Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 7 LÀM CHUYỆN XẤU CẢ ĐÊM
CHƯƠNG 7: LÀM CHUYỆN XẤU CẢ ĐÊM
Mặc dù không có tình cảm gì với nhà Âu Dương mà cô đã sống mấy chục năm, nhưng đột ngột thay đổi một môi trường hoàn toàn xạ lạ, Âu Dương Vân vẫn thấy không quen.
Nhất là, với một môi trường quái dị như thế này.
Cả một đêm trằn trọc, trời chưa sáng cô đã dậy rồi, muốn ra ngoài tắm rửa sửa soạn, nhưng sợ làm Nam Cung Phong thức giấc, đành phải ngồi bên giường đợi trời sáng.
Phía Đông dần dần lộ ra màu trắng như bóng cá, phòng cô có một khung cửa sổ không to không nhỏ, nhìn chằm chằm vào vầng mặt trời đang từ từ lên cao đó, dường như cô thấy được ánh sáng của hi vọng đang từ từ tiến gần mình, từng chút một, từng chút một, xâm nhập vào cơ thể cô, sau cùng huyển hóa thành sức mạnh vô biên.
Tiếng gõ cửa vang lên, cô nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Nam Cung Phong: "Dậy chưa đấy?"
Cô vội vàng đáp lại: "Tôi dậy rồi." Rồi đứng dậy mở cửa phòng ra.
"Theo tôi xuống dưới tầng."
Anh không liếc nhìn cô nổi một cái đã ra lệnh như vậy, Âu Dương Vân theo anh xuống dưới. Trong phòng khách dưới tầng đã có hai người lớn tuổi mặt mũi hồng hào ngồi sẵn ở đó, họ chính là ông bà Nam Cung.
Người giúp việc trong nhà Nam Cung dâng trà lên, Âu Dương Vân hiểu ra đây chính là quy tắc của gia đình quyền quý, nàng dâu mới vafo cửa phải mời trà ba mẹ chồng. Cô nho nhã bước lên phía trước, bưng một tách trà đặt trước mặt ông Nam Cung, cung kính nói: "Ba, mời ba dùng trà."
Ông Nam Cung kinh ngạc ngẩng đầu lên, vui mừng hỏi: "Con gọi ta là gì?"
"Dạ ba."
"Tốt, tốt lắm." Ông nhanh chóng đón lấy tách trà.
Âu Dương Vân bưng một tách trà khác, đưa tới trước mặt bà Nam Cung: "Mẹ, mời mẹ dùng trà."
Bà Nam Cung mặt mày rạng rỡ nắm chặt tay cô: "Con có biết không? Mấy cô con dâu trước đều gọi chúng ta là ba mẹ chồng, con là người đầu tiên gọi chúng ta là ba mẹ đó."
Bà hướng tầm mắt về phía con trai, vui vẻ nói: "Không ngờ cao tăng trên núi Đế Vương linh thiêng như vậy, hôm nay mẹ phải đi lễ tạ mới được."
Nam Cung Phong tạt lại một chậu nước lạnh: "Đừng vui mừng quá sớm, cứ trụ được qua ba tháng rồi nói tiếp."
Anh quay người đi lên tầng, bà Nam Cung dường như đã quá quen, tâm trạng không hề bị ảnh hưởng chút nào, chỉ khẽ hỏi con dâu: "Tối qua có vui vẻ không con?"
Âu Dương Vân mỉm cười: "Ừm, rất vui vẻ ạ."
"Có ‘cái đó’ không? Mẹ nhìn thấy hai đứa hôn nhau rồi phải không?"
Bà Nam Cung phấn khởi đợi câu trả lời của cô, Âu Dương Vân nhớ tới những đôi mắt nhìn trộm đêm qua, bỗng chốc ngượng đến mức mặt mũi đỏ ửng. Ông Nam Cung nhận ra sự lúng túng của cô nên trừng mắt với người bạn già của mình: "Cho dù có nóng ruột đến mấy cũng không thể hỏi những câu không kiêng dè gì thế chứ."
"Chị dâu, chào buổi sáng!"
"Ừ, chào buổi sáng."
Sự xuất hiện của Nam Cung Tình Tình hiển nhiên đã phá vỡ cục diện ngượng ngùng trước mắt, bà Nam Cung sai sử con gái: "Đi gọi anh trai con xuống nhà ăn sáng."
"Con còn lâu mới gọi anh ấy."
Âu Dương Vân lập tức đỡ lời: "Để con đi."
Cô chậm rãi đi lên tầng, đẩy cửa phòng ngủ ra, phát hiện trong phòng không có ai cả, ngờ vực ngó trái nhìn phải, bước chân hướng về phía căn phòng bên cạnh, đang hoài nghi anh đi đâu rồi thì sau lưng có tiếng người vang lên: "Tìm tôi à?"
Cô quay phắt lại, thẫn thờ gật đầu: "Ừm đúng vậy, ăn sáng thôi."
Nam Cung Phong nhìn thẳng vào cô, nhưng lại nhìn chằm chằm vào mắt cô, đến mức Âu Dương Vân thấy hoảng sợ, cô hỏi: "Trên mặt tôi dính gì à?"
"Chắc không phải được gả vào nhà giàu như ước nguyện nên kích động đến mức cả đêm không ngủ đấy chứ?"
Cô sững sờ, cười cười vờ như tức giận: "Đúng đó, thế mà anh cũng nhìn ra được, xem ra anh rất hiểu phụ nữ nhỉ."
"Không phải tôi hiểu phụ nữ, mà là vành mắt đen như gấu trúc của cô đáng sợ quá, lát nữa xuống nhà nhớ tự giải thích ổn thỏa, tránh cho người ta nghĩ tôi làm chuyện xấu với cô cả đêm.
