Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 604: Bị tra tấn dã man
Khúc Thương Ly sửng sốt, có vẻ vô cùng khiếp sợ.
“Rốt cuộc anh có ý gì?”
Mặc dù tối qua Tống Chỉ Manh có chút hoảng hốt, nhưng bác sĩ đã kiểm tra, cơ thể cô ấy không có bất kì vấn đề gì cả.
Lệ Hữu Tuấn trực tiếp lấy sổ bệnh án trong túi tài liệu ra, nhẹ nhàng đẩy tới trước mặt Khúc Thương Ly.
“Anh xem cái này đi.”
“Mặt Khúc Thương Ly đầy nghỉ ngờ, anh ấy hơi chần chờ cầm lên bản sao bệnh án kia.
Anh ấy nhìn kĩ từng chữ trên bệnh án, khi ánh mắt nhìn đến cột chẩn đoán, gương mặt tuấn tú giống như bị băng giá bao phủ, trong đó có khiếp sợ, khiếp sợ không gì sánh được!
Nếu lúc này Lệ Hữu Tuấn cẩn thận quan sát sẽ phát hiện, hai tay Khúc Thương Ly cầm bệnh án đã bắt đầu không khống chế được mà khẽ run.
Anh ấy chợt ngẩng đầu lên, nhìn chăm chäm Lệ Hữu Tuấn, ngay cả giọng nói cũng thay đổi: “Có ý gì?
“Ảnh đế Khúc đừng nói với tôi là anh không nhận được mặt chữ đấy nhé”
Lệ Hữu Tuấn lạnh nhạt trả lời, đánh nát chút hi vọng cuối cùng của anh ấy.
Anh ấy nhìn lại bệnh án lần nữa, kết quả trong cột chẩn đoán kia, mấy chữ Alzheimer giai đoạn đầu in hoa xuất hiện trước mắt.
Bệnh Alzheimer là gì?
Dùng từ ngữ thông dụng nhất để nói chính là suy giảm trí nhớ.
Người sau sáu mươi lắm tuổi mắc bệnh này thì gọi là chứng suy giảm trí nhớ ở người già.
Người trước sáu mươi lăm tuổi, nếu xuất hiện triệu chứng tương tự thì được gọi là Alzheimer giai đoạn đầu.
“Sao có thể chứ? Không thể nào?”
Khúc Thương Ly căn bản không thể tin nổi.
Tống Chỉ Manh mới hơn hai mươi tuổi, hơn hai mươi tuổi, sao lại mắc bệnh này?
“Đây là bệnh án do chuyên gia khoa não hàng đầu thủ đồ viết”
“Tôi không hiếu, tôi không tin, rõ ràng cô ấy còn trẻ như vậy, sao lại..”
“Tai nạn giao thông”
Lệ Hữu Tuấn trực tiếp cắt lời anh ấy.
Sau đó, Lệ Hữu Tuấn nói gì, Khúc Thương Ly đã không nghe được nữa.
Toàn bộ quá trình, anh ấy chỉ cảm thấy tai mình ù đi.
Đầu anh ấy trống trống, linh hồn trong cơ thể cũng giống như đột nhiên bị người ta rút mất.
Thậm chí anh ấy không biết mình từ biệt Lệ Hữu Tuấn, lên xe hơi thế nào.
Khi anh ấy mơ mơ màng màng lái xe đến trước biệt thự, thì mới tỉnh táo lại.
Chỉ đi uống một ly cà phê về, mà anh giống như bị tra tấn dã man.
Tựa như vượt qua núi đao biển lửa dưới mười tám tầng địa ngục đi lên.
Anh ấy chôn đầu trên tay lái, không nói lời nào.
Trong đầu anh ấy, thậm chí có vô số đoạn phim đang không ngừng lướt qua.
Đó là kí ức đẹp nhất, kí ức mà anh ấy trân trọng nhất đời này.
Cũng là kí ức đã hành hạ anh ấy suốt sáu năm, anh ấy vẫn luôn muốn quên đi Sáu năm trước, khi đó Tống Chỉ Manh vẫn là hoa khôi học viện điện ảnh Thủ đô.
