Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3
Ngày hôm sau, sau khi Ôn Thuần Chi đưa Ôn Thiền về nhà, anh cũng quay về nhà họ Ôn một chuyến.
Hôm nay Lâm Vận dậy rất sớm, bà với dì giúp việc đang bận rộn ở trong bếp.
Mỗi năm vào lúc này, bầu không khí trong nhà họ Ôn đều trở nên kỳ quái, dì giúp việc cũng chẳng còn trò chuyện với Lâm Vận về chuyện nhà cửa như mọi khi.
Hai người trong lòng đều hiểu rõ nhưng không ai nói ra, chuyên tâm gói há cảo, một loại ăn ý vô hình khó nói, mãi cho tới khi bên ngoài truyền tới tiếng động cơ của xe ô tô.
Dì giúp việc ngước mắt quan sát Lâm Vận, thấp giọng nói: "Chắc là Thuần Chi về rồi."
Sắc mặt Lâm Vận vẫn như cũ, bà rút khăn giấy ra lau tay, dặn dò dì giúp việc: "Dì gói tiếp đi."
Lâm Vận từ phòng bếp đi ra, đúng lúc chạm mặt Ôn Thuần Chi đang đi vào trong nhà.
Lâm Vận khách sáo hỏi: "Buổi chiều bố con mới trở về, con ở lại ăn bữa cơm chứ?"
Trên tay Ôn Thuần Chi đang cầm áo vest, giọng nói lạnh nhạt: "Buổi chiều con còn có việc."
Lâm Vận gật gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Quay trở lại phòng bếp, dì giúp việc thấy Lâm Vận vẫn bình tĩnh như cũ, trong lòng không khỏi thở dài, làm mẹ kế của gia đình giàu có quả đúng là không dễ dàng gì.
Dì giúp việc đã làm việc ở nhà họ Ôn nhiều năm, đối với những chuyện trong gia đình này cũng biết rất rõ ràng.
Mẹ ruột của Ôn Thuần Chi ở năm anh 7 tuổi thì mắc phải căn bệnh trầm cảm nghiêm trọng, cuối cùng đã chọn cách cắt cổ tay tự sát, vì phát hiện chậm trễ nên đã qua đời.
Năm Ôn Thuần Chi 10 tuổi, Lâm Vận gả cho Ôn Tuần.
Ôn Thuần Chi cầm tài liệu đi xuống dưới lầu.
Anh không hay về nhà, có khi 2, 3 tháng mới về một lần.
Đem tài liệu ném vào ghế lái phụ, anh nhận được điện thoại của Ninh Tắc Mộ: "Diên Triều về rồi, buổi tối gặp nhau?"
Ôn Thuần Chi ngước mắt liếc nhìn tòa biệt thự ngói đỏ tường trắng: "Ừ."
Anh vòng tay lái sau đó lái xe rời đi.
Buổi chiều Ôn Tuần về nhà, Lâm Vận đem thức ăn đặt lên trên bàn, sau đó nhiều chuyện liền nhắc lại chuyện Ôn Thuần Chi trở về nhà.
Ôn Tuần gắp một miếng há cảo bỏ vào trong miệng, hơi dừng lại, ngước mắt hỏi: "Nó về làm gì? Có gây khó dễ cho bà không?"
Lâm Vận vội vàng nói: "Không có, không có. Tôi nghĩ hay là lúc nữa ông gọi điện cho Thuần Chi nói thằng bé buổi tối về nhà một chuyến, tôi có làm mấy món mà thằng bé thích ăn."
Ôn Tuần ngắt lời: "Nó muốn ăn thì tự về ăn, không muốn ăn thì thôi."
Lâm Vận khuyên: "Hôm nay chẳng phải đặc biệt hay sao? Ông tốt xấu gì cũng nên quan tâm tới con cái nhiều một chút."
Ôn Tuần yên lặng giây lát sau đó cũng không nói gì nữa.
