Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 8
Màn đêm yên tĩnh, đèn xe ô tô ở phía trước lắc lư, soi sáng một góc tường của tiểu khu, dưới chân tường mọc đầy những đám rêu xanh.
Úc Hỉ mở cửa xuống xe, lại vòng qua đầu xe bên kia, dựa lên cánh cửa sổ: "Anh đợi em một lát."
Nói xong, cô cũng không chờ Ôn Thuần Chi đáp lại mà quay người chạy một mạch lên trên lầu.
Vào trong phòng ngủ, kéo ngăn kéo ra, cô cầm lấy 300 đồng nhân dân tệ, mặc kệ hô hấp vẫn đang dồn dập mà chạy nhanh xuống dưới.
Ôn Thuần Chi dựa lưng vào ghế, giơ tay lên xoa xoa phía sau gáy, hút một điếu thuốc.
Con ngõ dài tối đen như mực, lúc này chỉ có âm thanh của giọt nước mưa rơi xuống chỗ đường bị lõm, từng giọt từng giọt rơi xuống, khiến con người ta cảm thấy nơi đây bỗng nhiên trở nên có chút kỳ dị.
Úc Hỉ giẫm chân lên trên mặt đường đầy nước đi tới, thấy anh vẫn chưa rời đi thì thở phào nhẹ nhõm.
Tiền giấy mới tinh, trực tiếp đưa tới dưới mắt anh, những ngón tay nhỏ bé thanh mảnh giữ chặt mấy tờ tiền.
Tầm mắt của Ôn Thuần Chi rơi xuống, trong mắt xuất hiện ý cười nhàn nhạt.
Ôn Thuần Chi thật không ngờ bản thân đã sống hơn 20 năm nay, lần đầu tiên nhận tiền từ phụ nữ, mà còn lại là nhận từ một cô gái nhỏ tuổi như này.
Anh giơ tay lên chạm vào mấy tờ tiền giấy màu đỏ kia: "Cho anh?"
Úc Hỉ gật đầu.
Có vẻ là không nhận cũng không được rồi, Ôn Thuần Chi tùy ý rút ra một tờ, Úc Hỉ khẽ thở dài một cái.
Ôn Thuần Chi nhướng mày.
Úc Hỉ cắn môi, cô cũng biết người đàn ông này chịu lấy một tờ là đã nhượng bộ cô lắm rồi.
Lúc Úc Hỉ đưa mấy hộp thuốc kia cho Liễu Hương Đông, cô chỉ nói là chị gái của bạn cô ở nước ngoài mua giúp.
Liễu Hương Đông không nghi ngờ gì, chỉ nói là phải cảm ơn người ta thật tốt.
Thực ra số thuốc kia là do Ninh Tắc Mộ hỏi mua giúp cho Ôn Thuần Chi, Ninh Tắc Mộ khi biết là mua giúp cho Úc Hỉ thì cứ trêu anh mãi.
Trong lòng nghĩ người như Ôn Thuần Chi sao có thể làm mấy loại chuyện như thế chứ, ngoài sáng trong tối, đúng là đáng để thăm dò đây. Nhưng Ôn Thuần Chi một chút tin tức cũng không để lộ ra ngoài, từ đầu đến cuối vẫn luôn là dáng vẻ thờ ơ lạnh nhạt.
Ninh Tắc Mộ đành thôi, chỉ còn cách quay sang nói chuyện nhà với Chử Diên Triều: "Chị Diên Văn đã sinh chưa?"
Chị gái của Chử Diên Triều là Chử Diên Văn, mấy năm trước hẹn hò với một người đàn ông có gia cảnh bình thường, vì thế nhà họ Chử đã làm đủ mọi cách để phản đối chuyện hôn nhân, nhưng đến cuối cùng Chử Diên Văn vẫn luôn giữ vững quyết định của mình, hai người họ đã kết hôn, cuộc sống hiện tại cũng khá viên mãn, bây giờ lại đang mang thai.
Chử Diên Triều hút thuốc: "Sắp rồi."
Chử Diên Triều rất ít khi tụ tập với mấy đám người Ninh Tắc Mộ, Chử Diên Triều là giáo sư chuyên ngành tài chính của trường đại học C, bản thân cũng thỉnh thoảng đầu tư vào một số hạng mục kinh doanh, cuộc sống cũng coi như tiêu sài thoải mái.
