Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 656
Chương 656
Tống Chỉ Manh nhanh chóng sải bước tiến về phía anh ấy.
Ánh mặt mờ nhạt che khuất phía sau lưng Tống Chỉ Manh vô cùng ấm áp.
Khúc Thương Ly bỗng ngẩn ngơ, ngỡ như hai người họ đã trở về mùa hè tám năm trước kia…
Khi đó anh ấy vẫn còn là cậu thiếu niên hay thẹn thùng nhưng ấm áp như ánh mặt trời, cả người đều ngập tràn mùi nắng.
Mỗi lần anh ấy đổ mồ hôi như mưa trên sân thể dục, vẫn luôn có một bóng dáng yêu kiều ở ngoài sân điên cuồng la hét: “Khúc Thương Ly, nam thần Thương Ly, cậu thật tuyệt vời! Đẹp trai quá đi mất! Tớ thích cậu lắm!”
Khúc Thương Ly đều bị trêu chọc đến đỏ bừng mặt, thậm chí đôi khi còn cảm bóng rổ không vững nữa.
Sau mỗi tiết tự học vào buổi tối, Tống Chỉ Manh lại dẫn nhóm chị em của mình đến chặn trước cửa phòng học của anh ấy.
Cô ấy thậm chí còn rải lời đồn khắp trường rằng Khúc Thương Ly là bạn trai của mình, không cho phép người nào tranh giành.
Khi đó Khúc Thương Ly vẫn còn rất hay e thẹn, mỗi lần bị Tống Chỉ Manh chặn đường, anh ấy đều đỏ mặt đến mức không biết phải đặt tay chân vào đâu.
Tuy nhiên dù có là vậy đi chăng nữa thì anh ấy cũng không hề cảm thấy chán ghét người con gái ngập tràn nhiệt tình này một chút nào cả.
Bởi vì cô ấy không chỉ có vẻ ngoài xinh đẹp mà thành tích học tập cũng rất tốt, kỹ thuật diễn xuất càng hay hơn.
Sau đó Khúc Thương Ly tham gia vào hội sinh viên và trở thành phó chủ tịch, còn Tống Chỉ Manh thậm chí phải tìm mọi cách mới trở thành cán bộ tuyên truyền của hội sinh viên.
Sau khi hai người có cơ hội tiếp xúc một cách chính đáng, cô ấy càng mặt dày quấn lấy anh ấy.
Thậm chí có một lần đang thực hiện công việc của hội học sinh, Tống Chỉ Manh vẫn sẽ dồn mọi sự chú ý của mình vào anh ấy giống như trước đây.
Khúc Thương Ly rốt cuộc không nhịn được nữa mà nói với cô: “Bạn học Tống này, nếu như cậu là thành viên ban tuyên truyền thì hẳn nên làm tốt công việc của mình, không thể mượn danh nghĩa việc công mà làm những việc khác được!”
Tống Chí Manh chớp đôi mắt to sáng ngời: “Vậy nếu như tớ chăm chỉ làm việc và trở thành một cán bộ ưu tú của hội sinh viên thì cậu phải đồng ý làm bạn trai tớ đấy!”
Khúc Thương Ly nhìn lạng như cà lơ cà phất của cô thì đoán răng cô chắc chắn sẽ không nghe theo nên đồng ý rồi. Nhưng không ai nghĩ tới sau đó Tống Chỉ Manh thật sự nghiêm túc, cô ít đi gặp anh ấy hơn mà làm việc và học tập cũng ngày càng trở nên nghiêm túc.
Giây phút đó trái tim của Khúc Thương Ly bồng nhiên bắt đầu cảm thấy trống rỗng.
Thậm chí anh ấy còn bất giá phía dưới tòa nhà dạy học của Tống Chỉ Manh, hơn nữa có lần còn bị cô bắt gặp ngay tại trận.
Anh ấy còn nhớ hôm đó cũng là một buổi chiều đầy năng. Dưới gốc cây đa, ánh nẵng chói chang chiếu lên người cô ấy, Khúc Thương Ly vừa nhìn thấy Chỉ Manh thì đã muốn bỏ chạy ngay lập tức.
Tống Chỉ Manh vẫn phát hiện ra anh ấy nhanh hơn một bước: “Khúc Thương Ly!”
Khúc Thương Ly vùi đầu bỏ chạy một cách điên cuồng, nhưng Tống Chỉ Manh vẫn đuổi theo không buông.
Ngay sau đó Tống Chỉ Manh đã chặn Khúc Thương Ly lại.
“Thương Ly cậu đến tìm tớ sao?”
