Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 23
Úc Hỉ đẩy cửa phòng bệnh đi vào trong, Tề Dục lúc này đang xem điện thoại, nghe thấy động tĩnh thì ngẩng đầu lên nhìn, thấy cô thì cười hi hi nói: "Hỉ Hỉ, cậu tới rồi à."
Úc Hỉ hỏi: "Cậu sao rồi, có chỗ nào khó chịu không?"
Tề Dục lại tiếp tục cúi đầu nghịch điện thoại: "Mình không sao, qua hai ngày nữa là được xuất viện rồi."
Úc Hỉ gật gật đầu, cô lại hỏi: "Cậu ăn gì chưa? Hay là mình đến nhà ăn mua cho cậu chút đồ nhé?"
Tề Dục đang trả lời tin nhắn, đầu cũng không ngẩng lên: "Không cần đâu, lúc nãy Minh Hiên đã đặt đồ ăn ngoài cho mình rồi, đợi lát nữa sẽ có người mang đến."
Úc Hỉ: "Ồ."
Tề Dục bấy giờ mới đánh mắt về phía cô, hưng phấn nói: "Lát nữa cậu cũng nếm thử đi, nghe nói nhà hàng đó là nhà hàng đã có thâm niên đến tận trăm tuổi rồi đấy, trước kia còn được cả Từ Hi Thái Hậu nếm thử qua nữa đó."
Úc Hỉ ngước mắt nhìn Tề Dục: "Vị tiên sinh ban nãy ở ngoài cửa phòng bệnh là bạn trai của cậu sao?"
"Ừ." Hiếm thấy Tề Dục lại thẹn thùng đỏ mặt: "Anh ấy tốt lắm."
Úc Hỉ "Ừm" một tiếng, cũng không có ý hỏi thăm quá nhiều thế là cô chuyển chủ đề, nhắc tới chuyện hai tuần nữa là đến ngày kỷ niệm 107 năm thành lập đại học B.
Ngày kỷ niệm thành lập đại học B là một ngày trời xanh nắng đẹp.
Ánh nắng chói chang nhưng lại không hề khiến cho người ta khó chịu, ngược lại mang theo vài phần ấm áp.
Tối hôm đó Úc Hỉ có tiết mục biểu diễn nên sáng sớm đã thức dậy đi đến diễn tập.
Bước qua khu diễn tập, sân khấu biểu diễn ngoài trời đã được bố trí ổn thỏa. Ngày kỷ niệm này có rất nhiều những vị tiền bối ưu tú đã tốt nghiệp của đại học B về đây tụ họp, buổi tiệc tối nay cũng đặc biệt mời những người dẫn chương trình nổi tiếng đến đảm nhiệm, từ đó có thể thấy lãnh đạo của nhà trường rất coi trọng buổi lễ kỷ niệm này.
Sáng nay ngoài Úc Hỉ dậy sớm ra thì còn có Tề Dục.
Tề Dục dậy sớm, chịu đựng cơn lạnh vào trong phòng tắm bắt đầu tắm gội.
Ký túc xá của bọn họ là kiểu nhà vệ sinh với nhà tắm được phân chia tách biệt, ngăn cách bởi một bức tường, vì thế lúc ở trong tắm rửa sẽ cảm thấy hơi chật chội.
Tề Dục tắm xong đi ra ngoài, lúc di chuyển tạo ra những tiếng động ma sát làm Chung Thanh bị tỉnh giấc.
Chung Thanh liếc mắt nhìn Trình Sầm vẫn đang say giấc ở giường đối diện, hạ giọng xuống mức thấp nhất hỏi: "Làm gì mà dậy sớm vậy?"
Tề Dục cũng đáp lại bằng âm lượng vừa đủ để hai người nghe thấy: "Anh ấy đến rồi."
Chung Thanh chớp chớp mắt: "Ờ, mình hiểu rồi." sau đó lại kéo chăn, xoay người tiếp tục chìm vào mộng đẹp.
