Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 160 NGỰA CHẾT BIẾN THÀNH NGỰA SỐNG
CHƯƠNG 160: NGỰA CHẾT BIẾN THÀNH NGỰA SỐNG
Đối với nhà Nam Cung mà nói thì đêm nay vô cùng ý nghĩa. Vì vậy, ngay cả ông, bà Nam Cung thường ngày làm việc và nghỉ ngơi rất có quy luật cũng không thể nào đi ngủ sớm. Hai người đều ngồi trên ghế sa lon trong phòng khách, chờ con trai về nhà.
Nam Cung Tình Tình trốn ở trên tầng không dám bước xuống. Con bé vẫn chưa nói cho ba mẹ biết việc chị dâu đã chạy ra ngoài.
Tự biết bản thân đã gây họa, cho nên nó liền giở chiêu ba mươi sáu kế, chạy là cách tốt nhất.
Đúng mười một giờ đêm, ngoài cửa bỗng truyền đến tiếng động cơ ô tô. Hai người vội vàng đứng lên, bước nhanh ra khỏi phòng khách, vốn tưởng rằng sẽ chỉ có mình con trai trở về, nhưng không nghĩ tới, con dâu lại từ trên xe bước xuống.
Nam Cung Nhữ Dương nhíu mày, bình tĩnh nhìn vào hai bàn tay đang từ từ đan vào nhau ở phía xa xa. Trong nháy mắt, sắc mặt ông ấy lập tức trầm xuống.
Nam Cung Phong có thể cảm nhận rõ ràng sự căng thẳng của cô. Anh nắm tay cô chặt hơn, nhẹ giọng căn dặn: “Đừng sợ, em cứ lên phòng trước, chuyện ở đây cứ giao cho anh.”
Âu Dương Vân không nói gì cả, cũng không nghe theo lời dặn dò của anh mà đi thẳng tới trước mặt ba mẹ chồng, quỳ mạnh trên đất.
“Tiểu Vân, em làm gì vậy?”
Anh khiếp sợ trừng to mắt, muốn đưa tay đỡ cô đứng lên nhưng lại bị cô ngăn cản.
“Con dâu, con đây là…”
Bà Nam Cung cũng bị hành động của cô khiến cho hoảng sợ, vẻ mặt trở nên mờ mịt, khó hiểu. Chỉ có ba chồng cô là không hề nhúc nhích, trong lòng ông ấy đã linh cảm được chuyện gì sắp xảy ra.
“Ba, mẹ, con xin lỗi vì đã kéo anh ấy trở về. Con cho rằng mình có thể bày ra dáng vẻ giống như ba mẹ hy vọng, nhưng sự thật đã chứng minh, con thực sự không làm được. Con không có cách nào có chịu đựng được việc chồng mình lại chung chăn gối với người phụ nữ khác. Cho dù ba, mẹ không chấp nhận đứa con dâu này nữa, con cũng sẽ không dựa vào suy nghĩ của ba mẹ mà sống tủi thân như vậy.”
Hai ông bà không nói lời nào. Nam Cung Phong khẽ quát: “Em mau đứng lên đi để anh thảo luận với ba mẹ.”
Anh không thể chịu được thái độ của ba, mẹ mình đối với cô, càng sợ bọn họ sẽ nói ra nhưng lời làm cô dao động. Trong lòng anh hiểu rất rõ, cho dù giờ khắc này cô đang đồng lòng với anh. Nhưng khi đối mặt với hiện thực tàn khốc biến đổi thất thường thì sự kiên trì của cô có thể sẽ sụp đổ bất cứ lúc nào.
“Chuyện này băt nguồn từ em, nếu như ba mẹ không tha thứ cho em, em nhất định sẽ không đứng dậy.”
