Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-406
Chương 406: Cục cưng, anh đến thăm em đây
*Chương có nội dung hình ảnh
Khu vực bên ngoài đường vành đai ba, là chỗ đất có phong thuỷ không kém.
Đăng trước là sông lớn, phía sau là dãy núi.
Mà ở giữa sườn núi, lại có một khu tưởng niệm.
Tô Kim Thư cực kỳ kinh ngạc nhìn về phía giữa sườn núi “Chỗ chúng ta đến, là ở đây sao?”
Lệ Hữu Tuấn gật đầu, dắt tay cô: “Đi thôi”
Tô Kim Thư vẻ mặt nghỉ hoặc, rốt cuộc Lệ Hữu Tuấn muốn dần mình đi gặp ai?
Chẳng lẽ gặp bà cụ Lệ quã qua đời?
Cô từng nghe Lệ Hữu Tuấn nói qua, bà nội anh đã mất Hai người càng đi gần đến giữa sườn núi, tâm trạng của Lệ Hữu Tuấn càng xuống thấp, thậm chí có thể cảm giác được từ người anh tỏa ra cảm giác bí bách đè ép.
Loại cảm giác này, khiến cô gần như nghẹt thở.
Trong lòng Tô Kim Thư, bồng có nỗi bất an lan toả.
Cô đưa tay, cầm chặt tay Lệ Hữu Tuấn Một đường không nói, Tô Kim Thư cảm thấy chỗ đó gần ngay trước mắt, nhưng cảm thấy đã đi rất lâu anh quỷ một chân xuống đất, đặt một bó cúc non lên bỉa mộ, đưa tay nhẹ nhàng lau đi bụi bặm bám trên bia mộ.
Tô Kim Thư bên cạnh cũng ngồi xốm xuống theo, Ánh mắt cô nhìn sang bia mộ, kinh ngạc phát hiện, trên bia mộ lại là tấm hình một cô thiếu nữ.
Nụ cười của thiếu nữ tươi sáng như ánh mặt trời, ngũ quan tinh xảo giống như trẻ con.
Cặp mắt xinh đẹp dưới ánh mặt trời lại càng thêm chói lọi.
Nhưng trong hình, thiếu nữ còn rất trẻ, lớn nhất cũng chỉ đến mười mấy đôi mươi.
Ánh mắt Tô Kim Thư nhìn xuống bên dưới.
Mộ của Lệ Bảo Bối Tên đáng yêu như thế, nhìn một cái cũng biết là khi cô bé còn sống, chắc chắn là bảo bối được cả nhà yêu thương chiều chuộng.
Bỗng nhiên Tô Kim Thư có chút thương cảm.
Rốt cuộc cô bé này là ai?
Lệ Hữu Tuấn nhìn tấm hình ấy, mọi buồn phiền bị đè nén nãy giờ, dường như được khơi gợi hết ra ngay trong thời khắo này.
Nhưng lúc anh nói chuyện, lại vững vàng cực kỳ: “Cục cưng, anh đến thăm em đây.”
Anh?
Tô Kim Thư nghiêng đầu nhìn Lệ Hữu Tuấn: Lệ Bảo Ngọc là em gái Lệ Hữu Tuấn?
Xem ảnh 1
Cô vừa lau vừa nói: “Cục cưng, có phải trước nay anh em đều đến đây một mình thăm em đúng không? Cuối cùng thì hôm nay anh em không còn đến một mình nữa rồi”
Tô Kim Thư cầm tay Lệ Hữu Tuấn, ánh mắt vẫn nhìn tấm hình: “Cục cưng, chính thức giới thiệu với em, chị là Tô Kim Thư chị dâu em, lần đầu gặp mặt, sau này.
chị sẽ hay đến đây thăm em hơn nữa”
Lệ Hữu Tuấn nhìn gò má Tô Kim Thư, nơi đó bị nhuộm vàng bởi ánh mặt trời chiếu lên, ấm áp đến mức làm lòng người run rẩy.
“Em lên thiên đường ròi, anh em buồn bã lắm.
Nên anh ấy lạnh lùng như băng, kháng cự không để người khác đi vào lòng anh ấy, nhưng bây giờ không giống như thế nữa..”
Tô Kim Thư nghiêng đầu nhìn Lệ Hữu Tuấn: “Từ giờ trở đi, chị sẽ chăm sóc anh ấy thật tốt, kể cả phần của em”
Lệ Hữu Tuấn nghiêng đầu nhìn cô chăm chăm, anh mắt mênh mang sâu thẳm.
