Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 635
Chương 635
“Được hời còn ra vẻ đấy!”
Lục Mặc Thâm trực tiếp giang hai cánh tay ra, ôm cô ấy vào lòng: “Em nói vậy không đúng, bây giờ anh vẫn chưa chiếm được món hời nào hết”
Lâm Thúy Vân bị ôm chặt vào lòng, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt cưng chiều của anh ta. Trong khoảnh khắc, cô ấy bỗng chột dạ: “Làm gì đấy, quân tử nói miệng chứ không táy máy chân tay nhé. Chúng ta có gì thì nói chuyện đàng hoàng, anh không được giở trò lưu manh!”
“Em đưa đến cửa rồi, nếu anh không giở.
trò lưu manh thì khác nào em không quyến rũ?”
Lục Mặc Thâm nhìn cô ấy, nếu bây giờ anh không bị thương thì đã ôm Lâm Thúy Vân lên tầng từ lâu rồi.
“Thưa giáo sư Lục, anh là giáo sư của nhân dân đó, anh có thể có nguyên tắc chút không?”
“Ở bên vợ tương lai, anh không cần phải giữ nguyên tả: Lục Mặc Thâm dứt lời, trực tiếp duỗi bàn tay phải ra trước mặt cô.
“Anh làm gì thế?”
“Vết thương ở xương cần ít nhất một trăm ngày, hành động bất tiện nên em phải đỡ anh!”
Lâm Thúy Vân hết cách, đành phải đỡ anh đi lên phòng ngủ trên tầng hai.
Dọc đường đi, Lục Mặc Thâm cố ý tựa sát người vào cô ấy.
Mặc dù Lâm Thúy Vân cũng khỏe khoắn nhưng cô ấy bị người đàn ông như Mặc Thâm dựa dẫm, vẫn có vẻ cố hết sức.
Sau khi hai người vào phòng ngủ, trán cô ấy toát mồ hôi. Lâm Thúy Vân liếc mắt ngó nhìn phía bên kia chiếc giường: “Giáo sư Lục, anh cần đi vệ sinh không?”
Lục Mặc Thâm gật đầu, đáy mắt lóe lên vẻ gian xảo Khi bọn họ đến gần mép giường, anh ta bỗng nhiên nhũn chân, sức nặng cơ thể dồn hết vào người cô ấy.
“AI Lâm Thúy Vân kêu lên, bị anh trực tiếp nhào tới đè xuống giường.
Lục Mặc Thâm cao một mét tám sáu, vì thế cả người anh hoàn toàn bao phủ lấy cô, Lâm Thúy Vân bị anh ép đến mức không nhúc nhích được: “Lục Mặc Thâm, anh làm sao vậy?”
Lục Mặc Thâm vùi đầu vào hõm vai cô, ngửi mùi hương trên mái tóc cô.
Rõ ràng biểu cảm rất hưởng thụ, nhưng giọng nói của anh lại xen lẫn đau đớn và kiềm nén.
“A… Chân của anh”
Chân?
Nghe thấy từ này, vẻ mặt của Lâm Thúy ‘Vân nhanh chóng trở nên trắng bệch Vừa rồi cô còn đang giãy giua muốn đứng dậy, lúc này lập tức dừng lại.
“Lục Mặc Thâm, chân của anh thế nào rồi? Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Có phải là va vào chỗ nào không? Có cần đi bệnh viện không?”
Lục Mặc Thâm thấy dáng vẻ hoảng hốt lo lắng của cô, bỗng nhiên cảm thấy cô nàng đanh đá này thật sự đáng yêu vô cùng.
Lúc này anh có hơi không nỡ trêu chọc cô tiếp.
Thế nhưng nếu không trêu cô thì đừng mơ tới phúc lợi của anh tối nay nữa.
Lục Mặc Thâm khẽ cau mày muốn ngồi dậy, nhưng cơ thể vừa mới ngồi thẳng được một chút, Lâm Thúy Vân đã vội vàng bò dậy, đỡ lấy anh.
“Động phải chỗ nào rồi? Là động phải vết thương hay là động vào khớp xương? Đau chỗ nào vậy?”
“Hình như ban nãy bị chuột rút một chút”
“Chuột rút?”
Lâm Thúy Vân thở phào nhẹ nhõm, không phải là bị thương tới khớp xương là được.