Tề Dục ngồi ở trước bàn học soi gương, cẩn thận tỉ mỉ tô son điểm phấn.
Một tiếng sau mới rời khỏi ký túc.
Xe của Vương Minh Hiên đã đợi ở dưới lầu, anh ta ngồi trong xe, cửa sổ xe được hạ xuống, đang hút thuốc.
Cô gái còn trẻ tuổi chưa hiểu sự đời, cũng không hiểu những thủ đoạn mánh khóe bịp bợm, chỉ một mực tin tưởng rồi đem hết tâm tư của chính mình lồ lộ ra trước mắt cho người ta xem.
Thâm tình với ngu ngốc cũng cùng nhau xếp ngang hàng.
Tề Dục lên xe, vui vẻ phấn khởi hỏi: "Sao anh lại đợi ở dưới lầu thế?"
Vương Minh Hiên gạt tàn thuốc: "Không thể đem xe đậu ở dưới đây được."
"Không phải." Tề Dục lắc lắc đầu, đột nhiên rướn người qua, tay của cô đặt lên trên đầu gối Vương Minh Hiên, ngay sau đó là một nụ hôn được đặt xuống má trái của anh ta, lúc rút người về cổ tay lại không may quệt phải đầu thuốc lá, cô giật mình khẽ kêu lên một tiếng.
Vương Minh Hiên lập tức ném điếu thuốc đi, kéo tay cô qua nhìn một chút: "Anh đang hút thuốc mà em còn sáp lại là sao, có đau không?"
Mu bàn tay cô trắng nõn mềm mại, bị bỏng nên lúc này xuất hiện một chấm đỏ.
Tề Dục cười dịu dàng: "Em không đau."
Vương Minh Hiên cũng cười: "Bị bỏng rồi mà em vẫn còn cười được, bị ngốc hả?"
Tề Dục ngồi trên ghế, hờn dỗi: "Anh không hiểu."
Tề Dục với Vương Minh Hiên quen biết nhau qua buổi lễ khánh thành thí nghiệm nhà lầu, Vương Minh Hiên người này cũng là người đã đi qua cả trăm ngàn bụi hoa cỏ dại.
Không hiểu sao lại cảm thấy cô gái này khá là thú vị, thế là anh ta đã đưa cho cô tấm danh thiếp của mình.
Thật ra thì những người như bọn họ sau khi ném cho người ta tấm danh thiếp xong cũng chẳng mấy chốc sẽ quên hết, vậy mà không ngờ rằng cô gái này lại nhắn tin cho anh ta, hỏi rằng bữa cơm anh nợ cô lúc nào mới mời đây.
Cứ qua qua lại lại như thế, hai người họ cũng dần dần liên lạc nhiều hơn.
Vương Minh Hiên đưa Tề Dục đến một cửa hàng điểm tâm nhỏ.
Kết cấu của cửa hàng này chủ yếu đều dùng bằng gỗ nâu, bên trong còn mang chút phong vị cổ xưa, là một tiểu lâu hai lầu giống như thời trước.
Tề Dục đi theo Vương Minh Hiên lên lầu hai, khẽ nói thầm: "Nơi này rất có cảm giác của ngày trước."
Hai người ngồi xuống, Vương Minh Hiên gọi vài món ăn, sau đó đưa menu cho Tề Dục, Tề Dục khoát khoát tay: "Anh gọi món nào em sẽ ăn món đó."
Vương Minh Hiên cầm ấm trà lên rót cho cô chén trà, chân mày khẽ nhướng lên, trong mắt thoáng hiện ý cười: "Ngoan vậy sao?"
Tề Dục nhấp một ngụm trà, nước trà màu vàng ánh, đầu lưỡi còn vương lại chút vị đắng chát.
Tề Dục không thích uống trà, cô hỏi: "Đây là trà gì vậy?"
Vương Minh Hiên cũng tự rót cho mình một chén: "Thiết Quan Âm."
Tề Dục "Ồ" một tiếng rồi tiếp tục nhấc chén trà lên nhấp thêm một ngụm.