Kết quả của kỳ thi kiểm tra chất lượng tháng 5 đã có kết quả, do đó trường học sẽ mở một cuộc họp phụ huynh đặc biệt, bởi vì chỉ còn lại 1 tháng, hy vọng các bậc phụ huynh bỏ ra chút sức lực cùng nhau cổ vũ cho các em học sinh.
Lần thi này Úc Hỉ làm bài rất tốt, đạt được vị trí thứ nhất của ban xã hội.
Vì bà ngoại đang ở phương Nam nhập viện nên Liễu Hương Đông không thể tham dự buổi họp phụ huynh, nhưng bà cũng đã gọi điện thoại cho giáo viên chủ nhiệm thông báo một chút, hai người lại nói chuyện trong điện thoại một lúc lâu.
Úc Hỉ ngồi trên sofa trong phòng khách, giúp Liễu Hương Đông dọn dẹp đồ đạc.
Lúc bên phương Nam báo tin tới, nói bà ngoại có lẽ không qua khỏi, chuyến đi này ngoại trừ Úc Hỉ ra thì tất cả mọi người đều bay qua đó.
Liễu Hương Đông cúp điện thoại, bà không yên tâm, tiếp tục dặn dò cô: "Mấy ngày tới mẹ không có nhà, con phải chú ý cẩn thận một chút. Buổi tối đi ngủ nhớ khóa cửa cẩn thận."
Úc Hỉ gật đầu như giã tỏi, Liễu Hương Đông lại nói: "Kết quả thi lần này của con rất tốt, nhưng cũng không được vì thế mà tự cao đâu đấy, thi đậu đại học mới gọi là thật sự có năng lực, con đã nghe rõ chưa?"
Bố Úc đứng nghe ở một bên, không nhịn được mà chen vào: "Bà cũng đừng có tạo cho con nó áp lực lớn quá."
Liễu Hương Đông nói: "Tôi là đang lo lắng nếu không có chúng ta ở bên đốc thúc, nha đầu này lại chểnh mảng, còn có 1 tháng nữa thôi là phải thi đại học rồi..."
Mắt thấy Liễu Hương Đông lại chuẩn bị nói một tràng giang đại hải thì Úc Hỉ vội vã tỏ rõ thái độ rằng bản thân nhất định sẽ nghiêm túc chăm chỉ học tập.
Ngày họp phụ huynh là vào chiều thứ bảy.
Úc Hỉ bị giáo viên Giang gọi tới giúp đỡ, bố trí hội trường, rồi còn phải ở trước mặt phụ huynh phát biểu ý kiến.
2 giờ chiều, Úc Hỉ với mấy người bạn cùng lớp có mặt tại trường học.
Hội trường lần này là do hai lớp chuyên của ban xã hội cùng nhau tổ chức, nơi tổ chức là một phòng học nhỏ hình thang, ở bên mép tường là dàn thanh đằng đang sinh sôi phát triển.
Phòng học hình thang là phòng học từ những năm đầu tiên trường được thành lập, đến nay vẫn luôn được bảo quản rất tốt, bởi vì nhiều năm trôi qua nên cửa sổ bằng gỗ đã có chút mục nát.
Căn phòng này bình thường đều khóa kín, trong không khí phảng phất mùi bụi bặm.
Úc Hỉ với bạn học quét quét dọn dọn, cuối cùng cũng đã dọn dẹp sạch sẽ.
Lúc viết chữ lên trên bảng đen thì lại gặp phải khó khăn, nếu không phải là bút phấn làm cho chữ viết trở nên khó coi thì cũng là không viết được hẳn lên trên cao.
Mấy người đang mải suy nghĩ, Ôn Thiền đến tìm Úc Hỉ.
"Tiểu Hỉ Tử, cậu xong chưa vậy?"
Úc Hỉ đang lau bảng đen, thuận miệng nói: "Mình vẫn chưa viết xong chữ lên trên bảng đây."
Ôn Thiền liếc mắt rồi lấy điện thoại ra đặt lên trên tai: "Cậu đợi mình chút, mình tìm người đến trợ giúp."
Chưa tới 5 phút Ôn Thiền đã tìm được người, nhưng người đó lại là Lương Đông Vũ, anh mặc một chiếc áo phông T-shirt cùng với chiếc quần jean.
