Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 58
Tình cảm khắc sâu trong lòng, đến một ngày không thể che giấu nữa mà tức nước vỡ bờ, tràn ra ồ ạt, không ngờ lại đổi được một ánh nhìn lạnh nhạt của người thương.
Trung lạnh lùng nhìn Hoàng, nói từng câu từng câu như đâm nát trái tim cậu.
"Tôi luôn coi cậu là bạn, và sau này cũng mãi mãi là bạn."
Là bạn ư, mười năm yêu đơn phương của Hoàng chỉ nhẹ nhàng gói gọn gọn trong hai từ tình bạn sao?
Hoàng nhận được cay đắng, cậu không cam chịu, cậu quyết tâm làm Trung chỉ được nhìn một mình mình, cố gắng nào rồi cũng được trả giá, rồi có ngày Trung sẽ yêu mình.
Ai ngờ sai lại càng sai.
Đến khi Trung nói thẳng thắn nói không có hứng thú với đàn ông, trái tim Hoàng như bị xé rách, cả người mất hết sức lực.
Chiều hôm nay không có hoàng hôn, một mình Hoàng đứng bên cạnh cột mốc nơi miền sơn cước xa xôi, nhìn về phía bầu trời u ám, cậu không biết lên lùi hay tiến.
Tiến về phía trước là biển rộng trời cao.
Lùi về phía sau là vực sâu vô tận...
Nhưng thật sự Hoàng không muốn tiến lên, cậu chỉ muốn có một chút hi vọng mong manh trong cuộc tình này.
Hoàng yêu Trung, coi Trung là tất cả. Nếu như chỉ có một phần trăm cơ hội có được hắn, cậu nguyện sẽ vì hắn mà trả giá hết thảy.
Nhưng người ta bảo yêu đơn phương là đau khổ nhất, cậu chẳng biết còn chống chọi được đến bao giờ.
Hoàng mượn rượu để quên nhưng càng quên càng nhớ.
Rồi đến lúc Hoàng tự biến mình thành con người vô liêm sỉ, bò lên giường của Trung, lúc ánh mắt xa lạ của hắn nhìn cậu, cậu cảm giác trong tim rét lạnh.
"Cút đi, đừng để tôi chán ghét cậu, nể tình chúng ta đã là bạn bè mười năm tôi sẽ coi như hôm nay không có gì. Nếu còn có lần sau, tôi sẽ báo lên trên."
Hoàng ngỡ ngàng nhìn Trung, hắn vẫn cứ đứng trên cao nhìn xuống như vậy, dù hắn luôn cười đùa nhưng thực ra trong trái tim đó là sự vô cảm có đúng không?
Lẽ ra cậu phải nhận ra từ lâu rồi mới phải.
"Nhưng em yêu anh... anh không thể cho em một cơ hội sao?"
"Không."
Hoàng nghe vậy nản lòng thoái chí, ôm trái tim đầm đìa máu tươi, trốn một chỗ ngồi khóc, không ngờ ngày hôm ấy cậu lại được an ủi, được tỏ tình.
Văn Anh khá bình thường, gã không có gì nổi trội so với những người khác trong sư đoàn. Khuôn mặt thật thà, ngũ quan cương nghị, chỉ có dáng người cao lớn làm ưu điểm.
Hoàng lúc này như lênh đênh trên biển, bắt được cái phao cứu mạng là Văn Anh, cậu bỗng chốc thấy gã thuận mắt hơn nhiều.
Cậu chứng kiến một người đàn ông có thể vì mình mà làm rất nhiều việc.
Mỗi lần ăn cơm, Văn Anh thường xuyên nhường thức ăn ngon cho Hoàng.
Nơi tắm rửa chật hẹp, Văn Anh cố kị tính hướng của hai người bèn dựng hẳn một nhà tắm lộ thiên rồi bê nước phục vụ tận nơi, Hoàng đi tắm còn mang theo cả sự ngỡ ngàng..
Có những lần cậu phải trực một mình, cũng là gã cầm theo vài bắp ngô nóng hổi đến rồi hứng gió cùng cậu.
