Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-360
Chương 360: Bà mẹ giả được ông trời giúp đỡ
*Chương có nội dung hình ảnh
“Lâm Thúy Vân thế này mà là ngoan ngoãn nghe lời thì là con vừa ý nó rồi, nếu không thì mẹ chỉ lo rằng cả đời này cũng không thế gả nó đi, con rể, thật sự khổ thân con rồi!”
Nói xong, mẹ Lâm còn khoác tay anh một cách thân mật: “Đi, mẹ hầm cho con cái lộc pín (dái hươu) mà cha con đã giấu trong nhiều năm, tối nay phải bồi bổ cơ thế cho con, rồi mau chóng sinh cho mẹ một đứa cháu trai mập mạp.”
Lâm Thúy Vân trợn tròn hai mắt, không khỏi thở dài, thật sự không có ai trong gia đình này có thể chữa khỏi căn bệnh hoang đường của mẹ cô ấy.
Không lâu sau đó, mẹ Lâm lại bưng lên thêm vài món ăn nữa.
Trước khi đến đây, Lục Mặc Thâm đã uống rất nhiều rượu, vì vậy bây giờ anh ta ăn cũng không có cảm giác ngon miệng lắm.
Lâm Thúy Vân nồi yên vi bên canh anh ta, không thế không chú ý đến mùi rượu nồng nặc từ người anh ta.
Cô ấy cau mày: “Giáo sư Lục phải làm gương cho người khác chứ. Nhưng anh uống say như thế này thì sẽ dạy hư học sinh mất”
Lục Mặc Thâm liếc nhìn cô, còn chưa kịp nói gì thì mẹ Lâm ở bên cạnh đã bắt đầu nói đố cho: “Giáo sư Lục đây đã thành công trong sự nghiệp.
Đàn ông ấy mà, cũng phải ngoại giao chứ. Đi uống chút rượu cũng là chuyện bình thường. Mẹ chưa bao giờ thấy đàn ông nào không uống rượu.
Lâm Thúy Vân, mẹ nói cho con biết, con muốn quản cái gì quản nhưng không thể quản vấn đề này được với đàn ông phải có sự mềm mỏng nhất định, còn cả…”
“Mẹ, con xin mẹ đấy, mẹ dừng lại có được không? Con sẽ không nói gì nữa, con ngậm miệng lại còn chưa được sao?”
Lâm Thúy Vân vội vàng cắt ngang lời mẹ Lâm, và ngay lập tức giơ hai ngón tay cái lên: “Con hiếu rồi, con rể của mẹ là số một thế giới, số 1 thế giới, Numberone! Được chưa?”
“Đó là điều đương nhiên”
Mẹ Lâm cười đắc thẳng, sau đó bà ấy cau mày nhìn món canh lộc pín trong nồi.
Xem ảnh 1
Ngay sau đó, bà ấy chuyển ánh mắt nhìn sang Lệ Hữu Tuấn một cái nhìn kỳ lạ Mặt Tô Kim Thư lập tức tối sầm lại, cô cúi mặt xuống bàn lặng lẽ nhéo nhẹ Lệ Hữu Tuấn một cái.
Ông chủ Lệ Hữu Tuấn ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn thấy miếng lộc pín dài trên đũa của mẹ Lâm, trong nháy mắt, sắc mặt của anh lập tức tái xanh tái mét: “Khụ khụ… dì à, thân thể của cháu thoạt nhìn cũng đã biết còn tốt hơn Lục Mặc Thám.
Cháu cảm thấy cháu cũng không cần bồi bổ gì đâu, hay là để lại cho chú nhà đĩ?”
Tô Kim Thư ở bên cạnh đang cố nhịn cười. Mà phải biết rằng, hiện tại, cô vần đang còn kinh nguyệt!
Nếu tối nay Lệ Hữu Tuấn ăn thứ gì đó thú vị như vậy, đoán không chừng đêm nay cô sẽ không được ngủ mất.
Nghĩ đến đây, Tô Kim Thư cũng nhanh chóng nói đỡ cho: “Đúng rồi đấy, dì, dì vừa mới nói đây là thứ chú nhà cất rất kỹ, vậy thì cô cứ giữ lại chờ chú trở về.”