Cô kiên quyết quỳ ở trước mặt ba, mẹ chồng. Anh đã nói, từ giờ trở đi cô phải học cách từ chối tất cả những yêu cầu vô lý. Nhưng cô lại nhận được sự giáo dục truyền thống, đương nhiên sẽ không bao giờ công khai chống lại ba, mẹ. Chỉ có thể dùng hành động để chứng minh trái tim sẽ không chịu khuất phục thêm lần nữa của mình.
Không khí nhất thời trở nên căng thẳng, cuối cùng, vần là bà Nam Cung lên tiếng trước: “Được rồi, đứng lên đi.”
“Con có thể hiểu thành mẹ đã tha thứ cho con không?”
Bà ấy thở dài, chậm rãi gật đầu: “Ừ.”
Nghe vậy, cô lại liếc mắt nhìn sang ba chồng: “Ý của ba cũng giống như mẹ sao?”
Ông ấy không nói câu nào, chỉ xoay người đi vào nhà.
“Đứng lên đi, ông ấy không nói gì chính là ngầm thừa nhận rồi.”
Bà đưa tay đỡ con dâu đứng lên, sau đó ra hiệu với con trai sắc mặt u ám đang đứng ở bên cạnh: “Thời gian không còn sớm nữa, mọi người cũng mệt mỏi rồi, mau lên tầng nghỉ ngơi đi.”
Anh lập tức nắm chặt tay cô, kéo cô lên tầng không hề quay đầu lại.
Bước vào phòng khách, bà liền trông thấy chồng mình đang ngồi trên ghế sofa tức giận nhìn mình chằm chằm. Bà đi tới hỏi: “Ông trợn mắt nhìn tôi như vậy làm gì?”
“Là bởi vì lập trường của bà quá không vững vàng.”
Bà ấy bất đắc dĩ lắc đầu, ngồi xuống bên cạnh chồng mình, kiên nhẫn nói: “Chuyện này làm cứng lên thì có thể giải quyết được sao? Tính cách con trai chúng ta ông còn không rõ sao? Nếu không phải hôm đó tôi lấy cái chết ra để ép nó, ông cho rằng nó sẽ đồng ý với yêu cầu vô lý của ông sao? Nói không chừng, lúc này nó đã sớm rời khỏi cái nhà này rồi.”
Ông ấy hừ lạnh một tiếng: “Muốn đi thì đi, tôi là ba mà còn sợ nó uy hiếp sao.”
“Vậy ông cũng đừng trốn trong phòng sách, lén lút xem ảnh của nó.”
“Tôi nhìn lén ảnh nó lúc nào chứ?”
Ông ấy có vẻ quẫn bách.
“Hừ, đừng tưởng là tôi không biết. Lần trước vì chuyện của ba mẹ Đường Huyên mà nó tức giận bỏ nhà đi, không phải mỗi tối ông đều núp trong thư phòng, nhìn ảnh nó lẩm bẩm rất lâu sao. Tôi không nói không có nghĩa là tôi không biết, chỉ là không muốn vạch trần ông mà thôi.”
“Vậy thì thế nào? Sớm muộn gì nó cũng quay về đấy thôi?”
“Đó là bởi vì tiểu Vân đã có tác dụng nhất định. Ông có dám đảm bảo lần này ông làm mất lòng con dâu, nó vẫn còn hết lòng hết dạ giúp ông mang con trai về nhà giống như lần trước không?”
Câu hỏi của bà làm ông không biết trả lời thế nào. Quả thực, ông không có lòng tin như vậy.
“Được rồi, đừng nóng giận. Tôi biết rất sốt ruột muốn có cháu trai. Chuyện này chúng ta cũng đừng quá vội, đến lúc đó kiểu gì cũng có biện phao giải quyết.”
Lấy được sự ủng hộ của chồng, hơn nữa còn được cha mẹ chồng tha thứ, Âu Dương Vân cảm thấy cuộc sống u tối của mình cuối cung cũng đó có tia sáng rạng rỡ. Ngày hôm sau cô rời giường thật sớm, đi tới căn phòng bí mật nhỏ của mình, mở túi thuốc Đông y mà thầy lang trên núi Đế Vương đã kê cho cô lần trước. Sau khi nghĩ ngợi một lát, cô dứt khoát nắm chặt túi thuốc, quyết định bắt đầu từ hôm nay trở đi, sẽ biến ngựa chết thành ngựa sống.
