Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-383
Chương 383: Anh đã cướp đi mọi thứ của tôi!
*Chương có nội dung hình ảnh
Ngay cả Tư Vũ Chiến cũng bị Mộ Mẫn Loan lừa dối. Anh ta luôn cho rằng cô ta cam tâm tình nguyện đi theo mình, chỉ là trong lòng vẫn không thể quên được người đàn ông kia.
Tư Vũ Chiến lao tới trước mặt Mộ Mắn Loan với vẻ mặt dữ tợn. Anh ta nắm chặt lấy hai vai của cô ta rồi lay mạnh, gào lên: “Mộ Mẫn Loan, chẳng lẽ trái tim của cô làm bằng đá hay sao? Cô lợi dụng việc tôi đối xử tốt với cô để dẫn vặt tôi, lợi dụng quan hệ của tôi để leo lên vị trí ngày hôm nay, chắc chắn cô không phải là Mộ Mẫn Loan của trước kia!”
Mộ Mẫn Loan vốn dĩ đang bị chấn động não, bây giờ bị anh ta lắc mạnh thế này, cô ta chỉ cảm thấy đau đầu kinh khủng.
Thế nhưng trên mặt cô ta vẫn giữ nguyên nụ cười mỉa mai khinh miệt như cũ: “Anh có biết không? Mộ Mãn Loan của trước kia đã chết ngay khi Tô Duy Nam gặp chuyện không may rồ Anh có biết tôi yêu anh ấy nhiều như thế nào không? Anh có biết lúc trước tôi đã phải mất bao nhiêu công sức để tiếp cận anh ấy không? Anh có biết những lúc ở bên cạnh anh ấy, tôi đã phải cẩn thận từng li từng tí như thế nào không?
Tất cả là tại anh! Anh đã hủy hoại tất cả mọi thứ của tôi! Anh đã cướp đi mọi thứ của tôi! Tôi hận anh, tôi muốn anh phải chết!”
Xem ảnh 1
Mộ Mẫn Loan bật cười, tiếng cười càng ngày càng lớn, giống như vừa mới nghe được một câu chuyện hài: “Cậu Tư, hình như anh hiểu nhầm cái gì rồi đấy Người bất chấp mọi thủ đoạn không phải là Tô Duy Nam, mà là tôi!”
“Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy anh ấy, tôi đã nghĩ ra đủ loại kế hoạch để được đến gần anh ấy.”
“Anh có thể tưởng tượng được không? Để có thể khiến cho cuộc gặp gỡ đầu tiên của chúng tôi không quá đột ngột, tôi đã phải bỏ ra một năm ròng rã để chuẩn bị”
Tư Vũ Chiến hoàn toàn bị sốc.
Mộ Mẫn Loan hiện giờ đang đứng ở trước mặt anh ta cứ như một người xa lạ, anh ta không còn nhận ra Mộ Mẫn Loan nữa rồi!
Mộ Mẫn Loan ngẩng đầu lên, giọng nói khi mở miệng vừa dứt khoát vừa lạnh lùng: “Kiếp này, kiếp sau và cả kiếp sau sau nữa…
Trong lòng tôi vĩnh viễn chỉ có một người đàn ông là Tô Duy Nam.
Thế nhưng anh lại lừa dối tôi, không chỉ hại tôi mà còn hủy hoại luôn cả anh ấy! Anh đã hủy hoại hạnh phúc của cuộc đời tôi, thậm chí còn…
Xem ảnh 2
Mãi cho đến khi ngồi lên xe bảo mẫu, tâm trạng của Mộ Mắn Loan vẫn không thể ổn định được như những lúc bình thường.
Tay phải của cô ta cứ luôn nằm chặt phần vải áo trên bụng.
Hô hấp trở nên hỗn loạn, sắc mặt cũng trắng bệch, không còn một chút máu, trên đầu đổ đầy mồ hôi “Chị Mắn Loan, chị không sao chứ?”
Thấy tình trạng của Mộ Mẫn Loan không được ốn lắm, Bối Bối thật sự rất lo lắng.