Nhiều đêm, cả hai trốn ở trên gò núi, Văn Anh mượn được một cây đàn ghi ta trên đại đội hai, ngồi hát những bản tình ca cho Hoàng nghe.
Hoàng từ nhỏ đến lớn đều phải sống độc lập một mình, đâu có ai đem cậu đặt trong lòng bàn tay mà cưng chiều như vậy. Thời gian dần trôi, Hoàng cũng cảm động, cậu chưa quên được Trung nhưng vẫn không nhịn nổi mà tìm kiếm hơi ấm trên người Văn Anh.
Cho đến một ngày kia, năm mới đến, Hoàng xin phép được về nhà. Vốn dĩ nhà chỉ còn có hai anh em cùng nhau bước sang năm mới, không ngờ trước đêm giao thừa nhà cậu có tiếng gõ cửa.
Đêm cuối năm trời đầy sương giăng, nam nhân cao lớn khoác ba lô giản dị đứng bên ngoài, mũi đã đỏ ửng vì lạnh.
"Anh... anh đến đây làm gì?"
Văn Anh nhìn Hoàng trong bộ đồ ngủ ấm áp mà bật cười, tiến tới ôm cậu vào lòng.
"Anh bị đuổi ra khỏi nhà, em có chứa chấp anh không?"
Hoàng nghe thấy gã nói nửa thật nửa giả, nhưng cũng xúc động không thôi, hai người một Bắc một Trung, xa nhau vài trăm cây số, không ngờ gã lại chịu đến đây bồi mình.
Tất niên năm đó ba người cùng trải qua...
Hoàng siêu lòng, cuối cùng chấp nhận thử.
Mới đầu là thử, về sau là sa vào lúc nào không hay, đến mức Hoàng cũng thấy ngỡ ngàng. Sự cố chấp cậu dành cho Trung rốt cuộc là gì? Bên cạnh hắn từng đấy năm liệu có phải tình yêu không?
Nhưng cậu không nghĩ nữa, cậu bỏ lại quá khứ, yêu lấy người hiện tại, đem gã đặt trong lòng mình.
Lúc Hoàng bị bắt cóc, dù bị hành hạ dằn vặt nhưng mà lòng cậu rất trong sáng, tâm trạng cậu rất phức tạp. Một mặt mong người đến cứu mình chính là Văn Anh, một mặt lại muốn gã phải giữ lý trí.
Nhưng chuyện gì đến rồi cũng phải đến, khi chứng kiến khẩu súng chĩa vào người Văn Anh. Một người thường xuyên dùng khuôn mặt giả dối đối mặt cuộc sống ấy vậy mà khi đấy lại chẳng nguỵ trang nổi nữa.
Bản năng của cậu là che chở cho gã.
Lúc viên đạn bắn vào người, Hoàng dù đau đớn nhưng vẫn rất tỉnh táo, cậu biết rõ cuộc đời này cậu chỉ thiếu nợ có hai người, là em trai mình và Văn Anh...
Cậu biết cậu chết đi lại càng thiếu nợ họ, nhưng chẳng còn cách nào để bù đắp lại nữa rồi...
Nhìn khuôn mặt đầy đau khổ của Văn Anh, cậu chợt nghĩ ra hình như mình chưa bao giờ nói yêu anh.
Bây giờ nói có muộn quá không?
Cổ họng vương máu tanh ngọt, tay Hoàng bị Văn Anh giữ lấy thật chặt. Cậu cố dùng hết sức để nói câu cuối cùng.
"Em yêu anh, mong... mong anh quên em đi mà sống cho tốt..."
Người đàn ông bây giờ tràn ngập đau đớn, gã sững sờ nhìn cánh tay Hoàng dần trượt xuống. Gã kêu gào, gã hét lên phản đối, thế nhưng Hoàng chẳng còn nghe nổi nữa rồi.
Văn Anh về sau sống rất tốt, gã dành cả cuộc đời mình cho tổ quốc. Kẻ thù đã bị trả giá, cuộc đời gã sóng yên bể lặng. Nhưng tự thâm tâm gã biết mình chỉ đang tồn tại mà thôi.