Vương Minh Hiên đột nhiên cảm thấy cô gái này hôm nay có chút ngây ngô, không kiềm chế được khẽ bật cười thành tiếng.
Cô không hiểu gì, nhìn chằm chằm vào anh: "Anh cười gì chứ?"
Vương Minh Hiên lắc đầu, châm một điếu thuốc.
Tề Dục cũng tin, lại nói: "Hỉ Hỉ mà ở đây chắc chắn sẽ nếm ra được, em không hiểu lắm về trà đạo."
Vương Minh Hiên nhướng mày: "Hỉ Hỉ?"
Tề Dục thở dài một hơi: "Trí nhớ của anh sao lại kém thế hả, cô ấy là bạn cùng phòng của em, tên là Úc Hỉ."
Vương Minh Hiên nghĩ ngợi một chút rồi hỏi: "Là người mà lúc trước em giới thiệu cho công ty của Thiệu Khiên?"
"Ừm, chính xác."
Vương Minh Hiên cũng nghe Thiệu Khiên nói qua, lúc đó công ty Thiệu Khiên đang thiếu một phiên dịch viên, Tề Dục giới thiệu một người qua bên ấy, về sau Thiệu Khiên mới biết người mà Tề Dục giới thiệu chính là cô gái đó, anh ta còn ở trước mặt Vương Minh Hiên nói: Tề Dục nhà cậu đúng là rất biết điều.
Vương Minh Hiên nghĩ tới một chuyện, ngồi thẳng người: "Người bạn cùng phòng họ Úc đó của em với Ninh Tắc Mộ có quan hệ gì?"
Tề Dục ngẩn người hỏi: "Ninh Tắc Mộ là ai?"
...
Trợ lý mang thiệp mời dự lễ kỷ niệm thành lập đại học B đưa tới cho Ôn Thuần Chi, trong một khoảnh khắc anh đã im lặng để hổi tưởng lại.
Trợ lý Tiểu Trịnh quan sát sắc mặt anh: "Tối hôm đó anh vẫn còn một buổi tiệc rượu với Ngô tổng, không biết là anh sẽ đến tham dự buổi lễ kỷ niệm thành lập đại học B hay là dự tiệc rượu ạ?"
Ôn Thuần Chi rút một điếu thuốc từ trong bao thuốc ra, im lặng giây lát mới mở miệng: "Đi dự tiệc rượu với Ngô tổng."
Tối đó, Ôn Thuần Chi với Ngô tổng bàn bạc cũng khá thuận lợi, tới lúc kết thúc tiệc rượu thì vị Ngô tổng đó vẫn chơi chưa đủ, gào thét ầm ĩ đòi đi đến quán bar.
Trong miệng Ôn Thuần Chi vẫn còn kẹp điếu thuốc, anh gọi Tiểu Trịnh tới: "Để phó tổng Diêu đi cùng với Ngô tổng, còn cậu đưa tôi tới đại học B."
Trong bữa tiệc rượu Ôn Thuần Chi cũng uống khá nhiều, lúc này có chút chóng mặt.
Chiếc xe chạy thẳng trên con đường đen kịt cô quạnh.
Ôn Thuần Chi dựa người ra sau ghế, anh giơ ta khẽ xoa bóp sau gáy rồi nhìn đồng hồ đeo tay, hiện tại mới 9 giờ, có lẽ vẫn chưa kết thúc.
Tiểu Trịnh trực tiếp lái xe vào trong khuôn viên trường.
Lúc Ôn Thuần Chi vào đến nơi, không biết nên nói là hai người có duyên hay chỉ là sự trùng hợp mà lúc này đúng lúc là tiết mục do cô biểu diễn, hôm nay cô mặc một bộ váy hai dây màu xanh, mái tóc dài uốn cong buông lơi, đôi chân thon dài như ẩn như hiện ở dưới vạt váy.
Bài hát có tên là - Five hundred miles - lời bài hát được cô biểu diễn một cách uyển chuyển, bịn rịn, quyến luyến.