Dường như Mộ Mẫn Loan vừa lấy lại được tỉnh thần, lắc đầu “Tôi không sao, chúng ta mau về bệnh viện thôi”
“Vâng ạ”
Nửa tiếng đồng hồ sau, khi bước ra từ trong thang máy, Mộ Mẫn Loan đứng từ xa cũng có thể thấy trong phòng bệnh của mình không bật đèn.
Tại sao lại không bật đèn?
Trái tim chợt chùng xuống, cô ta chạy thẳng đến phòng bệnh bảng tốc độ nhanh nhất.
“Rầm’ một tiếng, cánh cửa phòng bệnh gần như bị cô ta đạp gấy.
Trong phòng bệnh tối đen như mực không có một bóng người, vắng vẻ trống rỗng Anh ấy đi rồi Anh ấy lại đi rồi!
Mộ Mẫn Loan ngã ngồi xuống mặt đất, bụm mặt khóc không thành tiếng.
“Chị Mẫn Loan, chị không sao chứ?”
Bối Bối cho rằng Mộ Mẫn Loan đang đau lòng vì chuyện vừa nấy cãi nhau với Tư Vũ Chiến, lập tức cảm thấy vô cùng bối rối Mộ Mẫn Loan không để ý đến Bối Bối, cứ bụm mặt khóc rống lên.
Không biết đã khóc bao lâu, bóng đèn phía sau lưng cô ta đột nhiên phát sáng.
Ngay sau đó, một giọng nói lạnh lùng vang lên từ cửa phòng bệnh: “Vứt bỏ vị hôn phu vượt quá giới hạn của mình, cô Mộ cảm thấy đau lòng đến vậy sao?”
Mộ Mẫn Loan chỉ cảm thấy dường như có một tia sét xuất hiện trong đầu cô ta, sau đó đột nhiên nổ tung.
Cô ta ngơ ngác quay đầu, nhìn người đàn ông đứng ở cửa bằng đôi mắt đẫm lệ, nước mắt khiến hình ảnh của anh ta trở nên mông lung Thậm chí cô ta còn dùng mu bàn tay quệt ngang một cái, lau nước mắt trên mặt mình.
‘Sau khi nhìn rõ gương mặt của người đàn ông, cô ta loạng choạng đứng dậy, nhào cả người vào trong lồng ngực của anh ta.
Cô ta ôm chặt eo của người đàn ông bảng cả hai tay, khóc rống lên Âu Dương Hải cứ biếng nhác đứng im, mặc cho Mộ Mẫn Loan gục đầu vào trong ngực của mình òa khóc như vậy.
Không biết đã qua bao lâu, như thể muốn trút hết tất cả cảm xúc kìm nén trong lòng suốt mấy năm qua ra ngoài, cuối cùng tiếng khóc của cô ta cũng dần dần thấp xuống “Cô Mộ không khóc nữa à?”
Mộ Mẫn Loan sững sờ trong giây lát.
Cô ta đột nhiên nhớ tới một câu nói mà Tô.
Duy Nam đã từng nói với mình cách đây rất lâu: “Tôi sẽ không bao giờ khiến người phụ nữ của mình phải rơi nước mắt”
Mộ Mãn Loan nghẹn ngào một hồi, sau đó cô †a nhanh chóng lau sạch nước mắt, lúc nói chuyện, giọng nói vẫn còn mang chút âm mũi: “Tôi còn tưởng rằng anh đi rồi”
‘Vừa nói đến chữ “đi” này, Mộ Mắn Loan lại cảm thấy mũi mình cay cay, nước mắt suýt chút nữa lại rơi xuống.
Âu Dương Hải vẫy vấy tệp tài liệu trong tay, sau đó xoay người, ngồi xuống ghế sô pha bên kia: “Hóa ra làm vệ sĩ cho cô Mộ là phải ở bên cạnh cô mọi lúc mọi nơi suốt hai mươi tư giờ.
không được phép rời đi sao?”
Mộ Mãn Loan vội vàng bước tới chỗ ghế sô pha, cô ta thận trọng đứng trước mặt anh ta: “Tôi… Tôi không phải có ý đấy, anh muốn đi bất cứ nơi nào cũng được, nhưng mà… Có thể nói cho.
tôi biết trước được không?”
Âu Dương Hải ngả người lên ghế, nheo mắt nhìn cô ta, khóe miệng nở một nụ cười xấu xa: “Đây có phải là yêu cầu của cô Mộ dành cho tôi với tư cách là một “bà chủ” không?”