Mà Khúc Thương Ly chính là sinh viên giỏi thi vào trường này bằng thành tích hạng nhất Hai người ưu tú hấp dẫn nhau, tới bên nhau một cách tự nhiên.
Bốn năm đại học, bọn họ là mối tình đầu của nhau, cũng quyết định sẽ ở bên đối phương suốt đời.
Ranh giới cuối cùng mà bọn họ bảo vệ suốt ba năm, cuối cùng bị phá vỡ trong đêm sinh nhật hai mươi mốt tuổi của Tống Chỉ Manh.
Chuyện sau đó đã ngoài tầm kiểm soát, lúc sắp tốt nghiệp, Tống Chỉ Manh phát hiện mình mang thai.
Cả hai đều vô cùng hạnh phúc, thậm chí còn mơ ước, sau khi tốt nghiệp sẽ kết hôn, trở thành một gia đình.
Sau khi sinh con, Tống Chỉ Manh có thể chọn ở nhà chăm con, cũng có thể theo đuổi lý tưởng của mình, làm một diễn viên.
Mà khi đó, Khúc Thương Ly cũng quyết định đồn hết sức mình, cho Tống Chỉ Manh một ngôi nhà ấm áp Khi đó, tất cả đều tốt đẹp.
Cho đến khi Tống Chỉ Manh trở lại nhà họ Tống, thẳng thắn nói với người lớn trong nhà rằng mình mang thai, lại gặp phải sự phản đối gay gắt của người nhà.
Bọn họ nói rằng Tống Chỉ Manh còn nhỏ tuổi, không nên vì một đứa bé bất ngờ xuất hiện mà huỷ hoại tương lai tốt đẹp của mình.
Nhưng Tống Chỉ Manh lại rất cố chấp, cô ấy cho rằng đây là kết tinh của tình yêu giữa cô ấy và Khúc Thương Ly, cô ấy tuyệt đối sẽ không phá thai.
Vì vậy, dưới sự dồn ép của nhà họ Tống, Tống Chỉ Manh nghĩ ra một kế hoạch ngu ngốc, chính là bỏ trốn.
Lần đầu tiên Khúc Thương Ly nghe được đề nghị này, anh ấy hết sức phản đối.
Làm một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, anh ấy cảm thấy mình có trách nhiệm, có nghĩa vụ tự mình tới nhà họ Tống, thể hiện thành ý của mình với người nhà của cô ấy.
Tuy từ trước tới nay tính tình Tống Chỉ Manh tính khí thất thường, nhưng cô ấy không muốn người đàn ông mình yêu sâu đậm đi đến nhà họ Tống phải chịu thiệt thời.
Cô ấy thậm chí đã lợi dụng đứa bé trong bụng để uy hiếp anh ấy, không cho phép anh ấy đi gặp người nhà họ Tống.
Thế nên Khúc Thương Ly không thể không buông tha ý định này, sau đó mang theo Tống Chỉ Manh chạy tới thành phố Ninh Giang.
Nhưng mà kế hoạch thật sự trong lòng của Khúc Thương Ly lại là mang Tống Chỉ Manh tới thành phố Ninh Giang thư giãn.
Đợi đến khi tâm trạng cô ấy tốt lên, lại dẫn cô ấy về nhà họ Tống giải thích.
Bởi vì cốt cách của Khúc Thương Ly là một người đàn ông vô cùng truyền thống.
Anh ấy cảm thấy, nếu yêu một người phụ nữ, thì phải đường đường chính chính, cưới hỏi đàng hoàng, sau đó sẽ cho cô ấy một danh phận, cho cô ấy một hôn lễ hoành tráng.
Ở thành phố Ninh Giang, hai người có rất nhiều kí ức tốt đẹp.
Đương nhiên cũng bao gồm tiệm bánh ngọt nho nhỏ trong bức hình.
Khi đó, Tống Chỉ Manh đã mang thai chín tháng.
Hai người bọn họ ở trong tiệm bánh ngọt nhỏ đó, để lại kí ức tốt đẹp nhất.
Hai người tự mình làm bánh ngọt tặng cho đứa con trong bụng.
