu Tuấn không nói chuyện, anh chỉ lạnh lùng nhìn anh ấy.
“Lần đầu tiên là bởi vì tổ chức sinh nhật cho con tôi, vì con tôi rất thích cô ấy, cho nên mới năn nỉ muốn cùng cô ấy ăn bữa cơm, lý do là vì nó không có mẹ. Lần thứ hai cô ấy bất đắc dĩ giả làm bạn gái của tôi là vì Phương Trí Thành báo cáo lên công ty, bảo cô ấy tham gia yến hội, nhưng không may anh ấy phải tham dự một cuộc họp cấp cao được tổ chức lâm thời, nên mới đến lượt tôi thế thân vào chỗ bạn nam. Anh Lệ, nếu anh thật sự yêu thương một người phụ nữ, tín nhiệm là sự tôn trọng cơ bản nhất, anh đã cho cô ấy thấy sự tôn trọng này chưa?”
Gương mặt Lệ Hữu Tuấn giờ phút này chợt trở nên mờ mịt, hay cánh tay buông thống bên người năm chặt lại.
Lệ Duyệt Tư đứng bên cạnh nghe thấy vậy, quay sang nhìn về phía Lệ Hữu Tuấn bằng ánh mắt không thể tin nổi.
Gã đàn ông này nói rằng Tô Kim Thư từng bị người khác ‘ức hiếp”.
Nhưng mà trong nhà chỉ có mình cô và Lệ Hữu Tuấn….
Đôi bàn tay trắng như phấn chợt nằm chặt, sắc mặt Lệ Duyệt Tư vô cùng khó coi.
Tuy đã sớm biết quan hệ giữa cô và Lệ Hữu Tuấn, cũng biết sớm muộn gì hai người họ cũng sẽ làm chuyện đó, nhưng, trước giờ cô ấy chưa từng nhìn tận mắt nghe tận tai Bây giờ cô ấy lại từ miệng người khác nghe thấy hai người họ đã làm chuyện đó rồi, trong lòng Lệ Duyệt Tư vẫn cảm thấy như có một khối đá lớn đè nặng.
Hụt hãng, xấu hổ, mất mát…
Hai tay Lục Mặc Thâm đút trong túi quần, anh ta đứng bên cạnh bình thản quan sát biểu cảm trên mặt Lệ Duyệt Tư, khóe miệng nâng lên độ cao lạnh lùng.
“Bộ dạng của cô ấy rất hìn… đúng thế, tôi… ngay lúc đó tôi quả thật đã động tâm, muốn lừa cô ấy đến một nơi vắng vẻ hoang tàn. Nhưng… nhưng mà… khi tôi tìm được một nơi hẻo lánh tối đen như mực, vừa dừng xe lại, còn chưa kịp ra tay thì từ phía đối diện có xe chạy tới. Tôi hoảng sợ, vừa sơ sẩy một cái đã để cho cô gái kia chạy thoát, tôi thật sự… tôi thật sự chưa làm cái gì hết mài A..”
Lại là một tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên.
Khi hình ảnh đó hiện lên trong đầu Lệ Hữu Tuấn, anh không thể kiềm lại được cơn giận, anh rút thanh đao kia ra, không chút do dự đâm thẳng xuống miệng vết thương của gã “Mày dừng xe ở đâu?”
Gã đàn ông bởi vì mất máu quá nhiều đã không kiềm chế được mà run rẩy: ‘Dừng đêm qua mưa lớn như vậy, tôi…. Tôi vốn không thấy rõ lắm…”
“Có phải muốn ăn thêm một đao nữa thì mày mới nhớ ra hay không?”
Lệ Hữu Tuấn kéo tay, con đao cũng bị rút ra theo.
Lưỡi đao dính máu kia quơ trước mặt gã đàn ông, từng giọt máu nhỏ xuống trước mắt gã, mà phía sau còn ánh lên gương mặt tựa như thần chết của Lệ Hữu Tuấn.
Giờ phút này gã đàn ông đã sợ tới mức chảy đầy mồ hôi, mặt mũi xám trắng.
