Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 553: Lệ Hữu Tuấn, thực sự có anh
“Có thể được, nhưng mà động tác phải nhẹ nhàng, chị dâu lướt qua là ngừng lại, đừng quá đi sâu vào…”
Bị nội dung quanh co lòng vòng của Tân Tấn Tài làm cho khó hiểu, Lệ Hữu Tuấn cau mày: “Tôi nói cậu nói tiếng người, có phải nghe không hiểu không?”
“Ai nha, em nhất định phải nói trực tiếp như vậy sao! Ý của chủ nhiệm chính là hai ơi động tác của anh nhẹ một chú và suy nghĩ của chị dâu bên kia đã có rồi. Nếu như chị dâu lên đỉnh thì dễ co thắt, khi co thắt bụng sẽ cứng rắn… Tút tút tút..”
“Bụp!”
Lệ Hữu Tuấn không cho Tân Tấn Tài cơ hội nói hết lời, trực tiếp cúp điện thoại.
Tới khi anh quay đầu lại, phát hiện không riêng gì mặt Tô Kim Thư, mà cả phần cổ cũng đỏ, đỉnh đầu giống như một quả cầu lửa có thể bốc khói.
Cũng chính là, lời Tân Tấn Tài vừa nói, cô đều nghe thấy được.
Ý của Tân Tấn Tài chính là, có thể bạch bạch bạch, nhưng mà không thể high.
Vừa rồi cho dù Lệ Hữu Tuấn rất dịu dàng, nhưng vẫn khiến cô thoải mái một lần, cho nên là co rút khiến bụng cô cứng rắn…
“Không còn mặt mũi gặp người khác…”
Tô Kim Thư kêu rên một tiếng, trực tiếp chui vào trong chăn trùm lên người.
Mặc kệ Lệ Hữu Tuấn dỗ dành như thế nào, lay như thế nào, cô cũng chết sống không chịu ra.
Lúc này trên đầu Lệ Hữu Tuấn cũng đen kịt, anh vẫn luôn biết da mặt Tô Kim Thư: mỏng, vấn đề phụ khoa, sao anh lại trực tiếp gọi điện thoại cho thăng nhóc Tần Tấn Tài kia chứ?
“Được rồi được rồi, ra ngoài thôi, lần sau anh sẽ chú ý một chút”
Lệ Hữu Tuấn sợ cô làm mình bị ngạt, kéo cô từ trong chăn ra gương mặt của Tô Kim Thư bị ngạt đến mức đỏ bừng, vừa mới ló đầu ra, cô vung cánh tay hất tay anh ra: “Mơ tưởng! Không có lần sau!”
“Được được được, không có lần sau, em nói không có lần sau thì không có lần sau”
Lệ Hữu Tuấn không thể không ôn tôn mà nhẹ nhàng mà dỗ dành cô.
Tô Kim Thư sống sờ sờ hờn dỗi nửa tiếng đồng hồ ở trong lòng ngực anh, lúc này mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Trước khi sắp ngủ, cô còn âm thầm thê thốt ở dưới đáy lòng, sau này tuyệt đối không tới bệnh viện trung tâm, hơn nữa sẽ tuyệt đối không gặp Tân Tấn Tài, cô không gánh nổi người này!
Sau khi phát hiện Tô Kim Thư đã ngủ rồi, lúc này Lệ Hữu Tuấn mới hơi hơi thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Anh thật cẩn thận đắp chăn cho cô, tay chân nhẹ nhàng đi xuống giường.
Đi vài bước tới ban công bên kia, sau đó gọi một cuộc điện thoại cho Tô Duy Nam.
Sau khi điện thoại vang lên vài tiếng, mới nghe được tiếng lười biếng nghe máy: “Lúc này gọi điện thoại cho tôi, xem ra là cậu Lệ đã dỗ dành bảo bối nhà tôi xong rồi!”
“Chuyện này tôi sẽ cho anh một lời giải thích”
Đôi mắt yêu nghiệt kia của Tô Duy Nam đột nhiên trở nên lạnh băng, khóe miệng anh ấy hiện lên nụ cười lạnh: “Lần đầu tiên là phóng hỏa, lần thứ hai là mưu sát, lời giải thích này của anh, chỉ sợ không bồi thường nổi hai cái mạng, tôi cũng không dám nhận đâu!
