Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-385
Chương 385: Đến khi nào làm xong mới có thể rời đi
Lâm Thúy Vân luôn cảm thấy có chỗ nào đó là lạ, thế nhưng nếu bảo cô ấy nói rõ thìcô ấy lại không nói ra được “Âm Ngay khi cánh cửa sắt phía sau đóng lại, Lâm Thúy Vân lập tức lao đến chỗ cánh cửa đó, không ngừng đạp: “Các người có bắt nhầm người không đấy hả?
Chẳng thèm điều tra gì mà cứ thế nhốt tôi ở đây là sao? Mau thả tôi ra ngoài!”
Kêu nhiều đến mức cuống họng đau rát, thế nhưng bên ngoài phòng điều tra vẫn chẳng có bất kỳ lời nào đáp lại câu hỏi của cô ấy hết.
Lâm Thúy Vân chỉ có thể im lặng ngồi trở lại vị trí của mình.
Chẳng lẽ đám cảnh sát phía bên ngoài đã đi ghi khẩu cung của cái người giả vờ bị đụng xe để lừa gạt tiền của mình, cho nên lúc này mới không quan tâm đến mình sao?
Lâm Thúy Vân suy nghĩ một lúc, theo bản năng thò tay vào trong túi áo móc điện thoại di động, lại phát hiện trong túi áo của mình chẳng có gì hết Điện thoại di động của cô ấy bị mất rồi? Đáng chết!
Chẳng lẽ cô ấy đã đánh mất điện thoại di động trong lúc cãi nhau với bọn họ sao?
Hiện tại không có cách nào để liên hệ với người khác, Lâm Thúy Vân chỉ có thể yên lặng ngồi nguyên tại chỗ chờ đợi Nhưng cô ấy không ngờ được rằng một lần chờ đợi này của cô ấy là cả một buổi chiều.
Lâm Thúy Vântựa người ở trên vách tường, sau đó mơ mơ màng màng, cứ như vậy ngủ thiếp đitừ lúc nào cũng không biết.
Đợi tới khi đầu của Lâm Thúy Vân gục xuống khiến cô ấy giật mình tỉnh lại, lúc này cô ấy mới phát hiện ra rằng bầu trời bên ngoài phòng thẩm vấn đã tối sầm.
Lâm Thúy Vân vốn dĩ còn chưa tỉnh táo lắm lập tức bật mình tiarnh dậy chỉ trong nháy mắt.
Cô ấy vội vàng đứng lên, bắt đầu liều mạng đập cửa sắt “Này, bên ngoài có người không? Có người không?”
Đáp lại Lâm Thúy Vânvần sự im lặng tĩnh mịch như cũ.
Chẳng lẽ lũ cảnh sát khốn nạn kia quên mình ở chỗ này rồi đấy à?
Lâm Thúy Vân càng nghĩ càng cảm thấy có điều gì đó không ổn, chưa từ bỏ ý định đạp cửa, vừa đạp vừachửi bới ầm ï: “Các người có bắt nhầm người không đấy hả?
Tôi muốn khiếu nại các người, tôi sẽ kiện cáo các người tội không làm tròn trách nhiệm! Mau thả tôi ra ngoài!”
“Rầm”
Lâm Thúy Vân còn chưa mắng xong thì cánh cửa sắt đột nhiên bị đá mạnh từ bên ngoài, cô ấy bị dọa sợ đến mức mất cả giọng.
“Nhốn nháo cái gì mà nhốn nháo! Ngậm miệng cho bố mày!
Nghe từ giọng nói, chắc hẳn là một người đàn ôngtương đối trẻ tuổi.
Lâm Thúy Vângiống như vừa gặp được một vị cứu tỉnh, vội vàng mở miệng nói: “Này, đồng chí cảnh sát, có phải các người nhầm lẫn gì không? Rõ ràng là có người giả vờ bị đụng xe để tống tiền tôi, sao các người lại nhốt tôi ởchỗ này? Tôi mới là người bị hại.”
Đúng lúc này, cửa sắt phát ra một tiếng vang giòn tan, bị mở ra từ bên ngoài.
Một cảnh sát trẻ tuổi bướcvào trong.
Đôi mắt của Lâm Thúy Vânngay lâp tức sáng lên, nhanh chóng liếc nhìn tấm thẻ trên ngực anhta: “Cảnh sát Lý, có phải các ngườinhầm lần gì không? Sao lại nhốt tôi ở nơi này?”