Vừa mới tỉnh dậy, bà Nam Cung đã ngửi thấy mùi thuốc Đông y nồng nặc. Theo mùi hương đi tới phòng bếp lại trông thấy con dâu đang quạt gió châm lửa. Bà nghi ngờ tiến lên hỏi: “Tiểu Vân, con đang làm gì vậy?”
Cô bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn thấy người tới là mẹ mình thì ngượng ngùng cười nói: “Mẹ, con đang sắc thuốc.”
“Sắc thuốc? Là thuốc gì vậy?”
“Là thuốc Đông y do một thầy lang kê cho con. Ông ấy nói có thể chữa khỏi căn bệnh vô sinh của con.”
Trông thấy ánh mắt hiếm khi xuất hiện của con dâu, bà ấy đau lòng nói: “Người như vậy mà con cũng tin tưởng sao?”
Âu Dương Vân cúi đầu, chán nản nói: “Dù sao bây giờ con đã như vậy rồi, có tin hay không cũng không quan trọng. Nếu tin tưởng còn có chút hy vọng, còn không tin thì một tia hi hy vọng cũng không có.”
Bà ấy không nói gì nữa, chỉ nhìn cô đầy tiếc nuối, sau đó, nặng nề thở dài.
“Mẹ sẽ ủng hộ con đúng không?”
Cô ngẩng đầu, cẩn thận hỏi.
“Mẹ cũng là phụ nữ, so với so với mấy người đàn ông trong nhà mẹ càng hiểu rõ nỗi khổ của con. Cho nên, chỉ cần có thể mang đến hi vọng cho con, mẹ chắc chắn đều sẽ ủng hộ.”
Cô cảm động ươn ướt khóe mi, nghẹn ngào nói: “Con cảm ơn mẹ.”
Uống thuốc xong cô liền đi lên lâu. Lúc này Nam Cung Phong đã tỉnh nhưng anh vẫn nằm trên giường chưa dậy. Thấy cô vào phòng, anh ngoắc tay nói: “Qua đây.”
Cô đi thẳng tới chỗ anh, khom lưng hỏi: “Sao vậy?”
“Em thử xem xem có phải trong mắt anh có cái gì không, anh thấy rất ngứa.”
Anh chỉ vào mắt trái của mình.
Cô lập tức cúi người xuống, cẩn thận quan sát giúp anh: “Hình như chẳng có gì cả.”
“Nhìn kỹ một chút.”
“Em nhìn kỹ lắm rồi, thực sự không có gì hết.”
Cô vừa định đứng dậy bỗng nhiên anh vươn tay ra kéo cô vào lòng, sau đó anh lại lật người đè cô dưới thân. Đôi môi nóng bỏng như lửa mạnh mẽ hôn cô, anh quấn lấy lưỡi cô, đầy dịu dàng si mê.
Nụ hôn của anh ngông cuồng mà ngang ngược, cô gần như bị anh hôn đến mức không thở nổi. Thật không dễ dàng anh mới buông cô ra, cô vừa cố gắng ổn định hô hấp vừa xoa nhẹ đôi môi sưng đỏ, hờn dỗi kháng nghị: “Mới sáng sớm đã xàm sỡ em, đáng ghét.”
“Anh uống thuốc Đông y đấy chứ.”
Anh nhớ lại vị thuốc còn sót lại trong miệng mình, mỉm cười vô cùng xấu xa với cô.
Thời tiết ngày chủ nhật rất trong lành, Lâm Ái ngủ đến tận trưa mới rời giường. Không biết Giang Hựu Nam đã ra ngoài từ lúc nào, trên bàn trà trong phòng khách có đặt một tờ giấy nhớ: “Hôm nay anh có chút việc phải tối muộn mới về nhà, em tự lo ăn ba bữa nhé.”