“Chuyện nhà họ Lệ bên kia, tất nhiên tôi sẽ xử lý, còn về Tư Vũ Chiến…”
Tô Duy Nam cười lạnh, ánh mắt dần dần trở nên cực kỳ lạnh lẽo.
Lệ Hữu Tuấn quay đầu lại, xuyên qua cửa kính dày nặng, có thể nhìn thấy Tô Kim Thư đã ngủ say: “Tư Vũ Chiến có thể giao cho anh, hôm nay tôi gọi điện thoại cho anh, là chuẩn bị nói cho anh một việc”
“Nếu như anh muốn tôi bỏ suy nghĩ đưa bảo bổi nhà tôi đi, tôi khuyên anh nên đừng nói nữa, miễn phí lời”
“Cô ấy mang thai rồi”
Mấy chữ này giống như một cái búa tạ nện ở trên ngực Tô Duy Nam.
Anh ấy năm chặt di động, ánh mắt lập tức lạnh leo như địa ngục, xung quanh người cũng có lưồng gió lạnh thấu xương cuốn lên.
Sau khi im lặng vài giây ngắn ngủi, giọng nói Tô Duy Nam lành lạnh: “Lệ Hữu Tuấn, rất bản lĩnh, anh cho rãng cô ấy mang thai thì tôi sẽ không đưa cô ấy đi sao?”
“Nếu tôi thật sự cho rằng như vậy, hôm nay đã không gọi cho anh cuộc điện thoại này.
Tôi chỉ muốn nhắc nhở anh, bây giờ cô ấy mang thai, anh vẫn định không màng cô ấy có đồng ý hay không, cưỡng ép cô ấy đi sao?”
Tuy rằng anh sẽ tuyệt đối không cho phép loại chuyện này xảy ra, nhưng tóm lại Tô Duy.
Nam là anh trai của Tô Kim Thư, cũng là người thân duy nhất có quan hệ huyết thống với cô trên thế giới này, ngoại trừ hai đứa bé.
Nếu anh thật sự động vào Tô Duy Nam, Tô Kim Thư tuyệt đối sẽ không tha thứ cho anh.
Cách duy nhất chính là để tự Tô Duy Nam biết khó mà lui, thừa nhận sự thật anh chính là chồng của Tô Kim Thư!
Cho nên tất cả chuyện này, cần một lễ cưới, một lễ cưới oanh động đến mức có thể kinh động quốc tế.
Để Tô Duy Nam bị áp lực khắp mọi phía, căn bản là không có cách nào nhúng tay can thiệp tự do của Tô Kim Thư.
Vì lễ cưới này, Lệ Hữu Tuấn đã trù tính suốt hơn nửa năm.
Anh cần một cơ hội, từ trước đến nay anh chưa nghĩ tới việc nửa dỗ dành nửa lừa gạt đưa Tô Kim Thư tới Cục Dân Chính, sau đó lĩnh giấy kết hôn, tất cả gạo nấu thành cơm Anh phải cho cô, sự hạnh phúc mà phụ nữ trên toàn thế giới đều hâm mộ.
Suy nghĩ này, trước nay anh vẫn chưa từng thay đổi.
“Lệ Hữu Tuấn, thực sự có anh”
Tô Duy Nam lạnh lùng ném xuống một câu, trực tiếp cúp điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại, anh ấy lập tức trở nên bình tĩnh, thế nhưng dưới cơn giận dữ đã đập vỡ điện thoại.
Đáng chết!
Lệ Hữu Tuấn hiểu rõ, tuy rằng nói như vậy, nhưng không đại biểu anh ấy thỏa hiệp.
Chẳng qua bởi vì bây giờ anh ấy còn có chuyện vội phải làm hơn Hơn nữa địa vị của u Mỹ Lệ ở Châu u bây giờ vẫn chưa đủ vững mạnh, tạm thời bây giờ anh ấy vẫn bị trói buộc.