If you miss the train I"m on
You will know that I am gone
You can hear the whistle blow a hundred miles
A hundred miles, a hundred miles
...
Nếu người bỏ lỡ chuyến tàu mà tôi đi
Người sẽ biết rằng tôi đã thực sự rời xa nơi này
Người có thể nghe thấy tiếng còi tàu vang xa cả trăm dặm
Một trăm dặm... một trăm dặm
...
Ôn Thuần Chi không thể không thừa nhận cô hiện tại đã không còn là một bông tuyết trắng ngần còn đọng lại trên tán cây nữa, trông cô bây giờ giống như một loại cây thù du đang lúc rụng lá. Cùng lúc đó, ánh mắt của người con gái cũng chạm phải ánh mắt của người đàn ông.
Úc Hỉ xuống sân khấu đi ra đằng sau thay quần áo.
Bạn học Hà Giai Giai hai tay nâng mặt, hết lời khen ngợi: "Úc Hỉ, cậu hát hay thật đấy, mình nghe đến mức chìm đắm không tỉnh nổi nữa rồi."
Úc Hỉ khoát tay: "Bình thường thôi, bình thường thôi."
"Cậu thôi đi, ha ha."
Mọi người cười đùa trêu ghẹo ồn ào.
Cô khoác một chiếc áo lông vũ, dự định đi ra ngoài ngồi xem biểu diễn.
Đám người đông đúc giống những ngôi sao trên nền trời đen. Cô đứng ở đó nhất thời không tìm thấy vị trí của bạn cùng phòng.
Chung Thanh nhìn thấy cô, ra sức vẫy tay: "Hỉ Hỉ, ở đây, cậu nhanh qua đây."
Cô khom người muốn chạy nhanh qua phía đó, đột nhiên có một bàn tay vươn ra tóm lấy cánh tay cô: "Ngồi ở đây."
Úc Hỉ quay đầu.
Người đàn ông mặc dù lúc này đang ngồi trên chiếc ghế nhựa màu xanh đơn giản nhưng vẫn như cũ mang theo mấy phần khí thế bức người.
Úc Hỉ dùng dằng cánh tay muốn thoát ra.
Nhưng tay của Ôn Thuần Chi lại giống như que hàn, rõ ràng là anh chỉ khẽ nắm lấy tay cô vậy mà khiến cho cô không thể nhúc nhích, nửa bước cũng không thể rời đi.
Người đàn ông nhàn nhạt mở miệng: "Ngồi xuống, không được làm ảnh hưởng đến những người khác đang xem biểu diễn."
Úc Hỉ nổi đóa, cô quay đầu nhìn thì thấy những người đang bị cô chắn mất tầm nhìn lúc này sắc mặt đã không còn kiên nhẫn, cuối cùng cô cũng không thể làm gì khác là ngồi xuống vị trí bên cạnh anh.
Ôn Thuần Chi bấy giờ mới hơi nới lỏng tay ra một chút, trong ánh mắt thoáng hiện ý cười.
Qua một lúc, Ôn Thuần Chi nắm lấy bàn tay cô: "Có lạnh không?"
Hành động của người này cứ thản nhiên như không vậy, nhắm mắt làm ngơ đối với những cặp mắt như vô tình mà lại như cố ý khiến cho hai người họ giống như sống chung dưới một căn nhà nhỏ chứ không phải đang ở trong một đoàn người dày đặc như thế này.
Tim của Úc Hỉ đập nhanh như sấm chớp, nhưng trên mặt vẫn cố gắng giữ nét bình tĩnh: "Không lạnh."
Ôn Thuần Chi rít một hơi thuốc, cười khẽ: "Rõ ràng là lạnh mà còn nói không?"
Úc Hỉ nhìn không thấu tâm tư của anh, trong lòng bức bối khó chịu ném qua cho anh một câu: "Anh quản được chắc!"
"Hai năm đại học, tính khí của em cũng lớn lắm rồi đấy."