Mọi người thấy Lương Đông Vũ thì cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Lương Đông Vũ viết một dòng chữ ngay ngắn ở chính giữa, nghe đồn anh đã từng đại diện cho trường học đi tham gia cuộc thi viết Thư pháp, đạt được danh hiệu quán quân.
Rất nhanh, một dòng chữ cứng rắn bỗng chỗng xuất hiện bên trên bảng đen.
Ôn Thiền ghé vào tai Úc Hỉ, nhỏ giọng nói: "Buổi tối cùng nhau đi chơi chứ?"
Úc Hỉ khó xử, ngập ngừng rồi mới trả lời: "Mình phải ở nhà ôn bài."
Ôn Thiền chán nản, ai oán nói: "Chị gái à, có cần phải nghiêm túc tới mức đấy không, đọc sách cũng không có tác dụng gì đâu."
Mọi người đang nhìn Lương Đông Vũ, nghe thấy câu này của Ôn Thiền thì bọn họ lập tức phì cười.
Lúc Lương Đông Vũ quay đầu, không hẹn mà ánh mắt của anh với Úc Hỉ lại giao nhau, khóe môi anh hơi nhếch lên.
Cuộc họp phụ huynh kéo dài hơn 2 tiếng đồng hồ, lúc kết thúc thì đã gần 6 giờ tối.
Úc Hỉ đi ra khỏi cổng trường, Ôn Thiền đang đợi cô.
Sau một lúc kỳ kèo thì Úc Hỉ cũng bị cô ấy làm cho lung lay, cuối cùng cũng ngồi lên xe.
Ngoại trừ Cố Phạm, Lương Đông Vũ ra còn có một vài khuôn mặt bằng tuổi khác nữa, nam nữ đều có đủ.
Xe lái tới một nơi vui chơi.
Thẻ hội viên VIP này là Ôn Thiền lấy được từ chỗ Ninh Tắc Mộ, không thuê phòng mà đi tới đại sảnh rồi ngồi xuống.
Úc Hỉ là lần đầu tiên tới đây.
Sương khói bay lượn, ánh sáng có chút mờ ám.
Những học sinh nam kia thì dường như đã quá quen với mấy nơi như thế này, gọi rượu, hút thuốc, dáng vẻ cứ như là rất sành sỏi. Ở trong mắt Úc Hỉ thì bọn họ cũng chỉ là đang cố ra vẻ mà thôi, chứ thật ra thì còn quá vụng về, hay có thể nói là quá trẻ trâu.
Không hề giống với người đó.
Úc Hỉ nghĩ như vậy, cô cầm ly rượu lên khẽ nhấp một ngụm.
Rượu này khá mạnh, vừa chảy xuống cổ họng đã bị sặc ngay lập tức.
Cô thấp giọng ho lấy ho để, Ôn Thiền vỗ vỗ lưng cô: "Tiểu Hỉ Tử, cậu cứ từ từ."
Phía trước đưa tới một tờ khăn giấy, Úc Hỉ hơi sững người. Lương Đông Vũ khẽ hất cằm ý nói cô cầm lấy, Úc Hỉ bừng tỉnh, cô giơ tay nhận lấy.
Có mấy cô gái cười nói to lớn đi đến chỗ sàn nhảy, Ôn Thiền với Cố Phạm không biết đã bế nhau chạy đi đâu mất tăm, chỉ để lại Lương Đông Vũ với Úc Hỉ, hai người trố mắt nhìn nhau.
Úc Hỉ lấy điện thoại di động ra chơi game, ngồi một lúc lại định đi vệ sinh một chuyến.
Lương Đông Vũ muốn cùng đi với cô, nói rằng ở chỗ này tốt xấu lẫn lộn, không an toàn.
Úc Hỉ không từ chối.
Ôn Thuần Chi từ trong phòng bao đi ra ngoài, vốn dĩ định hút thuốc hít thở không khí một chút, không ngờ lại nhìn thấy Úc Hỉ.
Anh nâng tay lên nhìn đồng hồ, 9 giờ tối, giờ này đáng lẽ ra cô nên ở nhà ngoan ngoãn học bài, vậy mà lại chạy tới đây chơi bời.
Cô mặc một chiếc áo T-shirt màu xanh da trời, bên dưới là quần soóc ngắn, nhìn có vẻ hoàn toàn không ăn nhập gì với nơi này.
Có người đã uống rượu say tiến lên trước, chặn cô lại, muốn dở trò động tay động chân.
Ôn Thuần Chi gạt tàn thuốc, nhấc chân đi tới.