“Có thể chứ?”
“Đương nhiên, cô là người đã thuê tôi, cho dù cô muốn cơ thể của tôi, tôi cũng sẽ không chút do dự dâng lên tặng cô: Sắc mặt của Mộ Mắn Loan bổng trở nên trắng nhợt.
Cơ thể sao?
Cô ta đột nhiên nghĩ đến việc vô cùng có khả năng trước kia Âu Dương Hải cũng từng có thái độ như thế này khi làm vệ sĩ cho con gái nhà công tước. Nghĩ vậy, cô ta đột nhiên cảm thấy ngực mình đau nhức.
Âu Dương Hải liếc mắt nhìn đồng hồ, đặt tệp tài liệu có thông tin về cuộc kiểm tra sức khỏe của Mộ Mẫn Loan trong tay xuống, đứng lên “Tám giờ tối rồi, đã đến giờ tan làm của tôi. Ngày mai gặp lại nhé, công chúa nhỏ.”
Nhìn bóng lưng rời đi của anh ta, Mộ Mẫn Loan chỉ muốn lao lên rồi ôm lấy anh ta thật chặt.
Thế nhưng cô ta cố gắng chịu đựng không làm vậy.
Anh ấy nói ngày mai gặp lại Có nghĩa là anh ấy sẽ tới gặp mình vào ngày mai, anh ấy chưa bao giờ lừa gạt mình.
Khi Lệ Hữu Tuấn xuất hiện trước căn phòng số 1802 ở khách sạn Vọng Nguyệt, hầu hết các phóng viên tụ tập ở cửa khách sạn đều đã rời đi để đuổi theo Bạch Tuy.
Chỉ còn sót lại bốn năm người ngồi chờ ở cửa.
‘Vừa nhìn thấy có người xuất hiện trước cửa phòng số 1802, máy ảnh trong tay đám người kia đã tức tốc chuẩn bị sẵn sàng.
Bất kế là ai, chỉ cần ra vào căn phòng số 1802 thì sẽ đều là đối tượng tình nghỉ
*Chương có nội dung hình ảnh
Ngay cả Tư Vũ Chiến cũng bị Mộ Mẫn Loan lừa dối. Anh ta luôn cho rằng cô ta cam tâm tình nguyện đi theo mình, chỉ là trong lòng vẫn không thể quên được người đàn ông kia.
Tư Vũ Chiến lao tới trước mặt Mộ Mắn Loan với vẻ mặt dữ tợn. Anh ta nắm chặt lấy hai vai của cô ta rồi lay mạnh, gào lên: “Mộ Mẫn Loan, chẳng lẽ trái tim của cô làm bằng đá hay sao? Cô lợi dụng việc tôi đối xử tốt với cô để dẫn vặt tôi, lợi dụng quan hệ của tôi để leo lên vị trí ngày hôm nay, chắc chắn cô không phải là Mộ Mẫn Loan của trước kia!”
Mộ Mẫn Loan vốn dĩ đang bị chấn động não, bây giờ bị anh ta lắc mạnh thế này, cô ta chỉ cảm thấy đau đầu kinh khủng.
Thế nhưng trên mặt cô ta vẫn giữ nguyên nụ cười mỉa mai khinh miệt như cũ: “Anh có biết không? Mộ Mãn Loan của trước kia đã chết ngay khi Tô Duy Nam gặp chuyện không may rồ Anh có biết tôi yêu anh ấy nhiều như thế nào không? Anh có biết lúc trước tôi đã phải mất bao nhiêu công sức để tiếp cận anh ấy không? Anh có biết những lúc ở bên cạnh anh ấy, tôi đã phải cẩn thận từng li từng tí như thế nào không?
Tất cả là tại anh! Anh đã hủy hoại tất cả mọi thứ của tôi! Anh đã cướp đi mọi thứ của tôi! Tôi hận anh, tôi muốn anh phải chết!”
Xem ảnh 1
Mộ Mẫn Loan bật cười, tiếng cười càng ngày càng lớn, giống như vừa mới nghe được một câu chuyện hài: “Cậu Tư, hình như anh hiểu nhầm cái gì rồi đấy Người bất chấp mọi thủ đoạn không phải là Tô Duy Nam, mà là tôi!”
“Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy anh ấy, tôi đã nghĩ ra đủ loại kế hoạch để được đến gần anh ấy.”
“Anh có thể tưởng tượng được không? Để có thể khiến cho cuộc gặp gỡ đầu tiên của chúng tôi không quá đột ngột, tôi đã phải bỏ ra một năm ròng rã để chuẩn bị”
Tư Vũ Chiến hoàn toàn bị sốc.
Mộ Mẫn Loan hiện giờ đang đứng ở trước mặt anh ta cứ như một người xa lạ, anh ta không còn nhận ra Mộ Mẫn Loan nữa rồi!
Mộ Mẫn Loan ngẩng đầu lên, giọng nói khi mở miệng vừa dứt khoát vừa lạnh lùng: “Kiếp này, kiếp sau và cả kiếp sau sau nữa…
Trong lòng tôi vĩnh viễn chỉ có một người đàn ông là Tô Duy Nam.
Thế nhưng anh lại lừa dối tôi, không chỉ hại tôi mà còn hủy hoại luôn cả anh ấy! Anh đã hủy hoại hạnh phúc của cuộc đời tôi, thậm chí còn…
Xem ảnh 2
Mãi cho đến khi ngồi lên xe bảo mẫu, tâm trạng của Mộ Mắn Loan vẫn không thể ổn định được như những lúc bình thường.
Tay phải của cô ta cứ luôn nằm chặt phần vải áo trên bụng.
Hô hấp trở nên hỗn loạn, sắc mặt cũng trắng bệch, không còn một chút máu, trên đầu đổ đầy mồ hôi “Chị Mắn Loan, chị không sao chứ?”
Thấy tình trạng của Mộ Mẫn Loan không được ốn lắm, Bối Bối thật sự rất lo lắng.
Dường như Mộ Mẫn Loan vừa lấy lại được tỉnh thần, lắc đầu “Tôi không sao, chúng ta mau về bệnh viện thôi”
“Vâng ạ”
Nửa tiếng đồng hồ sau, khi bước ra từ trong thang máy, Mộ Mẫn Loan đứng từ xa cũng có thể thấy trong phòng bệnh của mình không bật đèn.
Tại sao lại không bật đèn?
Trái tim chợt chùng xuống, cô ta chạy thẳng đến phòng bệnh bảng tốc độ nhanh nhất.
“Rầm’ một tiếng, cánh cửa phòng bệnh gần như bị cô ta đạp gấy.
Trong phòng bệnh tối đen như mực không có một bóng người, vắng vẻ trống rỗng Anh ấy đi rồi Anh ấy lại đi rồi!
Mộ Mẫn Loan ngã ngồi xuống mặt đất, bụm mặt khóc không thành tiếng.
“Chị Mẫn Loan, chị không sao chứ?”
Bối Bối cho rằng Mộ Mẫn Loan đang đau lòng vì chuyện vừa nấy cãi nhau với Tư Vũ Chiến, lập tức cảm thấy vô cùng bối rối Mộ Mẫn Loan không để ý đến Bối Bối, cứ bụm mặt khóc rống lên.
Không biết đã khóc bao lâu, bóng đèn phía sau lưng cô ta đột nhiên phát sáng.
Ngay sau đó, một giọng nói lạnh lùng vang lên từ cửa phòng bệnh: “Vứt bỏ vị hôn phu vượt quá giới hạn của mình, cô Mộ cảm thấy đau lòng đến vậy sao?”
Mộ Mẫn Loan chỉ cảm thấy dường như có một tia sét xuất hiện trong đầu cô ta, sau đó đột nhiên nổ tung.
Cô ta ngơ ngác quay đầu, nhìn người đàn ông đứng ở cửa bằng đôi mắt đẫm lệ, nước mắt khiến hình ảnh của anh ta trở nên mông lung Thậm chí cô ta còn dùng mu bàn tay quệt ngang một cái, lau nước mắt trên mặt mình.
‘Sau khi nhìn rõ gương mặt của người đàn ông, cô ta loạng choạng đứng dậy, nhào cả người vào trong lồng ngực của anh ta.