Quan hệ của hai bố con từ ngày mẹ ruột của Ôn Thuần Chi qua đời cho đến tận bây giờ vẫn luôn cứng nhắc như vậy.
...
Ở nơi gặp mặt.
Lúc Trình Uyển tới, Ôn Thuần Chi không chơi bài với mọi người mà ngồi một mình ở trong góc sofa, trong tay anh là ly rượu vang, ánh mắt vẫn luôn dán chặt vào chất lỏng màu đỏ bên trong ly thủy tinh.
Tâm trạng của anh có vẻ không tốt, trên khuôn mặt xuất hiện vài phần ảm đạm.
Người trong phòng cũng biết rõ hôm nay là ngày gì, tốt nhất không nên lại gần khiêu khích Ôn Thuần Chi.
Cố gắng kiềm chế cảm xúc.
Tối nay Trình Uyển cố ý trang điểm ăn mặc nhẹ nhàng.
Ninh Tắc Mộ đánh ra một quân bài, cười nói: "Trình đại minh tinh, sao hôm nay lại tới đây thế?"
"Ninh thiếu, anh đừng chế giễu tôi vậy chứ." Trình Uyển cười khẽ trách đùa, ánh mắt rơi xuống trên người Ôn Thuần Chi.
Cô cởi bỏ chiếc áo khoác dài bên ngoài, bên trong là một chiếc váy dài màu mận chín, từng đường cong uyển chuyển lộ rõ.
Trình Uyển đi tới bên cạnh Ôn Thuần Chi rồi ngồi xuống.
Cô cầm lấy chai rượu vang ở bên cạnh, rót đầy vào ly cho Ôn Thuần Chi, sau đó đưa qua cho anh.
Hành động của cô lộ rõ vẻ dò xét, Ôn Thuần Chi lạnh nhạt liếc mắt nhìn cô, ánh mắt thâm sâu khó lường.
Trình Uyển nâng ly, mỉm cười rất tự nhiên nhưng trong lòng thật ra đang đánh trống liên hồi, cũng may cuối cùng Ôn Thuần Chi cũng nhận lấy ly rượu cô đưa.
Tâm tư của Trình Uyển mấy ngày nay đều kéo căng, lúc này mới được thả lỏng, trong lòng có mấy phần đắc ý quét qua, cô nghĩ bản thân ở trong lòng anh cũng không hẳn là không có vị trí.
Trình Uyển với Ôn Thuần Chi hẹn hò được 3 tháng, thái độ của Ôn Thuần Chi đối với cô ta không lạnh cũng không nhạt. Anh rất ít khi đến tìm cô, thỉnh thoảng gặp nhau vài lần chẳng qua là vì sự đòi hỏi của người đàn ông mà thôi. Mấy ngày trước, Ôn Thuần Chi đến chỗ cô ta, Trình Uyển đã cố ý bày mưu để truyền thông chụp lại mấy tấm hình.
Sau khi chuyện xảy ra, cô ta cho dù gọi điện thoại cho Ôn Thuần Chi hay nhắn tin thì anh cũng đều không trả lời lại.
Trình Uyển hối hận, thầm mắng chính mình chỉ biết đến cái lợi trước mắt.
...
Trình Uyển đỡ Ôn Thuần Chi ngồi xuống sofa, sau đó cầm lấy bình nấu nước đi nấu một ít nước sôi cho anh.
Ôn Thuần Chi nặng nề dựa vào sau ghế, một tay gác lên trán, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tiếng báo nước đã nấu sôi vang lên.
Trình Uyển đổ nước nóng vào trong cốc thủy tinh, sau đó cầm tới đặt xuống chiếc bàn uống trà màu nâu.
Cô sát người lại gần, cánh tay thon dài vuốt ve lên cổ áo của Ôn Thuần Chi, đang muốn giúp anh cởi từng cúc áo, giọng nói của cô hết sức mềm mại: "Là em sai, lần sau em không dám như vậy nữa."