Tống Chỉ Manh nhanh chóng sải bước tiến về phía anh ấy.
Ánh mặt mờ nhạt che khuất phía sau lưng Tống Chỉ Manh vô cùng ấm áp.
Khúc Thương Ly bỗng ngẩn ngơ, ngỡ như hai người họ đã trở về mùa hè tám năm trước kia…
Khi đó anh ấy vẫn còn là cậu thiếu niên hay thẹn thùng nhưng ấm áp như ánh mặt trời, cả người đều ngập tràn mùi nắng.
Mỗi lần anh ấy đổ mồ hôi như mưa trên sân thể dục, vẫn luôn có một bóng dáng yêu kiều ở ngoài sân điên cuồng la hét: “Khúc Thương Ly, nam thần Thương Ly, cậu thật tuyệt vời! Đẹp trai quá đi mất! Tớ thích cậu lắm!”
Khúc Thương Ly đều bị trêu chọc đến đỏ bừng mặt, thậm chí đôi khi còn cảm bóng rổ không vững nữa.
Sau mỗi tiết tự học vào buổi tối, Tống Chỉ Manh lại dẫn nhóm chị em của mình đến chặn trước cửa phòng học của anh ấy.
Cô ấy thậm chí còn rải lời đồn khắp trường rằng Khúc Thương Ly là bạn trai của mình, không cho phép người nào tranh giành.
Khi đó Khúc Thương Ly vẫn còn rất hay e thẹn, mỗi lần bị Tống Chỉ Manh chặn đường, anh ấy đều đỏ mặt đến mức không biết phải đặt tay chân vào đâu.
Tuy nhiên dù có là vậy đi chăng nữa thì anh ấy cũng không hề cảm thấy chán ghét người con gái ngập tràn nhiệt tình này một chút nào cả.
Bởi vì cô ấy không chỉ có vẻ ngoài xinh đẹp mà thành tích học tập cũng rất tốt, kỹ thuật diễn xuất càng hay hơn.
Sau đó Khúc Thương Ly tham gia vào hội sinh viên và trở thành phó chủ tịch, còn Tống Chỉ Manh thậm chí phải tìm mọi cách mới trở thành cán bộ tuyên truyền của hội sinh viên.
Sau khi hai người có cơ hội tiếp xúc một cách chính đáng, cô ấy càng mặt dày quấn lấy anh ấy.
Thậm chí có một lần đang thực hiện công việc của hội học sinh, Tống Chỉ Manh vẫn sẽ dồn mọi sự chú ý của mình vào anh ấy giống như trước đây.
Khúc Thương Ly rốt cuộc không nhịn được nữa mà nói với cô: “Bạn học Tống này, nếu như cậu là thành viên ban tuyên truyền thì hẳn nên làm tốt công việc của mình, không thể mượn danh nghĩa việc công mà làm những việc khác được!”
Tống Chí Manh chớp đôi mắt to sáng ngời: “Vậy nếu như tớ chăm chỉ làm việc và trở thành một cán bộ ưu tú của hội sinh viên thì cậu phải đồng ý làm bạn trai tớ đấy!”
Khúc Thương Ly nhìn lạng như cà lơ cà phất của cô thì đoán răng cô chắc chắn sẽ không nghe theo nên đồng ý rồi. Nhưng không ai nghĩ tới sau đó Tống Chỉ Manh thật sự nghiêm túc, cô ít đi gặp anh ấy hơn mà làm việc và học tập cũng ngày càng trở nên nghiêm túc.
Giây phút đó trái tim của Khúc Thương Ly bồng nhiên bắt đầu cảm thấy trống rỗng.
Thậm chí anh ấy còn bất giá phía dưới tòa nhà dạy học của Tống Chỉ Manh, hơn nữa có lần còn bị cô bắt gặp ngay tại trận.
Anh ấy còn nhớ hôm đó cũng là một buổi chiều đầy năng. Dưới gốc cây đa, ánh nẵng chói chang chiếu lên người cô ấy, Khúc Thương Ly vừa nhìn thấy Chỉ Manh thì đã muốn bỏ chạy ngay lập tức.
Tống Chỉ Manh vẫn phát hiện ra anh ấy nhanh hơn một bước: “Khúc Thương Ly!”
Khúc Thương Ly vùi đầu bỏ chạy một cách điên cuồng, nhưng Tống Chỉ Manh vẫn đuổi theo không buông.
Ngay sau đó Tống Chỉ Manh đã chặn Khúc Thương Ly lại.
“Thương Ly cậu đến tìm tớ sao?”