Nhưng, chỉ cần Tô Kim Thư nhìn kỹ một chút, sẽ thấy trong đó toàn là dịu dàng.
Tô Kim Thư lại nhìn về phía bia mộ, mặt mày Vui về: “Cuc cưng, chỉ đoán là em cũng rất hy vong anh ấy có thể vui vẻ hạnh phúc thêm lần nữa, phải không nào?”
Trên gương mặt xinh đẹp của Lệ Bảo Ngọc, có ánh mặt trời rực rỡ chiếu quá, nụ cười rạng rỡ kia như đang đáp lại lời cô nói.
Hai người đứng trước bia mộ lúc lâu, cho đến lúc Lệ Hữu Tuấn nhận ra đã đến lúc phải đi.
Ngón tay thon dài của anh nhẹ nhàng mơn trớn hình của Lục Anh Khoa: “Cục cưng, anh đi trước đây, lần sau lại đến thăm em nhé?”
Nói xong, anh dắt tay Lệ Hữu Tuấn, quay người xuống núi.
Dọc đường đi, Lệ Hữu Tuấn không nói gì.
Nhưng Tô Kim Thư có thể cảm nhận được rằng tâm trạng của anh, không còn bị đè nén như lúc nãy.
Cô muốn hỏi tình huống của Lệ Bảo Ngọc, nhưng lại không biết nên hỏi từ đâu.
Dù sao, người sáng suốt đều nhận ra, chuyện này đối với Lệ Hữu Tuấn mà nói, là đau đớn không thể nói tới.
Thôi bỏ đi.
Chờ tâm trạng anh ổn định lại, nguyện ý nói cho mình là được.
Hai người rời khỏi khu tưởng niệm, Tô Kim Thư thay sang lễ phục, chuẩn bị xong quà cáp.
Tất cả đã được chuẩn bị ổn thoả, Lục Anh Khoa cũng đã mang xe đỗ bên ngoài khách sạn.
Tô Kim Thư cười nhàn nhạt, đi ra.
Tóc dài đen nhánh rủ xuống sau lưng, nhìn qua thanh thuần.
Mắt Lệ Hữu Tuấn tối sầm lại, đi đến trước mặt Tô Kim Thư, dịu dàng vén sợi tóc bị rơi ra sau tai: “Rất xinh đẹp.”
Tô Kim Thư cười một tiếng: “Ngài Lệ đây là đang cổ động cho em trước khi ra chiến trường sao?”
Lệ Hữu Tuấn nhìn cô: “Đó chỉ là khen ngợi đơn thuần thôi, bà Lệ không cần nghĩ nhiều, từ bây giờ tất cả cứ giao hết cho anh là được”
Tô Kim Thư gật đầu, khoác tay Lệ Hữu Tuấn.
Hai người đi về phía sảnh lớn của khách sạn”
Nhà cũ nhà họ Lệ Nhà họ Lệ có biệt thự sang trọng năm bên cạnh nơi có danh lam thắng cảnh bậc nhất trong trung tâm thủ đô.
Đối diện trước mặt chính là vương phủ của Cung Thân Vương.
Vị trí tuyệt với, có giá trị vô giá.
Nhà họ Lệ tổng công có ba anh em và một cô em dái, đều ở riêng.
Cha của Lệ Hữu Tuấn đứng thứ ba.
Lần này, vốn con cháu định tổ chức tiệc mừng thọ cho ông trong khách sạn lớn, nhưng bị ông cụ Lệ bác bỏ.
Ông nói, làm ở nhà ông, hoặc là không làm.
Sau đấy, mấy người con trai bàn bạc lại, cuối cùng thì thỏa hiệp, làm theo mong muốn của ông cụ, tổ chức tiệc mừng thọ ở trong sân nhà.
Vì ông cụ Lệ có đức cao vọng trọng, từ buổi sáng đã có không ít người đến chúc thọ.
Bên nhà cũ không nhận tiếp khách ngoài từ năm giờ, dùng lời của ông cụ Lệ nói, để dành thời gian cho người nhà mình.
Bởi vì là tiệc mừng thọ của ông cụ, các nhân vật lớn của ba gia tộc lớn trong kinh thành cũng đến tham dự, cho nên không thể thiếu Lê Duyệt Tư được Lục Mặc Thâm cũng có mặt ở đây từ lúc sáu giờ.
Anh †a mặc tây trang thuần đen, âm khí bức người, mạnh mẽ vô cùng.