Vị cảnh sát Lýkia nhìn cô ấy một cái, lười biếng mở miệng: “Côtên làLâm Thúy Vân?”
Lâm Thúy Vânliên tục gật đầu giống như gà con mổ thóc: “Không sai, đúng là tôi.”
Cảnh sát Lýtìm một cuốn sổ, lật ra xem: cô có thể đi rồi…”
Cảnh sát Lý còn chưa nói xong, một người đàn ông trung niên có tuối tác lớn cảnh sát Lý bước đến, cắt ngang lời nói của anh ta: “Nếu như cô tên làLâm Thúy Vân, vậy thì chúng tôi không bắt sai người. Côbj nghỉ ngờ là có liên quan đến một vụ tai nạn giao thông, đâm người khác thương nặng, hiện tại chúng tôiđang lập hồ sơ, cô thành thật đợi ở trong này đi”
Vị cảnh sát Lýnày này hiển nhiên không dám làm trái lời người đàn ông trung niên, trên mặt anhta nở nụ cười: “Cảnh sát Vương, hóa ra là vậy à, có lẽ vừa rồi tôi nhìn nhầm rồi”
Lâm Thúy Vân cau mày: “Rõ ràng là người phụ nữ kia giả vờ đụng vào xe tôi trước, sao lại trở thành tôi gậy tai nạn giao thông? Tôikhông quan tâm, tôi muốn đi ngay bây giờ”
Côấy tận mắt chứng kiến vừa rồi cáivj cảnh sát Lýkia đã tra xét tư liệu, xác nhận côấy không có tội.
“Cô gái à, tôi không ngại nói thật cho cô biết, cô đã đắc tội với người không nên đắc tội.Cô bé thành thật ngồi im ở chỗ này đi, nếu không, cẩn thận tôikhông khách khí với cô!”
Cảnh sát Vươngtrừng mắt lườm cô ấy một cách hẳn học, lười nói chuyện vớ vẩn với cô ấy.
Khi người phụ nữ này được đưa đến đây đã có người gọi điện thoại nói bọn họ phải tốt trừng trị cô ta.
Buổi chiều ông ta có vài chuyện bận nên mới nhốt cô ta ở chỗ này.
Hiện giờ cuối cùng ông ta cũngcó thời gian rảnh, có thể tiếp đãi “Quý khách” này.
“Các người có ý gì? Các ngườilàm như vậy là lạm dụng chức quyền!”
Lâm Thúy Vân tức điên lên.
Nhưng bây giờ côấy không có điện thoại, cũng không tìm thấy người nào có quen biết. Thật sự là kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay.
Cảnh sát Vương nhìn thấy dáng vẻ tức giận đến mức thở hổn hển của Lâm Thúy Vân, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác vô cùng kỳ lạ.
Khóe miệng của ông cong lên tạo thành một nụ cười tục tíu, đẩy cửa sát ra,vươn tay bóp bả vai của Lâm Thúy Vân “Cô gái, nếu như cô thật sự muốn đi ra ngoài, chuyện này cũng không phải là không thế. Cô chuẩn bị 60 tỷ nộp tiền bảo lãnh tôi có thể cân nhắc việc thả cô ra, thế nào?”
Lâm Thúy Vân nhìn lướt qua bàn tay béo như heo đang khoác lên trên bả vai mình, cố nén cảm giác bưồn nôn muốn bẻ gãynó: “Tôi có thể đưa tiền cho ông, nhưng ông nhất định phải giữ lời”
Tròng mất của cảnh sát Vương quay tròn một vòng, ông ta từ đánh giá Lâm Thúy Vân từ trên xuống xuống dưới một phen.
Người phụ nữ này ăn mặc toàn hàng hiệu, chắc hnlà một người có tiền.
Nhưng cho dù có tiền nhiều thế nào đi chăng nữa, đắc tội nhân vật lớn ở thủ đô thì cũng đủ khiến côta xui xẻo tám đời Dù sao cho ai chơi cũng là chơi, không bãng để mình đến hưởng trước!
Ha ha, cô gái này có dáng dấp khá non, nhìn qua trông như một sinh viên đại học, chắc hẳn cũng là một con chim non chưa bị ai đụng vào đâu So sánh với bà già trong nhà mình đúng là một người trên trời một người dưới đất.
“Tiểu Lý, cậuđưa cô gái này đi, trước tiên để cô ta nộp tiền bảo lãnh đã”
Nói xong, cảnh sát Vương móc ra một cái thẻ ngân hàng từ trong túi sách của mình, đưa tới.