Ôn Thuần Chi mở mắt, như cười như không liếc cô ta.
Trình Uyển chủ động nâng lên đôi môi đỏ mọng, thấp giọng nói: "Em biết hôm nay là ngày giỗ của bác gái, em đặc biệt thông báo là sẽ tới đây với anh, thành ý này đã đủ chưa?"
Ôn Thuần Chi ngồi thẳng người, tay anh giữ chặt lại cổ tay đang đặt trên ngực mình của cô ta sau đó hất ra xa, ánh mắt rơi xuống mặt cô ta, không nhanh không chậm nói: "Trình Uyển."
"Ừm?"
Sắc mặt Ôn Thuần Chi không thay đổi, lạnh nhạt mở miệng: "Ra ngoài."
Nụ cười trên môi Trình Uyển cứng đờ, không biết phải làm sao.
Ôn Thuần Chi từ trên ghế sofa đứng dậy, cũng không nhìn cô ta thêm một cái nào, trực tiếp đi vào phòng ngủ.
Trình Uyển rời khỏi phòng, lúc đi ra lại đụng phải Ninh Tắc Mộ với Chử Diên Triều đang đi tìm Ôn Thuần Chi.
Chử Diên Triều ở trong đám người này cũng có chút danh tiếng, đều là những vị tổ tiên sống của thành phố C.
Cho dù hai mắt Trình Uyển vẫn đang ngấn lệ thì cô ta cũng không quên gật đầu chào hỏi với Chử Diên Triều.
Ninh Tắc Mộ thấy vậy thì nói: "Ôi trời, có chuyện gì thế?"
Trình Uyển cố gắng nặn ra một nụ cười: "Không có gì."
Tay đang cầm chìa khóa xe của Ninh Tắc Mộ chỉ về phía Chử Diên Triều: "Phỏng đoán là đá phải tấm sắt rồi."
Khóe miệng Chử Diên Triều khẽ cong lên.
...
Mấy ngày nay Liễu Hương Đông đều ở nhà nghỉ ngơi, hai hôm trước tan làm trên đường về nhà thì bị trật khớp, cũng may là không có gì đáng ngại.
Trên bàn uống trà có đặt một túi hải sản được hút chân không, là đồ do bác cả ở tận phương Nam đặc biệt gửi tới, Liễu Hương Đông đang sắp xếp lại, bà định đợi qua hai ngày nữa để cho Úc Hỉ đến nhà họ Ôn một chuyến.
Mặc dù lúc học lên cấp ba Úc Hỉ không còn nhận được trợ cấp từ Lâm Vận nhưng Liễu Hương Đông là một người biết ơn, đồ tặng đối với Lâm Vận mà nói không phải thứ gì đắt đỏ nhưng cũng là chút thành ý.
Tối hôm qua Úc Hỉ đã gọi điện thoại cho Lâm Vận hỏi hôm nay bà có ở nhà hay không, cô hẹn 10 giờ sẽ tới nhà họ Ôn.
Liễu Hương Đông ở trong phòng bếp chuẩn bị bữa sáng, thấy Úc Hỉ từ trong phòng ngủ đi ra, vội hỏi: "Sao con lại ăn mặc thế kia?"
Úc Hỉ cúi đầu nhìn bộ quần áo đang mặc trên người, làm nũng: "Mẹ, con muốn mặc như thế này!"
Áo len cao cổ màu đỏ, bên dưới là chân váy màu xám nhạt.
Liễu Hương Đông thấy con gái thích chưng diện, bà cười cười: "Con bé này, muốn mặc thì mặc đi, đợi tới lúc qua năm mới lại không có quần áo mới mặc đâu."
Úc Hỉ cười hì hì đi vào trong bếp phụ giúp Liễu Hương Đông.
Liễu Hương Đông đuổi cô ra ngoài: "Thôi thôi, con mau ra ngoài đi, đừng để quần áo bị dính bẩn."