Hai người kết hôn đã tròn một tuần, ngoại trừ những bữa ăn ở trên trường, cô cũng chưa từng xuống bếp nấu qua bữa nào. Không phải là do cô lười mà vì cô không biết nấu.
Lúc đầu, cô đã đề nghị anh gọi cơm ở bên ngoài, sau ba ngày liên tiếp, anh ta liền thăm dò tình hình của cô, hóa ra cô không biết nấu cơm.
Vì vậy, bắt đầu từ ngày thứ tư anh đã tự mình xuống bếp. Cô cũng không cảm thấy quá ngại, đợi anh nấu xong thì ăn, thật giống như việc đàn ông phụ trách nấu cơm, phụ nữ phụ trách ăn vào bụng chính là điều hiển nhiên.
Ba bữa cơm hôm qua đều là do anh nấu, hôm nay anh không ở nhà bảo cô phải thu xếp thế nào đây? Sau khi tắm qua, cô liền đi tới trước tủ lạnh, ôm ra một đống đồ ăn vặt. Đây chính là cách giải quyết của cô.
Cô mở ti vi, tùy ý chọn một tiết mục nghệ thuật, vừa ăn vừa thưởng thức, thật là tự do thoải mái. Trước kia, lúc còn sống một mình, cô chính là cái dáng vẻ này. Cuối tuần ngủ đến khi mặt trời chiếu đến tận mông mới dậy, sau đó lại lười biếng nằm ở trên ghế sô pha, vừa ăn vặt vưa xem ti vi. Nhưng sau khi kết hôn với Giang Hựu Nam, cô không muốn để anh thấy bản thân mình lười biếng như vậy, cho nên cô mới giả bộ thùy mị, ngoại trừ giờ làm việc còn đâu cô đều về nhà, không chấm bài tập thì lại cầm một quyển sách nhìn qua rất có trình độ giả vờ đọc.
Ngoài việc biết cô không thể nấu cơm ra, thì anh cũng dáng vẻ giả vờ giả vịt của cô lừa gạt rồi.
Đang lúc cô ăn đến vui vẻ, bỗng nhiên của lớn bị người ta đạp tung, cô sợ đến mức run tay, miếng khoai tây chiên cũng rơi xuống đất.
“Các người làm gì vậy?”
Cô ấy hoảng sợ qua hai người đàn ông cao lớn khỏe mạnh ở trước mắt, dáng vẻ dữ tợn tựa như muốn ăn thịt cô. Đang lúc cô nghi hoặc, bỗng ngoài cửa lại có một người đi vào. Trong chớp mắt khi cô nhìn thấy người kia, cô đã hoàn toàn hiểu rõ tình cảnh bây giờ.
“Mẹ.”
Cô cẩn thận kêu một tiếng.
Sắc mặt Đàm Tuyết Vân trầm xuống: “Ai là mẹ của cô? Đừng có làm tôi chán ghét.”
“Dì Đàm định làm gì vậy?”
Lâm Ái cố nén uất ức trong lòng, đổi sang gọi bà ta là dì. Bác gái bà, ai thèm gọi bà là mẹ chứ.
“Làm gì sao?”
Bà ta nặng nề bật cười: “Cô nói xem tôi muốn làm gì?”
Thực ra chẳng cần bà ta phải nói, chẳng lẽ nhìn thấy hai người đàn ông cao lớn kia mà cô còn có thể không rõ sao…
“Trước khi bắt cóc cũng nên chờ tôi đi đại tiện đã, tôi đau bụng quá.”
Lâm Ái khẽ cong thân thể, đưa tay ôm bụng định chạy về phía nhà vệ sinh. Nào ngờ cô mới bước ra một chân đã bị người đàn ông cao lớn kia túm lại giống như chú gà con vậy.
Cô giả vờ đau đớn nói: “Mẹ… A không đúng, dì à, bụng con thật sự rất đau, trước hết để con đi đại tiện một lát sau đó mặc cho các người chém giết, có được không?”