Mẹ Lâm cau mày suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng đặt chiếc đũa trên tay xuống.
Chỉ có điều, mặc dù lộc pín đã được bỏ xuống, nhưng bà ấy vẫn bắt Lệ Hữu Tuấn và Lục Mặc.
Thâm, mỗi người phải húp một bát nước súp: “Chúng ta đừng ăn thứ đó, nhưng còn canh này cũng nên húp một chén chứ phải không?”
Lệ Hữu Tuấn và Lục Mặc Thâm không thể từ chối, nên chỉ có thể nhảm mắt uống hết.
Sau bữa tối, mọi người nói chuyện linh tinh một hồi, Tô Duy Hưng và Tô Mỹ Chỉ đã buồn ngủ, nhà Lệ Hữu Tuấn chuẩn bị đi Lục Mặc Thâm cũng đứng dậy theo, nhưng chưa kịp bước thì đã bị mẹ Lâm ngăn lại: “Con rổ, hay là đêm nay con đừng về nữa?”
Lâm Thúy Vân ngay lập tức trợn tròn mắt: “Mẹ, có phải mẹ điên rồi không?”
“Con mới là bị điên ấy”
Mẹ Lâm nhìn Lâm Thúy Vân một cách hung dữ, rồi lại nhìn sang con rể với một nụ cười ấm áp, hớn hở trên môi: “Cái đó… ý của mẹ là, vừa rồi Lâm An Nguyên và cha con có gọi điện về và nói rằng có chút chuyện xảy ra nên đêm nay họ sẽ không về. Con thấy đấy, hai người phụ nữ như hai mẹ con mẹ đợi ở nhà, thật sự có hơi sợ một chút.”
Lâm Thúy Vân ngay lập tức phát điên lên sau khi nghe xong những lời này: “Mẹ, con thấy giữa anh ta qua đêm ở đây mới đáng sợ đó!”
“Cái loại vô tích sự đáng ghét này, cậu ấy là chồng của con, có gì phải sợ chứ”
Mẹ Lâm kéo Lục Mặc Thâm lại, trên mặt cười gian xảo.
Mà lúc này, ở một khách sạn nào đó.
Lâm Hải Tiến và Lâm An Nguyên mở cửa một phòng đôi và đang túm tụm một chỗ xem tỉ vi Lâm An Nguyên bất lực thở dài một hơi: “Cha à, thật ra, con vẫn luôn nghĩ lần đầu tiên con đi khách sạn, con sẽ được ở cùng người con gái mà con yêu.”
Lâm Hải Tiến cũng rất hồn nhiên: “Ở cùng với một người đàn ông con yêu thương thì cũng có thể chịu được mà”
Lâm Tử Dương mặt mũi đầy vẻ chán nản.
‘Sau khi Lệ Hữu Tuấn lái xe ra khỏi biệt thự của nhà họ Lâm, hai đứa trẻ ngồi yên trên ghế rồi ngủ thiếp đi không lâu sau đó.
Tô Kim Thư ngồi ở ghế phụ phía trước, phát hiện ra từ khi rời khỏi nhà họ Lâm, sắc mặt của Lệ Hữu Tuấn có chút kỳ quái.
Tô Kim Thư nhìn anh chăm chăm đầy nghi ngờ: “Lệ Hữu Tuấn, anh mới nhặt được tiền à?”
“Không có.”
“Vậy tại sao anh lại cười lén lút như vậy?”
Lệ Hữu Tuấn sửng sốt một lúc, rồi hỏi lại: “Anh có cười sao?”
Người khác có thể không nhìn ra sự vui vẻ trong mắt anh, nhưng sự vui vẻ đó không thể giấu được với Tô Kim Thư, cô có thể tự xưng là đi guốc trong bụng Lệ Hữu Tuấn.
Tô Kim Thư đưa tay chọc vào khóe mắt anh: “Tí nữa thì lộ ra tám cái răng to, anh có muốn tự mình soi gương xem thử không?”