Có một người đã mang theo tình yêu của gã đi mất rồi.
Trung lạnh lùng nhìn Hoàng, nói từng câu từng câu như đâm nát trái tim cậu.
"Tôi luôn coi cậu là bạn, và sau này cũng mãi mãi là bạn."
Là bạn ư, mười năm yêu đơn phương của Hoàng chỉ nhẹ nhàng gói gọn gọn trong hai từ tình bạn sao?
Hoàng nhận được cay đắng, cậu không cam chịu, cậu quyết tâm làm Trung chỉ được nhìn một mình mình, cố gắng nào rồi cũng được trả giá, rồi có ngày Trung sẽ yêu mình.
Ai ngờ sai lại càng sai.
Đến khi Trung nói thẳng thắn nói không có hứng thú với đàn ông, trái tim Hoàng như bị xé rách, cả người mất hết sức lực.
Chiều hôm nay không có hoàng hôn, một mình Hoàng đứng bên cạnh cột mốc nơi miền sơn cước xa xôi, nhìn về phía bầu trời u ám, cậu không biết lên lùi hay tiến.
Tiến về phía trước là biển rộng trời cao.
Lùi về phía sau là vực sâu vô tận...
Nhưng thật sự Hoàng không muốn tiến lên, cậu chỉ muốn có một chút hi vọng mong manh trong cuộc tình này.
Hoàng yêu Trung, coi Trung là tất cả. Nếu như chỉ có một phần trăm cơ hội có được hắn, cậu nguyện sẽ vì hắn mà trả giá hết thảy.
Nhưng người ta bảo yêu đơn phương là đau khổ nhất, cậu chẳng biết còn chống chọi được đến bao giờ.
Hoàng mượn rượu để quên nhưng càng quên càng nhớ.
Rồi đến lúc Hoàng tự biến mình thành con người vô liêm sỉ, bò lên giường của Trung, lúc ánh mắt xa lạ của hắn nhìn cậu, cậu cảm giác trong tim rét lạnh.
"Cút đi, đừng để tôi chán ghét cậu, nể tình chúng ta đã là bạn bè mười năm tôi sẽ coi như hôm nay không có gì. Nếu còn có lần sau, tôi sẽ báo lên trên."
Hoàng ngỡ ngàng nhìn Trung, hắn vẫn cứ đứng trên cao nhìn xuống như vậy, dù hắn luôn cười đùa nhưng thực ra trong trái tim đó là sự vô cảm có đúng không?
Lẽ ra cậu phải nhận ra từ lâu rồi mới phải.
"Nhưng em yêu anh... anh không thể cho em một cơ hội sao?"
"Không."
Hoàng nghe vậy nản lòng thoái chí, ôm trái tim đầm đìa máu tươi, trốn một chỗ ngồi khóc, không ngờ ngày hôm ấy cậu lại được an ủi, được tỏ tình.
Văn Anh khá bình thường, gã không có gì nổi trội so với những người khác trong sư đoàn. Khuôn mặt thật thà, ngũ quan cương nghị, chỉ có dáng người cao lớn làm ưu điểm.
Hoàng lúc này như lênh đênh trên biển, bắt được cái phao cứu mạng là Văn Anh, cậu bỗng chốc thấy gã thuận mắt hơn nhiều.
Cậu chứng kiến một người đàn ông có thể vì mình mà làm rất nhiều việc.
Mỗi lần ăn cơm, Văn Anh thường xuyên nhường thức ăn ngon cho Hoàng.
Nơi tắm rửa chật hẹp, Văn Anh cố kị tính hướng của hai người bèn dựng hẳn một nhà tắm lộ thiên rồi bê nước phục vụ tận nơi, Hoàng đi tắm còn mang theo cả sự ngỡ ngàng..
Có những lần cậu phải trực một mình, cũng là gã cầm theo vài bắp ngô nóng hổi đến rồi hứng gió cùng cậu.
Nhiều đêm, cả hai trốn ở trên gò núi, Văn Anh mượn được một cây đàn ghi ta trên đại đội hai, ngồi hát những bản tình ca cho Hoàng nghe.