Mặc dù không có tình cảm gì với nhà Âu Dương mà cô đã sống mấy chục năm, nhưng đột ngột thay đổi một môi trường hoàn toàn xạ lạ, Âu Dương Vân vẫn thấy không quen.
Nhất là, với một môi trường quái dị như thế này.
Cả một đêm trằn trọc, trời chưa sáng cô đã dậy rồi, muốn ra ngoài tắm rửa sửa soạn, nhưng sợ làm Nam Cung Phong thức giấc, đành phải ngồi bên giường đợi trời sáng.
Phía Đông dần dần lộ ra màu trắng như bóng cá, phòng cô có một khung cửa sổ không to không nhỏ, nhìn chằm chằm vào vầng mặt trời đang từ từ lên cao đó, dường như cô thấy được ánh sáng của hi vọng đang từ từ tiến gần mình, từng chút một, từng chút một, xâm nhập vào cơ thể cô, sau cùng huyển hóa thành sức mạnh vô biên.
Tiếng gõ cửa vang lên, cô nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Nam Cung Phong: "Dậy chưa đấy?"
Cô vội vàng đáp lại: "Tôi dậy rồi." Rồi đứng dậy mở cửa phòng ra.
"Theo tôi xuống dưới tầng."
Anh không liếc nhìn cô nổi một cái đã ra lệnh như vậy, Âu Dương Vân theo anh xuống dưới. Trong phòng khách dưới tầng đã có hai người lớn tuổi mặt mũi hồng hào ngồi sẵn ở đó, họ chính là ông bà Nam Cung.
Người giúp việc trong nhà Nam Cung dâng trà lên, Âu Dương Vân hiểu ra đây chính là quy tắc của gia đình quyền quý, nàng dâu mới vafo cửa phải mời trà ba mẹ chồng. Cô nho nhã bước lên phía trước, bưng một tách trà đặt trước mặt ông Nam Cung, cung kính nói: "Ba, mời ba dùng trà."
Ông Nam Cung kinh ngạc ngẩng đầu lên, vui mừng hỏi: "Con gọi ta là gì?"
"Dạ ba."
"Tốt, tốt lắm." Ông nhanh chóng đón lấy tách trà.
Âu Dương Vân bưng một tách trà khác, đưa tới trước mặt bà Nam Cung: "Mẹ, mời mẹ dùng trà."
Bà Nam Cung mặt mày rạng rỡ nắm chặt tay cô: "Con có biết không? Mấy cô con dâu trước đều gọi chúng ta là ba mẹ chồng, con là người đầu tiên gọi chúng ta là ba mẹ đó."
Bà hướng tầm mắt về phía con trai, vui vẻ nói: "Không ngờ cao tăng trên núi Đế Vương linh thiêng như vậy, hôm nay mẹ phải đi lễ tạ mới được."
Nam Cung Phong tạt lại một chậu nước lạnh: "Đừng vui mừng quá sớm, cứ trụ được qua ba tháng rồi nói tiếp."
Anh quay người đi lên tầng, bà Nam Cung dường như đã quá quen, tâm trạng không hề bị ảnh hưởng chút nào, chỉ khẽ hỏi con dâu: "Tối qua có vui vẻ không con?"
Âu Dương Vân mỉm cười: "Ừm, rất vui vẻ ạ."
"Có ‘cái đó’ không? Mẹ nhìn thấy hai đứa hôn nhau rồi phải không?"
Bà Nam Cung phấn khởi đợi câu trả lời của cô, Âu Dương Vân nhớ tới những đôi mắt nhìn trộm đêm qua, bỗng chốc ngượng đến mức mặt mũi đỏ ửng. Ông Nam Cung nhận ra sự lúng túng của cô nên trừng mắt với người bạn già của mình: "Cho dù có nóng ruột đến mấy cũng không thể hỏi những câu không kiêng dè gì thế chứ."
"Chị dâu, chào buổi sáng!"
"Ừ, chào buổi sáng."
Sự xuất hiện của Nam Cung Tình Tình hiển nhiên đã phá vỡ cục diện ngượng ngùng trước mắt, bà Nam Cung sai sử con gái: "Đi gọi anh trai con xuống nhà ăn sáng."
"Con còn lâu mới gọi anh ấy."
Âu Dương Vân lập tức đỡ lời: "Để con đi."
Cô chậm rãi đi lên tầng, đẩy cửa phòng ngủ ra, phát hiện trong phòng không có ai cả, ngờ vực ngó trái nhìn phải, bước chân hướng về phía căn phòng bên cạnh, đang hoài nghi anh đi đâu rồi thì sau lưng có tiếng người vang lên: "Tìm tôi à?"
Cô quay phắt lại, thẫn thờ gật đầu: "Ừm đúng vậy, ăn sáng thôi."
Nam Cung Phong nhìn thẳng vào cô, nhưng lại nhìn chằm chằm vào mắt cô, đến mức Âu Dương Vân thấy hoảng sợ, cô hỏi: "Trên mặt tôi dính gì à?"
"Chắc không phải được gả vào nhà giàu như ước nguyện nên kích động đến mức cả đêm không ngủ đấy chứ?"
Cô sững sờ, cười cười vờ như tức giận: "Đúng đó, thế mà anh cũng nhìn ra được, xem ra anh rất hiểu phụ nữ nhỉ."
"Không phải tôi hiểu phụ nữ, mà là vành mắt đen như gấu trúc của cô đáng sợ quá, lát nữa xuống nhà nhớ tự giải thích ổn thỏa, tránh cho người ta nghĩ tôi làm chuyện xấu với cô cả đêm.
Bình luận facebook