Lệ Hữu Tuấn nhàn nhạt thu mắt về, nhìn con đường phía trước: “Bởi vì vừa rồi khi đi ra ngoài, anh nhìn thấy một chuyện rất thú vị”
“Anh nhìn thấy cái gì thế? Nói cho em mau.”
“Anh thấy dì Lâm lấy vài bình rượu ra khỏi nhà kho. Rượu quý đến mức hình như đã rơi cả bụi xám xuống. Nhìn sơ qua đã biết là của rượu chú Lâm đã cất giấu từ lâu.”
Trong một lát, Tô Kim Thư không quay lại nhìn anh, nói tiếp: “Dì Lâm lấy rượu ra ngoài làm gì vậy nhỉ? Em nhớ là dì ấy có vẻ không thích uống rượu mà.
“Em đã từng nghe qua cái “say rượu mất lý trí”
Quả thực là lời nói này của Lệ Hữu Tuấn như làm cho cô bừng tỉnh ngộ.
Tô Kim Thư thực sự không thể tin vào tai mình: “Trời ạ, ý của anh là…
“Ý anh là, nhìn thái độ vô cùng yêu thương của dì Lâm đối với Lục Mặc Thâm, có thể biết rằng dì ấy rất nóng lòng được bế cháu trai vào sáng ngày mai”
Tô Kim Thư kìm lại một lúc, nhưng thực sự không thể nói được một câu hoàn chỉnh.
Cuối cùng, cô chỉ có thể tâm phục khẩu phục giơ lên một ngón tay cái Trước dây, cô chỉ mới nghe nói đến chuyện dối cha dối mẹ, nhưng bây giờ cô như được mở mang tầm mắt, thậm chí còn có cả chuyện mẹ ruột lừa con g; Lâm Thúy Vân thần kinh có lớn đến đâu, nhưng một bên là Lục Mặc Thâm đã chuyên lừa gạt con gái nhà người ta cả trăm năm, một bên là bà mẹ giả được ông trời giúp đỡ.
Xem ra kiếp này cô sợ sẽ không thoát khỏi nanh vuốt của giáo sư Lục.
Thúy Vân, không phải mình không muốn giúp cậu, mà là đối thủ của cậu thực sự quá mạnh.
*Chương có nội dung hình ảnh
“Lâm Thúy Vân thế này mà là ngoan ngoãn nghe lời thì là con vừa ý nó rồi, nếu không thì mẹ chỉ lo rằng cả đời này cũng không thế gả nó đi, con rể, thật sự khổ thân con rồi!”
Nói xong, mẹ Lâm còn khoác tay anh một cách thân mật: “Đi, mẹ hầm cho con cái lộc pín (dái hươu) mà cha con đã giấu trong nhiều năm, tối nay phải bồi bổ cơ thế cho con, rồi mau chóng sinh cho mẹ một đứa cháu trai mập mạp.”
Lâm Thúy Vân trợn tròn hai mắt, không khỏi thở dài, thật sự không có ai trong gia đình này có thể chữa khỏi căn bệnh hoang đường của mẹ cô ấy.
Không lâu sau đó, mẹ Lâm lại bưng lên thêm vài món ăn nữa.
Trước khi đến đây, Lục Mặc Thâm đã uống rất nhiều rượu, vì vậy bây giờ anh ta ăn cũng không có cảm giác ngon miệng lắm.
Lâm Thúy Vân nồi yên vi bên canh anh ta, không thế không chú ý đến mùi rượu nồng nặc từ người anh ta.
Cô ấy cau mày: “Giáo sư Lục phải làm gương cho người khác chứ. Nhưng anh uống say như thế này thì sẽ dạy hư học sinh mất”
Lục Mặc Thâm liếc nhìn cô, còn chưa kịp nói gì thì mẹ Lâm ở bên cạnh đã bắt đầu nói đố cho: “Giáo sư Lục đây đã thành công trong sự nghiệp.
Đàn ông ấy mà, cũng phải ngoại giao chứ. Đi uống chút rượu cũng là chuyện bình thường. Mẹ chưa bao giờ thấy đàn ông nào không uống rượu.