Dứt lời, Ôn Thuần Chi cũng không hề buông tay cô ra, vẫn tiếp tục nắm chặt cho đến tận lúc buổi biểu diễn kết thúc.
~Hết chương 23~
Úc Hỉ hỏi: "Cậu sao rồi, có chỗ nào khó chịu không?"
Tề Dục lại tiếp tục cúi đầu nghịch điện thoại: "Mình không sao, qua hai ngày nữa là được xuất viện rồi."
Úc Hỉ gật gật đầu, cô lại hỏi: "Cậu ăn gì chưa? Hay là mình đến nhà ăn mua cho cậu chút đồ nhé?"
Tề Dục đang trả lời tin nhắn, đầu cũng không ngẩng lên: "Không cần đâu, lúc nãy Minh Hiên đã đặt đồ ăn ngoài cho mình rồi, đợi lát nữa sẽ có người mang đến."
Úc Hỉ: "Ồ."
Tề Dục bấy giờ mới đánh mắt về phía cô, hưng phấn nói: "Lát nữa cậu cũng nếm thử đi, nghe nói nhà hàng đó là nhà hàng đã có thâm niên đến tận trăm tuổi rồi đấy, trước kia còn được cả Từ Hi Thái Hậu nếm thử qua nữa đó."
Úc Hỉ ngước mắt nhìn Tề Dục: "Vị tiên sinh ban nãy ở ngoài cửa phòng bệnh là bạn trai của cậu sao?"
"Ừ." Hiếm thấy Tề Dục lại thẹn thùng đỏ mặt: "Anh ấy tốt lắm."
Úc Hỉ "Ừm" một tiếng, cũng không có ý hỏi thăm quá nhiều thế là cô chuyển chủ đề, nhắc tới chuyện hai tuần nữa là đến ngày kỷ niệm 107 năm thành lập đại học B.
Ngày kỷ niệm thành lập đại học B là một ngày trời xanh nắng đẹp.
Ánh nắng chói chang nhưng lại không hề khiến cho người ta khó chịu, ngược lại mang theo vài phần ấm áp.
Tối hôm đó Úc Hỉ có tiết mục biểu diễn nên sáng sớm đã thức dậy đi đến diễn tập.
Bước qua khu diễn tập, sân khấu biểu diễn ngoài trời đã được bố trí ổn thỏa. Ngày kỷ niệm này có rất nhiều những vị tiền bối ưu tú đã tốt nghiệp của đại học B về đây tụ họp, buổi tiệc tối nay cũng đặc biệt mời những người dẫn chương trình nổi tiếng đến đảm nhiệm, từ đó có thể thấy lãnh đạo của nhà trường rất coi trọng buổi lễ kỷ niệm này.
Sáng nay ngoài Úc Hỉ dậy sớm ra thì còn có Tề Dục.
Tề Dục dậy sớm, chịu đựng cơn lạnh vào trong phòng tắm bắt đầu tắm gội.
Ký túc xá của bọn họ là kiểu nhà vệ sinh với nhà tắm được phân chia tách biệt, ngăn cách bởi một bức tường, vì thế lúc ở trong tắm rửa sẽ cảm thấy hơi chật chội.
Tề Dục tắm xong đi ra ngoài, lúc di chuyển tạo ra những tiếng động ma sát làm Chung Thanh bị tỉnh giấc.
Chung Thanh liếc mắt nhìn Trình Sầm vẫn đang say giấc ở giường đối diện, hạ giọng xuống mức thấp nhất hỏi: "Làm gì mà dậy sớm vậy?"
Tề Dục cũng đáp lại bằng âm lượng vừa đủ để hai người nghe thấy: "Anh ấy đến rồi."
Chung Thanh chớp chớp mắt: "Ờ, mình hiểu rồi." sau đó lại kéo chăn, xoay người tiếp tục chìm vào mộng đẹp.
Tề Dục ngồi ở trước bàn học soi gương, cẩn thận tỉ mỉ tô son điểm phấn.
Một tiếng sau mới rời khỏi ký túc.