Tống Chí Thanh lắc ly rượu, đi về phía Lục Mặc Thâm: “Cậu Lục, đã lâu không gặp”
*Chương có nội dung hình ảnh
Khu vực bên ngoài đường vành đai ba, là chỗ đất có phong thuỷ không kém.
Đăng trước là sông lớn, phía sau là dãy núi.
Mà ở giữa sườn núi, lại có một khu tưởng niệm.
Tô Kim Thư cực kỳ kinh ngạc nhìn về phía giữa sườn núi “Chỗ chúng ta đến, là ở đây sao?”
Lệ Hữu Tuấn gật đầu, dắt tay cô: “Đi thôi”
Tô Kim Thư vẻ mặt nghỉ hoặc, rốt cuộc Lệ Hữu Tuấn muốn dần mình đi gặp ai?
Chẳng lẽ gặp bà cụ Lệ quã qua đời?
Cô từng nghe Lệ Hữu Tuấn nói qua, bà nội anh đã mất Hai người càng đi gần đến giữa sườn núi, tâm trạng của Lệ Hữu Tuấn càng xuống thấp, thậm chí có thể cảm giác được từ người anh tỏa ra cảm giác bí bách đè ép.
Loại cảm giác này, khiến cô gần như nghẹt thở.
Trong lòng Tô Kim Thư, bồng có nỗi bất an lan toả.
Cô đưa tay, cầm chặt tay Lệ Hữu Tuấn Một đường không nói, Tô Kim Thư cảm thấy chỗ đó gần ngay trước mắt, nhưng cảm thấy đã đi rất lâu anh quỷ một chân xuống đất, đặt một bó cúc non lên bỉa mộ, đưa tay nhẹ nhàng lau đi bụi bặm bám trên bia mộ.
Tô Kim Thư bên cạnh cũng ngồi xốm xuống theo, Ánh mắt cô nhìn sang bia mộ, kinh ngạc phát hiện, trên bia mộ lại là tấm hình một cô thiếu nữ.
Nụ cười của thiếu nữ tươi sáng như ánh mặt trời, ngũ quan tinh xảo giống như trẻ con.
Cặp mắt xinh đẹp dưới ánh mặt trời lại càng thêm chói lọi.
Nhưng trong hình, thiếu nữ còn rất trẻ, lớn nhất cũng chỉ đến mười mấy đôi mươi.
Ánh mắt Tô Kim Thư nhìn xuống bên dưới.
Mộ của Lệ Bảo Bối Tên đáng yêu như thế, nhìn một cái cũng biết là khi cô bé còn sống, chắc chắn là bảo bối được cả nhà yêu thương chiều chuộng.
Bỗng nhiên Tô Kim Thư có chút thương cảm.
Rốt cuộc cô bé này là ai?
Lệ Hữu Tuấn nhìn tấm hình ấy, mọi buồn phiền bị đè nén nãy giờ, dường như được khơi gợi hết ra ngay trong thời khắo này.
Nhưng lúc anh nói chuyện, lại vững vàng cực kỳ: “Cục cưng, anh đến thăm em đây.”
Anh?
Tô Kim Thư nghiêng đầu nhìn Lệ Hữu Tuấn: Lệ Bảo Ngọc là em gái Lệ Hữu Tuấn?
Xem ảnh 1
Cô vừa lau vừa nói: “Cục cưng, có phải trước nay anh em đều đến đây một mình thăm em đúng không? Cuối cùng thì hôm nay anh em không còn đến một mình nữa rồi”
Tô Kim Thư cầm tay Lệ Hữu Tuấn, ánh mắt vẫn nhìn tấm hình: “Cục cưng, chính thức giới thiệu với em, chị là Tô Kim Thư chị dâu em, lần đầu gặp mặt, sau này.
chị sẽ hay đến đây thăm em hơn nữa”
Lệ Hữu Tuấn nhìn gò má Tô Kim Thư, nơi đó bị nhuộm vàng bởi ánh mặt trời chiếu lên, ấm áp đến mức làm lòng người run rẩy.
“Em lên thiên đường ròi, anh em buồn bã lắm.
Nên anh ấy lạnh lùng như băng, kháng cự không để người khác đi vào lòng anh ấy, nhưng bây giờ không giống như thế nữa..”
Tô Kim Thư nghiêng đầu nhìn Lệ Hữu Tuấn: “Từ giờ trở đi, chị sẽ chăm sóc anh ấy thật tốt, kể cả phần của em”
Lệ Hữu Tuấn nghiêng đầu nhìn cô chăm chăm, anh mắt mênh mang sâu thẳm.
