Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 12: Chương 12
Tài xế quay đầu lại hỏi: “Lục tổng, đi đâu đây ạ?”
Lục Tây Lăng nhìn sang Hạ Úc Thanh, Hạ Úc Thanh cũng nhìn anh.
Anh cảm thấy buồn cười, “Chẳng phải cô nói muốn mời tôi ăn khuya à? Nhìn tôi làm gì?”
Hạ Úc Thanh ngẫm nghĩ, “Ăn đồ nướng không ạ?”
“Ngấy.”
“Cháo hầm?”
“…”
Hạ Úc Thanh lại trầm tư một lúc, “Hồi trước lúc cháu còn ở Thanh Mi Uyển có đi làm thêm ở gần đấy, chỗ đó có một con sông, trên bờ đê có một quán nhỏ bán sủi cảo chiên, nhưng không biết hôm nay có mở không.
Qua đó xem thế nào, nhân thể hóng gió luôn nhé?”
Cô nhìn Lục Tây Lăng.
Lục Tây Lăng “ừ” một tiếng, sao cũng được, “Cô chỉ đường cho tài xế đi.”
Mấy lần trước Hạ Úc Thanh luôn ngồi song song với Lục Tây Lăng trên ghế phó lái, nhưng giữa hai ghế có hộc đồ ngăn cách, thế nên vẫn cảm thấy mình và Lục Tây Lăng ở hai không gian khác nhau.
Giờ ngồi chung ở ghế sau, cảm giác khác hoàn toàn.
Lục Tây Lăng dựa vào ghế, vẻ mặt u tối, không giống dáng vẻ nghiêm nghị bình thường, mà cảm giác tồn tại tăng gấp đôi.
Bỗng dưng cô cảm thấy rất căng thẳng, hơi thở cũng khẽ hẳn đi… Trong không khí đều là mùi hương trên người anh.
Lục Tây Lăng nhắm mắt, trông có vẻ như không muốn nói chuyện.
Hạ Úc Thanh cũng không lên tiếng.
Cô hơi ngả người ra phía sau, hai tay buông xuống, đặt hai bên sườn.
Ngón tay bỗng chạm phải thứ gì đó, cô cúi đầu nhìn.
Là chiếc áo măng-tô màu nâu nhạt Lục Tây Lăng đặt ở giữa, chất dạ lông cừu rất mềm mại.
Cô thu tay đặt lên đùi, ngón tay hơi cuộn lại, chút xúc cảm kia dường như vẫn còn bám trên đầu ngón tay.
Con đê cách đó rất gần, chỉ một lát là đã đến nơi.
Tài xế tìm một chỗ trống để đỗ xe.
Hạ Úc Thanh nhắc, “Đến rồi ạ.”
Lục Tây Lăng mở mắt ra, tiện tay vớ lấy chiếc áo măng-tô.
Xuống xe, Lục Tây Lăng khoác áo, lại ngẩng đầu liếc nhìn Hạ Úc Thanh.
Trên người cô mặc một chiếc áo phao đen, trên cổ quấn chiếc khăn màu xám Lục Sênh tặng dạo trước, thoạt nhìn có vẻ khá ấm áp.
Hạ Úc Thanh đi trước nhìn ngó xung quanh.
Hồi cô đến là mùa hè, buổi tối hay có người đi bộ tập thể dục, bên đường có người trải sạp bán quần áo, dán màn hình điện thoại, bán cơm rang, mì xào… Giờ đã muộn, lại vào ngày trời lạnh, trên đê chẳng có ai cả, càng đừng nói đến quán sủi cảo chiên nào hết.
Lục Tây Lăng nhìn về phía cô, dường như muốn đợi xem cô giải quyết thế nào.
Hạ Úc Thanh sờ mũi, kiên trì hỏi: “…Hay là đổi chỗ khác ạ?”
Lục Tây Lăng nhíu mày, “Khuya khoắt rồi còn dắt người ta đi chơi à?”
“Cháu xin lỗi!”, Hạ Úc Thanh có thể nhìn ra, kỳ thật Lục Tây Lăng không hề giận.
Lục Tây Lăng lấy bao thuốc trong túi ra, đi về phía đường để lên đê.
Đã đến đây rồi, hóng gió một lúc rồi tính sau.
Hạ Úc Thanh đi theo.
Lục Tây Lăng hơi khom lưng, chống hai cánh tay lên lan can, rít một hơi thuốc, rồi nặng nề thở ra một hơi.
Mặt sông tối tăm, xung quanh yên tĩnh.
Hạ Úc Thanh cũng chống hai tay lên lan can, nghiêng đầu nhìn Lục Tây Lăng.
Bóng đêm vây lấy một bóng dáng trầm mặc, chỉ có chút chấm sáng từ đốm lửa lúc rực lúc tắt giữa hai đầu ngón tay.
Cô vẫn luôn cảm thấy, trên người Lục Tây Lăng có một sự cô độc.
Nhất là vào giờ phút này.
…
Tối nay, Lục Tây Lăng gặp “chú Trần”.
Chú Trần tên Trần Hựu Bình, là con trai một người bạn của ông nội Lục, cũng là người bạn cùng lớn lên với bố Lục – Lục Hiệt Sinh.
Hồi đó, Lục Hiệt Sinh cương quyết chọn học địa chất, không hề có hứng thú với chuyện kinh doanh.
Còn Trần Hựu Bình thi trượt Đại học, muốn tìm việc gì đó để làm, liền nhờ quan hệ của bố mẹ mà vào công ty nhà họ Lục.
Ông ta có một cái đầu linh hoạt, có khả năng chịu khổ, lại thêm quan hệ cá nhân với nhà họ Lục, rèn luyện vài năm, có rất nhiều chuyện ông Lục đã dần buông tay để cho ông ta làm thay.