Người đàn ông say rượu bị kéo lấy cổ áo từ phía sau, quay đầu lại nhìn, thấy người đằng sau là Ôn Thuần Chi thì bỗng chốc thay đổi sắc mặt, đôi mắt còn đang tức giận đến mức long sòng sọc thì giờ lại co rúm cả người lại.
"Anh Thuần."
Ôn Thuần Chi cười khẩy: "Uống được bao nhiêu mà dám ra đây dở trò lưu manh?"
Sau đó anh nhìn Úc Hỉ, ra hiệu cho cô lại gần mình.
Người đó thấy cô gái này có vẻ là người quen của Ôn Thuần Chi thì cười ha ha: "Anh Thuần, anh hiểu lầm rồi, tôi thấy em gái còn nhỏ tuổi quá nên đang muốn khuyên em ấy nhanh chóng về nhà sớm."
Ôn Thuần Chi rít một hơi thuốc lá, cười lạnh.
Gương mặt của người đàn ông kia gượng gạo, Ôn Thuần Chi đem điếu thuốc ném vào trong thùng rác: "Còn chưa chịu đi?"
Ôn Thuần Chi quay đầu liền chạm phải ánh mắt của cô, ánh mắt đen láy dịu dàng như đêm trăng rằm, không biết có phải là cô đã thoa son môi hay không mà lúc này đôi môi đỏ mọng như bông vải.
Ôn Thuần Chi cầm bật lửa trong tay: "Khẩn trương về nhà cho anh."
Hôm nay hình như anh đã uống rất nhiều rượu, anh mặc một chiếc sơ mi trắng cổ trụ, dáng người cao lớn, mang một chút kiêu ngạo.
Úc Hỉ đang định nói gì đó thì lại thấy có người đến tìm Ôn Thuần Chi.
Nhìn thấy cô gái đứng cạnh Ôn Thuần Chi, lời nói có chút mờ ám: "Anh Thuần à, được phết đấy."
Ôn Thuần Chi hút thuốc: "Cút."
Trong mắt người đó đều là tia nhìn trêu ghẹo, còn cười một cách mập mờ rồi mới rời đi.
Ôn Thuần Chi hút được một nửa lại dập tắt, anh đổi chủ đề: "Anh đưa em về."
Úc Hỉ không lên tiếng, có một cảm giác khó hiểu, người này hình như tâm trạng không được tốt lắm, tốt nhất là không nên kích động thì hơn.
Lên xe xong Úc Hỉ gửi tin nhắn cho Ôn Thiền với Lương Đông Vũ, nói rằng cô về trước.
Tới lúc người đàn ông ngồi ở chỗ ghế lái nhắc nhở cô cài chặt dây an toàn, cô mới phát hiện ra hôm anh đã uống rất nhiều rượu.
Người đàn ông nghe xong, nghiêng đầu nhìn cô: "Sợ rồi?"
Úc Hỉ lắc đầu, dáng vẻ oai phong lẫm liệt, giống như một chiến sĩ anh dũng: "Không sợ."
Ôn Thuần Chi cười cười, giọng nói của cô rõ ràng vẫn lộ vài phần không tin tưởng.
Trên đường đi anh nhận điện thoại, mới nói được mấy câu thì đã tắt đi ngay.
Úc Hỉ dựa đầu lên cửa sổ, thấp mắt nhìn lên dây buộc tóc trên cổ tay, chợt nghe thấy bên cạnh truyền đến giọng nói: "Sau này em đừng đến mấy nơi như thế nữa."
Úc Hỉ vừa mới hoàn hồn, cô không suy nghĩ gì liền thốt lên: "Anh cũng đi còn gì."
Câu nói này nghe vào tai còn có một vài ý nghĩa khác.
Ôn Thuần Chi nghiêng đầu nhìn cô, trong mắt ngập tràn ý cười, anh cúi đầu sát lại gần: "Sao đây, còn muốn quản cả anh à?"
Hơi thở của người đàn ông bất ngờ ập đến, Úc Hỉ toàn thân căng thẳng, ngước mắt lên nhìn anh.
Ánh sáng ngoài cửa sổ vút qua trên khuôn mặt cô, trong nháy mắt đó, khuôn mặt trắng mịn như tuyết mang một chút mơ màng.
Đôi môi đỏ hồng tự nhiên, không hề tô thêm một chút chất hóa học nào, là sự mê hoặc tự nhiên nhất.