Hoàng từ nhỏ đến lớn đều phải sống độc lập một mình, đâu có ai đem cậu đặt trong lòng bàn tay mà cưng chiều như vậy. Thời gian dần trôi, Hoàng cũng cảm động, cậu chưa quên được Trung nhưng vẫn không nhịn nổi mà tìm kiếm hơi ấm trên người Văn Anh.
Cho đến một ngày kia, năm mới đến, Hoàng xin phép được về nhà. Vốn dĩ nhà chỉ còn có hai anh em cùng nhau bước sang năm mới, không ngờ trước đêm giao thừa nhà cậu có tiếng gõ cửa.
Đêm cuối năm trời đầy sương giăng, nam nhân cao lớn khoác ba lô giản dị đứng bên ngoài, mũi đã đỏ ửng vì lạnh.
"Anh... anh đến đây làm gì?"
Văn Anh nhìn Hoàng trong bộ đồ ngủ ấm áp mà bật cười, tiến tới ôm cậu vào lòng.
"Anh bị đuổi ra khỏi nhà, em có chứa chấp anh không?"
Hoàng nghe thấy gã nói nửa thật nửa giả, nhưng cũng xúc động không thôi, hai người một Bắc một Trung, xa nhau vài trăm cây số, không ngờ gã lại chịu đến đây bồi mình.
Tất niên năm đó ba người cùng trải qua...
Hoàng siêu lòng, cuối cùng chấp nhận thử.
Mới đầu là thử, về sau là sa vào lúc nào không hay, đến mức Hoàng cũng thấy ngỡ ngàng. Sự cố chấp cậu dành cho Trung rốt cuộc là gì? Bên cạnh hắn từng đấy năm liệu có phải tình yêu không?
Nhưng cậu không nghĩ nữa, cậu bỏ lại quá khứ, yêu lấy người hiện tại, đem gã đặt trong lòng mình.
Lúc Hoàng bị bắt cóc, dù bị hành hạ dằn vặt nhưng mà lòng cậu rất trong sáng, tâm trạng cậu rất phức tạp. Một mặt mong người đến cứu mình chính là Văn Anh, một mặt lại muốn gã phải giữ lý trí.
Nhưng chuyện gì đến rồi cũng phải đến, khi chứng kiến khẩu súng chĩa vào người Văn Anh. Một người thường xuyên dùng khuôn mặt giả dối đối mặt cuộc sống ấy vậy mà khi đấy lại chẳng nguỵ trang nổi nữa.
Bản năng của cậu là che chở cho gã.
Lúc viên đạn bắn vào người, Hoàng dù đau đớn nhưng vẫn rất tỉnh táo, cậu biết rõ cuộc đời này cậu chỉ thiếu nợ có hai người, là em trai mình và Văn Anh...
Cậu biết cậu chết đi lại càng thiếu nợ họ, nhưng chẳng còn cách nào để bù đắp lại nữa rồi...
Nhìn khuôn mặt đầy đau khổ của Văn Anh, cậu chợt nghĩ ra hình như mình chưa bao giờ nói yêu anh.
Bây giờ nói có muộn quá không?
Cổ họng vương máu tanh ngọt, tay Hoàng bị Văn Anh giữ lấy thật chặt. Cậu cố dùng hết sức để nói câu cuối cùng.
"Em yêu anh, mong... mong anh quên em đi mà sống cho tốt..."
Người đàn ông bây giờ tràn ngập đau đớn, gã sững sờ nhìn cánh tay Hoàng dần trượt xuống. Gã kêu gào, gã hét lên phản đối, thế nhưng Hoàng chẳng còn nghe nổi nữa rồi.
Văn Anh về sau sống rất tốt, gã dành cả cuộc đời mình cho tổ quốc. Kẻ thù đã bị trả giá, cuộc đời gã sóng yên bể lặng. Nhưng tự thâm tâm gã biết mình chỉ đang tồn tại mà thôi.
Có một người đã mang theo tình yêu của gã đi mất rồi.
Bình luận facebook