Lâm Thúy Vân cảm thấy vô cùng may mắn bởi vì mình còn nhớ rõ số thẻ ngân hàng, cho nên ngoan ngoãn nộptiền lên.
Sau khi giao xong tiền, côấy đi theo Tiểu Lý về văn phòng Giờ phút này, trong văn phòng rộng lớn chỉ còn lại cảnh sát Vương cùng một vài thanh niên trông giống lưu manh khác.
Mấy tên thanh niên này nhuộm tóc vàng, trên cánh tay còn xăm hình, hút thuốc uống rượu, thậm chí còn kề vai sát cánh với cảnh sát Vương.
Đến tận giờ phút này, Lâm Thúy Vân mới nhận racảnh sát Vương có vấn đề.
Một cảnh sát nhân dân chân chính sẽ không có hình tượng như thế này.
Nơi này có lẽ là một cái đồn công angiả, mình bị lừa rồi!
Kìm nén lửa giận trong lòng, Lâm Thúy Vân nhìn chảm chẩm cảnh sát Vương: “Nộp tiền bảo lãnh xong rồi, hiện tại tôi có thể đi chưa?”
“Đi đâu?”
‘Vương Thành Lâm vừa nghe thấy lời này, lập tức cười lớn tiếng.
Như thể cô ấy vừa kể cho ông ta nghe thấy một trò chuyện cười vô lý nhất trên đời.
Ông ta quay đầu nhìn thoáng qua những thanh niên bên cạnh mình: “Mấy người nghe thấy cô ta nói gì không?
Côta nói côta muốn rời đi, ha ha ha, chết cười tôi mất thôi!”
Một người đàn ông cao lớn thô kệch bên cạnh ông ta đứng lên “Cô gái, tôi nói cho cô biết, mặc dù cô nộp tiền bảo lãnh rồi nhưng cô còn một chuyện quan trọng khác chưa làm xong, đến khi nào làm xong mới có thể rời đi, biết là gì không?”
Lâm Thúy Vân nhìn nụ cườikhông có ý tốt trên mặt bọn họ, một dự cảm bất thường dâng lên: “Các ngườinói vậy là có ý gì?”
Lâm Thúy Vân luôn cảm thấy có chỗ nào đó là lạ, thế nhưng nếu bảo cô ấy nói rõ thìcô ấy lại không nói ra được “Âm Ngay khi cánh cửa sắt phía sau đóng lại, Lâm Thúy Vân lập tức lao đến chỗ cánh cửa đó, không ngừng đạp: “Các người có bắt nhầm người không đấy hả?
Chẳng thèm điều tra gì mà cứ thế nhốt tôi ở đây là sao? Mau thả tôi ra ngoài!”
Kêu nhiều đến mức cuống họng đau rát, thế nhưng bên ngoài phòng điều tra vẫn chẳng có bất kỳ lời nào đáp lại câu hỏi của cô ấy hết.
Lâm Thúy Vân chỉ có thể im lặng ngồi trở lại vị trí của mình.
Chẳng lẽ đám cảnh sát phía bên ngoài đã đi ghi khẩu cung của cái người giả vờ bị đụng xe để lừa gạt tiền của mình, cho nên lúc này mới không quan tâm đến mình sao?
Lâm Thúy Vân suy nghĩ một lúc, theo bản năng thò tay vào trong túi áo móc điện thoại di động, lại phát hiện trong túi áo của mình chẳng có gì hết Điện thoại di động của cô ấy bị mất rồi? Đáng chết!
Chẳng lẽ cô ấy đã đánh mất điện thoại di động trong lúc cãi nhau với bọn họ sao?
Hiện tại không có cách nào để liên hệ với người khác, Lâm Thúy Vân chỉ có thể yên lặng ngồi nguyên tại chỗ chờ đợi Nhưng cô ấy không ngờ được rằng một lần chờ đợi này của cô ấy là cả một buổi chiều.
Lâm Thúy Vântựa người ở trên vách tường, sau đó mơ mơ màng màng, cứ như vậy ngủ thiếp đitừ lúc nào cũng không biết.
Đợi tới khi đầu của Lâm Thúy Vân gục xuống khiến cô ấy giật mình tỉnh lại, lúc này cô ấy mới phát hiện ra rằng bầu trời bên ngoài phòng thẩm vấn đã tối sầm.