Mắt thấy thanh đao kia sắp cảm xuống.
lần nữa, gã ta đột nhiên rống to lên như bị điên: “Tôi thật sự… Tôi thật sự không nhớ rõ đó là đâu. Tôi… tôi chỉ nhớ mình đã đi ngang qua một tòa nhà, tòa… tòa nhà kia có một tấm biển hình chữ thập, còn… còn những chuyện khác tôi thật sự không nhớ, cầu xin ngài, cầu xin ngài tha cho tôi”
Lệ Hữu Tuấn giơ tay chém xuống.
Gã đàn ông bị dọa cho giật bản cả người, một dòng chất lỏng màu vàng chảy ra từ thân dưới gã.
Mùi khai tanh tưởi khuếch tán trong không khí.
Thanh mã tấu Thụy Sĩ dừng trước mặt gã đàn ông, dọa cho gã **.
Lệ Hữu Tuấn đứng dậy, anh lạnh lùng nhìn gã đàn ông nãm sống soài trên đất, cả người vì mất máu quá nhiều mà không ngừng phát run.
Con người đang rơi vào trạng thái hoảng loạn cực độ như vầy rất khó nói di Lệ Hữu Tuấn lạnh lùng xoay người rời đi ‘Gã đàn ông nằm trên đất mãnh liệt run rẩy, trong cơn mơ màng gã ta ngẩng đầu nhìn thấy thân ảnh Lục Mặc Thâm.
Gã liều mạng bò về phía anh ta, tạo thành một vệt máu dài trên mặt đất: “Cứu, cứu tôi, kêu xe cứu thương, kêu xe cứu thương, van cầu anh.”
Lệ Duyệt Tư ôm tay Lục Mặc Thâm: “Mặc Thâm, chúng ta vẫn là kêu xe cứu thương đi, nếu gã chết đi, Hữu Tuấn sẽ gặp phiền phức đấy”
Lục Mặc Thâm thản nhiên nhìn cô ấy: “Kêu xe cứu thương, phiền phức của anh ấy còn lớn hơn. Đám Tân Tấn Tài ở ngay bên ngoài, gọi họ vào là được.”
Lệ Duyệt Tư sửng sốt một chút, sau đó cúi đầu, không nói nữa.
Ở trong sảnh lớn của biệt thự, Lục Anh Khoa dẫn theo mấy tên đàn em, cùng Hoa Đông vây quanh trước màn hình máy tính, nhanh tay thu thập tin tức từ manh mối mà gã đàn ông kai để lại.
Lệ Hữu Tuấn cứ thế đứng giữa sảnh lớn, anh trầm mặc, gương mặt tuấn tú kia đã thâm trầm đến độ có thể nhỏ ra nước rồi.
“Ông chủ, trong thành phố Ninh Giang, nơi có treo biển hình chữ thập chỉ có một chỗ thôi, đó chính là nhà thờ Thiên Chúa giáo.”
Hoa Đông ngẩng đầu nhìn về phía Lệ Hữu Tuấn.
Sắc mặt Lệ Hữu Tuấn vô cùng khó coi: “Tra xét xung quanh xem có chỗ nào có liên quan tới Tô Kim Thư không.”
Đầu ngón tay Hoa Đông lướt nhanh trên bàn phím, chỉ giây sau đã có manh mối: “Ở phía bắc nhà thờ, cách đó năm phút đi đường chính là thự của nhà họ Tô.”
Lục Mặc Thâm nhíu mày: “Nhưng mà bên phía biệt thự nhà họ Tô đã sớm có người qua đó điều tra rồi, không hề thấy bóng dáng của Tô Kim Thư.”
Hoa Đông đứng lên, cầm máy tính trong tay đưa tới trước mặt Lệ Hữu Tuấn: “Ông chủ, chúng ta có chút sơ sót, bên phía tiểu khu nơi Khúc Thương Ly từng ở có rất nhiều biệt thự, chỉ là anh ta rất hiếm khi tới đó.”
Vẻ mặt Lệ Hữu Tuấn tối sầm lại: “Lập tức bắt anh ta tới đây.”
Lúc này, Khúc Thương Ly đang ở tiệm ảnh Bách Tâm quay phim Khi anh ấy bị mấy tên bảo tiêu mặc tây trang màu đen bắt đi còn khiến toàn phim trường nổ tung mị Đám Phương Trí Thành bị dọa tới mức mặt mũi trắng bệch.