Xe của Vương Minh Hiên đã đợi ở dưới lầu, anh ta ngồi trong xe, cửa sổ xe được hạ xuống, đang hút thuốc.
Cô gái còn trẻ tuổi chưa hiểu sự đời, cũng không hiểu những thủ đoạn mánh khóe bịp bợm, chỉ một mực tin tưởng rồi đem hết tâm tư của chính mình lồ lộ ra trước mắt cho người ta xem.
Thâm tình với ngu ngốc cũng cùng nhau xếp ngang hàng.
Tề Dục lên xe, vui vẻ phấn khởi hỏi: "Sao anh lại đợi ở dưới lầu thế?"
Vương Minh Hiên gạt tàn thuốc: "Không thể đem xe đậu ở dưới đây được."
"Không phải." Tề Dục lắc lắc đầu, đột nhiên rướn người qua, tay của cô đặt lên trên đầu gối Vương Minh Hiên, ngay sau đó là một nụ hôn được đặt xuống má trái của anh ta, lúc rút người về cổ tay lại không may quệt phải đầu thuốc lá, cô giật mình khẽ kêu lên một tiếng.
Vương Minh Hiên lập tức ném điếu thuốc đi, kéo tay cô qua nhìn một chút: "Anh đang hút thuốc mà em còn sáp lại là sao, có đau không?"
Mu bàn tay cô trắng nõn mềm mại, bị bỏng nên lúc này xuất hiện một chấm đỏ.
Tề Dục cười dịu dàng: "Em không đau."
Vương Minh Hiên cũng cười: "Bị bỏng rồi mà em vẫn còn cười được, bị ngốc hả?"
Tề Dục ngồi trên ghế, hờn dỗi: "Anh không hiểu."
Tề Dục với Vương Minh Hiên quen biết nhau qua buổi lễ khánh thành thí nghiệm nhà lầu, Vương Minh Hiên người này cũng là người đã đi qua cả trăm ngàn bụi hoa cỏ dại.
Không hiểu sao lại cảm thấy cô gái này khá là thú vị, thế là anh ta đã đưa cho cô tấm danh thiếp của mình.
Thật ra thì những người như bọn họ sau khi ném cho người ta tấm danh thiếp xong cũng chẳng mấy chốc sẽ quên hết, vậy mà không ngờ rằng cô gái này lại nhắn tin cho anh ta, hỏi rằng bữa cơm anh nợ cô lúc nào mới mời đây.
Cứ qua qua lại lại như thế, hai người họ cũng dần dần liên lạc nhiều hơn.
Vương Minh Hiên đưa Tề Dục đến một cửa hàng điểm tâm nhỏ.
Kết cấu của cửa hàng này chủ yếu đều dùng bằng gỗ nâu, bên trong còn mang chút phong vị cổ xưa, là một tiểu lâu hai lầu giống như thời trước.
Tề Dục đi theo Vương Minh Hiên lên lầu hai, khẽ nói thầm: "Nơi này rất có cảm giác của ngày trước."
Hai người ngồi xuống, Vương Minh Hiên gọi vài món ăn, sau đó đưa menu cho Tề Dục, Tề Dục khoát khoát tay: "Anh gọi món nào em sẽ ăn món đó."
Vương Minh Hiên cầm ấm trà lên rót cho cô chén trà, chân mày khẽ nhướng lên, trong mắt thoáng hiện ý cười: "Ngoan vậy sao?"
Tề Dục nhấp một ngụm trà, nước trà màu vàng ánh, đầu lưỡi còn vương lại chút vị đắng chát.
Tề Dục không thích uống trà, cô hỏi: "Đây là trà gì vậy?"
Vương Minh Hiên cũng tự rót cho mình một chén: "Thiết Quan Âm."
Tề Dục "Ồ" một tiếng rồi tiếp tục nhấc chén trà lên nhấp thêm một ngụm.
Vương Minh Hiên đột nhiên cảm thấy cô gái này hôm nay có chút ngây ngô, không kiềm chế được khẽ bật cười thành tiếng.