Nếu một ngày nào đó một mình u Mỹ Lệ có thể gánh đỡ toàn bộ u Thị, Tư Vũ Chiến cũng bị anh †a thu phục, anh †a sẽ không còn có bất cứ giam cầm gì nữa.
Đến lúc đó, người đàn ông vô cùng cưồng vọng này nhất định sẽ nghĩ cách bắt cóc Tô Kim Thư.
Lệ Hữu Tuấn nhìn màn hình di động dần dần tắt máy trên tay, suy nghĩ trong đầu nhanh chóng xoay chuyển. Nếu không, mình dứt hoạch tai nạn xe cộ, trực tiếp đâm anh ta thành tên tử, buộc ở Tô Kim Thư ở bên cạnh.
Cửa bệnh viện trung tâm thành phố Ninh Lâm, một chiếc xe Maybach màu đen vừa mới dùng lại, Lệ Hữu Tuấn từ trên xe đi xuống.
Anh quay đầu nhìn lướt qua người phụ nữ trên ghế phụ, cau mày: “Sao còn không xuống?”
Tô Kim Thư thật cẩn thận vươn đầu ra, mơ hồ không rõ lên tiếng: “Cái đó… Hay là, hôm nay chúng ta không làm kiểm tra nhé?”
“Sao có thể nói không làm là không làm!
Mau đi xuống, nghe lời!”
Tô Kim Thư dùng sức túm chặt đai an toàn ở ngực: “Em không muốn, em muốn về nhà!”
Lệ Hữu Tuấn nheo hai mắt lại, trực tiếp đi tới vị trí ghế phụ Anh duỗi tay một tay mở cửa xe, sau đó hơi uy hiếp nói: “Có phải muốn anh ôm em em mới bãng lòng xuống không?”
Tô Kim Thư cắn chặt môi, mặt đầy khó xử.
Lệ Hữu Tuấn biết cô là vì chuyện đêm qua, sợ đụng phải Tân Tấn Tài ở bệnh viện, cho nên mới như vậy, không chịu đi khám thai Nhìn thấy gương mặt nhỏ quật cường của cô, Lệ Hữu Tuấn bất đắc dĩ đưa điện thoại di động ra: “Bây giờ anh đang ở đâu?”
Bị nội dung quanh co lòng vòng của Tân Tấn Tài làm cho khó hiểu, Lệ Hữu Tuấn cau mày: “Tôi nói cậu nói tiếng người, có phải nghe không hiểu không?”
“Ai nha, em nhất định phải nói trực tiếp như vậy sao! Ý của chủ nhiệm chính là hai ơi động tác của anh nhẹ một chú và suy nghĩ của chị dâu bên kia đã có rồi. Nếu như chị dâu lên đỉnh thì dễ co thắt, khi co thắt bụng sẽ cứng rắn… Tút tút tút..”
“Bụp!”
Lệ Hữu Tuấn không cho Tân Tấn Tài cơ hội nói hết lời, trực tiếp cúp điện thoại.
Tới khi anh quay đầu lại, phát hiện không riêng gì mặt Tô Kim Thư, mà cả phần cổ cũng đỏ, đỉnh đầu giống như một quả cầu lửa có thể bốc khói.
Cũng chính là, lời Tân Tấn Tài vừa nói, cô đều nghe thấy được.
Ý của Tân Tấn Tài chính là, có thể bạch bạch bạch, nhưng mà không thể high.
Vừa rồi cho dù Lệ Hữu Tuấn rất dịu dàng, nhưng vẫn khiến cô thoải mái một lần, cho nên là co rút khiến bụng cô cứng rắn…
“Không còn mặt mũi gặp người khác…”
Tô Kim Thư kêu rên một tiếng, trực tiếp chui vào trong chăn trùm lên người.
Mặc kệ Lệ Hữu Tuấn dỗ dành như thế nào, lay như thế nào, cô cũng chết sống không chịu ra.
Lúc này trên đầu Lệ Hữu Tuấn cũng đen kịt, anh vẫn luôn biết da mặt Tô Kim Thư: mỏng, vấn đề phụ khoa, sao anh lại trực tiếp gọi điện thoại cho thăng nhóc Tần Tấn Tài kia chứ?