Tới gần 9 giờ, Úc Hỉ lên xe bus.
Đứng gần 7, 8 trạm xe bus mới có chỗ ngồi trống, cô xuyên qua cửa kính nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ.
Đến lúc loa phát thanh trên xe bus thông báo đã đến trạm cần xuống, Úc Hỉ bấy giờ mới theo dòng người đi xuống xe.
Sau khi đến Đại Viện, bên ngoài là vệ sĩ luôn trong tư thế sẵn sàng chiến đấu, mở to đôi mắt sắc bén.
Úc Hỉ tiến lên, thấp giọng nói tên của Lâm Vận, có lẽ Lâm Vận đã gọi điện thông báo trước cho vệ sĩ nên lần này cô không bị ngăn lại.
Úc Hỉ chỉ ghé qua mấy lần, với trí nhớ mờ nhạt còn sót lại trong đầu cô thì hình như chỗ phải ngoặt là ở giao lộ hình chữ Z.
Trong lúc cô vẫn còn đang do dự không biết nên ngoặt lối nào, thậm chí còn đang có ý định tung đồng xu thì đằng sau có giọng nói dò xét vang lên: "Úc Hỉ?"
Úc Hỉ quay đầu nhìn, Ninh Tắc Mộ hạ cửa sổ xe xuống: "Em đến thăm giáo viên Lâm à?"
Úc Hỉ hơi ngớ người ra mấy giây sau đó mới nhấc chân tiến tới trước xe của Ninh Tắc Mộ: "Anh Tắc Mộ?"
Ninh Tắc Mộ liếc nhìn phía sau cô, cười hỏi: "Không biết phải ngoặt đường nào đúng không?"
Úc Hỉ sửng sốt, hỏi anh: "Sao anh biết?"
Ninh Tắc Mộ bị tính cách thẳng thắn này của cô làm bật cười, anh nói: "Lần trước em đến chẳng phải là Thuần Chi dẫn vào hay sao."
Nói xong, Ninh Tắc Mộ xuống xe, dứt khoát: "Hôm nay để anh Tắc Mộ của em dẫn em đi."
Úc Hỉ do dự.
Ninh Tắc Mộ hơi nhíu mày: "Sao hả, em còn không bằng lòng à?"
"Không phải." Úc Hỉ mím môi, cô giơ tay lên chỉ chỉ chiếc xe của anh, "Xe anh đỗ ở đây không có vấn đề gì đấy chứ?"
Ninh Tắc Mộ cầm chìa khóa, cười lớn: "Không có vấn đề gì."
Ninh Tắc Mộ dẫn Úc Hỉ tới cửa, nhìn cô đi vào trong xong liền lấy điện thoại di động từ trong túi áo ra gọi cho Ôn Thuần Chi.
Tay anh để trong túi quần, thản nhiên nói: "Cô gái nhỏ không nhìn thấy cậu hình như có chút thất vọng đấy."
Không biết đầu bên kia nói gì, Ninh Tắc Mộ cười: "Cậu đừng giả vờ nữa, mình không tin là cậu nhìn không ra?"
Lâm Vận thấy Úc Hỉ thì rất vui mừng, nắm lấy tay cô, hỏi về chuyện học tập, sau đó muốn giữ cô lại dùng cơm.
Lâm Vận thật sự rất quý Úc Hỉ, cố bé lúc trước ở trong lớp do bà chủ nhiệm, vừa ngoan ngoãn mà thành tích học tập lại rất tốt.
Lâm Vận luôn cảm thấy cô bé này rất có duyên với bà.
Cơm trưa chỉ có Lâm Vận với Úc Hỉ.
Sau khi ăn xong, Lâm Vận dặn dò tài xế đưa Úc Hỉ về nhà.
Úc Hỉ ngồi trên ghế xe, tâm trạng so với lúc mới đến có chút bất đồng.
