Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 716
Chương 716
“Vậy bây giờ cô ấy đang ở đâu? Chị có thể gặp cô ấy không?”
Bây giờ cảm xúc của Tô Kim Thư rất phức tạp, nếu trước đây cô còn chút khúc mắc với Mộ Mẫn Loan thì giờ chỉ còn lại sự đồng cảm.
Chẳng qua cô vừa hỏi xong, biểu cảm của Tân Tấn Tài càng thêm kỳ lạ.
“Nhưng mà… Chị dâu nhỏ à cô ấy đã làm thủ tục xuất viện và rời đi rồi mà?”
“Tại sao lại như vậy?”
Tô Kim Thư còn muốn tiếp tục gặng hỏi, nhưng trong đầu chợt nảy ra một suy nghĩ, dường như cô đã nhận ra điều gì rồi.
“Bác sĩ Tân, có phải tối hôm qua anh của chị đã làm thủ tục xuất viện cho cô ấy?”
Tân Tấn Tài gật đầu.
“Thật ra thì bác sĩ bọn em cũng không đề nghị di chuyển bệnh nhân đi nơi khác. Nhưng anh của chị mong được đưa Mộ Mãn Loan ra nước ngoài, để tiến hành quá trình điều trị cao cấp hơn, đương nhiên căn bệnh này được chữa càng sớm thì càng tốt”
Nói xong, Tân Tấn Tài lại bổ sung thêm một câu: “Hình như hôm qua anh của chị có nhắc đến thời gian rời đi là hôm nay, chuyến bay khoảng mười hai giờ”
“Mười hai giờ?”
Tô Kim Thư liếc nhìn đồng hồ đeo tay theo bản năng, bây giờ đã gần mười một giờ rưỡi rồi Gô hoảng hốt nhìn Lệ Hữu Tuấn.
Anh cũng thấy sự lo âu trong mắt Tô Kim Thư: “Bây giờ anh chở em đến sân bay, xem có thể đuổi kịp trước khi bọn họ rời đi không”
Hai người nhanh chóng rời đi, để lại Tân Tấn Tài ngơ ngác tại chỗ.
“Chuyện gì vậy? Đây là.
Bọn họ không hay biết rằng tại góc tối, ở chỗ quẹo trên hành lang bệnh viện có một bóng người quan sát bọn họ bằng ánh mắt rất quỷ dị, đang nhìn theo hướng hai người vừa rời đi.
Khi Lệ Hữu Tuấn chở Tô Kim Thư đến sân bay, hai người vừa vào cổng thì đã thấy tại lối đi Vip dành cho chuyến bay ra nước ngoài, Âu Mỹ Lệ và Tô Duy Nam đang sóng vai bước về phía cửa lên máy bay.
“Anh ơi… Anh! Anh ơi!” Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Tô Kim Thư lớn tiếng gọi Tô Duy Nam.
Đáng tiếc là khoảng cách giữa hai người quá xa nên Tô Duy Nam hoàn toàn không nghe thấy, đầu anh ấy chẳng hề ngoảnh lại “Anh!”
Tô Kim Thư rất sốt ruột, chuẩn bị đuổi theo nhưng cô chưa kịp bước chân chạy đi thì đã bị Lệ Hữu Tuấn nắm chặt cánh tay.
Cô ngạc nhiên quay đầu, chạm phải ánh mắt cực kỳ không đồng ý của Lệ Hữu Tuấn.
“Em chạy như vậy là không cần đứa bé trong bụng hả?”
Tô Kim Thư hơi do dự, sốt ruột nghiêng đầu nhìn về phía lối đi VIP, nhưng cô phát bóng dáng của Tô Duy Nam và Âu Mỹ Lệ đã biến mất.
Cho dù bây giờ cô chạy đến đấy, e rằng nhân viên kiểm tra an ninh cũng không cho cô đi vào trong.
“Nhưng anh ấy cứ rời đi mà không từ biệt ư”
Lúc này Tô Kim Thư không đuổi theo nữa nhưng tâm trạng của cô rất xấu.
Lệ Hữu Tuấn đưa tay xoa đầu cô: “Lần này anh của em rời đi, chắc đã gửi tin nhắn chờ cho em rồi. Em đợi một lát đi, có lẽ sau khi anh ấy lên máy bay là em nhận được.”