“Được rồi được rồi, ra ngoài thôi, lần sau anh sẽ chú ý một chút”
Lệ Hữu Tuấn sợ cô làm mình bị ngạt, kéo cô từ trong chăn ra gương mặt của Tô Kim Thư bị ngạt đến mức đỏ bừng, vừa mới ló đầu ra, cô vung cánh tay hất tay anh ra: “Mơ tưởng! Không có lần sau!”
“Được được được, không có lần sau, em nói không có lần sau thì không có lần sau”
Lệ Hữu Tuấn không thể không ôn tôn mà nhẹ nhàng mà dỗ dành cô.
Tô Kim Thư sống sờ sờ hờn dỗi nửa tiếng đồng hồ ở trong lòng ngực anh, lúc này mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Trước khi sắp ngủ, cô còn âm thầm thê thốt ở dưới đáy lòng, sau này tuyệt đối không tới bệnh viện trung tâm, hơn nữa sẽ tuyệt đối không gặp Tân Tấn Tài, cô không gánh nổi người này!
Sau khi phát hiện Tô Kim Thư đã ngủ rồi, lúc này Lệ Hữu Tuấn mới hơi hơi thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Anh thật cẩn thận đắp chăn cho cô, tay chân nhẹ nhàng đi xuống giường.
Đi vài bước tới ban công bên kia, sau đó gọi một cuộc điện thoại cho Tô Duy Nam.
Sau khi điện thoại vang lên vài tiếng, mới nghe được tiếng lười biếng nghe máy: “Lúc này gọi điện thoại cho tôi, xem ra là cậu Lệ đã dỗ dành bảo bối nhà tôi xong rồi!”
“Chuyện này tôi sẽ cho anh một lời giải thích”
Đôi mắt yêu nghiệt kia của Tô Duy Nam đột nhiên trở nên lạnh băng, khóe miệng anh ấy hiện lên nụ cười lạnh: “Lần đầu tiên là phóng hỏa, lần thứ hai là mưu sát, lời giải thích này của anh, chỉ sợ không bồi thường nổi hai cái mạng, tôi cũng không dám nhận đâu!
“Chuyện nhà họ Lệ bên kia, tất nhiên tôi sẽ xử lý, còn về Tư Vũ Chiến…”
Tô Duy Nam cười lạnh, ánh mắt dần dần trở nên cực kỳ lạnh lẽo.
Lệ Hữu Tuấn quay đầu lại, xuyên qua cửa kính dày nặng, có thể nhìn thấy Tô Kim Thư đã ngủ say: “Tư Vũ Chiến có thể giao cho anh, hôm nay tôi gọi điện thoại cho anh, là chuẩn bị nói cho anh một việc”
“Nếu như anh muốn tôi bỏ suy nghĩ đưa bảo bổi nhà tôi đi, tôi khuyên anh nên đừng nói nữa, miễn phí lời”
“Cô ấy mang thai rồi”
Mấy chữ này giống như một cái búa tạ nện ở trên ngực Tô Duy Nam.
Anh ấy năm chặt di động, ánh mắt lập tức lạnh leo như địa ngục, xung quanh người cũng có lưồng gió lạnh thấu xương cuốn lên.
Sau khi im lặng vài giây ngắn ngủi, giọng nói Tô Duy Nam lành lạnh: “Lệ Hữu Tuấn, rất bản lĩnh, anh cho rãng cô ấy mang thai thì tôi sẽ không đưa cô ấy đi sao?”
“Nếu tôi thật sự cho rằng như vậy, hôm nay đã không gọi cho anh cuộc điện thoại này.
Tôi chỉ muốn nhắc nhở anh, bây giờ cô ấy mang thai, anh vẫn định không màng cô ấy có đồng ý hay không, cưỡng ép cô ấy đi sao?”
Tuy rằng anh sẽ tuyệt đối không cho phép loại chuyện này xảy ra, nhưng tóm lại Tô Duy.
Nam là anh trai của Tô Kim Thư, cũng là người thân duy nhất có quan hệ huyết thống với cô trên thế giới này, ngoại trừ hai đứa bé.