Trần Hựu Bình dần có một chỗ đứng vững chắc trong công ty, sau mười hai mươi năm công ty bấp bênh lên xuống, ông ta vẫn là trợ tá đắc lực cho ông Lục.
Đợi đến khi ông Lục cao tuổi, khả năng phán đoán và năng lực điều hành giảm xuống, ở rất nhiều chuyện cần ra quyết sách, thực tế vẫn là do Trần Hựu Bình chỉ đạo.
Trần Hựu Bình là một trợ tá giỏi, nhưng để làm chủ thì vẫn thiếu một chút năng lực và hạn chế về tầm nhìn.
Những mảng nghiệp vụ mới rắc rối, cồng kềnh mà thiếu hiệu quả của công ty, đến một nửa là nhờ vào “công lao” của Trần Hựu Bình.
Nếu công ty có thể phát triển rực rỡ dưới tay Trần Hựu Bình, thì ông Lục đã thoải mái nhường vị trí cho nhân tài rồi.
Nhưng công ty là tâm huyết do ông Lục gây dựng lên từ hai bàn tay trắng, nền tảng sản xuất ban đầu là ống tiêm rất hao nguyên liệu, lại ít lợi nhuận, sau này vì kế sinh tồn nên ông quyết được ăn cả ngã về không, bỏ ra tám mươi phần trăm lợi nhuận để đầu tư vào nghiên cứu, cho tới khi sáng chế thành công thiết bị can thiệp tim mạch độc quyền, mới chính thức có một chỗ đứng vững chắc trong giới.
Mắt thấy tâm huyết của mình có nguy cơ sụp đổ, mà mình thì lại có lòng nhưng không còn sức, ông Lục bắt đầu cật lực bồi dưỡng Lục Tây Lăng.
Sau khi Lục Tây Lăng vào công ty, khí thế như nghé con không sợ hổ già, ngoài cắt giảm biên chế, còn điều chỉnh lại thế lực từ mấy nhân viên kỳ cựu dưới trướng Trần Hựu Bình.
Đương nhiên Trần Hựu Bình không phục.
Ông Lục thì đành thôi, nhưng Lục Tây Lăng là một thằng nhãi ranh hỉ mũi còn chưa sạch.
Bởi thế, trong suốt quá trình, ông ta luôn ngầm ngáng chân Lục Tây Lăng, lấy thân phận trưởng bối và kinh nghiệm làm việc để nhiều lần chèn ép.
Lục Tây Lăng chịu lực cản quá mạnh, sau khi xử lý vài nhân vật không thể không chỉnh đốn thì đã tạm dừng tay.
Hai năm nay, Lục Tây Lăng từ từ hành động, ra tay bí mật, mới dần tước đi quyền lực của Trần Hựu Bình.
Vốn nghĩ nếu như Trần Hựu Bình thu ý đồ lại, anh cũng không phải là không thể buông tha, dù sao ngoài công việc thì hai nhà vẫn còn giữ quan hệ, thậm chí anh còn tôn trọng gọi ông ta một tiếng “chú Trần”.
Có điều, hơn nửa năm nay, chắc hẳn Trần Hựu Bình cảm giác được quyền lực của mình đã không còn, nên bắt đầu phản công, ra đòn trả thù.
Ông nội Lục gọi điện cho Trần Hựu Bình, nói Lục Tây Lăng muốn mời ông ta ăn cơm.
Trần Hữu Bình biết đây là “Hồng Môn Yến”, mà ông Lục lại đồng ý, nên trực tiếp cáo bệnh, cũng chẳng đến công ty, chỉ ở nhà, đóng cửa từ chối tiếp khách.
Lục Tây Lăng cũng không thúc giục… Con gái Trần Hựu Bình chọn ngày 16 tháng Một để đính hôn, anh không tin đến lúc đó ông ta lại không xuất hiện.
Hôm nay, Lục Tây Lăng mang quà đến chúc mừng.
Lễ đính hôn kết thúc, Lục Tây Lăng đuổi kịp Trần Hựu Bình, cản ông ta lại trước khi ông ta định lên xe rời đi.
Lục Tây Lăng chống một tay lên cửa xe, như cười như không rồi bảo, đã lâu không tâm sự với chú Trần, vừa hay tiện đường, chi bằng đi cùng một đoạn, tâm sự một lúc.
Vốn đã có chuẩn bị trước, dọc đường, Lục Tây Lăng vạch rõ từng tội trạng của Trần Hựu Bình: Cố ý kéo dài quy trình phê duyệt, tiết lộ giá quy định của sản phẩm, xúi giục bộ phận nghiên cứu giấu báo cáo kết quả…
Tất cả những chuyện này, không chỉ để gây phiền toái cho anh, mà nguyên nhân căn bản là, Trần Hựu Bình định sang công ty đối thủ.
Phá rối dự án hợp tác, mớm cho công ty đối thủ mua chuộc hàng loạt nhân viên thu mua của bệnh viện, chính là món quà ra mắt đầu tiên của ông ta.
Mà món quà thứ hai chính là kế hoạch dẫn theo nòng cốt của bộ phận nghiên cứu, giấu thành quả nghiên cứu, thành lập nên một nhóm khác.
Lục Tây Lăng hỏi Trần Hựu Bình, công ty có một nửa tâm huyết của chú Trần, hà cớ gì phải phá hủy nó mới hả dạ?
Trần Hựu Bình cười lạnh, tâm huyết thì cũng chẳng qua chỉ là thay họ Lục các người thêu hoa dệt gấm.
Lục Tây Lăng và ông nội từng đạt được quan điểm chung, nếu Trần Hựu Bình đồng ý tiếp tục làm trợ tá, hoặc lui về tuyến hai, tất nhiên nhà họ Lục sẽ không để người có công chịu thiệt một đồng nào.
Nhưng hiển nhiên chỉ có Lục Tây Lăng đơn phương muốn thế.
Thực quyền là thứ khiến người ta ham mê hơn nhiều.