“Vậy bây giờ cô ấy đang ở đâu? Chị có thể gặp cô ấy không?”
Bây giờ cảm xúc của Tô Kim Thư rất phức tạp, nếu trước đây cô còn chút khúc mắc với Mộ Mẫn Loan thì giờ chỉ còn lại sự đồng cảm.
Chẳng qua cô vừa hỏi xong, biểu cảm của Tân Tấn Tài càng thêm kỳ lạ.
“Nhưng mà… Chị dâu nhỏ à cô ấy đã làm thủ tục xuất viện và rời đi rồi mà?”
“Tại sao lại như vậy?”
Tô Kim Thư còn muốn tiếp tục gặng hỏi, nhưng trong đầu chợt nảy ra một suy nghĩ, dường như cô đã nhận ra điều gì rồi.
“Bác sĩ Tân, có phải tối hôm qua anh của chị đã làm thủ tục xuất viện cho cô ấy?”
Tân Tấn Tài gật đầu.
“Thật ra thì bác sĩ bọn em cũng không đề nghị di chuyển bệnh nhân đi nơi khác. Nhưng anh của chị mong được đưa Mộ Mãn Loan ra nước ngoài, để tiến hành quá trình điều trị cao cấp hơn, đương nhiên căn bệnh này được chữa càng sớm thì càng tốt”
Nói xong, Tân Tấn Tài lại bổ sung thêm một câu: “Hình như hôm qua anh của chị có nhắc đến thời gian rời đi là hôm nay, chuyến bay khoảng mười hai giờ”
“Mười hai giờ?”
Tô Kim Thư liếc nhìn đồng hồ đeo tay theo bản năng, bây giờ đã gần mười một giờ rưỡi rồi Gô hoảng hốt nhìn Lệ Hữu Tuấn.
Anh cũng thấy sự lo âu trong mắt Tô Kim Thư: “Bây giờ anh chở em đến sân bay, xem có thể đuổi kịp trước khi bọn họ rời đi không”
Hai người nhanh chóng rời đi, để lại Tân Tấn Tài ngơ ngác tại chỗ.
“Chuyện gì vậy? Đây là.
Bọn họ không hay biết rằng tại góc tối, ở chỗ quẹo trên hành lang bệnh viện có một bóng người quan sát bọn họ bằng ánh mắt rất quỷ dị, đang nhìn theo hướng hai người vừa rời đi.
Khi Lệ Hữu Tuấn chở Tô Kim Thư đến sân bay, hai người vừa vào cổng thì đã thấy tại lối đi Vip dành cho chuyến bay ra nước ngoài, Âu Mỹ Lệ và Tô Duy Nam đang sóng vai bước về phía cửa lên máy bay.
“Anh ơi… Anh! Anh ơi!” Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Tô Kim Thư lớn tiếng gọi Tô Duy Nam.
Đáng tiếc là khoảng cách giữa hai người quá xa nên Tô Duy Nam hoàn toàn không nghe thấy, đầu anh ấy chẳng hề ngoảnh lại “Anh!”
Tô Kim Thư rất sốt ruột, chuẩn bị đuổi theo nhưng cô chưa kịp bước chân chạy đi thì đã bị Lệ Hữu Tuấn nắm chặt cánh tay.
Cô ngạc nhiên quay đầu, chạm phải ánh mắt cực kỳ không đồng ý của Lệ Hữu Tuấn.
“Em chạy như vậy là không cần đứa bé trong bụng hả?”
Tô Kim Thư hơi do dự, sốt ruột nghiêng đầu nhìn về phía lối đi VIP, nhưng cô phát bóng dáng của Tô Duy Nam và Âu Mỹ Lệ đã biến mất.
Cho dù bây giờ cô chạy đến đấy, e rằng nhân viên kiểm tra an ninh cũng không cho cô đi vào trong.
“Nhưng anh ấy cứ rời đi mà không từ biệt ư”
Lúc này Tô Kim Thư không đuổi theo nữa nhưng tâm trạng của cô rất xấu.
Lệ Hữu Tuấn đưa tay xoa đầu cô: “Lần này anh của em rời đi, chắc đã gửi tin nhắn chờ cho em rồi. Em đợi một lát đi, có lẽ sau khi anh ấy lên máy bay là em nhận được.”