Đối với nhà Nam Cung mà nói thì đêm nay vô cùng ý nghĩa. Vì vậy, ngay cả ông, bà Nam Cung thường ngày làm việc và nghỉ ngơi rất có quy luật cũng không thể nào đi ngủ sớm. Hai người đều ngồi trên ghế sa lon trong phòng khách, chờ con trai về nhà.
Nam Cung Tình Tình trốn ở trên tầng không dám bước xuống. Con bé vẫn chưa nói cho ba mẹ biết việc chị dâu đã chạy ra ngoài.
Tự biết bản thân đã gây họa, cho nên nó liền giở chiêu ba mươi sáu kế, chạy là cách tốt nhất.
Đúng mười một giờ đêm, ngoài cửa bỗng truyền đến tiếng động cơ ô tô. Hai người vội vàng đứng lên, bước nhanh ra khỏi phòng khách, vốn tưởng rằng sẽ chỉ có mình con trai trở về, nhưng không nghĩ tới, con dâu lại từ trên xe bước xuống.
Nam Cung Nhữ Dương nhíu mày, bình tĩnh nhìn vào hai bàn tay đang từ từ đan vào nhau ở phía xa xa. Trong nháy mắt, sắc mặt ông ấy lập tức trầm xuống.
Nam Cung Phong có thể cảm nhận rõ ràng sự căng thẳng của cô. Anh nắm tay cô chặt hơn, nhẹ giọng căn dặn: “Đừng sợ, em cứ lên phòng trước, chuyện ở đây cứ giao cho anh.”
Âu Dương Vân không nói gì cả, cũng không nghe theo lời dặn dò của anh mà đi thẳng tới trước mặt ba mẹ chồng, quỳ mạnh trên đất.
“Tiểu Vân, em làm gì vậy?”
Anh khiếp sợ trừng to mắt, muốn đưa tay đỡ cô đứng lên nhưng lại bị cô ngăn cản.
“Con dâu, con đây là…”
Bà Nam Cung cũng bị hành động của cô khiến cho hoảng sợ, vẻ mặt trở nên mờ mịt, khó hiểu. Chỉ có ba chồng cô là không hề nhúc nhích, trong lòng ông ấy đã linh cảm được chuyện gì sắp xảy ra.
“Ba, mẹ, con xin lỗi vì đã kéo anh ấy trở về. Con cho rằng mình có thể bày ra dáng vẻ giống như ba mẹ hy vọng, nhưng sự thật đã chứng minh, con thực sự không làm được. Con không có cách nào có chịu đựng được việc chồng mình lại chung chăn gối với người phụ nữ khác. Cho dù ba, mẹ không chấp nhận đứa con dâu này nữa, con cũng sẽ không dựa vào suy nghĩ của ba mẹ mà sống tủi thân như vậy.”
Hai ông bà không nói lời nào. Nam Cung Phong khẽ quát: “Em mau đứng lên đi để anh thảo luận với ba mẹ.”
Anh không thể chịu được thái độ của ba, mẹ mình đối với cô, càng sợ bọn họ sẽ nói ra nhưng lời làm cô dao động. Trong lòng anh hiểu rất rõ, cho dù giờ khắc này cô đang đồng lòng với anh. Nhưng khi đối mặt với hiện thực tàn khốc biến đổi thất thường thì sự kiên trì của cô có thể sẽ sụp đổ bất cứ lúc nào.
“Chuyện này băt nguồn từ em, nếu như ba mẹ không tha thứ cho em, em nhất định sẽ không đứng dậy.”
Cô kiên quyết quỳ ở trước mặt ba, mẹ chồng. Anh đã nói, từ giờ trở đi cô phải học cách từ chối tất cả những yêu cầu vô lý. Nhưng cô lại nhận được sự giáo dục truyền thống, đương nhiên sẽ không bao giờ công khai chống lại ba, mẹ. Chỉ có thể dùng hành động để chứng minh trái tim sẽ không chịu khuất phục thêm lần nữa của mình.