Khi đó, Khúc Thương Ly mất rất nhiều sức để thuyết phục Tống Chỉ Manh sau khi sinh con sẽ mang con về thủ đô, để Khúc Thương Ly xin lỗi người lớn nhà họ Tống.
Sau đó Tống Chỉ Manh bị quyết tâm của Khúc Thương Ly làm cảm động, cô ấy khóc, ôm lấy Khúc Thương Ly, gật đầu đồng ý.
Ngày đó là sinh nhật của Tống Chỉ Manh.
Khúc Thương Ly giấu cô ấy rời khỏi phòng trọ nhỏ của hai người, muốn đi mua một chiếc nhẫn kim cương cầu hôn cô ấy, tạo cho cô ấy một bất ngờ.
Nhưng khi anh ấy mua nhẫn trở về, trong căn phòng nhỏ đã trống không, không thấy bóng dáng Tống Chỉ Manh đâu nữa.
Chỉ có một tờ giấy Tống Chỉ Manh để lại, cụ thể bên trên đã viết gì, Khúc Thương Ly không muốn nhớ lại Đại ý chính là, nhà họ Tống sắp xếp một đối tượng tốt hơn cho cô ấy, cô ấy không muốn ở lại thành phố Ninh Giang chịu khổ nữa, nên lựa chọn rời đi.
Hai người sống chung một thời gian dài như vậy, đương nhiên Khúc Thương Ly hiểu Tống Chỉ Manh là người thế nào.
Anh ấy căn bản không tin những lời viết trên tờ giấy đó, nên anh ấy đuổi theo về thủ đô.
Thậm chí còn đứng ngoài của nhà họ Tống ba ngày ba đêm.
€ó lẽ người lớn nhà họ Tống thấy anh ấy sỉ tình như vậy, có chút không đành lòng.
Một tuần sau, mẹ của Tống Chỉ Manh ôm đứa bé sơ sinh xuất hiện trước mặt anh ấy.
“Chỉ Manh quyết định giao đứa bé này cho cậu nuôi dưỡng, từ nay về sau, hai người không có bất kì quan hệ gì nữa”
“Rốt cuộc anh có ý gì?”
Mặc dù tối qua Tống Chỉ Manh có chút hoảng hốt, nhưng bác sĩ đã kiểm tra, cơ thể cô ấy không có bất kì vấn đề gì cả.
Lệ Hữu Tuấn trực tiếp lấy sổ bệnh án trong túi tài liệu ra, nhẹ nhàng đẩy tới trước mặt Khúc Thương Ly.
“Anh xem cái này đi.”
“Mặt Khúc Thương Ly đầy nghỉ ngờ, anh ấy hơi chần chờ cầm lên bản sao bệnh án kia.
Anh ấy nhìn kĩ từng chữ trên bệnh án, khi ánh mắt nhìn đến cột chẩn đoán, gương mặt tuấn tú giống như bị băng giá bao phủ, trong đó có khiếp sợ, khiếp sợ không gì sánh được!
Nếu lúc này Lệ Hữu Tuấn cẩn thận quan sát sẽ phát hiện, hai tay Khúc Thương Ly cầm bệnh án đã bắt đầu không khống chế được mà khẽ run.
Anh ấy chợt ngẩng đầu lên, nhìn chăm chäm Lệ Hữu Tuấn, ngay cả giọng nói cũng thay đổi: “Có ý gì?
“Ảnh đế Khúc đừng nói với tôi là anh không nhận được mặt chữ đấy nhé”
Lệ Hữu Tuấn lạnh nhạt trả lời, đánh nát chút hi vọng cuối cùng của anh ấy.
Anh ấy nhìn lại bệnh án lần nữa, kết quả trong cột chẩn đoán kia, mấy chữ Alzheimer giai đoạn đầu in hoa xuất hiện trước mắt.
Bệnh Alzheimer là gì?
Dùng từ ngữ thông dụng nhất để nói chính là suy giảm trí nhớ.
Người sau sáu mươi lắm tuổi mắc bệnh này thì gọi là chứng suy giảm trí nhớ ở người già.