Nếu anh thật sự động vào Tô Duy Nam, Tô Kim Thư tuyệt đối sẽ không tha thứ cho anh.
Cách duy nhất chính là để tự Tô Duy Nam biết khó mà lui, thừa nhận sự thật anh chính là chồng của Tô Kim Thư!
Cho nên tất cả chuyện này, cần một lễ cưới, một lễ cưới oanh động đến mức có thể kinh động quốc tế.
Để Tô Duy Nam bị áp lực khắp mọi phía, căn bản là không có cách nào nhúng tay can thiệp tự do của Tô Kim Thư.
Vì lễ cưới này, Lệ Hữu Tuấn đã trù tính suốt hơn nửa năm.
Anh cần một cơ hội, từ trước đến nay anh chưa nghĩ tới việc nửa dỗ dành nửa lừa gạt đưa Tô Kim Thư tới Cục Dân Chính, sau đó lĩnh giấy kết hôn, tất cả gạo nấu thành cơm Anh phải cho cô, sự hạnh phúc mà phụ nữ trên toàn thế giới đều hâm mộ.
Suy nghĩ này, trước nay anh vẫn chưa từng thay đổi.
“Lệ Hữu Tuấn, thực sự có anh”
Tô Duy Nam lạnh lùng ném xuống một câu, trực tiếp cúp điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại, anh ấy lập tức trở nên bình tĩnh, thế nhưng dưới cơn giận dữ đã đập vỡ điện thoại.
Đáng chết!
Lệ Hữu Tuấn hiểu rõ, tuy rằng nói như vậy, nhưng không đại biểu anh ấy thỏa hiệp.
Chẳng qua bởi vì bây giờ anh ấy còn có chuyện vội phải làm hơn Hơn nữa địa vị của u Mỹ Lệ ở Châu u bây giờ vẫn chưa đủ vững mạnh, tạm thời bây giờ anh ấy vẫn bị trói buộc.
Nếu một ngày nào đó một mình u Mỹ Lệ có thể gánh đỡ toàn bộ u Thị, Tư Vũ Chiến cũng bị anh †a thu phục, anh †a sẽ không còn có bất cứ giam cầm gì nữa.
Đến lúc đó, người đàn ông vô cùng cưồng vọng này nhất định sẽ nghĩ cách bắt cóc Tô Kim Thư.
Lệ Hữu Tuấn nhìn màn hình di động dần dần tắt máy trên tay, suy nghĩ trong đầu nhanh chóng xoay chuyển. Nếu không, mình dứt hoạch tai nạn xe cộ, trực tiếp đâm anh ta thành tên tử, buộc ở Tô Kim Thư ở bên cạnh.
Cửa bệnh viện trung tâm thành phố Ninh Lâm, một chiếc xe Maybach màu đen vừa mới dùng lại, Lệ Hữu Tuấn từ trên xe đi xuống.
Anh quay đầu nhìn lướt qua người phụ nữ trên ghế phụ, cau mày: “Sao còn không xuống?”
Tô Kim Thư thật cẩn thận vươn đầu ra, mơ hồ không rõ lên tiếng: “Cái đó… Hay là, hôm nay chúng ta không làm kiểm tra nhé?”
“Sao có thể nói không làm là không làm!
Mau đi xuống, nghe lời!”
Tô Kim Thư dùng sức túm chặt đai an toàn ở ngực: “Em không muốn, em muốn về nhà!”
Lệ Hữu Tuấn nheo hai mắt lại, trực tiếp đi tới vị trí ghế phụ Anh duỗi tay một tay mở cửa xe, sau đó hơi uy hiếp nói: “Có phải muốn anh ôm em em mới bãng lòng xuống không?”
Tô Kim Thư cắn chặt môi, mặt đầy khó xử.
Lệ Hữu Tuấn biết cô là vì chuyện đêm qua, sợ đụng phải Tân Tấn Tài ở bệnh viện, cho nên mới như vậy, không chịu đi khám thai Nhìn thấy gương mặt nhỏ quật cường của cô, Lệ Hữu Tuấn bất đắc dĩ đưa điện thoại di động ra: “Bây giờ anh đang ở đâu?”