Không khí nhất thời trở nên căng thẳng, cuối cùng, vần là bà Nam Cung lên tiếng trước: “Được rồi, đứng lên đi.”
“Con có thể hiểu thành mẹ đã tha thứ cho con không?”
Bà ấy thở dài, chậm rãi gật đầu: “Ừ.”
Nghe vậy, cô lại liếc mắt nhìn sang ba chồng: “Ý của ba cũng giống như mẹ sao?”
Ông ấy không nói câu nào, chỉ xoay người đi vào nhà.
“Đứng lên đi, ông ấy không nói gì chính là ngầm thừa nhận rồi.”
Bà đưa tay đỡ con dâu đứng lên, sau đó ra hiệu với con trai sắc mặt u ám đang đứng ở bên cạnh: “Thời gian không còn sớm nữa, mọi người cũng mệt mỏi rồi, mau lên tầng nghỉ ngơi đi.”
Anh lập tức nắm chặt tay cô, kéo cô lên tầng không hề quay đầu lại.
Bước vào phòng khách, bà liền trông thấy chồng mình đang ngồi trên ghế sofa tức giận nhìn mình chằm chằm. Bà đi tới hỏi: “Ông trợn mắt nhìn tôi như vậy làm gì?”
“Là bởi vì lập trường của bà quá không vững vàng.”
Bà ấy bất đắc dĩ lắc đầu, ngồi xuống bên cạnh chồng mình, kiên nhẫn nói: “Chuyện này làm cứng lên thì có thể giải quyết được sao? Tính cách con trai chúng ta ông còn không rõ sao? Nếu không phải hôm đó tôi lấy cái chết ra để ép nó, ông cho rằng nó sẽ đồng ý với yêu cầu vô lý của ông sao? Nói không chừng, lúc này nó đã sớm rời khỏi cái nhà này rồi.”
Ông ấy hừ lạnh một tiếng: “Muốn đi thì đi, tôi là ba mà còn sợ nó uy hiếp sao.”
“Vậy ông cũng đừng trốn trong phòng sách, lén lút xem ảnh của nó.”
“Tôi nhìn lén ảnh nó lúc nào chứ?”
Ông ấy có vẻ quẫn bách.
“Hừ, đừng tưởng là tôi không biết. Lần trước vì chuyện của ba mẹ Đường Huyên mà nó tức giận bỏ nhà đi, không phải mỗi tối ông đều núp trong thư phòng, nhìn ảnh nó lẩm bẩm rất lâu sao. Tôi không nói không có nghĩa là tôi không biết, chỉ là không muốn vạch trần ông mà thôi.”
“Vậy thì thế nào? Sớm muộn gì nó cũng quay về đấy thôi?”
“Đó là bởi vì tiểu Vân đã có tác dụng nhất định. Ông có dám đảm bảo lần này ông làm mất lòng con dâu, nó vẫn còn hết lòng hết dạ giúp ông mang con trai về nhà giống như lần trước không?”
Câu hỏi của bà làm ông không biết trả lời thế nào. Quả thực, ông không có lòng tin như vậy.
“Được rồi, đừng nóng giận. Tôi biết rất sốt ruột muốn có cháu trai. Chuyện này chúng ta cũng đừng quá vội, đến lúc đó kiểu gì cũng có biện phao giải quyết.”
Lấy được sự ủng hộ của chồng, hơn nữa còn được cha mẹ chồng tha thứ, Âu Dương Vân cảm thấy cuộc sống u tối của mình cuối cung cũng đó có tia sáng rạng rỡ. Ngày hôm sau cô rời giường thật sớm, đi tới căn phòng bí mật nhỏ của mình, mở túi thuốc Đông y mà thầy lang trên núi Đế Vương đã kê cho cô lần trước. Sau khi nghĩ ngợi một lát, cô dứt khoát nắm chặt túi thuốc, quyết định bắt đầu từ hôm nay trở đi, sẽ biến ngựa chết thành ngựa sống.