Lục Tây Lăng nói, nếu sức khỏe chú Trần không tốt, chi bằng về nghỉ hưu đi, chỉ cần chú Trần đồng ý, tất cả tài liệu và chứng cứ sẽ chỉ đến chỗ tôi mà thôi.
Ý nằm ngay ngoài lời nói, nếu ông ta không đồng ý, Lục Tây Lăng sẽ lấy tội tiết lộ bí mật công ty để báo cảnh sát, cho cơ quan điều tra vào cuộc.
Trần Hựu Bình vẫn ôm tâm lý may mắn ở chỗ, ông ta không tin Lục Tây Lăng có thể tóm được bằng chứng chính xác.
Mà kể cả có bằng chứng, Lục Tây Lăng cũng chưa chắc đã dám báo cảnh sát, ông ta ở nhà họ Lục bao năm, nắm giữ nhiều bí mật kinh doanh như vậy, một khi Lục Tây Lăng dám động vào ông ta, ông ta cũng dám chết chung luôn.
Chẳng ngờ, Lục Tây Lăng thật sự có quyết tâm giải quyết một cách triệt để.
Trần Hựu Bình không nghĩ Lục Tây Lăng chỉ giễu võ giương oai… Anh thật sự có thể đóng vai ác đến tận cùng, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến ông Lục dám để anh tiếp quản công ty từ khi còn rất trẻ.
Trần Hựu Bình phòng bị nhiều ngày, vậy mà lại kiếm củi ba năm thiêu đốt một giờ, tuy bắt đầu từ con số không là điều không thể, nhưng mấy năm nay khiến Lục Tây Lăng chẳng dễ chịu gì, cũng coi như ông ta không thua tơi tả.
Cuối cùng, Trần Hựu Bình nói: “Tây Lăng, tôi nói điều này, có lẽ là cậu không thích nghe.
Hồi xưa ông cậu cũng sát phạt quyết đoán như cậu, khiến đối thủ cạnh tranh phá sản, làm người ta phải nhảy lầu tự tử.
Ông nội cậu luôn bảo thương trường như chiến trường, thắng làm vua thua làm giặc, nhưng cậu đoán xem ông ấy có tin vào chuyện báo ứng không?”
Sắc mặt Lục Tây Lăng thoáng tối lại.
Ông nội đã lớn tuổi, dần mất đi khả năng kiểm soát cả về thân thể, tinh thần và ý chí, tự nhiên lại tin vào mấy lời mê tín.
Kẻ địch có thể đâm vào điểm yếu ớt nhất trên cạnh sườn mình, chỉ có thể là người hiểu rõ mình nhất.
Trần Hựu Bình cười bảo: “Tôi nghe nói, lúc bố cậu xảy ra chuyện, mẹ cậu tự tử, ông nội cậu đã tìm thầy tính thử, kêu là nhân quả báo ứng sẽ áp lên con cái.
Cậu thúc ép cho công thần về vườn, khiến mấy trăm người thất nghiệp, nửa đêm tỉnh mộng, cậu có từng sợ không?”
Trong lòng Lục Tây Lăng rất khó chịu, nhưng cũng chẳng phải vì chuyện nhân quả báo ứng này.
Anh luôn xem thường mấy thứ tâm linh quỷ quái ấy.
Anh biết chuyện mình làm là hoàn toàn đúng đắn, nếu hiện giờ không cải cách, sau nay công ty đóng cửa, sẽ càng nhiều người bị thất nghiệp hơn.
Anh không phải là nhà từ thiện, mà là thương nhân, anh có dã tâm lớn, muốn lãnh đạo công ty góp thêm một viên gạch vào sự tiến bộ của nền y học hiện đại.
Nếu thật sự muốn nói đến nhân quả, các sản phẩm do SE Medical nghiên cứu ra đã cứu sống tính mạng của bao nhiêu người, những việc phúc đức ấy chẳng lẽ không đủ để lấy công chuộc tội?
Mà Lục Tây Lăng khó chịu ở chỗ, Trần Hựu Bình nhắc đến bố mẹ anh.
Lục Hiệt Sinh đột ngột qua đời do gặp phải lũ ống trong khi đang trên đường trở về từ vùng thăm dò địa chất.
Nửa năm sau, Lăng Tuyết Mai lao đầu xuống hồ tự tử.
Người đầu tiên được gọi đến nhận tử thi, chính là Lục Tây Lăng.
Anh không bao giờ quên được cái ngày hôm ấy.
…
Lúc này, Lục Tây Lăng quay đầu.
Hạ Úc Thanh đang nhìn anh, trong ánh mắt thuần khiết có chút vẻ lo lắng mơ hồ.
Lục Tây Lăng nhìn cô chằm chằm một lúc rồi chợt hỏi: “Ai đặt tên cho cô?”
“Bố mẹ cháu cùng đặt.
Vốn dĩ định gọi là Hạ Dục Thanh, Dục trong giáo dục, “Quả hành dục đức, lương ngôn lữ hòa”…, tự bối[1] của cháu là chữ Dục.
Mẹ cháu kêu không đẹp, nghe rất quê mùa, bây giờ còn ai đặt tên mà chọn theo thứ bậc nữa, nên đổi thành Úc, với ý nghĩa là “cây mạ xanh mọc giữa ngày hè”!”
[1] Tên thế hệ, việc đặt tên thế hệ được quy định bởi một bài thơ gọi là “ban thứ liên”, mỗi gia tộc có một bài thơ riêng.
Một bài thơ như vậy có thể dài từ 12 chữ đến hàng trăm chữ.
Các chữ kế tiếp nhau sẽ trở thành tên thế hệ cho các thế hệ kế tiếp nhau.
“…Cây mạ thì không quê mùa?”