Cô không hiểu gì, nhìn chằm chằm vào anh: "Anh cười gì chứ?"
Vương Minh Hiên lắc đầu, châm một điếu thuốc.
Tề Dục cũng tin, lại nói: "Hỉ Hỉ mà ở đây chắc chắn sẽ nếm ra được, em không hiểu lắm về trà đạo."
Vương Minh Hiên nhướng mày: "Hỉ Hỉ?"
Tề Dục thở dài một hơi: "Trí nhớ của anh sao lại kém thế hả, cô ấy là bạn cùng phòng của em, tên là Úc Hỉ."
Vương Minh Hiên nghĩ ngợi một chút rồi hỏi: "Là người mà lúc trước em giới thiệu cho công ty của Thiệu Khiên?"
"Ừm, chính xác."
Vương Minh Hiên cũng nghe Thiệu Khiên nói qua, lúc đó công ty Thiệu Khiên đang thiếu một phiên dịch viên, Tề Dục giới thiệu một người qua bên ấy, về sau Thiệu Khiên mới biết người mà Tề Dục giới thiệu chính là cô gái đó, anh ta còn ở trước mặt Vương Minh Hiên nói: Tề Dục nhà cậu đúng là rất biết điều.
Vương Minh Hiên nghĩ tới một chuyện, ngồi thẳng người: "Người bạn cùng phòng họ Úc đó của em với Ninh Tắc Mộ có quan hệ gì?"
Tề Dục ngẩn người hỏi: "Ninh Tắc Mộ là ai?"
...
Trợ lý mang thiệp mời dự lễ kỷ niệm thành lập đại học B đưa tới cho Ôn Thuần Chi, trong một khoảnh khắc anh đã im lặng để hổi tưởng lại.
Trợ lý Tiểu Trịnh quan sát sắc mặt anh: "Tối hôm đó anh vẫn còn một buổi tiệc rượu với Ngô tổng, không biết là anh sẽ đến tham dự buổi lễ kỷ niệm thành lập đại học B hay là dự tiệc rượu ạ?"
Ôn Thuần Chi rút một điếu thuốc từ trong bao thuốc ra, im lặng giây lát mới mở miệng: "Đi dự tiệc rượu với Ngô tổng."
Tối đó, Ôn Thuần Chi với Ngô tổng bàn bạc cũng khá thuận lợi, tới lúc kết thúc tiệc rượu thì vị Ngô tổng đó vẫn chơi chưa đủ, gào thét ầm ĩ đòi đi đến quán bar.
Trong miệng Ôn Thuần Chi vẫn còn kẹp điếu thuốc, anh gọi Tiểu Trịnh tới: "Để phó tổng Diêu đi cùng với Ngô tổng, còn cậu đưa tôi tới đại học B."
Trong bữa tiệc rượu Ôn Thuần Chi cũng uống khá nhiều, lúc này có chút chóng mặt.
Chiếc xe chạy thẳng trên con đường đen kịt cô quạnh.
Ôn Thuần Chi dựa người ra sau ghế, anh giơ ta khẽ xoa bóp sau gáy rồi nhìn đồng hồ đeo tay, hiện tại mới 9 giờ, có lẽ vẫn chưa kết thúc.
Tiểu Trịnh trực tiếp lái xe vào trong khuôn viên trường.
Lúc Ôn Thuần Chi vào đến nơi, không biết nên nói là hai người có duyên hay chỉ là sự trùng hợp mà lúc này đúng lúc là tiết mục do cô biểu diễn, hôm nay cô mặc một bộ váy hai dây màu xanh, mái tóc dài uốn cong buông lơi, đôi chân thon dài như ẩn như hiện ở dưới vạt váy.
Bài hát có tên là - Five hundred miles - lời bài hát được cô biểu diễn một cách uyển chuyển, bịn rịn, quyến luyến.
If you miss the train I"m on
You will know that I am gone
You can hear the whistle blow a hundred miles
A hundred miles, a hundred miles
...