Vừa mới tỉnh dậy, bà Nam Cung đã ngửi thấy mùi thuốc Đông y nồng nặc. Theo mùi hương đi tới phòng bếp lại trông thấy con dâu đang quạt gió châm lửa. Bà nghi ngờ tiến lên hỏi: “Tiểu Vân, con đang làm gì vậy?”
Cô bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn thấy người tới là mẹ mình thì ngượng ngùng cười nói: “Mẹ, con đang sắc thuốc.”
“Sắc thuốc? Là thuốc gì vậy?”
“Là thuốc Đông y do một thầy lang kê cho con. Ông ấy nói có thể chữa khỏi căn bệnh vô sinh của con.”
Trông thấy ánh mắt hiếm khi xuất hiện của con dâu, bà ấy đau lòng nói: “Người như vậy mà con cũng tin tưởng sao?”
Âu Dương Vân cúi đầu, chán nản nói: “Dù sao bây giờ con đã như vậy rồi, có tin hay không cũng không quan trọng. Nếu tin tưởng còn có chút hy vọng, còn không tin thì một tia hi hy vọng cũng không có.”
Bà ấy không nói gì nữa, chỉ nhìn cô đầy tiếc nuối, sau đó, nặng nề thở dài.
“Mẹ sẽ ủng hộ con đúng không?”
Cô ngẩng đầu, cẩn thận hỏi.
“Mẹ cũng là phụ nữ, so với so với mấy người đàn ông trong nhà mẹ càng hiểu rõ nỗi khổ của con. Cho nên, chỉ cần có thể mang đến hi vọng cho con, mẹ chắc chắn đều sẽ ủng hộ.”
Cô cảm động ươn ướt khóe mi, nghẹn ngào nói: “Con cảm ơn mẹ.”
Uống thuốc xong cô liền đi lên lâu. Lúc này Nam Cung Phong đã tỉnh nhưng anh vẫn nằm trên giường chưa dậy. Thấy cô vào phòng, anh ngoắc tay nói: “Qua đây.”
Cô đi thẳng tới chỗ anh, khom lưng hỏi: “Sao vậy?”
“Em thử xem xem có phải trong mắt anh có cái gì không, anh thấy rất ngứa.”
Anh chỉ vào mắt trái của mình.
Cô lập tức cúi người xuống, cẩn thận quan sát giúp anh: “Hình như chẳng có gì cả.”
“Nhìn kỹ một chút.”
“Em nhìn kỹ lắm rồi, thực sự không có gì hết.”
Cô vừa định đứng dậy bỗng nhiên anh vươn tay ra kéo cô vào lòng, sau đó anh lại lật người đè cô dưới thân. Đôi môi nóng bỏng như lửa mạnh mẽ hôn cô, anh quấn lấy lưỡi cô, đầy dịu dàng si mê.
Nụ hôn của anh ngông cuồng mà ngang ngược, cô gần như bị anh hôn đến mức không thở nổi. Thật không dễ dàng anh mới buông cô ra, cô vừa cố gắng ổn định hô hấp vừa xoa nhẹ đôi môi sưng đỏ, hờn dỗi kháng nghị: “Mới sáng sớm đã xàm sỡ em, đáng ghét.”
“Anh uống thuốc Đông y đấy chứ.”
Anh nhớ lại vị thuốc còn sót lại trong miệng mình, mỉm cười vô cùng xấu xa với cô.
Thời tiết ngày chủ nhật rất trong lành, Lâm Ái ngủ đến tận trưa mới rời giường. Không biết Giang Hựu Nam đã ra ngoài từ lúc nào, trên bàn trà trong phòng khách có đặt một tờ giấy nhớ: “Hôm nay anh có chút việc phải tối muộn mới về nhà, em tự lo ăn ba bữa nhé.”