“Cũng hơi hơi nhỉ!”, Hạ Úc Thanh nói tiếp luôn, “Nhưng mà mạ hay lúa cũng tốt mà, cháu thích nhất là được ăn gạo mới thu hoạch mỗi năm!”
Lục Tây Lăng lặng lẽ nhếch khóe miệng.
“Chú Lục, còn chú? Tên chú có liên quan gì đến khe Tây Lăng không?”, câu này, ngay lần đầu tiên gặp Lục Tây Lăng, Hạ Úc Thanh đã muốn hỏi rồi.
Nhưng cảm thấy quá đường đột, mà lại mãi chẳng có cơ hội lên tiếng.
“Có.”, Lục Tây Lăng nhìn về phía lòng sông u tối.
Lúc Lăng Tuyết Mai mang thai lần đầu, bà đang theo Lục Hiệt Sinh đến sống tại khu phía tây khe Tây Lăng, trong thời gian khảo sát địa chất để làm công trình cầu đường hầm.
Chính vì thế, Lục Hiệt Sinh muốn đặt cho đứa con đầu cái tên “Tây Lăng”.
Hạ Úc Thanh nhìn Lục Tây Lăng, “Hồi cấp Ba, lúc giở tập bản đồ, cháu có một phát hiện.”
“Sao?”
Hạ Úc Thanh lấy điện thoại ra, mở app bản đồ, nhập địa chỉ ở quê.
Cô nhích lại gần Lục Tây Lăng một bước, phóng to bản đồ, chỉ cho anh xem, “Đây là huyện Lộc Sơn quê cháu, còn đây…”
Cô chậm rãi kéo bản đồ.
Lấy huyện Lộc Sơn làm điểm xuất phát, theo hướng đông nam, vượt qua mấy ngọn núi là tới khe Tây Lăng.
Trên bản đồ, hai nơi là hai điểm rất gần nhau.
Hạ Úc Thanh không cách nào hình dung nổi tâm trạng kích động của mình vào buổi tự học tối hôm ấy, khi cô cầm bút chì khoanh tròn lấy hai địa điểm này.
Trong thôn có một con rạch nhỏ, chảy thẳng tới thị trấn.
Nghe nói, con rạch kia mở rộng, vượt núi lách đồi, uốn lượn quanh co, cuối cùng từ khe Tây Lăng hòa vào dòng Trường Giang.
Trong quãng thời gian đau khổ nhất, tăm tối nhất của cuộc đời, cô thường nghĩ mình chính là một bọt nước tầm thường nhất trong con rạch nhỏ ấy, không ngại cực khổ, vượt mọi khúc khuỷu gập ghềnh, rồi cuối cùng sẽ ra được đại dương mênh mông.
Không nghe thấy Lục Tây Lăng lên tiếng.
Hạ Úc Thanh vội vàng ấn nút khóa màn hình điện thoại, nhích sang bên cạnh kéo giãn khoảng cách, khoanh hai tay trên lan can, tì cằm lên, ngại không dám nói nữa.
Nào ngờ, Lục Tây Lăng chợt cười khẽ một tiếng rồi bảo: “Gần thật.”
Làn gió thổi từ mặt sông tới rất lạnh, nhưng Hạ Úc Thanh lại chẳng thấy lạnh, mà thậm chí còn cảm thấy làn da trên mặt dần nóng lên.
Cô chẳng biết là vì điều gì, có lẽ là bởi tiếng cười của Lục Tây Lăng.
Trong ấn tượng, cô chưa từng nghe thấy anh cười, cũng không thể tưởng tượng ra, lúc anh cười lên lại như thế.
…Cô có chút bí từ, chẳng biết hình dung ra sao cho chuẩn xác.
Có lẽ giống như ngọn núi băng quanh năm không tan, rồi vào một ngày, giữa đám mây bay ngang qua có một tia nắng vàng, rọi xuống đỉnh núi lạnh giá ấy.
Tuy chẳng nhắc một chữ nào về chuyện của Trần Hựu Bình, nhưng Lục Tây Lăng lại cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Ở cạnh Hạ Úc Thanh tốt ở chỗ đó.
Anh quản lý một công ty lớn, bề bộn bao việc; Về đến nhà, ông nội thì hỏi về tương lai của công ty, bà nội thì thúc giục chuyện kết hôn, còn Lục Sênh thì chỉ biết chìa tay xin tiền.
Tuy rằng sau khi bố mẹ qua đời, thân là con cả, bao bọc người nhà là việc không thoái thác được, nhưng thỉnh thoảng, cũng không khỏi cảm thấy ngột ngạt bức bối.
Hạ Úc Thanh lại chẳng có yêu cầu gì với anh.
Anh tiện tay đưa cho cô một chiếc máy ảnh đã qua sử dụng, cô vẫn có thể vui sướng vô cùng.
Sau khi gặp Trần Hựu Bình, anh đến quán bar uống rượu một mình, càng uống càng phiền muộn.
Đây cũng là nguyên nhân khiến anh đêm hôm khuya khoắt còn đi một đoạn đường xa để đến đây ăn khuya… Tuy rằng chẳng ăn được gì, chỉ hít được đầy căng một bụng gió lạnh.
Lục Tây Lăng nâng cổ tay nhìn đồng hồ, anh nhớ mang máng, Hạ Úc Thanh từng bảo ký túc xá sẽ đóng cửa lúc 11 giờ.
“Lạnh không?”
Hạ Úc Thanh lắc đầu, “Không lạnh ạ.”
“Không còn sớm nữa.
Cô về ký túc xá, hay là…”
“Chú Lục, chú đói không?”, Hạ Úc Thanh vẫn áy náy chuyện mình khiến người ta đến đây một chuyến vô ích.
“Sao?”
“Cháu biết nấu mì!”, Hạ Úc Thanh nói xong liền nhận ra đây lại chẳng phải kĩ năng gì đặc biệt, bèn nhỏ giọng, “…Chú muốn ăn không?”
