Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 687
Chương 687
Tô Kim Thư thở phào nhẹ nhõm, cũng theo anh xuống.
Tuy nhiên khi cô chỉ vừa đứng vững trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn lên liền sửng sốt: “Đây là…
Đây chẳng phải là bến cảng bên cạnh thành phố Ninh Lâm sao?
Thành phố Ninh Lâm cũng không phải là thành phố năm sâu trong đất liền, mà là một thành phố biển.
Thứ đang xuất n trước mắt cô là một chiếc du thuyền khổng lồ, trên du thuyền đèn đuốc rực rỡ, hình như đang chuẩn bị dạ tiệc.
Lệ Hữu Tuấn đang chuẩn bị lên thuyền, nhưng Tô Kim Thư lại nhìn xuống quần áo của mình mà dừng bước.
Như thể nhìn thấu nỗi lo của Tô Kim Thư, Lệ Hữu Tuấn nhìn cô: “Trên đó có chuẩn bị đồ cho em”
Tô Kim Thư đi theo Lệ Hữu Tuấn trên chiếc du thuyền khổng lồ kia.
Đến lúc cô thay đồ rồi làm tóc xong, trời đã nhá nhem tối.
Hôm nay cô mặc một chiếc đầm dài màu trằng tinh khôi, bờ vai trắng nõn, xương quai xanh gợi cảm lộ ra trong không khí.
Ngoại trừ đôi bông tai kim cương tinh xảo, trên người cô cũng không còn phụ kiện nào khác.
Mái tóc đen dài buông sau lưng càng làm tôn thêm làn da trắng nõn của cô.
Kiểu lễ phục đơn giản này mới có thế làm nổi bật nhất khí chất thuần khiết nhưng tỏa sáng của cô.
Khi cô bước ra khỏi phòng thử đồ, ngay cả nhà tạo mẫu cho cô đứng bên cạnh cũng không nhịn được mà thán phục: “Cô Tô, tôi chưa từng thấy người phụ nữ nào mặc bộ này mà hợp như cô. Cậu cả Lệ thật tỉnh mắt, đã đẹp trai rồi mà còn có thế chọn được cho cô một bộ đầm tuyệt vời như vậy!”
Tô Kim Thư có chút kinh ngạc: “Cô nói lễ phục này là do anh ấy chọn hả?”
“Đúng vậy, thực ra thì tôi cũng đã giúp cô chọn vài bộ, nhưng anh ấy nhất quyết chọn cái này, giờ nhìn lại, lựa chọn của anh ấy vô cùng chính xác.”
Tô Kim Thư nghiêng đầu nhìn ra ngoài “Giờ anh ấy đang ở bên ngoài hả?”
“Đúng vậy, anh ấy bảo sau khi cô chuẩn bị xong, thì đến đại sảnh tìm anh ấy”
Tô Kim Thư gật đầu, cô tao nhã nhấc váy lên, nhấc giày cao gót, chậm rãi đi ra ngoài.
Cô nhẹ nhàng gọi tên Lệ Hữu Tuấn, nhưng đáp lại cô chỉ là một khoảng không tĩnh lặng.
Cô men theo ánh đèn bên ngoài, từ từ bước ra ngoài.
Đồng hồ trong phòng thay đồ đã điểm tám giờ tối, nếu thật sự có dạ tiệc thì chắc giờ đã bắt đầu rồi Nhưng trên đường đi, Tô Kim Thư phát hiện trong cabin và ngay cả trên boong tàu cũng không có một bóng người Từ khoang kho trên du thuyền, cô cứ tiếp tục đi lên trên, cô cuối cùng cũng bước lên boong.
Trên chiếc du thuyền sang trọng này có đầy đủ bể bơi, quây nướng quầy bar ngoài trời cùng đủ loại rượu ngoại xa xi.
Ngay cả trong không gian cũng tràn ngập những bản .Jazz blues nhẹ nhàng.
Cũng không hiểu sao, những thứ này rơi vào trong mắt Tô Kim Thư lại trở nên hết sức kỳ quặc.
Lệ Hữu Tuấn đưa cô đến đây không phải là để tham dự dạ tiệc sao?
Nhưng tại sao thậm chí trên boong tàu cũng không có một bóng người thế này.
Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy?
Cô ngẩng đầu nhìn, phát hiện con thuyền đã ra khơi, đã cách bờ một khoảng rất xa.