Hai người kết hôn đã tròn một tuần, ngoại trừ những bữa ăn ở trên trường, cô cũng chưa từng xuống bếp nấu qua bữa nào. Không phải là do cô lười mà vì cô không biết nấu.
Lúc đầu, cô đã đề nghị anh gọi cơm ở bên ngoài, sau ba ngày liên tiếp, anh ta liền thăm dò tình hình của cô, hóa ra cô không biết nấu cơm.
Vì vậy, bắt đầu từ ngày thứ tư anh đã tự mình xuống bếp. Cô cũng không cảm thấy quá ngại, đợi anh nấu xong thì ăn, thật giống như việc đàn ông phụ trách nấu cơm, phụ nữ phụ trách ăn vào bụng chính là điều hiển nhiên.
Ba bữa cơm hôm qua đều là do anh nấu, hôm nay anh không ở nhà bảo cô phải thu xếp thế nào đây? Sau khi tắm qua, cô liền đi tới trước tủ lạnh, ôm ra một đống đồ ăn vặt. Đây chính là cách giải quyết của cô.
Cô mở ti vi, tùy ý chọn một tiết mục nghệ thuật, vừa ăn vừa thưởng thức, thật là tự do thoải mái. Trước kia, lúc còn sống một mình, cô chính là cái dáng vẻ này. Cuối tuần ngủ đến khi mặt trời chiếu đến tận mông mới dậy, sau đó lại lười biếng nằm ở trên ghế sô pha, vừa ăn vặt vưa xem ti vi. Nhưng sau khi kết hôn với Giang Hựu Nam, cô không muốn để anh thấy bản thân mình lười biếng như vậy, cho nên cô mới giả bộ thùy mị, ngoại trừ giờ làm việc còn đâu cô đều về nhà, không chấm bài tập thì lại cầm một quyển sách nhìn qua rất có trình độ giả vờ đọc.
Ngoài việc biết cô không thể nấu cơm ra, thì anh cũng dáng vẻ giả vờ giả vịt của cô lừa gạt rồi.
Đang lúc cô ăn đến vui vẻ, bỗng nhiên của lớn bị người ta đạp tung, cô sợ đến mức run tay, miếng khoai tây chiên cũng rơi xuống đất.
“Các người làm gì vậy?”
Cô ấy hoảng sợ qua hai người đàn ông cao lớn khỏe mạnh ở trước mắt, dáng vẻ dữ tợn tựa như muốn ăn thịt cô. Đang lúc cô nghi hoặc, bỗng ngoài cửa lại có một người đi vào. Trong chớp mắt khi cô nhìn thấy người kia, cô đã hoàn toàn hiểu rõ tình cảnh bây giờ.
“Mẹ.”
Cô cẩn thận kêu một tiếng.
Sắc mặt Đàm Tuyết Vân trầm xuống: “Ai là mẹ của cô? Đừng có làm tôi chán ghét.”
“Dì Đàm định làm gì vậy?”
Lâm Ái cố nén uất ức trong lòng, đổi sang gọi bà ta là dì. Bác gái bà, ai thèm gọi bà là mẹ chứ.
“Làm gì sao?”
Bà ta nặng nề bật cười: “Cô nói xem tôi muốn làm gì?”
Thực ra chẳng cần bà ta phải nói, chẳng lẽ nhìn thấy hai người đàn ông cao lớn kia mà cô còn có thể không rõ sao…
“Trước khi bắt cóc cũng nên chờ tôi đi đại tiện đã, tôi đau bụng quá.”
Lâm Ái khẽ cong thân thể, đưa tay ôm bụng định chạy về phía nhà vệ sinh. Nào ngờ cô mới bước ra một chân đã bị người đàn ông cao lớn kia túm lại giống như chú gà con vậy.
Cô giả vờ đau đớn nói: “Mẹ… A không đúng, dì à, bụng con thật sự rất đau, trước hết để con đi đại tiện một lát sau đó mặc cho các người chém giết, có được không?”
Bình luận facebook