~Hết chương 8~
Úc Hỉ mở cửa xuống xe, lại vòng qua đầu xe bên kia, dựa lên cánh cửa sổ: "Anh đợi em một lát."
Nói xong, cô cũng không chờ Ôn Thuần Chi đáp lại mà quay người chạy một mạch lên trên lầu.
Vào trong phòng ngủ, kéo ngăn kéo ra, cô cầm lấy 300 đồng nhân dân tệ, mặc kệ hô hấp vẫn đang dồn dập mà chạy nhanh xuống dưới.
Ôn Thuần Chi dựa lưng vào ghế, giơ tay lên xoa xoa phía sau gáy, hút một điếu thuốc.
Con ngõ dài tối đen như mực, lúc này chỉ có âm thanh của giọt nước mưa rơi xuống chỗ đường bị lõm, từng giọt từng giọt rơi xuống, khiến con người ta cảm thấy nơi đây bỗng nhiên trở nên có chút kỳ dị.
Úc Hỉ giẫm chân lên trên mặt đường đầy nước đi tới, thấy anh vẫn chưa rời đi thì thở phào nhẹ nhõm.
Tiền giấy mới tinh, trực tiếp đưa tới dưới mắt anh, những ngón tay nhỏ bé thanh mảnh giữ chặt mấy tờ tiền.
Tầm mắt của Ôn Thuần Chi rơi xuống, trong mắt xuất hiện ý cười nhàn nhạt.
Ôn Thuần Chi thật không ngờ bản thân đã sống hơn 20 năm nay, lần đầu tiên nhận tiền từ phụ nữ, mà còn lại là nhận từ một cô gái nhỏ tuổi như này.
Anh giơ tay lên chạm vào mấy tờ tiền giấy màu đỏ kia: "Cho anh?"
Úc Hỉ gật đầu.
Có vẻ là không nhận cũng không được rồi, Ôn Thuần Chi tùy ý rút ra một tờ, Úc Hỉ khẽ thở dài một cái.
Ôn Thuần Chi nhướng mày.
Úc Hỉ cắn môi, cô cũng biết người đàn ông này chịu lấy một tờ là đã nhượng bộ cô lắm rồi.
Lúc Úc Hỉ đưa mấy hộp thuốc kia cho Liễu Hương Đông, cô chỉ nói là chị gái của bạn cô ở nước ngoài mua giúp.
Liễu Hương Đông không nghi ngờ gì, chỉ nói là phải cảm ơn người ta thật tốt.
Thực ra số thuốc kia là do Ninh Tắc Mộ hỏi mua giúp cho Ôn Thuần Chi, Ninh Tắc Mộ khi biết là mua giúp cho Úc Hỉ thì cứ trêu anh mãi.
Trong lòng nghĩ người như Ôn Thuần Chi sao có thể làm mấy loại chuyện như thế chứ, ngoài sáng trong tối, đúng là đáng để thăm dò đây. Nhưng Ôn Thuần Chi một chút tin tức cũng không để lộ ra ngoài, từ đầu đến cuối vẫn luôn là dáng vẻ thờ ơ lạnh nhạt.
Ninh Tắc Mộ đành thôi, chỉ còn cách quay sang nói chuyện nhà với Chử Diên Triều: "Chị Diên Văn đã sinh chưa?"
Chị gái của Chử Diên Triều là Chử Diên Văn, mấy năm trước hẹn hò với một người đàn ông có gia cảnh bình thường, vì thế nhà họ Chử đã làm đủ mọi cách để phản đối chuyện hôn nhân, nhưng đến cuối cùng Chử Diên Văn vẫn luôn giữ vững quyết định của mình, hai người họ đã kết hôn, cuộc sống hiện tại cũng khá viên mãn, bây giờ lại đang mang thai.
Chử Diên Triều hút thuốc: "Sắp rồi."
Chử Diên Triều rất ít khi tụ tập với mấy đám người Ninh Tắc Mộ, Chử Diên Triều là giáo sư chuyên ngành tài chính của trường đại học C, bản thân cũng thỉnh thoảng đầu tư vào một số hạng mục kinh doanh, cuộc sống cũng coi như tiêu sài thoải mái.