Buồn bã thất vọng.
~Hết chương 3~
Hôm nay Lâm Vận dậy rất sớm, bà với dì giúp việc đang bận rộn ở trong bếp.
Mỗi năm vào lúc này, bầu không khí trong nhà họ Ôn đều trở nên kỳ quái, dì giúp việc cũng chẳng còn trò chuyện với Lâm Vận về chuyện nhà cửa như mọi khi.
Hai người trong lòng đều hiểu rõ nhưng không ai nói ra, chuyên tâm gói há cảo, một loại ăn ý vô hình khó nói, mãi cho tới khi bên ngoài truyền tới tiếng động cơ của xe ô tô.
Dì giúp việc ngước mắt quan sát Lâm Vận, thấp giọng nói: "Chắc là Thuần Chi về rồi."
Sắc mặt Lâm Vận vẫn như cũ, bà rút khăn giấy ra lau tay, dặn dò dì giúp việc: "Dì gói tiếp đi."
Lâm Vận từ phòng bếp đi ra, đúng lúc chạm mặt Ôn Thuần Chi đang đi vào trong nhà.
Lâm Vận khách sáo hỏi: "Buổi chiều bố con mới trở về, con ở lại ăn bữa cơm chứ?"
Trên tay Ôn Thuần Chi đang cầm áo vest, giọng nói lạnh nhạt: "Buổi chiều con còn có việc."
Lâm Vận gật gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Quay trở lại phòng bếp, dì giúp việc thấy Lâm Vận vẫn bình tĩnh như cũ, trong lòng không khỏi thở dài, làm mẹ kế của gia đình giàu có quả đúng là không dễ dàng gì.
Dì giúp việc đã làm việc ở nhà họ Ôn nhiều năm, đối với những chuyện trong gia đình này cũng biết rất rõ ràng.
Mẹ ruột của Ôn Thuần Chi ở năm anh 7 tuổi thì mắc phải căn bệnh trầm cảm nghiêm trọng, cuối cùng đã chọn cách cắt cổ tay tự sát, vì phát hiện chậm trễ nên đã qua đời.
Năm Ôn Thuần Chi 10 tuổi, Lâm Vận gả cho Ôn Tuần.
Ôn Thuần Chi cầm tài liệu đi xuống dưới lầu.
Anh không hay về nhà, có khi 2, 3 tháng mới về một lần.
Đem tài liệu ném vào ghế lái phụ, anh nhận được điện thoại của Ninh Tắc Mộ: "Diên Triều về rồi, buổi tối gặp nhau?"
Ôn Thuần Chi ngước mắt liếc nhìn tòa biệt thự ngói đỏ tường trắng: "Ừ."
Anh vòng tay lái sau đó lái xe rời đi.
Buổi chiều Ôn Tuần về nhà, Lâm Vận đem thức ăn đặt lên trên bàn, sau đó nhiều chuyện liền nhắc lại chuyện Ôn Thuần Chi trở về nhà.
Ôn Tuần gắp một miếng há cảo bỏ vào trong miệng, hơi dừng lại, ngước mắt hỏi: "Nó về làm gì? Có gây khó dễ cho bà không?"
Lâm Vận vội vàng nói: "Không có, không có. Tôi nghĩ hay là lúc nữa ông gọi điện cho Thuần Chi nói thằng bé buổi tối về nhà một chuyến, tôi có làm mấy món mà thằng bé thích ăn."
Ôn Tuần ngắt lời: "Nó muốn ăn thì tự về ăn, không muốn ăn thì thôi."
Lâm Vận khuyên: "Hôm nay chẳng phải đặc biệt hay sao? Ông tốt xấu gì cũng nên quan tâm tới con cái nhiều một chút."
Ôn Tuần yên lặng giây lát sau đó cũng không nói gì nữa.