Nếu người bỏ lỡ chuyến tàu mà tôi đi
Người sẽ biết rằng tôi đã thực sự rời xa nơi này
Người có thể nghe thấy tiếng còi tàu vang xa cả trăm dặm
Một trăm dặm... một trăm dặm
...
Ôn Thuần Chi không thể không thừa nhận cô hiện tại đã không còn là một bông tuyết trắng ngần còn đọng lại trên tán cây nữa, trông cô bây giờ giống như một loại cây thù du đang lúc rụng lá. Cùng lúc đó, ánh mắt của người con gái cũng chạm phải ánh mắt của người đàn ông.
Úc Hỉ xuống sân khấu đi ra đằng sau thay quần áo.
Bạn học Hà Giai Giai hai tay nâng mặt, hết lời khen ngợi: "Úc Hỉ, cậu hát hay thật đấy, mình nghe đến mức chìm đắm không tỉnh nổi nữa rồi."
Úc Hỉ khoát tay: "Bình thường thôi, bình thường thôi."
"Cậu thôi đi, ha ha."
Mọi người cười đùa trêu ghẹo ồn ào.
Cô khoác một chiếc áo lông vũ, dự định đi ra ngoài ngồi xem biểu diễn.
Đám người đông đúc giống những ngôi sao trên nền trời đen. Cô đứng ở đó nhất thời không tìm thấy vị trí của bạn cùng phòng.
Chung Thanh nhìn thấy cô, ra sức vẫy tay: "Hỉ Hỉ, ở đây, cậu nhanh qua đây."
Cô khom người muốn chạy nhanh qua phía đó, đột nhiên có một bàn tay vươn ra tóm lấy cánh tay cô: "Ngồi ở đây."
Úc Hỉ quay đầu.
Người đàn ông mặc dù lúc này đang ngồi trên chiếc ghế nhựa màu xanh đơn giản nhưng vẫn như cũ mang theo mấy phần khí thế bức người.
Úc Hỉ dùng dằng cánh tay muốn thoát ra.
Nhưng tay của Ôn Thuần Chi lại giống như que hàn, rõ ràng là anh chỉ khẽ nắm lấy tay cô vậy mà khiến cho cô không thể nhúc nhích, nửa bước cũng không thể rời đi.
Người đàn ông nhàn nhạt mở miệng: "Ngồi xuống, không được làm ảnh hưởng đến những người khác đang xem biểu diễn."
Úc Hỉ nổi đóa, cô quay đầu nhìn thì thấy những người đang bị cô chắn mất tầm nhìn lúc này sắc mặt đã không còn kiên nhẫn, cuối cùng cô cũng không thể làm gì khác là ngồi xuống vị trí bên cạnh anh.
Ôn Thuần Chi bấy giờ mới hơi nới lỏng tay ra một chút, trong ánh mắt thoáng hiện ý cười.
Qua một lúc, Ôn Thuần Chi nắm lấy bàn tay cô: "Có lạnh không?"
Hành động của người này cứ thản nhiên như không vậy, nhắm mắt làm ngơ đối với những cặp mắt như vô tình mà lại như cố ý khiến cho hai người họ giống như sống chung dưới một căn nhà nhỏ chứ không phải đang ở trong một đoàn người dày đặc như thế này.
Tim của Úc Hỉ đập nhanh như sấm chớp, nhưng trên mặt vẫn cố gắng giữ nét bình tĩnh: "Không lạnh."
Ôn Thuần Chi rít một hơi thuốc, cười khẽ: "Rõ ràng là lạnh mà còn nói không?"
Úc Hỉ nhìn không thấu tâm tư của anh, trong lòng bức bối khó chịu ném qua cho anh một câu: "Anh quản được chắc!"
"Hai năm đại học, tính khí của em cũng lớn lắm rồi đấy."
Dứt lời, Ôn Thuần Chi cũng không hề buông tay cô ra, vẫn tiếp tục nắm chặt cho đến tận lúc buổi biểu diễn kết thúc.
~Hết chương 23~
Bình luận facebook