“Được hời còn ra vẻ đấy!”
Lục Mặc Thâm trực tiếp giang hai cánh tay ra, ôm cô ấy vào lòng: “Em nói vậy không đúng, bây giờ anh vẫn chưa chiếm được món hời nào hết”
Lâm Thúy Vân bị ôm chặt vào lòng, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt cưng chiều của anh ta. Trong khoảnh khắc, cô ấy bỗng chột dạ: “Làm gì đấy, quân tử nói miệng chứ không táy máy chân tay nhé. Chúng ta có gì thì nói chuyện đàng hoàng, anh không được giở trò lưu manh!”
“Em đưa đến cửa rồi, nếu anh không giở.
trò lưu manh thì khác nào em không quyến rũ?”
Lục Mặc Thâm nhìn cô ấy, nếu bây giờ anh không bị thương thì đã ôm Lâm Thúy Vân lên tầng từ lâu rồi.
“Thưa giáo sư Lục, anh là giáo sư của nhân dân đó, anh có thể có nguyên tắc chút không?”
“Ở bên vợ tương lai, anh không cần phải giữ nguyên tả: Lục Mặc Thâm dứt lời, trực tiếp duỗi bàn tay phải ra trước mặt cô.
“Anh làm gì thế?”
“Vết thương ở xương cần ít nhất một trăm ngày, hành động bất tiện nên em phải đỡ anh!”
Lâm Thúy Vân hết cách, đành phải đỡ anh đi lên phòng ngủ trên tầng hai.
Dọc đường đi, Lục Mặc Thâm cố ý tựa sát người vào cô ấy.
Mặc dù Lâm Thúy Vân cũng khỏe khoắn nhưng cô ấy bị người đàn ông như Mặc Thâm dựa dẫm, vẫn có vẻ cố hết sức.
Sau khi hai người vào phòng ngủ, trán cô ấy toát mồ hôi. Lâm Thúy Vân liếc mắt ngó nhìn phía bên kia chiếc giường: “Giáo sư Lục, anh cần đi vệ sinh không?”
Lục Mặc Thâm gật đầu, đáy mắt lóe lên vẻ gian xảo Khi bọn họ đến gần mép giường, anh ta bỗng nhiên nhũn chân, sức nặng cơ thể dồn hết vào người cô ấy.
“AI Lâm Thúy Vân kêu lên, bị anh trực tiếp nhào tới đè xuống giường.
Lục Mặc Thâm cao một mét tám sáu, vì thế cả người anh hoàn toàn bao phủ lấy cô, Lâm Thúy Vân bị anh ép đến mức không nhúc nhích được: “Lục Mặc Thâm, anh làm sao vậy?”
Lục Mặc Thâm vùi đầu vào hõm vai cô, ngửi mùi hương trên mái tóc cô.
Rõ ràng biểu cảm rất hưởng thụ, nhưng giọng nói của anh lại xen lẫn đau đớn và kiềm nén.
“A… Chân của anh”
Chân?
Nghe thấy từ này, vẻ mặt của Lâm Thúy ‘Vân nhanh chóng trở nên trắng bệch Vừa rồi cô còn đang giãy giua muốn đứng dậy, lúc này lập tức dừng lại.
“Lục Mặc Thâm, chân của anh thế nào rồi? Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Có phải là va vào chỗ nào không? Có cần đi bệnh viện không?”
Lục Mặc Thâm thấy dáng vẻ hoảng hốt lo lắng của cô, bỗng nhiên cảm thấy cô nàng đanh đá này thật sự đáng yêu vô cùng.
Lúc này anh có hơi không nỡ trêu chọc cô tiếp.
Thế nhưng nếu không trêu cô thì đừng mơ tới phúc lợi của anh tối nay nữa.
Lục Mặc Thâm khẽ cau mày muốn ngồi dậy, nhưng cơ thể vừa mới ngồi thẳng được một chút, Lâm Thúy Vân đã vội vàng bò dậy, đỡ lấy anh.
“Động phải chỗ nào rồi? Là động phải vết thương hay là động vào khớp xương? Đau chỗ nào vậy?”
“Hình như ban nãy bị chuột rút một chút”
“Chuột rút?”
Lâm Thúy Vân thở phào nhẹ nhõm, không phải là bị thương tới khớp xương là được.