Người trong đoàn phim thì suy đoán xem rốt cuộc ảnh đế Khúc đã đắc tội nhân vật hắc bang nào.
Khúc Thương Ly không ngờ tới mình sẽ bị đưa tới biệt thự nhà mình, hơn nữa cổng lớn biệt thự còn bị người khác mở ra rồi nữa.
Anh ấy bị đẩy một cái, lảo đảo bước vài bước vào phòng khách.
Vừa ngẩng đầu đã thấy được gương mặt đen thui như nhọ nồi của Lệ Hữu Tuấn.
Khúc Thương Ly thản nhiên quét mắt nhìn toàn bộ nhà mình, chợt như ngộ ra điều gì, anh ấy nhanh chóng bình tĩnh lại, gương mặt anh tuấn như được phủ lớp băng mỏng: “Chẳng lẽ anh Lệ không biết hành vi này của anh gọi là đột nhập nhà dân sao?”
“Người đâu?”
Lệ Hữu Tuấn nghe thấy anh ấy mở miệng, ánh mắt kia như đang muốn ăn thịt người.
Khúc Thương Ly cười lạnh một tiếng: “Anh Lệ, sáng sớm hôm nay người của anh đã chạy qua bên biệt thự ở ngoại ô phía bäc của tôi để tìm người rồi sao? Thế nào? Tìm cả một ngày không có kết quả, thì lại chạy sang đây à?”
“Tao đang hỏi mày, người ở đâu?”
‘Gân xanh trên trán Lệ Hữu Tuấn nổi lên, thực rõ ràng, sự kiên nhẫn của anh đã bị mài mòn sạch sẽ rồi.
“Anh đang tìm Tô Kim Thư đúng không?”
Sắc mặt Khúc Thương Ly cũng trở nên cực kỳ khó coi “Nhìn hành vi của anh Lệ đây thì quả thực bây giờ anh không khác gì một bạo quân, chưa bao giờ lắng nghe lời giải thích của người khác, còn vô cùng tin vào phán đoán của mình. Anh căn bản không xứng với Tô Kim Thư!”
“Bốp” một tiếng.
Khúc Thương Ly còn chưa dứt lời, Lục Anh Khoa đã đấm thẳng một cú vào cằm anh ấy.
Dám chửi bới ông chủ, muốn chết à!
Ngay tại lúc Lục Anh Khoa giơ tay định tung ra đồn thứ hai, Lệ Hữu Tuấn mở miệng: “Dừng tay, để anh ta nói”“
Khúc Thương Ly nhổ ra một ngụm máu, vẫn lạnh lùng lại trầm ổn như trước: “Tôi không biết anh và Tô Kim Thư là dạng quan hệ gì, nhưng tôi đoán là do anh đã hai lần đụng phải tôi khi đang ở cùng một chỗ với cô ấy, đây chính là mồi lửa dẫn tới chuyện cô ấy mất tích, đúng chứ?”
Lệ Hữu Tuấn không nói chuyện, anh chỉ lạnh lùng nhìn anh ấy.
“Lần đầu tiên là bởi vì tổ chức sinh nhật cho con tôi, vì con tôi rất thích cô ấy, cho nên mới năn nỉ muốn cùng cô ấy ăn bữa cơm, lý do là vì nó không có mẹ. Lần thứ hai cô ấy bất đắc dĩ giả làm bạn gái của tôi là vì Phương Trí Thành báo cáo lên công ty, bảo cô ấy tham gia yến hội, nhưng không may anh ấy phải tham dự một cuộc họp cấp cao được tổ chức lâm thời, nên mới đến lượt tôi thế thân vào chỗ bạn nam. Anh Lệ, nếu anh thật sự yêu thương một người phụ nữ, tín nhiệm là sự tôn trọng cơ bản nhất, anh đã cho cô ấy thấy sự tôn trọng này chưa?”
Gương mặt Lệ Hữu Tuấn giờ phút này chợt trở nên mờ mịt, hay cánh tay buông thống bên người năm chặt lại.