Cô ta ôm chặt eo của người đàn ông bảng cả hai tay, khóc rống lên Âu Dương Hải cứ biếng nhác đứng im, mặc cho Mộ Mẫn Loan gục đầu vào trong ngực của mình òa khóc như vậy.
Không biết đã qua bao lâu, như thể muốn trút hết tất cả cảm xúc kìm nén trong lòng suốt mấy năm qua ra ngoài, cuối cùng tiếng khóc của cô ta cũng dần dần thấp xuống “Cô Mộ không khóc nữa à?”
Mộ Mẫn Loan sững sờ trong giây lát.
Cô ta đột nhiên nhớ tới một câu nói mà Tô.
Duy Nam đã từng nói với mình cách đây rất lâu: “Tôi sẽ không bao giờ khiến người phụ nữ của mình phải rơi nước mắt”
Mộ Mãn Loan nghẹn ngào một hồi, sau đó cô †a nhanh chóng lau sạch nước mắt, lúc nói chuyện, giọng nói vẫn còn mang chút âm mũi: “Tôi còn tưởng rằng anh đi rồi”
‘Vừa nói đến chữ “đi” này, Mộ Mắn Loan lại cảm thấy mũi mình cay cay, nước mắt suýt chút nữa lại rơi xuống.
Âu Dương Hải vẫy vấy tệp tài liệu trong tay, sau đó xoay người, ngồi xuống ghế sô pha bên kia: “Hóa ra làm vệ sĩ cho cô Mộ là phải ở bên cạnh cô mọi lúc mọi nơi suốt hai mươi tư giờ.
không được phép rời đi sao?”
Mộ Mãn Loan vội vàng bước tới chỗ ghế sô pha, cô ta thận trọng đứng trước mặt anh ta: “Tôi… Tôi không phải có ý đấy, anh muốn đi bất cứ nơi nào cũng được, nhưng mà… Có thể nói cho.
tôi biết trước được không?”
Âu Dương Hải ngả người lên ghế, nheo mắt nhìn cô ta, khóe miệng nở một nụ cười xấu xa: “Đây có phải là yêu cầu của cô Mộ dành cho tôi với tư cách là một “bà chủ” không?”
“Có thể chứ?”
“Đương nhiên, cô là người đã thuê tôi, cho dù cô muốn cơ thể của tôi, tôi cũng sẽ không chút do dự dâng lên tặng cô: Sắc mặt của Mộ Mắn Loan bổng trở nên trắng nhợt.
Cơ thể sao?
Cô ta đột nhiên nghĩ đến việc vô cùng có khả năng trước kia Âu Dương Hải cũng từng có thái độ như thế này khi làm vệ sĩ cho con gái nhà công tước. Nghĩ vậy, cô ta đột nhiên cảm thấy ngực mình đau nhức.
Âu Dương Hải liếc mắt nhìn đồng hồ, đặt tệp tài liệu có thông tin về cuộc kiểm tra sức khỏe của Mộ Mẫn Loan trong tay xuống, đứng lên “Tám giờ tối rồi, đã đến giờ tan làm của tôi. Ngày mai gặp lại nhé, công chúa nhỏ.”
Nhìn bóng lưng rời đi của anh ta, Mộ Mẫn Loan chỉ muốn lao lên rồi ôm lấy anh ta thật chặt.
Thế nhưng cô ta cố gắng chịu đựng không làm vậy.
Anh ấy nói ngày mai gặp lại Có nghĩa là anh ấy sẽ tới gặp mình vào ngày mai, anh ấy chưa bao giờ lừa gạt mình.
Khi Lệ Hữu Tuấn xuất hiện trước căn phòng số 1802 ở khách sạn Vọng Nguyệt, hầu hết các phóng viên tụ tập ở cửa khách sạn đều đã rời đi để đuổi theo Bạch Tuy.
Chỉ còn sót lại bốn năm người ngồi chờ ở cửa.
‘Vừa nhìn thấy có người xuất hiện trước cửa phòng số 1802, máy ảnh trong tay đám người kia đã tức tốc chuẩn bị sẵn sàng.
Bất kế là ai, chỉ cần ra vào căn phòng số 1802 thì sẽ đều là đối tượng tình nghỉ