Quan hệ của hai bố con từ ngày mẹ ruột của Ôn Thuần Chi qua đời cho đến tận bây giờ vẫn luôn cứng nhắc như vậy.
...
Ở nơi gặp mặt.
Lúc Trình Uyển tới, Ôn Thuần Chi không chơi bài với mọi người mà ngồi một mình ở trong góc sofa, trong tay anh là ly rượu vang, ánh mắt vẫn luôn dán chặt vào chất lỏng màu đỏ bên trong ly thủy tinh.
Tâm trạng của anh có vẻ không tốt, trên khuôn mặt xuất hiện vài phần ảm đạm.
Người trong phòng cũng biết rõ hôm nay là ngày gì, tốt nhất không nên lại gần khiêu khích Ôn Thuần Chi.
Cố gắng kiềm chế cảm xúc.
Tối nay Trình Uyển cố ý trang điểm ăn mặc nhẹ nhàng.
Ninh Tắc Mộ đánh ra một quân bài, cười nói: "Trình đại minh tinh, sao hôm nay lại tới đây thế?"
"Ninh thiếu, anh đừng chế giễu tôi vậy chứ." Trình Uyển cười khẽ trách đùa, ánh mắt rơi xuống trên người Ôn Thuần Chi.
Cô cởi bỏ chiếc áo khoác dài bên ngoài, bên trong là một chiếc váy dài màu mận chín, từng đường cong uyển chuyển lộ rõ.
Trình Uyển đi tới bên cạnh Ôn Thuần Chi rồi ngồi xuống.
Cô cầm lấy chai rượu vang ở bên cạnh, rót đầy vào ly cho Ôn Thuần Chi, sau đó đưa qua cho anh.
Hành động của cô lộ rõ vẻ dò xét, Ôn Thuần Chi lạnh nhạt liếc mắt nhìn cô, ánh mắt thâm sâu khó lường.
Trình Uyển nâng ly, mỉm cười rất tự nhiên nhưng trong lòng thật ra đang đánh trống liên hồi, cũng may cuối cùng Ôn Thuần Chi cũng nhận lấy ly rượu cô đưa.
Tâm tư của Trình Uyển mấy ngày nay đều kéo căng, lúc này mới được thả lỏng, trong lòng có mấy phần đắc ý quét qua, cô nghĩ bản thân ở trong lòng anh cũng không hẳn là không có vị trí.
Trình Uyển với Ôn Thuần Chi hẹn hò được 3 tháng, thái độ của Ôn Thuần Chi đối với cô ta không lạnh cũng không nhạt. Anh rất ít khi đến tìm cô, thỉnh thoảng gặp nhau vài lần chẳng qua là vì sự đòi hỏi của người đàn ông mà thôi. Mấy ngày trước, Ôn Thuần Chi đến chỗ cô ta, Trình Uyển đã cố ý bày mưu để truyền thông chụp lại mấy tấm hình.
Sau khi chuyện xảy ra, cô ta cho dù gọi điện thoại cho Ôn Thuần Chi hay nhắn tin thì anh cũng đều không trả lời lại.
Trình Uyển hối hận, thầm mắng chính mình chỉ biết đến cái lợi trước mắt.
...
Trình Uyển đỡ Ôn Thuần Chi ngồi xuống sofa, sau đó cầm lấy bình nấu nước đi nấu một ít nước sôi cho anh.
Ôn Thuần Chi nặng nề dựa vào sau ghế, một tay gác lên trán, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tiếng báo nước đã nấu sôi vang lên.
Trình Uyển đổ nước nóng vào trong cốc thủy tinh, sau đó cầm tới đặt xuống chiếc bàn uống trà màu nâu.
Cô sát người lại gần, cánh tay thon dài vuốt ve lên cổ áo của Ôn Thuần Chi, đang muốn giúp anh cởi từng cúc áo, giọng nói của cô hết sức mềm mại: "Là em sai, lần sau em không dám như vậy nữa."