Người trước sáu mươi lăm tuổi, nếu xuất hiện triệu chứng tương tự thì được gọi là Alzheimer giai đoạn đầu.
“Sao có thể chứ? Không thể nào?”
Khúc Thương Ly căn bản không thể tin nổi.
Tống Chỉ Manh mới hơn hai mươi tuổi, hơn hai mươi tuổi, sao lại mắc bệnh này?
“Đây là bệnh án do chuyên gia khoa não hàng đầu thủ đồ viết”
“Tôi không hiếu, tôi không tin, rõ ràng cô ấy còn trẻ như vậy, sao lại..”
“Tai nạn giao thông”
Lệ Hữu Tuấn trực tiếp cắt lời anh ấy.
Sau đó, Lệ Hữu Tuấn nói gì, Khúc Thương Ly đã không nghe được nữa.
Toàn bộ quá trình, anh ấy chỉ cảm thấy tai mình ù đi.
Đầu anh ấy trống trống, linh hồn trong cơ thể cũng giống như đột nhiên bị người ta rút mất.
Thậm chí anh ấy không biết mình từ biệt Lệ Hữu Tuấn, lên xe hơi thế nào.
Khi anh ấy mơ mơ màng màng lái xe đến trước biệt thự, thì mới tỉnh táo lại.
Chỉ đi uống một ly cà phê về, mà anh giống như bị tra tấn dã man.
Tựa như vượt qua núi đao biển lửa dưới mười tám tầng địa ngục đi lên.
Anh ấy chôn đầu trên tay lái, không nói lời nào.
Trong đầu anh ấy, thậm chí có vô số đoạn phim đang không ngừng lướt qua.
Đó là kí ức đẹp nhất, kí ức mà anh ấy trân trọng nhất đời này.
Cũng là kí ức đã hành hạ anh ấy suốt sáu năm, anh ấy vẫn luôn muốn quên đi Sáu năm trước, khi đó Tống Chỉ Manh vẫn là hoa khôi học viện điện ảnh Thủ đô.
Mà Khúc Thương Ly chính là sinh viên giỏi thi vào trường này bằng thành tích hạng nhất Hai người ưu tú hấp dẫn nhau, tới bên nhau một cách tự nhiên.
Bốn năm đại học, bọn họ là mối tình đầu của nhau, cũng quyết định sẽ ở bên đối phương suốt đời.
Ranh giới cuối cùng mà bọn họ bảo vệ suốt ba năm, cuối cùng bị phá vỡ trong đêm sinh nhật hai mươi mốt tuổi của Tống Chỉ Manh.
Chuyện sau đó đã ngoài tầm kiểm soát, lúc sắp tốt nghiệp, Tống Chỉ Manh phát hiện mình mang thai.
Cả hai đều vô cùng hạnh phúc, thậm chí còn mơ ước, sau khi tốt nghiệp sẽ kết hôn, trở thành một gia đình.
Sau khi sinh con, Tống Chỉ Manh có thể chọn ở nhà chăm con, cũng có thể theo đuổi lý tưởng của mình, làm một diễn viên.
Mà khi đó, Khúc Thương Ly cũng quyết định đồn hết sức mình, cho Tống Chỉ Manh một ngôi nhà ấm áp Khi đó, tất cả đều tốt đẹp.
Cho đến khi Tống Chỉ Manh trở lại nhà họ Tống, thẳng thắn nói với người lớn trong nhà rằng mình mang thai, lại gặp phải sự phản đối gay gắt của người nhà.
Bọn họ nói rằng Tống Chỉ Manh còn nhỏ tuổi, không nên vì một đứa bé bất ngờ xuất hiện mà huỷ hoại tương lai tốt đẹp của mình.
Nhưng Tống Chỉ Manh lại rất cố chấp, cô ấy cho rằng đây là kết tinh của tình yêu giữa cô ấy và Khúc Thương Ly, cô ấy tuyệt đối sẽ không phá thai.
Vì vậy, dưới sự dồn ép của nhà họ Tống, Tống Chỉ Manh nghĩ ra một kế hoạch ngu ngốc, chính là bỏ trốn.