Kết quả của kỳ thi kiểm tra chất lượng tháng 5 đã có kết quả, do đó trường học sẽ mở một cuộc họp phụ huynh đặc biệt, bởi vì chỉ còn lại 1 tháng, hy vọng các bậc phụ huynh bỏ ra chút sức lực cùng nhau cổ vũ cho các em học sinh.
Lần thi này Úc Hỉ làm bài rất tốt, đạt được vị trí thứ nhất của ban xã hội.
Vì bà ngoại đang ở phương Nam nhập viện nên Liễu Hương Đông không thể tham dự buổi họp phụ huynh, nhưng bà cũng đã gọi điện thoại cho giáo viên chủ nhiệm thông báo một chút, hai người lại nói chuyện trong điện thoại một lúc lâu.
Úc Hỉ ngồi trên sofa trong phòng khách, giúp Liễu Hương Đông dọn dẹp đồ đạc.
Lúc bên phương Nam báo tin tới, nói bà ngoại có lẽ không qua khỏi, chuyến đi này ngoại trừ Úc Hỉ ra thì tất cả mọi người đều bay qua đó.
Liễu Hương Đông cúp điện thoại, bà không yên tâm, tiếp tục dặn dò cô: "Mấy ngày tới mẹ không có nhà, con phải chú ý cẩn thận một chút. Buổi tối đi ngủ nhớ khóa cửa cẩn thận."
Úc Hỉ gật đầu như giã tỏi, Liễu Hương Đông lại nói: "Kết quả thi lần này của con rất tốt, nhưng cũng không được vì thế mà tự cao đâu đấy, thi đậu đại học mới gọi là thật sự có năng lực, con đã nghe rõ chưa?"
Bố Úc đứng nghe ở một bên, không nhịn được mà chen vào: "Bà cũng đừng có tạo cho con nó áp lực lớn quá."
Liễu Hương Đông nói: "Tôi là đang lo lắng nếu không có chúng ta ở bên đốc thúc, nha đầu này lại chểnh mảng, còn có 1 tháng nữa thôi là phải thi đại học rồi..."
Mắt thấy Liễu Hương Đông lại chuẩn bị nói một tràng giang đại hải thì Úc Hỉ vội vã tỏ rõ thái độ rằng bản thân nhất định sẽ nghiêm túc chăm chỉ học tập.
Ngày họp phụ huynh là vào chiều thứ bảy.
Úc Hỉ bị giáo viên Giang gọi tới giúp đỡ, bố trí hội trường, rồi còn phải ở trước mặt phụ huynh phát biểu ý kiến.
2 giờ chiều, Úc Hỉ với mấy người bạn cùng lớp có mặt tại trường học.
Hội trường lần này là do hai lớp chuyên của ban xã hội cùng nhau tổ chức, nơi tổ chức là một phòng học nhỏ hình thang, ở bên mép tường là dàn thanh đằng đang sinh sôi phát triển.
Phòng học hình thang là phòng học từ những năm đầu tiên trường được thành lập, đến nay vẫn luôn được bảo quản rất tốt, bởi vì nhiều năm trôi qua nên cửa sổ bằng gỗ đã có chút mục nát.
Căn phòng này bình thường đều khóa kín, trong không khí phảng phất mùi bụi bặm.
Úc Hỉ với bạn học quét quét dọn dọn, cuối cùng cũng đã dọn dẹp sạch sẽ.
Lúc viết chữ lên trên bảng đen thì lại gặp phải khó khăn, nếu không phải là bút phấn làm cho chữ viết trở nên khó coi thì cũng là không viết được hẳn lên trên cao.
Mấy người đang mải suy nghĩ, Ôn Thiền đến tìm Úc Hỉ.
"Tiểu Hỉ Tử, cậu xong chưa vậy?"
Úc Hỉ đang lau bảng đen, thuận miệng nói: "Mình vẫn chưa viết xong chữ lên trên bảng đây."
Ôn Thiền liếc mắt rồi lấy điện thoại ra đặt lên trên tai: "Cậu đợi mình chút, mình tìm người đến trợ giúp."
Chưa tới 5 phút Ôn Thiền đã tìm được người, nhưng người đó lại là Lương Đông Vũ, anh mặc một chiếc áo phông T-shirt cùng với chiếc quần jean.
Mọi người thấy Lương Đông Vũ thì cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Lương Đông Vũ viết một dòng chữ ngay ngắn ở chính giữa, nghe đồn anh đã từng đại diện cho trường học đi tham gia cuộc thi viết Thư pháp, đạt được danh hiệu quán quân.
