Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 624
Chương 624
Sau khi nói xong, Tô Kim Thư sợ hãi đến nỗi suýt tiểu ra quần, cô vội vàng chạy về phía cửa phòng 802 ở đối diện. Cô bối rối gõ cửa, vừa gõ vừa quay đầu lại nhìn.
Quả nhiên, người đàn ông kia vẫn đang đứng uể oải tựa vào khung cửa, hai tay khoanh trước ngực, dùng một loại ánh mắt vô cùng kỳ quái để quan sát cô.
Tô Kim Thư đổ mồ hôi lạnh, trong lòng cô không ngừng niệm chú: Mau ra mở cửa đi, mau ra mở cửa đi!
Cô phải gõ cửa đến lần thứ ba, lúc này cánh cửa mới được mở ra, một người đàn ông tóc vàng mắt xanh để lộ nửa gương mặt Tô Kim Thư đã từng gặp qua người này, anh ta chính là thuộc hạ của Tô Duy Nam, hình như tên gọi là Thomas thì phải Vừa nhìn thấy Thomas, Tô Kim Thư giống như là nhìn thấy một vị cứu tinh vậy, cô vội vàng vọt vào bên trong.
Người đàn ông đang đứng tựa ở khung cửa, ban đầu vốn chỉ định đứng xem trò vui, thế nhưng, khi cánh cửa phòng đối diện mở ra, anh ta nhìn thấy một người đàn ông tóc vàng mắt xanh.
Anh ta lạnh lùng nhìn, sau đó xoay người ở về phòng mình, suy nghĩ một lúc, rồi lấy điện thoại ra bấm một dãy số.
Tín hiệu vừa mới được kết nối, đầu dây bên kia điện thoại đã truyền đến tiếng thét chói tai của một người phụ nữ: “Trời ơi, hoàng tử điện hạ của tôi, hôm nay mặt trời mọc từ hướng tây đó ư?
Ngài thế mà lại có thể tỉnh ngủ trước mười hai giờ trưa cơ đấy!”
“Còn không phải bởi vì cô tìm cho tôi cái khu chung cư y như là rác rưởi hay sao!”
Người đàn ông bực bội mở miệng.
Maria ở phía đầu dây bên kia điện thoại bày tỏ sự không đồng tình: “Kính thưa hoàng tử điện hạ yêu quý của tôi, tôi đã phải vô cùng vất vả mới có thể tìm được nơi này đấy. Nói theo cách của người dân nước Thiên Hoàng, thì đây chính là phong thủy bảo địa! Ngài đã từng nghe câu “ẩn sĩ nhỏ thì ở trong rừng, ẩn sĩ lớn thì ở thành thị” hay chưa? Nếu như không có căn phòng này, thì làm sao ngài có thể yên tâm ở đây, không sợ bị paparazzi phát hiện đây?
“Nhưng mà hôm nay đã có một nhóc con không có mắt đến gõ cửa phòng tôi cơ đấy, cô có biết không?”
“Oh my god! Là phóng viên giải trí ư?” Ở đầu dây bên kia, Maria hét toáng lên.
“Theo tôi thấy thì chắc là không phải, thế nhưng cô hãy điều tra cho tôi tư liệu về một người”
“Không phải chứ, bây giờ cũng đã về nước rồi mà ngài vẫn không chịu ở yên một chỗ hay sao? Ngài cứ yên tâm ở im đây một tháng đi, sau đó tôi sẽ tạo cho ngài một thân phận hoàn toàn mới!”
“Cô không muốn chứ gì? Được thôi, để tự tôi đi tìm!”
“Được được được, ngài muốn cái gì thì chính là cái đó, gửi thông tin cho tôi đi.”
“Đúng là cái đồ ngốc nghếch, sớm nhận lời ngay từ đầu có phải là đỡ mất thời gian hay không”
Cúp điện thoại, người đàn ông xoay người đi về phía căn phòng của mình.
Phòng 802.
“Cô Tô, đồ vật đã mang tới chưa?”
Tô Kim Thư vội vàng gật đầu, lấy chiếc túi giấy kraft từ trong ba lô ra, đưa cho Thomas.
Thomas cầm lấy, mở ra kiểm tra, ánh mắt anh ta sáng hẳn lên: “Cô Tô, cô thật là lợi hại, thứ này rất khó chế tạo!”
Tô Kim Thư nở một nụ cười gượng gạo, để có thể tạo ra vật này, cô đã làm tổn thương hai người, đến bây giờ cô vẫn không biết phải làm sao để đối mặt với Lệ Hữu Tuấn nữa.
“Thomas, anh trai tôi bây giờ ra sao rồi?”
Ánh mắt của Thomas có hơi thay đối, nhớ lại những gì Âu Dương Hải đã nói với mình “Tình huống hiện tại của anh ta, tôi cũng không rõ ràng cho lắm, nhưng mà tin chắc rằng anh ta không phải là người dễ dàng bị đánh bại đâu.”