Nhưng, chỉ cần Tô Kim Thư nhìn kỹ một chút, sẽ thấy trong đó toàn là dịu dàng.
Tô Kim Thư lại nhìn về phía bia mộ, mặt mày Vui về: “Cuc cưng, chỉ đoán là em cũng rất hy vong anh ấy có thể vui vẻ hạnh phúc thêm lần nữa, phải không nào?”
Trên gương mặt xinh đẹp của Lệ Bảo Ngọc, có ánh mặt trời rực rỡ chiếu quá, nụ cười rạng rỡ kia như đang đáp lại lời cô nói.
Hai người đứng trước bia mộ lúc lâu, cho đến lúc Lệ Hữu Tuấn nhận ra đã đến lúc phải đi.
Ngón tay thon dài của anh nhẹ nhàng mơn trớn hình của Lục Anh Khoa: “Cục cưng, anh đi trước đây, lần sau lại đến thăm em nhé?”
Nói xong, anh dắt tay Lệ Hữu Tuấn, quay người xuống núi.
Dọc đường đi, Lệ Hữu Tuấn không nói gì.
Nhưng Tô Kim Thư có thể cảm nhận được rằng tâm trạng của anh, không còn bị đè nén như lúc nãy.
Cô muốn hỏi tình huống của Lệ Bảo Ngọc, nhưng lại không biết nên hỏi từ đâu.
Dù sao, người sáng suốt đều nhận ra, chuyện này đối với Lệ Hữu Tuấn mà nói, là đau đớn không thể nói tới.
Thôi bỏ đi.
Chờ tâm trạng anh ổn định lại, nguyện ý nói cho mình là được.
Hai người rời khỏi khu tưởng niệm, Tô Kim Thư thay sang lễ phục, chuẩn bị xong quà cáp.
Tất cả đã được chuẩn bị ổn thoả, Lục Anh Khoa cũng đã mang xe đỗ bên ngoài khách sạn.
Tô Kim Thư cười nhàn nhạt, đi ra.
Tóc dài đen nhánh rủ xuống sau lưng, nhìn qua thanh thuần.
Mắt Lệ Hữu Tuấn tối sầm lại, đi đến trước mặt Tô Kim Thư, dịu dàng vén sợi tóc bị rơi ra sau tai: “Rất xinh đẹp.”
Tô Kim Thư cười một tiếng: “Ngài Lệ đây là đang cổ động cho em trước khi ra chiến trường sao?”
Lệ Hữu Tuấn nhìn cô: “Đó chỉ là khen ngợi đơn thuần thôi, bà Lệ không cần nghĩ nhiều, từ bây giờ tất cả cứ giao hết cho anh là được”
Tô Kim Thư gật đầu, khoác tay Lệ Hữu Tuấn.
Hai người đi về phía sảnh lớn của khách sạn”
Nhà cũ nhà họ Lệ Nhà họ Lệ có biệt thự sang trọng năm bên cạnh nơi có danh lam thắng cảnh bậc nhất trong trung tâm thủ đô.
Đối diện trước mặt chính là vương phủ của Cung Thân Vương.
Vị trí tuyệt với, có giá trị vô giá.
Nhà họ Lệ tổng công có ba anh em và một cô em dái, đều ở riêng.
Cha của Lệ Hữu Tuấn đứng thứ ba.
Lần này, vốn con cháu định tổ chức tiệc mừng thọ cho ông trong khách sạn lớn, nhưng bị ông cụ Lệ bác bỏ.
Ông nói, làm ở nhà ông, hoặc là không làm.
Sau đấy, mấy người con trai bàn bạc lại, cuối cùng thì thỏa hiệp, làm theo mong muốn của ông cụ, tổ chức tiệc mừng thọ ở trong sân nhà.
Vì ông cụ Lệ có đức cao vọng trọng, từ buổi sáng đã có không ít người đến chúc thọ.
Bên nhà cũ không nhận tiếp khách ngoài từ năm giờ, dùng lời của ông cụ Lệ nói, để dành thời gian cho người nhà mình.
Bởi vì là tiệc mừng thọ của ông cụ, các nhân vật lớn của ba gia tộc lớn trong kinh thành cũng đến tham dự, cho nên không thể thiếu Lê Duyệt Tư được Lục Mặc Thâm cũng có mặt ở đây từ lúc sáu giờ.
Anh †a mặc tây trang thuần đen, âm khí bức người, mạnh mẽ vô cùng.
Tống Chí Thanh lắc ly rượu, đi về phía Lục Mặc Thâm: “Cậu Lục, đã lâu không gặp”