Lâm Thúy Vân vốn dĩ còn chưa tỉnh táo lắm lập tức bật mình tiarnh dậy chỉ trong nháy mắt.
Cô ấy vội vàng đứng lên, bắt đầu liều mạng đập cửa sắt “Này, bên ngoài có người không? Có người không?”
Đáp lại Lâm Thúy Vânvần sự im lặng tĩnh mịch như cũ.
Chẳng lẽ lũ cảnh sát khốn nạn kia quên mình ở chỗ này rồi đấy à?
Lâm Thúy Vân càng nghĩ càng cảm thấy có điều gì đó không ổn, chưa từ bỏ ý định đạp cửa, vừa đạp vừachửi bới ầm ï: “Các người có bắt nhầm người không đấy hả?
Tôi muốn khiếu nại các người, tôi sẽ kiện cáo các người tội không làm tròn trách nhiệm! Mau thả tôi ra ngoài!”
“Rầm”
Lâm Thúy Vân còn chưa mắng xong thì cánh cửa sắt đột nhiên bị đá mạnh từ bên ngoài, cô ấy bị dọa sợ đến mức mất cả giọng.
“Nhốn nháo cái gì mà nhốn nháo! Ngậm miệng cho bố mày!
Nghe từ giọng nói, chắc hẳn là một người đàn ôngtương đối trẻ tuổi.
Lâm Thúy Vângiống như vừa gặp được một vị cứu tỉnh, vội vàng mở miệng nói: “Này, đồng chí cảnh sát, có phải các người nhầm lẫn gì không? Rõ ràng là có người giả vờ bị đụng xe để tống tiền tôi, sao các người lại nhốt tôi ởchỗ này? Tôi mới là người bị hại.”
Đúng lúc này, cửa sắt phát ra một tiếng vang giòn tan, bị mở ra từ bên ngoài.
Một cảnh sát trẻ tuổi bướcvào trong.
Đôi mắt của Lâm Thúy Vânngay lâp tức sáng lên, nhanh chóng liếc nhìn tấm thẻ trên ngực anhta: “Cảnh sát Lý, có phải các ngườinhầm lần gì không? Sao lại nhốt tôi ở nơi này?”
Vị cảnh sát Lýkia nhìn cô ấy một cái, lười biếng mở miệng: “Côtên làLâm Thúy Vân?”
Lâm Thúy Vânliên tục gật đầu giống như gà con mổ thóc: “Không sai, đúng là tôi.”
Cảnh sát Lýtìm một cuốn sổ, lật ra xem: cô có thể đi rồi…”
Cảnh sát Lý còn chưa nói xong, một người đàn ông trung niên có tuối tác lớn cảnh sát Lý bước đến, cắt ngang lời nói của anh ta: “Nếu như cô tên làLâm Thúy Vân, vậy thì chúng tôi không bắt sai người. Côbj nghỉ ngờ là có liên quan đến một vụ tai nạn giao thông, đâm người khác thương nặng, hiện tại chúng tôiđang lập hồ sơ, cô thành thật đợi ở trong này đi”
Vị cảnh sát Lýnày này hiển nhiên không dám làm trái lời người đàn ông trung niên, trên mặt anhta nở nụ cười: “Cảnh sát Vương, hóa ra là vậy à, có lẽ vừa rồi tôi nhìn nhầm rồi”
Lâm Thúy Vân cau mày: “Rõ ràng là người phụ nữ kia giả vờ đụng vào xe tôi trước, sao lại trở thành tôi gậy tai nạn giao thông? Tôikhông quan tâm, tôi muốn đi ngay bây giờ”
Côấy tận mắt chứng kiến vừa rồi cáivj cảnh sát Lýkia đã tra xét tư liệu, xác nhận côấy không có tội.
“Cô gái à, tôi không ngại nói thật cho cô biết, cô đã đắc tội với người không nên đắc tội.Cô bé thành thật ngồi im ở chỗ này đi, nếu không, cẩn thận tôikhông khách khí với cô!”
Cảnh sát Vươngtrừng mắt lườm cô ấy một cách hẳn học, lười nói chuyện vớ vẩn với cô ấy.
Khi người phụ nữ này được đưa đến đây đã có người gọi điện thoại nói bọn họ phải tốt trừng trị cô ta.
Buổi chiều ông ta có vài chuyện bận nên mới nhốt cô ta ở chỗ này.
Hiện giờ cuối cùng ông ta cũngcó thời gian rảnh, có thể tiếp đãi “Quý khách” này.