Lục Tây Lăng nhìn cô một lát, “Đi thôi.”.
Lục Tây Lăng nhìn sang Hạ Úc Thanh, Hạ Úc Thanh cũng nhìn anh.
Anh cảm thấy buồn cười, “Chẳng phải cô nói muốn mời tôi ăn khuya à? Nhìn tôi làm gì?”
Hạ Úc Thanh ngẫm nghĩ, “Ăn đồ nướng không ạ?”
“Ngấy.”
“Cháo hầm?”
“…”
Hạ Úc Thanh lại trầm tư một lúc, “Hồi trước lúc cháu còn ở Thanh Mi Uyển có đi làm thêm ở gần đấy, chỗ đó có một con sông, trên bờ đê có một quán nhỏ bán sủi cảo chiên, nhưng không biết hôm nay có mở không.
Qua đó xem thế nào, nhân thể hóng gió luôn nhé?”
Cô nhìn Lục Tây Lăng.
Lục Tây Lăng “ừ” một tiếng, sao cũng được, “Cô chỉ đường cho tài xế đi.”
Mấy lần trước Hạ Úc Thanh luôn ngồi song song với Lục Tây Lăng trên ghế phó lái, nhưng giữa hai ghế có hộc đồ ngăn cách, thế nên vẫn cảm thấy mình và Lục Tây Lăng ở hai không gian khác nhau.
Giờ ngồi chung ở ghế sau, cảm giác khác hoàn toàn.
Lục Tây Lăng dựa vào ghế, vẻ mặt u tối, không giống dáng vẻ nghiêm nghị bình thường, mà cảm giác tồn tại tăng gấp đôi.
Bỗng dưng cô cảm thấy rất căng thẳng, hơi thở cũng khẽ hẳn đi… Trong không khí đều là mùi hương trên người anh.
Lục Tây Lăng nhắm mắt, trông có vẻ như không muốn nói chuyện.
Hạ Úc Thanh cũng không lên tiếng.
Cô hơi ngả người ra phía sau, hai tay buông xuống, đặt hai bên sườn.
Ngón tay bỗng chạm phải thứ gì đó, cô cúi đầu nhìn.
Là chiếc áo măng-tô màu nâu nhạt Lục Tây Lăng đặt ở giữa, chất dạ lông cừu rất mềm mại.
Cô thu tay đặt lên đùi, ngón tay hơi cuộn lại, chút xúc cảm kia dường như vẫn còn bám trên đầu ngón tay.
Con đê cách đó rất gần, chỉ một lát là đã đến nơi.
Tài xế tìm một chỗ trống để đỗ xe.
Hạ Úc Thanh nhắc, “Đến rồi ạ.”
Lục Tây Lăng mở mắt ra, tiện tay vớ lấy chiếc áo măng-tô.
Xuống xe, Lục Tây Lăng khoác áo, lại ngẩng đầu liếc nhìn Hạ Úc Thanh.
Trên người cô mặc một chiếc áo phao đen, trên cổ quấn chiếc khăn màu xám Lục Sênh tặng dạo trước, thoạt nhìn có vẻ khá ấm áp.
Hạ Úc Thanh đi trước nhìn ngó xung quanh.
Hồi cô đến là mùa hè, buổi tối hay có người đi bộ tập thể dục, bên đường có người trải sạp bán quần áo, dán màn hình điện thoại, bán cơm rang, mì xào… Giờ đã muộn, lại vào ngày trời lạnh, trên đê chẳng có ai cả, càng đừng nói đến quán sủi cảo chiên nào hết.
Lục Tây Lăng nhìn về phía cô, dường như muốn đợi xem cô giải quyết thế nào.
Hạ Úc Thanh sờ mũi, kiên trì hỏi: “…Hay là đổi chỗ khác ạ?”
Lục Tây Lăng nhíu mày, “Khuya khoắt rồi còn dắt người ta đi chơi à?”
“Cháu xin lỗi!”, Hạ Úc Thanh có thể nhìn ra, kỳ thật Lục Tây Lăng không hề giận.
Lục Tây Lăng lấy bao thuốc trong túi ra, đi về phía đường để lên đê.
Đã đến đây rồi, hóng gió một lúc rồi tính sau.
Hạ Úc Thanh đi theo.
Lục Tây Lăng hơi khom lưng, chống hai cánh tay lên lan can, rít một hơi thuốc, rồi nặng nề thở ra một hơi.
Mặt sông tối tăm, xung quanh yên tĩnh.
Hạ Úc Thanh cũng chống hai tay lên lan can, nghiêng đầu nhìn Lục Tây Lăng.
Bóng đêm vây lấy một bóng dáng trầm mặc, chỉ có chút chấm sáng từ đốm lửa lúc rực lúc tắt giữa hai đầu ngón tay.
Cô vẫn luôn cảm thấy, trên người Lục Tây Lăng có một sự cô độc.
Nhất là vào giờ phút này.
…
Tối nay, Lục Tây Lăng gặp “chú Trần”.
Chú Trần tên Trần Hựu Bình, là con trai một người bạn của ông nội Lục, cũng là người bạn cùng lớn lên với bố Lục – Lục Hiệt Sinh.
Hồi đó, Lục Hiệt Sinh cương quyết chọn học địa chất, không hề có hứng thú với chuyện kinh doanh.
Còn Trần Hựu Bình thi trượt Đại học, muốn tìm việc gì đó để làm, liền nhờ quan hệ của bố mẹ mà vào công ty nhà họ Lục.
Ông ta có một cái đầu linh hoạt, có khả năng chịu khổ, lại thêm quan hệ cá nhân với nhà họ Lục, rèn luyện vài năm, có rất nhiều chuyện ông Lục đã dần buông tay để cho ông ta làm thay.
Trần Hựu Bình dần có một chỗ đứng vững chắc trong công ty, sau mười hai mươi năm công ty bấp bênh lên xuống, ông ta vẫn là trợ tá đắc lực cho ông Lục.