Rất nhanh, một dòng chữ cứng rắn bỗng chỗng xuất hiện bên trên bảng đen.
Ôn Thiền ghé vào tai Úc Hỉ, nhỏ giọng nói: "Buổi tối cùng nhau đi chơi chứ?"
Úc Hỉ khó xử, ngập ngừng rồi mới trả lời: "Mình phải ở nhà ôn bài."
Ôn Thiền chán nản, ai oán nói: "Chị gái à, có cần phải nghiêm túc tới mức đấy không, đọc sách cũng không có tác dụng gì đâu."
Mọi người đang nhìn Lương Đông Vũ, nghe thấy câu này của Ôn Thiền thì bọn họ lập tức phì cười.
Lúc Lương Đông Vũ quay đầu, không hẹn mà ánh mắt của anh với Úc Hỉ lại giao nhau, khóe môi anh hơi nhếch lên.
Cuộc họp phụ huynh kéo dài hơn 2 tiếng đồng hồ, lúc kết thúc thì đã gần 6 giờ tối.
Úc Hỉ đi ra khỏi cổng trường, Ôn Thiền đang đợi cô.
Sau một lúc kỳ kèo thì Úc Hỉ cũng bị cô ấy làm cho lung lay, cuối cùng cũng ngồi lên xe.
Ngoại trừ Cố Phạm, Lương Đông Vũ ra còn có một vài khuôn mặt bằng tuổi khác nữa, nam nữ đều có đủ.
Xe lái tới một nơi vui chơi.
Thẻ hội viên VIP này là Ôn Thiền lấy được từ chỗ Ninh Tắc Mộ, không thuê phòng mà đi tới đại sảnh rồi ngồi xuống.
Úc Hỉ là lần đầu tiên tới đây.
Sương khói bay lượn, ánh sáng có chút mờ ám.
Những học sinh nam kia thì dường như đã quá quen với mấy nơi như thế này, gọi rượu, hút thuốc, dáng vẻ cứ như là rất sành sỏi. Ở trong mắt Úc Hỉ thì bọn họ cũng chỉ là đang cố ra vẻ mà thôi, chứ thật ra thì còn quá vụng về, hay có thể nói là quá trẻ trâu.
Không hề giống với người đó.
Úc Hỉ nghĩ như vậy, cô cầm ly rượu lên khẽ nhấp một ngụm.
Rượu này khá mạnh, vừa chảy xuống cổ họng đã bị sặc ngay lập tức.
Cô thấp giọng ho lấy ho để, Ôn Thiền vỗ vỗ lưng cô: "Tiểu Hỉ Tử, cậu cứ từ từ."
Phía trước đưa tới một tờ khăn giấy, Úc Hỉ hơi sững người. Lương Đông Vũ khẽ hất cằm ý nói cô cầm lấy, Úc Hỉ bừng tỉnh, cô giơ tay nhận lấy.
Có mấy cô gái cười nói to lớn đi đến chỗ sàn nhảy, Ôn Thiền với Cố Phạm không biết đã bế nhau chạy đi đâu mất tăm, chỉ để lại Lương Đông Vũ với Úc Hỉ, hai người trố mắt nhìn nhau.
Úc Hỉ lấy điện thoại di động ra chơi game, ngồi một lúc lại định đi vệ sinh một chuyến.
Lương Đông Vũ muốn cùng đi với cô, nói rằng ở chỗ này tốt xấu lẫn lộn, không an toàn.
Úc Hỉ không từ chối.
Ôn Thuần Chi từ trong phòng bao đi ra ngoài, vốn dĩ định hút thuốc hít thở không khí một chút, không ngờ lại nhìn thấy Úc Hỉ.
Anh nâng tay lên nhìn đồng hồ, 9 giờ tối, giờ này đáng lẽ ra cô nên ở nhà ngoan ngoãn học bài, vậy mà lại chạy tới đây chơi bời.
Cô mặc một chiếc áo T-shirt màu xanh da trời, bên dưới là quần soóc ngắn, nhìn có vẻ hoàn toàn không ăn nhập gì với nơi này.
Có người đã uống rượu say tiến lên trước, chặn cô lại, muốn dở trò động tay động chân.
Ôn Thuần Chi gạt tàn thuốc, nhấc chân đi tới.