“Các người có ý gì? Các ngườilàm như vậy là lạm dụng chức quyền!”
Lâm Thúy Vân tức điên lên.
Nhưng bây giờ côấy không có điện thoại, cũng không tìm thấy người nào có quen biết. Thật sự là kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay.
Cảnh sát Vương nhìn thấy dáng vẻ tức giận đến mức thở hổn hển của Lâm Thúy Vân, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác vô cùng kỳ lạ.
Khóe miệng của ông cong lên tạo thành một nụ cười tục tíu, đẩy cửa sát ra,vươn tay bóp bả vai của Lâm Thúy Vân “Cô gái, nếu như cô thật sự muốn đi ra ngoài, chuyện này cũng không phải là không thế. Cô chuẩn bị 60 tỷ nộp tiền bảo lãnh tôi có thể cân nhắc việc thả cô ra, thế nào?”
Lâm Thúy Vân nhìn lướt qua bàn tay béo như heo đang khoác lên trên bả vai mình, cố nén cảm giác bưồn nôn muốn bẻ gãynó: “Tôi có thể đưa tiền cho ông, nhưng ông nhất định phải giữ lời”
Tròng mất của cảnh sát Vương quay tròn một vòng, ông ta từ đánh giá Lâm Thúy Vân từ trên xuống xuống dưới một phen.
Người phụ nữ này ăn mặc toàn hàng hiệu, chắc hnlà một người có tiền.
Nhưng cho dù có tiền nhiều thế nào đi chăng nữa, đắc tội nhân vật lớn ở thủ đô thì cũng đủ khiến côta xui xẻo tám đời Dù sao cho ai chơi cũng là chơi, không bãng để mình đến hưởng trước!
Ha ha, cô gái này có dáng dấp khá non, nhìn qua trông như một sinh viên đại học, chắc hẳn cũng là một con chim non chưa bị ai đụng vào đâu So sánh với bà già trong nhà mình đúng là một người trên trời một người dưới đất.
“Tiểu Lý, cậuđưa cô gái này đi, trước tiên để cô ta nộp tiền bảo lãnh đã”
Nói xong, cảnh sát Vương móc ra một cái thẻ ngân hàng từ trong túi sách của mình, đưa tới.
Lâm Thúy Vân cảm thấy vô cùng may mắn bởi vì mình còn nhớ rõ số thẻ ngân hàng, cho nên ngoan ngoãn nộptiền lên.
Sau khi giao xong tiền, côấy đi theo Tiểu Lý về văn phòng Giờ phút này, trong văn phòng rộng lớn chỉ còn lại cảnh sát Vương cùng một vài thanh niên trông giống lưu manh khác.
Mấy tên thanh niên này nhuộm tóc vàng, trên cánh tay còn xăm hình, hút thuốc uống rượu, thậm chí còn kề vai sát cánh với cảnh sát Vương.
Đến tận giờ phút này, Lâm Thúy Vân mới nhận racảnh sát Vương có vấn đề.
Một cảnh sát nhân dân chân chính sẽ không có hình tượng như thế này.
Nơi này có lẽ là một cái đồn công angiả, mình bị lừa rồi!
Kìm nén lửa giận trong lòng, Lâm Thúy Vân nhìn chảm chẩm cảnh sát Vương: “Nộp tiền bảo lãnh xong rồi, hiện tại tôi có thể đi chưa?”
“Đi đâu?”
‘Vương Thành Lâm vừa nghe thấy lời này, lập tức cười lớn tiếng.
Như thể cô ấy vừa kể cho ông ta nghe thấy một trò chuyện cười vô lý nhất trên đời.
Ông ta quay đầu nhìn thoáng qua những thanh niên bên cạnh mình: “Mấy người nghe thấy cô ta nói gì không?
Côta nói côta muốn rời đi, ha ha ha, chết cười tôi mất thôi!”
Một người đàn ông cao lớn thô kệch bên cạnh ông ta đứng lên “Cô gái, tôi nói cho cô biết, mặc dù cô nộp tiền bảo lãnh rồi nhưng cô còn một chuyện quan trọng khác chưa làm xong, đến khi nào làm xong mới có thể rời đi, biết là gì không?”
Lâm Thúy Vân nhìn nụ cườikhông có ý tốt trên mặt bọn họ, một dự cảm bất thường dâng lên: “Các ngườinói vậy là có ý gì?”