Lâm Thúy Vân, mẹ nói cho con biết, con muốn quản cái gì quản nhưng không thể quản vấn đề này được với đàn ông phải có sự mềm mỏng nhất định, còn cả…”
“Mẹ, con xin mẹ đấy, mẹ dừng lại có được không? Con sẽ không nói gì nữa, con ngậm miệng lại còn chưa được sao?”
Lâm Thúy Vân vội vàng cắt ngang lời mẹ Lâm, và ngay lập tức giơ hai ngón tay cái lên: “Con hiếu rồi, con rể của mẹ là số một thế giới, số 1 thế giới, Numberone! Được chưa?”
“Đó là điều đương nhiên”
Mẹ Lâm cười đắc thẳng, sau đó bà ấy cau mày nhìn món canh lộc pín trong nồi.
Xem ảnh 1
Ngay sau đó, bà ấy chuyển ánh mắt nhìn sang Lệ Hữu Tuấn một cái nhìn kỳ lạ Mặt Tô Kim Thư lập tức tối sầm lại, cô cúi mặt xuống bàn lặng lẽ nhéo nhẹ Lệ Hữu Tuấn một cái.
Ông chủ Lệ Hữu Tuấn ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn thấy miếng lộc pín dài trên đũa của mẹ Lâm, trong nháy mắt, sắc mặt của anh lập tức tái xanh tái mét: “Khụ khụ… dì à, thân thể của cháu thoạt nhìn cũng đã biết còn tốt hơn Lục Mặc Thám.
Cháu cảm thấy cháu cũng không cần bồi bổ gì đâu, hay là để lại cho chú nhà đĩ?”
Tô Kim Thư ở bên cạnh đang cố nhịn cười. Mà phải biết rằng, hiện tại, cô vần đang còn kinh nguyệt!
Nếu tối nay Lệ Hữu Tuấn ăn thứ gì đó thú vị như vậy, đoán không chừng đêm nay cô sẽ không được ngủ mất.
Nghĩ đến đây, Tô Kim Thư cũng nhanh chóng nói đỡ cho: “Đúng rồi đấy, dì, dì vừa mới nói đây là thứ chú nhà cất rất kỹ, vậy thì cô cứ giữ lại chờ chú trở về.”
Mẹ Lâm cau mày suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng đặt chiếc đũa trên tay xuống.
Chỉ có điều, mặc dù lộc pín đã được bỏ xuống, nhưng bà ấy vẫn bắt Lệ Hữu Tuấn và Lục Mặc.
Thâm, mỗi người phải húp một bát nước súp: “Chúng ta đừng ăn thứ đó, nhưng còn canh này cũng nên húp một chén chứ phải không?”
Lệ Hữu Tuấn và Lục Mặc Thâm không thể từ chối, nên chỉ có thể nhảm mắt uống hết.
Sau bữa tối, mọi người nói chuyện linh tinh một hồi, Tô Duy Hưng và Tô Mỹ Chỉ đã buồn ngủ, nhà Lệ Hữu Tuấn chuẩn bị đi Lục Mặc Thâm cũng đứng dậy theo, nhưng chưa kịp bước thì đã bị mẹ Lâm ngăn lại: “Con rổ, hay là đêm nay con đừng về nữa?”
Lâm Thúy Vân ngay lập tức trợn tròn mắt: “Mẹ, có phải mẹ điên rồi không?”
“Con mới là bị điên ấy”
Mẹ Lâm nhìn Lâm Thúy Vân một cách hung dữ, rồi lại nhìn sang con rể với một nụ cười ấm áp, hớn hở trên môi: “Cái đó… ý của mẹ là, vừa rồi Lâm An Nguyên và cha con có gọi điện về và nói rằng có chút chuyện xảy ra nên đêm nay họ sẽ không về. Con thấy đấy, hai người phụ nữ như hai mẹ con mẹ đợi ở nhà, thật sự có hơi sợ một chút.”
Lâm Thúy Vân ngay lập tức phát điên lên sau khi nghe xong những lời này: “Mẹ, con thấy giữa anh ta qua đêm ở đây mới đáng sợ đó!”
“Cái loại vô tích sự đáng ghét này, cậu ấy là chồng của con, có gì phải sợ chứ”
Mẹ Lâm kéo Lục Mặc Thâm lại, trên mặt cười gian xảo.