Đợi đến khi ông Lục cao tuổi, khả năng phán đoán và năng lực điều hành giảm xuống, ở rất nhiều chuyện cần ra quyết sách, thực tế vẫn là do Trần Hựu Bình chỉ đạo.
Trần Hựu Bình là một trợ tá giỏi, nhưng để làm chủ thì vẫn thiếu một chút năng lực và hạn chế về tầm nhìn.
Những mảng nghiệp vụ mới rắc rối, cồng kềnh mà thiếu hiệu quả của công ty, đến một nửa là nhờ vào “công lao” của Trần Hựu Bình.
Nếu công ty có thể phát triển rực rỡ dưới tay Trần Hựu Bình, thì ông Lục đã thoải mái nhường vị trí cho nhân tài rồi.
Nhưng công ty là tâm huyết do ông Lục gây dựng lên từ hai bàn tay trắng, nền tảng sản xuất ban đầu là ống tiêm rất hao nguyên liệu, lại ít lợi nhuận, sau này vì kế sinh tồn nên ông quyết được ăn cả ngã về không, bỏ ra tám mươi phần trăm lợi nhuận để đầu tư vào nghiên cứu, cho tới khi sáng chế thành công thiết bị can thiệp tim mạch độc quyền, mới chính thức có một chỗ đứng vững chắc trong giới.
Mắt thấy tâm huyết của mình có nguy cơ sụp đổ, mà mình thì lại có lòng nhưng không còn sức, ông Lục bắt đầu cật lực bồi dưỡng Lục Tây Lăng.
Sau khi Lục Tây Lăng vào công ty, khí thế như nghé con không sợ hổ già, ngoài cắt giảm biên chế, còn điều chỉnh lại thế lực từ mấy nhân viên kỳ cựu dưới trướng Trần Hựu Bình.
Đương nhiên Trần Hựu Bình không phục.
Ông Lục thì đành thôi, nhưng Lục Tây Lăng là một thằng nhãi ranh hỉ mũi còn chưa sạch.
Bởi thế, trong suốt quá trình, ông ta luôn ngầm ngáng chân Lục Tây Lăng, lấy thân phận trưởng bối và kinh nghiệm làm việc để nhiều lần chèn ép.
Lục Tây Lăng chịu lực cản quá mạnh, sau khi xử lý vài nhân vật không thể không chỉnh đốn thì đã tạm dừng tay.
Hai năm nay, Lục Tây Lăng từ từ hành động, ra tay bí mật, mới dần tước đi quyền lực của Trần Hựu Bình.
Vốn nghĩ nếu như Trần Hựu Bình thu ý đồ lại, anh cũng không phải là không thể buông tha, dù sao ngoài công việc thì hai nhà vẫn còn giữ quan hệ, thậm chí anh còn tôn trọng gọi ông ta một tiếng “chú Trần”.
Có điều, hơn nửa năm nay, chắc hẳn Trần Hựu Bình cảm giác được quyền lực của mình đã không còn, nên bắt đầu phản công, ra đòn trả thù.
Ông nội Lục gọi điện cho Trần Hựu Bình, nói Lục Tây Lăng muốn mời ông ta ăn cơm.
Trần Hữu Bình biết đây là “Hồng Môn Yến”, mà ông Lục lại đồng ý, nên trực tiếp cáo bệnh, cũng chẳng đến công ty, chỉ ở nhà, đóng cửa từ chối tiếp khách.
Lục Tây Lăng cũng không thúc giục… Con gái Trần Hựu Bình chọn ngày 16 tháng Một để đính hôn, anh không tin đến lúc đó ông ta lại không xuất hiện.
Hôm nay, Lục Tây Lăng mang quà đến chúc mừng.
Lễ đính hôn kết thúc, Lục Tây Lăng đuổi kịp Trần Hựu Bình, cản ông ta lại trước khi ông ta định lên xe rời đi.
Lục Tây Lăng chống một tay lên cửa xe, như cười như không rồi bảo, đã lâu không tâm sự với chú Trần, vừa hay tiện đường, chi bằng đi cùng một đoạn, tâm sự một lúc.
Vốn đã có chuẩn bị trước, dọc đường, Lục Tây Lăng vạch rõ từng tội trạng của Trần Hựu Bình: Cố ý kéo dài quy trình phê duyệt, tiết lộ giá quy định của sản phẩm, xúi giục bộ phận nghiên cứu giấu báo cáo kết quả…
Tất cả những chuyện này, không chỉ để gây phiền toái cho anh, mà nguyên nhân căn bản là, Trần Hựu Bình định sang công ty đối thủ.
Phá rối dự án hợp tác, mớm cho công ty đối thủ mua chuộc hàng loạt nhân viên thu mua của bệnh viện, chính là món quà ra mắt đầu tiên của ông ta.
Mà món quà thứ hai chính là kế hoạch dẫn theo nòng cốt của bộ phận nghiên cứu, giấu thành quả nghiên cứu, thành lập nên một nhóm khác.
Lục Tây Lăng hỏi Trần Hựu Bình, công ty có một nửa tâm huyết của chú Trần, hà cớ gì phải phá hủy nó mới hả dạ?
Trần Hựu Bình cười lạnh, tâm huyết thì cũng chẳng qua chỉ là thay họ Lục các người thêu hoa dệt gấm.
Lục Tây Lăng và ông nội từng đạt được quan điểm chung, nếu Trần Hựu Bình đồng ý tiếp tục làm trợ tá, hoặc lui về tuyến hai, tất nhiên nhà họ Lục sẽ không để người có công chịu thiệt một đồng nào.
Nhưng hiển nhiên chỉ có Lục Tây Lăng đơn phương muốn thế.
Thực quyền là thứ khiến người ta ham mê hơn nhiều.