Ôn Thuần Chi mở mắt, như cười như không liếc cô ta.
Trình Uyển chủ động nâng lên đôi môi đỏ mọng, thấp giọng nói: "Em biết hôm nay là ngày giỗ của bác gái, em đặc biệt thông báo là sẽ tới đây với anh, thành ý này đã đủ chưa?"
Ôn Thuần Chi ngồi thẳng người, tay anh giữ chặt lại cổ tay đang đặt trên ngực mình của cô ta sau đó hất ra xa, ánh mắt rơi xuống mặt cô ta, không nhanh không chậm nói: "Trình Uyển."
"Ừm?"
Sắc mặt Ôn Thuần Chi không thay đổi, lạnh nhạt mở miệng: "Ra ngoài."
Nụ cười trên môi Trình Uyển cứng đờ, không biết phải làm sao.
Ôn Thuần Chi từ trên ghế sofa đứng dậy, cũng không nhìn cô ta thêm một cái nào, trực tiếp đi vào phòng ngủ.
Trình Uyển rời khỏi phòng, lúc đi ra lại đụng phải Ninh Tắc Mộ với Chử Diên Triều đang đi tìm Ôn Thuần Chi.
Chử Diên Triều ở trong đám người này cũng có chút danh tiếng, đều là những vị tổ tiên sống của thành phố C.
Cho dù hai mắt Trình Uyển vẫn đang ngấn lệ thì cô ta cũng không quên gật đầu chào hỏi với Chử Diên Triều.
Ninh Tắc Mộ thấy vậy thì nói: "Ôi trời, có chuyện gì thế?"
Trình Uyển cố gắng nặn ra một nụ cười: "Không có gì."
Tay đang cầm chìa khóa xe của Ninh Tắc Mộ chỉ về phía Chử Diên Triều: "Phỏng đoán là đá phải tấm sắt rồi."
Khóe miệng Chử Diên Triều khẽ cong lên.
...
Mấy ngày nay Liễu Hương Đông đều ở nhà nghỉ ngơi, hai hôm trước tan làm trên đường về nhà thì bị trật khớp, cũng may là không có gì đáng ngại.
Trên bàn uống trà có đặt một túi hải sản được hút chân không, là đồ do bác cả ở tận phương Nam đặc biệt gửi tới, Liễu Hương Đông đang sắp xếp lại, bà định đợi qua hai ngày nữa để cho Úc Hỉ đến nhà họ Ôn một chuyến.
Mặc dù lúc học lên cấp ba Úc Hỉ không còn nhận được trợ cấp từ Lâm Vận nhưng Liễu Hương Đông là một người biết ơn, đồ tặng đối với Lâm Vận mà nói không phải thứ gì đắt đỏ nhưng cũng là chút thành ý.
Tối hôm qua Úc Hỉ đã gọi điện thoại cho Lâm Vận hỏi hôm nay bà có ở nhà hay không, cô hẹn 10 giờ sẽ tới nhà họ Ôn.
Liễu Hương Đông ở trong phòng bếp chuẩn bị bữa sáng, thấy Úc Hỉ từ trong phòng ngủ đi ra, vội hỏi: "Sao con lại ăn mặc thế kia?"
Úc Hỉ cúi đầu nhìn bộ quần áo đang mặc trên người, làm nũng: "Mẹ, con muốn mặc như thế này!"
Áo len cao cổ màu đỏ, bên dưới là chân váy màu xám nhạt.
Liễu Hương Đông thấy con gái thích chưng diện, bà cười cười: "Con bé này, muốn mặc thì mặc đi, đợi tới lúc qua năm mới lại không có quần áo mới mặc đâu."
Úc Hỉ cười hì hì đi vào trong bếp phụ giúp Liễu Hương Đông.
Liễu Hương Đông đuổi cô ra ngoài: "Thôi thôi, con mau ra ngoài đi, đừng để quần áo bị dính bẩn."