Sau khi nói xong, Tô Kim Thư sợ hãi đến nỗi suýt tiểu ra quần, cô vội vàng chạy về phía cửa phòng 802 ở đối diện. Cô bối rối gõ cửa, vừa gõ vừa quay đầu lại nhìn.
Quả nhiên, người đàn ông kia vẫn đang đứng uể oải tựa vào khung cửa, hai tay khoanh trước ngực, dùng một loại ánh mắt vô cùng kỳ quái để quan sát cô.
Tô Kim Thư đổ mồ hôi lạnh, trong lòng cô không ngừng niệm chú: Mau ra mở cửa đi, mau ra mở cửa đi!
Cô phải gõ cửa đến lần thứ ba, lúc này cánh cửa mới được mở ra, một người đàn ông tóc vàng mắt xanh để lộ nửa gương mặt Tô Kim Thư đã từng gặp qua người này, anh ta chính là thuộc hạ của Tô Duy Nam, hình như tên gọi là Thomas thì phải Vừa nhìn thấy Thomas, Tô Kim Thư giống như là nhìn thấy một vị cứu tinh vậy, cô vội vàng vọt vào bên trong.
Người đàn ông đang đứng tựa ở khung cửa, ban đầu vốn chỉ định đứng xem trò vui, thế nhưng, khi cánh cửa phòng đối diện mở ra, anh ta nhìn thấy một người đàn ông tóc vàng mắt xanh.
Anh ta lạnh lùng nhìn, sau đó xoay người ở về phòng mình, suy nghĩ một lúc, rồi lấy điện thoại ra bấm một dãy số.
Tín hiệu vừa mới được kết nối, đầu dây bên kia điện thoại đã truyền đến tiếng thét chói tai của một người phụ nữ: “Trời ơi, hoàng tử điện hạ của tôi, hôm nay mặt trời mọc từ hướng tây đó ư?
Ngài thế mà lại có thể tỉnh ngủ trước mười hai giờ trưa cơ đấy!”
“Còn không phải bởi vì cô tìm cho tôi cái khu chung cư y như là rác rưởi hay sao!”
Người đàn ông bực bội mở miệng.
Maria ở phía đầu dây bên kia điện thoại bày tỏ sự không đồng tình: “Kính thưa hoàng tử điện hạ yêu quý của tôi, tôi đã phải vô cùng vất vả mới có thể tìm được nơi này đấy. Nói theo cách của người dân nước Thiên Hoàng, thì đây chính là phong thủy bảo địa! Ngài đã từng nghe câu “ẩn sĩ nhỏ thì ở trong rừng, ẩn sĩ lớn thì ở thành thị” hay chưa? Nếu như không có căn phòng này, thì làm sao ngài có thể yên tâm ở đây, không sợ bị paparazzi phát hiện đây?
“Nhưng mà hôm nay đã có một nhóc con không có mắt đến gõ cửa phòng tôi cơ đấy, cô có biết không?”
“Oh my god! Là phóng viên giải trí ư?” Ở đầu dây bên kia, Maria hét toáng lên.
“Theo tôi thấy thì chắc là không phải, thế nhưng cô hãy điều tra cho tôi tư liệu về một người”
“Không phải chứ, bây giờ cũng đã về nước rồi mà ngài vẫn không chịu ở yên một chỗ hay sao? Ngài cứ yên tâm ở im đây một tháng đi, sau đó tôi sẽ tạo cho ngài một thân phận hoàn toàn mới!”
“Cô không muốn chứ gì? Được thôi, để tự tôi đi tìm!”
“Được được được, ngài muốn cái gì thì chính là cái đó, gửi thông tin cho tôi đi.”
“Đúng là cái đồ ngốc nghếch, sớm nhận lời ngay từ đầu có phải là đỡ mất thời gian hay không”
Cúp điện thoại, người đàn ông xoay người đi về phía căn phòng của mình.
Phòng 802.
“Cô Tô, đồ vật đã mang tới chưa?”
Tô Kim Thư vội vàng gật đầu, lấy chiếc túi giấy kraft từ trong ba lô ra, đưa cho Thomas.
Thomas cầm lấy, mở ra kiểm tra, ánh mắt anh ta sáng hẳn lên: “Cô Tô, cô thật là lợi hại, thứ này rất khó chế tạo!”
Tô Kim Thư nở một nụ cười gượng gạo, để có thể tạo ra vật này, cô đã làm tổn thương hai người, đến bây giờ cô vẫn không biết phải làm sao để đối mặt với Lệ Hữu Tuấn nữa.
“Thomas, anh trai tôi bây giờ ra sao rồi?”
Ánh mắt của Thomas có hơi thay đối, nhớ lại những gì Âu Dương Hải đã nói với mình “Tình huống hiện tại của anh ta, tôi cũng không rõ ràng cho lắm, nhưng mà tin chắc rằng anh ta không phải là người dễ dàng bị đánh bại đâu.”