Lục Tây Lăng nói, nếu sức khỏe chú Trần không tốt, chi bằng về nghỉ hưu đi, chỉ cần chú Trần đồng ý, tất cả tài liệu và chứng cứ sẽ chỉ đến chỗ tôi mà thôi.
Ý nằm ngay ngoài lời nói, nếu ông ta không đồng ý, Lục Tây Lăng sẽ lấy tội tiết lộ bí mật công ty để báo cảnh sát, cho cơ quan điều tra vào cuộc.
Trần Hựu Bình vẫn ôm tâm lý may mắn ở chỗ, ông ta không tin Lục Tây Lăng có thể tóm được bằng chứng chính xác.
Mà kể cả có bằng chứng, Lục Tây Lăng cũng chưa chắc đã dám báo cảnh sát, ông ta ở nhà họ Lục bao năm, nắm giữ nhiều bí mật kinh doanh như vậy, một khi Lục Tây Lăng dám động vào ông ta, ông ta cũng dám chết chung luôn.
Chẳng ngờ, Lục Tây Lăng thật sự có quyết tâm giải quyết một cách triệt để.
Trần Hựu Bình không nghĩ Lục Tây Lăng chỉ giễu võ giương oai… Anh thật sự có thể đóng vai ác đến tận cùng, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến ông Lục dám để anh tiếp quản công ty từ khi còn rất trẻ.
Trần Hựu Bình phòng bị nhiều ngày, vậy mà lại kiếm củi ba năm thiêu đốt một giờ, tuy bắt đầu từ con số không là điều không thể, nhưng mấy năm nay khiến Lục Tây Lăng chẳng dễ chịu gì, cũng coi như ông ta không thua tơi tả.
Cuối cùng, Trần Hựu Bình nói: “Tây Lăng, tôi nói điều này, có lẽ là cậu không thích nghe.
Hồi xưa ông cậu cũng sát phạt quyết đoán như cậu, khiến đối thủ cạnh tranh phá sản, làm người ta phải nhảy lầu tự tử.
Ông nội cậu luôn bảo thương trường như chiến trường, thắng làm vua thua làm giặc, nhưng cậu đoán xem ông ấy có tin vào chuyện báo ứng không?”
Sắc mặt Lục Tây Lăng thoáng tối lại.
Ông nội đã lớn tuổi, dần mất đi khả năng kiểm soát cả về thân thể, tinh thần và ý chí, tự nhiên lại tin vào mấy lời mê tín.
Kẻ địch có thể đâm vào điểm yếu ớt nhất trên cạnh sườn mình, chỉ có thể là người hiểu rõ mình nhất.
Trần Hựu Bình cười bảo: “Tôi nghe nói, lúc bố cậu xảy ra chuyện, mẹ cậu tự tử, ông nội cậu đã tìm thầy tính thử, kêu là nhân quả báo ứng sẽ áp lên con cái.
Cậu thúc ép cho công thần về vườn, khiến mấy trăm người thất nghiệp, nửa đêm tỉnh mộng, cậu có từng sợ không?”
Trong lòng Lục Tây Lăng rất khó chịu, nhưng cũng chẳng phải vì chuyện nhân quả báo ứng này.
Anh luôn xem thường mấy thứ tâm linh quỷ quái ấy.
Anh biết chuyện mình làm là hoàn toàn đúng đắn, nếu hiện giờ không cải cách, sau nay công ty đóng cửa, sẽ càng nhiều người bị thất nghiệp hơn.
Anh không phải là nhà từ thiện, mà là thương nhân, anh có dã tâm lớn, muốn lãnh đạo công ty góp thêm một viên gạch vào sự tiến bộ của nền y học hiện đại.
Nếu thật sự muốn nói đến nhân quả, các sản phẩm do SE Medical nghiên cứu ra đã cứu sống tính mạng của bao nhiêu người, những việc phúc đức ấy chẳng lẽ không đủ để lấy công chuộc tội?
Mà Lục Tây Lăng khó chịu ở chỗ, Trần Hựu Bình nhắc đến bố mẹ anh.
Lục Hiệt Sinh đột ngột qua đời do gặp phải lũ ống trong khi đang trên đường trở về từ vùng thăm dò địa chất.
Nửa năm sau, Lăng Tuyết Mai lao đầu xuống hồ tự tử.
Người đầu tiên được gọi đến nhận tử thi, chính là Lục Tây Lăng.
Anh không bao giờ quên được cái ngày hôm ấy.
…
Lúc này, Lục Tây Lăng quay đầu.
Hạ Úc Thanh đang nhìn anh, trong ánh mắt thuần khiết có chút vẻ lo lắng mơ hồ.
Lục Tây Lăng nhìn cô chằm chằm một lúc rồi chợt hỏi: “Ai đặt tên cho cô?”
“Bố mẹ cháu cùng đặt.
Vốn dĩ định gọi là Hạ Dục Thanh, Dục trong giáo dục, “Quả hành dục đức, lương ngôn lữ hòa”…, tự bối[1] của cháu là chữ Dục.
Mẹ cháu kêu không đẹp, nghe rất quê mùa, bây giờ còn ai đặt tên mà chọn theo thứ bậc nữa, nên đổi thành Úc, với ý nghĩa là “cây mạ xanh mọc giữa ngày hè”!”
[1] Tên thế hệ, việc đặt tên thế hệ được quy định bởi một bài thơ gọi là “ban thứ liên”, mỗi gia tộc có một bài thơ riêng.
Một bài thơ như vậy có thể dài từ 12 chữ đến hàng trăm chữ.
Các chữ kế tiếp nhau sẽ trở thành tên thế hệ cho các thế hệ kế tiếp nhau.
“…Cây mạ thì không quê mùa?”
“Cũng hơi hơi nhỉ!”, Hạ Úc Thanh nói tiếp luôn, “Nhưng mà mạ hay lúa cũng tốt mà, cháu thích nhất là được ăn gạo mới thu hoạch mỗi năm!”