Lần đầu tiên Khúc Thương Ly nghe được đề nghị này, anh ấy hết sức phản đối.
Làm một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, anh ấy cảm thấy mình có trách nhiệm, có nghĩa vụ tự mình tới nhà họ Tống, thể hiện thành ý của mình với người nhà của cô ấy.
Tuy từ trước tới nay tính tình Tống Chỉ Manh tính khí thất thường, nhưng cô ấy không muốn người đàn ông mình yêu sâu đậm đi đến nhà họ Tống phải chịu thiệt thời.
Cô ấy thậm chí đã lợi dụng đứa bé trong bụng để uy hiếp anh ấy, không cho phép anh ấy đi gặp người nhà họ Tống.
Thế nên Khúc Thương Ly không thể không buông tha ý định này, sau đó mang theo Tống Chỉ Manh chạy tới thành phố Ninh Giang.
Nhưng mà kế hoạch thật sự trong lòng của Khúc Thương Ly lại là mang Tống Chỉ Manh tới thành phố Ninh Giang thư giãn.
Đợi đến khi tâm trạng cô ấy tốt lên, lại dẫn cô ấy về nhà họ Tống giải thích.
Bởi vì cốt cách của Khúc Thương Ly là một người đàn ông vô cùng truyền thống.
Anh ấy cảm thấy, nếu yêu một người phụ nữ, thì phải đường đường chính chính, cưới hỏi đàng hoàng, sau đó sẽ cho cô ấy một danh phận, cho cô ấy một hôn lễ hoành tráng.
Ở thành phố Ninh Giang, hai người có rất nhiều kí ức tốt đẹp.
Đương nhiên cũng bao gồm tiệm bánh ngọt nho nhỏ trong bức hình.
Khi đó, Tống Chỉ Manh đã mang thai chín tháng.
Hai người bọn họ ở trong tiệm bánh ngọt nhỏ đó, để lại kí ức tốt đẹp nhất.
Hai người tự mình làm bánh ngọt tặng cho đứa con trong bụng.
Khi đó, Khúc Thương Ly mất rất nhiều sức để thuyết phục Tống Chỉ Manh sau khi sinh con sẽ mang con về thủ đô, để Khúc Thương Ly xin lỗi người lớn nhà họ Tống.
Sau đó Tống Chỉ Manh bị quyết tâm của Khúc Thương Ly làm cảm động, cô ấy khóc, ôm lấy Khúc Thương Ly, gật đầu đồng ý.
Ngày đó là sinh nhật của Tống Chỉ Manh.
Khúc Thương Ly giấu cô ấy rời khỏi phòng trọ nhỏ của hai người, muốn đi mua một chiếc nhẫn kim cương cầu hôn cô ấy, tạo cho cô ấy một bất ngờ.
Nhưng khi anh ấy mua nhẫn trở về, trong căn phòng nhỏ đã trống không, không thấy bóng dáng Tống Chỉ Manh đâu nữa.
Chỉ có một tờ giấy Tống Chỉ Manh để lại, cụ thể bên trên đã viết gì, Khúc Thương Ly không muốn nhớ lại Đại ý chính là, nhà họ Tống sắp xếp một đối tượng tốt hơn cho cô ấy, cô ấy không muốn ở lại thành phố Ninh Giang chịu khổ nữa, nên lựa chọn rời đi.
Hai người sống chung một thời gian dài như vậy, đương nhiên Khúc Thương Ly hiểu Tống Chỉ Manh là người thế nào.
Anh ấy căn bản không tin những lời viết trên tờ giấy đó, nên anh ấy đuổi theo về thủ đô.
Thậm chí còn đứng ngoài của nhà họ Tống ba ngày ba đêm.
€ó lẽ người lớn nhà họ Tống thấy anh ấy sỉ tình như vậy, có chút không đành lòng.
Một tuần sau, mẹ của Tống Chỉ Manh ôm đứa bé sơ sinh xuất hiện trước mặt anh ấy.
“Chỉ Manh quyết định giao đứa bé này cho cậu nuôi dưỡng, từ nay về sau, hai người không có bất kì quan hệ gì nữa”