Người đàn ông say rượu bị kéo lấy cổ áo từ phía sau, quay đầu lại nhìn, thấy người đằng sau là Ôn Thuần Chi thì bỗng chốc thay đổi sắc mặt, đôi mắt còn đang tức giận đến mức long sòng sọc thì giờ lại co rúm cả người lại.
"Anh Thuần."
Ôn Thuần Chi cười khẩy: "Uống được bao nhiêu mà dám ra đây dở trò lưu manh?"
Sau đó anh nhìn Úc Hỉ, ra hiệu cho cô lại gần mình.
Người đó thấy cô gái này có vẻ là người quen của Ôn Thuần Chi thì cười ha ha: "Anh Thuần, anh hiểu lầm rồi, tôi thấy em gái còn nhỏ tuổi quá nên đang muốn khuyên em ấy nhanh chóng về nhà sớm."
Ôn Thuần Chi rít một hơi thuốc lá, cười lạnh.
Gương mặt của người đàn ông kia gượng gạo, Ôn Thuần Chi đem điếu thuốc ném vào trong thùng rác: "Còn chưa chịu đi?"
Ôn Thuần Chi quay đầu liền chạm phải ánh mắt của cô, ánh mắt đen láy dịu dàng như đêm trăng rằm, không biết có phải là cô đã thoa son môi hay không mà lúc này đôi môi đỏ mọng như bông vải.
Ôn Thuần Chi cầm bật lửa trong tay: "Khẩn trương về nhà cho anh."
Hôm nay hình như anh đã uống rất nhiều rượu, anh mặc một chiếc sơ mi trắng cổ trụ, dáng người cao lớn, mang một chút kiêu ngạo.
Úc Hỉ đang định nói gì đó thì lại thấy có người đến tìm Ôn Thuần Chi.
Nhìn thấy cô gái đứng cạnh Ôn Thuần Chi, lời nói có chút mờ ám: "Anh Thuần à, được phết đấy."
Ôn Thuần Chi hút thuốc: "Cút."
Trong mắt người đó đều là tia nhìn trêu ghẹo, còn cười một cách mập mờ rồi mới rời đi.
Ôn Thuần Chi hút được một nửa lại dập tắt, anh đổi chủ đề: "Anh đưa em về."
Úc Hỉ không lên tiếng, có một cảm giác khó hiểu, người này hình như tâm trạng không được tốt lắm, tốt nhất là không nên kích động thì hơn.
Lên xe xong Úc Hỉ gửi tin nhắn cho Ôn Thiền với Lương Đông Vũ, nói rằng cô về trước.
Tới lúc người đàn ông ngồi ở chỗ ghế lái nhắc nhở cô cài chặt dây an toàn, cô mới phát hiện ra hôm anh đã uống rất nhiều rượu.
Người đàn ông nghe xong, nghiêng đầu nhìn cô: "Sợ rồi?"
Úc Hỉ lắc đầu, dáng vẻ oai phong lẫm liệt, giống như một chiến sĩ anh dũng: "Không sợ."
Ôn Thuần Chi cười cười, giọng nói của cô rõ ràng vẫn lộ vài phần không tin tưởng.
Trên đường đi anh nhận điện thoại, mới nói được mấy câu thì đã tắt đi ngay.
Úc Hỉ dựa đầu lên cửa sổ, thấp mắt nhìn lên dây buộc tóc trên cổ tay, chợt nghe thấy bên cạnh truyền đến giọng nói: "Sau này em đừng đến mấy nơi như thế nữa."
Úc Hỉ vừa mới hoàn hồn, cô không suy nghĩ gì liền thốt lên: "Anh cũng đi còn gì."
Câu nói này nghe vào tai còn có một vài ý nghĩa khác.
Ôn Thuần Chi nghiêng đầu nhìn cô, trong mắt ngập tràn ý cười, anh cúi đầu sát lại gần: "Sao đây, còn muốn quản cả anh à?"
Hơi thở của người đàn ông bất ngờ ập đến, Úc Hỉ toàn thân căng thẳng, ngước mắt lên nhìn anh.
Ánh sáng ngoài cửa sổ vút qua trên khuôn mặt cô, trong nháy mắt đó, khuôn mặt trắng mịn như tuyết mang một chút mơ màng.
Đôi môi đỏ hồng tự nhiên, không hề tô thêm một chút chất hóa học nào, là sự mê hoặc tự nhiên nhất.
~Hết chương 8~
Bình luận facebook