Lục Tây Lăng lặng lẽ nhếch khóe miệng.
“Chú Lục, còn chú? Tên chú có liên quan gì đến khe Tây Lăng không?”, câu này, ngay lần đầu tiên gặp Lục Tây Lăng, Hạ Úc Thanh đã muốn hỏi rồi.
Nhưng cảm thấy quá đường đột, mà lại mãi chẳng có cơ hội lên tiếng.
“Có.”, Lục Tây Lăng nhìn về phía lòng sông u tối.
Lúc Lăng Tuyết Mai mang thai lần đầu, bà đang theo Lục Hiệt Sinh đến sống tại khu phía tây khe Tây Lăng, trong thời gian khảo sát địa chất để làm công trình cầu đường hầm.
Chính vì thế, Lục Hiệt Sinh muốn đặt cho đứa con đầu cái tên “Tây Lăng”.
Hạ Úc Thanh nhìn Lục Tây Lăng, “Hồi cấp Ba, lúc giở tập bản đồ, cháu có một phát hiện.”
“Sao?”
Hạ Úc Thanh lấy điện thoại ra, mở app bản đồ, nhập địa chỉ ở quê.
Cô nhích lại gần Lục Tây Lăng một bước, phóng to bản đồ, chỉ cho anh xem, “Đây là huyện Lộc Sơn quê cháu, còn đây…”
Cô chậm rãi kéo bản đồ.
Lấy huyện Lộc Sơn làm điểm xuất phát, theo hướng đông nam, vượt qua mấy ngọn núi là tới khe Tây Lăng.
Trên bản đồ, hai nơi là hai điểm rất gần nhau.
Hạ Úc Thanh không cách nào hình dung nổi tâm trạng kích động của mình vào buổi tự học tối hôm ấy, khi cô cầm bút chì khoanh tròn lấy hai địa điểm này.
Trong thôn có một con rạch nhỏ, chảy thẳng tới thị trấn.
Nghe nói, con rạch kia mở rộng, vượt núi lách đồi, uốn lượn quanh co, cuối cùng từ khe Tây Lăng hòa vào dòng Trường Giang.
Trong quãng thời gian đau khổ nhất, tăm tối nhất của cuộc đời, cô thường nghĩ mình chính là một bọt nước tầm thường nhất trong con rạch nhỏ ấy, không ngại cực khổ, vượt mọi khúc khuỷu gập ghềnh, rồi cuối cùng sẽ ra được đại dương mênh mông.
Không nghe thấy Lục Tây Lăng lên tiếng.
Hạ Úc Thanh vội vàng ấn nút khóa màn hình điện thoại, nhích sang bên cạnh kéo giãn khoảng cách, khoanh hai tay trên lan can, tì cằm lên, ngại không dám nói nữa.
Nào ngờ, Lục Tây Lăng chợt cười khẽ một tiếng rồi bảo: “Gần thật.”
Làn gió thổi từ mặt sông tới rất lạnh, nhưng Hạ Úc Thanh lại chẳng thấy lạnh, mà thậm chí còn cảm thấy làn da trên mặt dần nóng lên.
Cô chẳng biết là vì điều gì, có lẽ là bởi tiếng cười của Lục Tây Lăng.
Trong ấn tượng, cô chưa từng nghe thấy anh cười, cũng không thể tưởng tượng ra, lúc anh cười lên lại như thế.
…Cô có chút bí từ, chẳng biết hình dung ra sao cho chuẩn xác.
Có lẽ giống như ngọn núi băng quanh năm không tan, rồi vào một ngày, giữa đám mây bay ngang qua có một tia nắng vàng, rọi xuống đỉnh núi lạnh giá ấy.
Tuy chẳng nhắc một chữ nào về chuyện của Trần Hựu Bình, nhưng Lục Tây Lăng lại cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Ở cạnh Hạ Úc Thanh tốt ở chỗ đó.
Anh quản lý một công ty lớn, bề bộn bao việc; Về đến nhà, ông nội thì hỏi về tương lai của công ty, bà nội thì thúc giục chuyện kết hôn, còn Lục Sênh thì chỉ biết chìa tay xin tiền.
Tuy rằng sau khi bố mẹ qua đời, thân là con cả, bao bọc người nhà là việc không thoái thác được, nhưng thỉnh thoảng, cũng không khỏi cảm thấy ngột ngạt bức bối.
Hạ Úc Thanh lại chẳng có yêu cầu gì với anh.
Anh tiện tay đưa cho cô một chiếc máy ảnh đã qua sử dụng, cô vẫn có thể vui sướng vô cùng.
Sau khi gặp Trần Hựu Bình, anh đến quán bar uống rượu một mình, càng uống càng phiền muộn.
Đây cũng là nguyên nhân khiến anh đêm hôm khuya khoắt còn đi một đoạn đường xa để đến đây ăn khuya… Tuy rằng chẳng ăn được gì, chỉ hít được đầy căng một bụng gió lạnh.
Lục Tây Lăng nâng cổ tay nhìn đồng hồ, anh nhớ mang máng, Hạ Úc Thanh từng bảo ký túc xá sẽ đóng cửa lúc 11 giờ.
“Lạnh không?”
Hạ Úc Thanh lắc đầu, “Không lạnh ạ.”
“Không còn sớm nữa.
Cô về ký túc xá, hay là…”
“Chú Lục, chú đói không?”, Hạ Úc Thanh vẫn áy náy chuyện mình khiến người ta đến đây một chuyến vô ích.
“Sao?”
“Cháu biết nấu mì!”, Hạ Úc Thanh nói xong liền nhận ra đây lại chẳng phải kĩ năng gì đặc biệt, bèn nhỏ giọng, “…Chú muốn ăn không?”
Lục Tây Lăng nhìn cô một lát, “Đi thôi.”.
Bình luận facebook