Mà lúc này, ở một khách sạn nào đó.
Lâm Hải Tiến và Lâm An Nguyên mở cửa một phòng đôi và đang túm tụm một chỗ xem tỉ vi Lâm An Nguyên bất lực thở dài một hơi: “Cha à, thật ra, con vẫn luôn nghĩ lần đầu tiên con đi khách sạn, con sẽ được ở cùng người con gái mà con yêu.”
Lâm Hải Tiến cũng rất hồn nhiên: “Ở cùng với một người đàn ông con yêu thương thì cũng có thể chịu được mà”
Lâm Tử Dương mặt mũi đầy vẻ chán nản.
‘Sau khi Lệ Hữu Tuấn lái xe ra khỏi biệt thự của nhà họ Lâm, hai đứa trẻ ngồi yên trên ghế rồi ngủ thiếp đi không lâu sau đó.
Tô Kim Thư ngồi ở ghế phụ phía trước, phát hiện ra từ khi rời khỏi nhà họ Lâm, sắc mặt của Lệ Hữu Tuấn có chút kỳ quái.
Tô Kim Thư nhìn anh chăm chăm đầy nghi ngờ: “Lệ Hữu Tuấn, anh mới nhặt được tiền à?”
“Không có.”
“Vậy tại sao anh lại cười lén lút như vậy?”
Lệ Hữu Tuấn sửng sốt một lúc, rồi hỏi lại: “Anh có cười sao?”
Người khác có thể không nhìn ra sự vui vẻ trong mắt anh, nhưng sự vui vẻ đó không thể giấu được với Tô Kim Thư, cô có thể tự xưng là đi guốc trong bụng Lệ Hữu Tuấn.
Tô Kim Thư đưa tay chọc vào khóe mắt anh: “Tí nữa thì lộ ra tám cái răng to, anh có muốn tự mình soi gương xem thử không?”
Lệ Hữu Tuấn nhàn nhạt thu mắt về, nhìn con đường phía trước: “Bởi vì vừa rồi khi đi ra ngoài, anh nhìn thấy một chuyện rất thú vị”
“Anh nhìn thấy cái gì thế? Nói cho em mau.”
“Anh thấy dì Lâm lấy vài bình rượu ra khỏi nhà kho. Rượu quý đến mức hình như đã rơi cả bụi xám xuống. Nhìn sơ qua đã biết là của rượu chú Lâm đã cất giấu từ lâu.”
Trong một lát, Tô Kim Thư không quay lại nhìn anh, nói tiếp: “Dì Lâm lấy rượu ra ngoài làm gì vậy nhỉ? Em nhớ là dì ấy có vẻ không thích uống rượu mà.
“Em đã từng nghe qua cái “say rượu mất lý trí”
Quả thực là lời nói này của Lệ Hữu Tuấn như làm cho cô bừng tỉnh ngộ.
Tô Kim Thư thực sự không thể tin vào tai mình: “Trời ạ, ý của anh là…
“Ý anh là, nhìn thái độ vô cùng yêu thương của dì Lâm đối với Lục Mặc Thâm, có thể biết rằng dì ấy rất nóng lòng được bế cháu trai vào sáng ngày mai”
Tô Kim Thư kìm lại một lúc, nhưng thực sự không thể nói được một câu hoàn chỉnh.
Cuối cùng, cô chỉ có thể tâm phục khẩu phục giơ lên một ngón tay cái Trước dây, cô chỉ mới nghe nói đến chuyện dối cha dối mẹ, nhưng bây giờ cô như được mở mang tầm mắt, thậm chí còn có cả chuyện mẹ ruột lừa con g; Lâm Thúy Vân thần kinh có lớn đến đâu, nhưng một bên là Lục Mặc Thâm đã chuyên lừa gạt con gái nhà người ta cả trăm năm, một bên là bà mẹ giả được ông trời giúp đỡ.
Xem ra kiếp này cô sợ sẽ không thoát khỏi nanh vuốt của giáo sư Lục.
Thúy Vân, không phải mình không muốn giúp cậu, mà là đối thủ của cậu thực sự quá mạnh.