Nếu bây giờ cô ấy muốn quay về thì căn bản là không thể.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
Tô Kim Thư thở phào nhẹ nhõm, cũng theo anh xuống.
Tuy nhiên khi cô chỉ vừa đứng vững trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn lên liền sửng sốt: “Đây là…
Đây chẳng phải là bến cảng bên cạnh thành phố Ninh Lâm sao?
Thành phố Ninh Lâm cũng không phải là thành phố năm sâu trong đất liền, mà là một thành phố biển.
Thứ đang xuất n trước mắt cô là một chiếc du thuyền khổng lồ, trên du thuyền đèn đuốc rực rỡ, hình như đang chuẩn bị dạ tiệc.
Lệ Hữu Tuấn đang chuẩn bị lên thuyền, nhưng Tô Kim Thư lại nhìn xuống quần áo của mình mà dừng bước.
Như thể nhìn thấu nỗi lo của Tô Kim Thư, Lệ Hữu Tuấn nhìn cô: “Trên đó có chuẩn bị đồ cho em”
Tô Kim Thư đi theo Lệ Hữu Tuấn trên chiếc du thuyền khổng lồ kia.
Đến lúc cô thay đồ rồi làm tóc xong, trời đã nhá nhem tối.
Hôm nay cô mặc một chiếc đầm dài màu trằng tinh khôi, bờ vai trắng nõn, xương quai xanh gợi cảm lộ ra trong không khí.
Ngoại trừ đôi bông tai kim cương tinh xảo, trên người cô cũng không còn phụ kiện nào khác.
Mái tóc đen dài buông sau lưng càng làm tôn thêm làn da trắng nõn của cô.
Kiểu lễ phục đơn giản này mới có thế làm nổi bật nhất khí chất thuần khiết nhưng tỏa sáng của cô.
Khi cô bước ra khỏi phòng thử đồ, ngay cả nhà tạo mẫu cho cô đứng bên cạnh cũng không nhịn được mà thán phục: “Cô Tô, tôi chưa từng thấy người phụ nữ nào mặc bộ này mà hợp như cô. Cậu cả Lệ thật tỉnh mắt, đã đẹp trai rồi mà còn có thế chọn được cho cô một bộ đầm tuyệt vời như vậy!”
Tô Kim Thư có chút kinh ngạc: “Cô nói lễ phục này là do anh ấy chọn hả?”
“Đúng vậy, thực ra thì tôi cũng đã giúp cô chọn vài bộ, nhưng anh ấy nhất quyết chọn cái này, giờ nhìn lại, lựa chọn của anh ấy vô cùng chính xác.”
Tô Kim Thư nghiêng đầu nhìn ra ngoài “Giờ anh ấy đang ở bên ngoài hả?”
“Đúng vậy, anh ấy bảo sau khi cô chuẩn bị xong, thì đến đại sảnh tìm anh ấy”
Tô Kim Thư gật đầu, cô tao nhã nhấc váy lên, nhấc giày cao gót, chậm rãi đi ra ngoài.
Cô nhẹ nhàng gọi tên Lệ Hữu Tuấn, nhưng đáp lại cô chỉ là một khoảng không tĩnh lặng.
Cô men theo ánh đèn bên ngoài, từ từ bước ra ngoài.
Đồng hồ trong phòng thay đồ đã điểm tám giờ tối, nếu thật sự có dạ tiệc thì chắc giờ đã bắt đầu rồi Nhưng trên đường đi, Tô Kim Thư phát hiện trong cabin và ngay cả trên boong tàu cũng không có một bóng người Từ khoang kho trên du thuyền, cô cứ tiếp tục đi lên trên, cô cuối cùng cũng bước lên boong.
Trên chiếc du thuyền sang trọng này có đầy đủ bể bơi, quây nướng quầy bar ngoài trời cùng đủ loại rượu ngoại xa xi.
Ngay cả trong không gian cũng tràn ngập những bản .Jazz blues nhẹ nhàng.
Cũng không hiểu sao, những thứ này rơi vào trong mắt Tô Kim Thư lại trở nên hết sức kỳ quặc.
Lệ Hữu Tuấn đưa cô đến đây không phải là để tham dự dạ tiệc sao?
Nhưng tại sao thậm chí trên boong tàu cũng không có một bóng người thế này.
Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy?
Cô ngẩng đầu nhìn, phát hiện con thuyền đã ra khơi, đã cách bờ một khoảng rất xa.
Nếu bây giờ cô ấy muốn quay về thì căn bản là không thể.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?