Tới gần 9 giờ, Úc Hỉ lên xe bus.
Đứng gần 7, 8 trạm xe bus mới có chỗ ngồi trống, cô xuyên qua cửa kính nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ.
Đến lúc loa phát thanh trên xe bus thông báo đã đến trạm cần xuống, Úc Hỉ bấy giờ mới theo dòng người đi xuống xe.
Sau khi đến Đại Viện, bên ngoài là vệ sĩ luôn trong tư thế sẵn sàng chiến đấu, mở to đôi mắt sắc bén.
Úc Hỉ tiến lên, thấp giọng nói tên của Lâm Vận, có lẽ Lâm Vận đã gọi điện thông báo trước cho vệ sĩ nên lần này cô không bị ngăn lại.
Úc Hỉ chỉ ghé qua mấy lần, với trí nhớ mờ nhạt còn sót lại trong đầu cô thì hình như chỗ phải ngoặt là ở giao lộ hình chữ Z.
Trong lúc cô vẫn còn đang do dự không biết nên ngoặt lối nào, thậm chí còn đang có ý định tung đồng xu thì đằng sau có giọng nói dò xét vang lên: "Úc Hỉ?"
Úc Hỉ quay đầu nhìn, Ninh Tắc Mộ hạ cửa sổ xe xuống: "Em đến thăm giáo viên Lâm à?"
Úc Hỉ hơi ngớ người ra mấy giây sau đó mới nhấc chân tiến tới trước xe của Ninh Tắc Mộ: "Anh Tắc Mộ?"
Ninh Tắc Mộ liếc nhìn phía sau cô, cười hỏi: "Không biết phải ngoặt đường nào đúng không?"
Úc Hỉ sửng sốt, hỏi anh: "Sao anh biết?"
Ninh Tắc Mộ bị tính cách thẳng thắn này của cô làm bật cười, anh nói: "Lần trước em đến chẳng phải là Thuần Chi dẫn vào hay sao."
Nói xong, Ninh Tắc Mộ xuống xe, dứt khoát: "Hôm nay để anh Tắc Mộ của em dẫn em đi."
Úc Hỉ do dự.
Ninh Tắc Mộ hơi nhíu mày: "Sao hả, em còn không bằng lòng à?"
"Không phải." Úc Hỉ mím môi, cô giơ tay lên chỉ chỉ chiếc xe của anh, "Xe anh đỗ ở đây không có vấn đề gì đấy chứ?"
Ninh Tắc Mộ cầm chìa khóa, cười lớn: "Không có vấn đề gì."
Ninh Tắc Mộ dẫn Úc Hỉ tới cửa, nhìn cô đi vào trong xong liền lấy điện thoại di động từ trong túi áo ra gọi cho Ôn Thuần Chi.
Tay anh để trong túi quần, thản nhiên nói: "Cô gái nhỏ không nhìn thấy cậu hình như có chút thất vọng đấy."
Không biết đầu bên kia nói gì, Ninh Tắc Mộ cười: "Cậu đừng giả vờ nữa, mình không tin là cậu nhìn không ra?"
Lâm Vận thấy Úc Hỉ thì rất vui mừng, nắm lấy tay cô, hỏi về chuyện học tập, sau đó muốn giữ cô lại dùng cơm.
Lâm Vận thật sự rất quý Úc Hỉ, cố bé lúc trước ở trong lớp do bà chủ nhiệm, vừa ngoan ngoãn mà thành tích học tập lại rất tốt.
Lâm Vận luôn cảm thấy cô bé này rất có duyên với bà.
Cơm trưa chỉ có Lâm Vận với Úc Hỉ.
Sau khi ăn xong, Lâm Vận dặn dò tài xế đưa Úc Hỉ về nhà.
Úc Hỉ ngồi trên ghế xe, tâm trạng so với lúc mới đến có chút bất đồng.
Buồn bã thất vọng.
~Hết chương 3~
Bình luận facebook