Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 14: Cái chớp mắt thứ 2
Phương Huỳnh đẩy xe, Tưởng Tây Trì đi theo bên cạnh cô, hai người chậm rì rì đi về.
Tưởng Tây Trì: “Tới nhà của tớ chơi đi.”
Phương Huỳnh quay đầu nhìn anh một cái, cười nói: “Ông bà ngoại của cậu không biết người khác nói tớ thế nào sao?”
“... Cậu không phải là loại người mà họ nói.” Ánh mắt của Tưởng Tây Trì nhìn về phía trước, vào mùa đông, nước sông ở sông Lục Xích lạnh lẽo, một bụi rau má ven bờ khô héo, gió lạnh thổi vào làm run rẩy.
Phương Huỳnh cúi đầu, đột nhiên cười không nổi, mũi chân đá hòn đá nhỏ, “... Cậu đừng tin tưởng tớ quá.”
Trầm mặc đến đầu cầu, Tưởng Tây Trì dừng bước chân lại, mời lần nữa: “Buổi chiều tới chơi đi.”
“Để tớ xem tình hình đã, trong nhà còn phải tổng vệ sinh.”
Tưởng Tây Trì gật đầu, “Có rảnh thì trực tiếp tới, buổi chiều tớ luôn ở nhà.”
Phương Huỳnh đẩy xe qua cầu, ngâm nga một bài hát, đi thẳng về nhà.
Cô lấy một chai coca rỗng, rửa sạch sẽ, lấy kéo cắt một nửa, đổ nước vào, cắm hoa tươi mới vào trong, đặt trên bàn của mình.
Một lát, nghe thấy trong phòng khách truyền đến giọng nói kêu “bé con”. Vội lên tiếng, quay đầu nhìn hoa, mới chạy đến.
Đinh Vũ Liên nắm tay che miệng, khẽ ho khan một tiếng, lục lọi đồ Phương Huỳnh mua về.
“Mẹ, Phương Chí Cường về quê, tết sẽ không về, mẹ… có muốn ra ngoài đi dạo không ạ.”
Quanh năm, Đinh Vũ Liên không thấy ánh mặt trời, màu trắng xanh xao trên mặt lập tức hiện ra vài phần hoảng sợ và lo lắng, “Không… không, nếu cha con biết…”
“Ông ấy sẽ không biết…” Phương Huỳnh suy nghĩ một lát, trở về ôm hoa cắm trong chai nhựa ra, đẩy đến trước mặt Đinh Vũ Liên, “Đẹp không ạ?”
Đóa hoa sáng rực như ngọn đèn ở trong mắt, Đinh Vũ Liên chầm chậm gật đầu.
“Chúng ta đi dạo chợ hoa nhé, như thế nào ạ? Mua hai chậu hoa đem về... Chỉ có hai người chúng ta ăn tết, chúng ta nấu lẩu ăn.”
Đinh Vũ Liên nhìn bông hoa màu quýt sáng rực xinh đẹp kia, có chút dao động, “Ông ấy… ông ấy thật sự sẽ không về?”
“Chắc chắn không ạ.”
Đinh Vũ Liên trầm ngâm một lát, gật gật đầu.
Phương Huỳnh dọn dẹp trong nhà một lần— đồ có thể đập nát cũng đều bị đập nát hết, ngay cả đồ dùng cũng không còn mấy cái, nhà chỉ có bốn bức tường cũng không phải không có lợi, ít nhất khi quét dọn cũng thuận tiện.
Giữa trưa cùng Đinh Vũ Liên ăn một chén mì đơn giản, Phương Huỳnh ra ngoài, từ trên cầu đi xuống, dọc theo con sông ở bờ tây, phía sau căn nhà ở ngõ Tây là những dãy đài cao thấp chật hẹp, đến hành lang cửa sau của nhà Tưởng Tây Trì.
Cửa đóng, cửa sổ hướng về phía đông, không kéo rèm cửa sổ, lộ ra chút cảnh bên trong.
Cô lưỡng lự chốc lát, híp mắt theo rèm cửa sổ nhìn vào khe hở bên trong, không nhìn thấy bóng người, gập tay lại, nhẹ nhàng gõ cửa sổ, nhỏ giọng kêu: “Tưởng Tây Trì, cậu có ở nhà không?”
Một lát, chợt nghe két một tiếng, bên trong đẩy cửa sổ ra, lộ ra khuôn mặt ngạc nhiên của Tưởng Tây Trì sau lưới chống trộm, “Sao cậu không đi cửa lớn?”
Phương Huỳnh dựa vào lưới chống trộm, cười nói: “Có rảnh không? Cùng tớ đi dạo chợ hoa được không?”
“Có, tớ nói với bà ngoại một tiếng. Cậu chờ tớ ở trên cầu nhé.”
Phương Huỳnh khựng lại, “... Mẹ tớ cũng đi.”
Tưởng Tây Trì sửng sốt, gật đầu, “Được.”
Đinh Vũ Liên mặc áo bông màu lam nhạt, khoác khăn choàng, trên đường có người nhìn nhìn, bà tránh né ánh mắt, cúi đầu, đầu sắp chôn đến trước ngực, lấy khăn choàng bao quanh đầu, chỉ lộ ra một đôi mắt.
Bước chân của Phương Huỳnh dừng lại, “Mẹ, không có việc gì.” Đi khập khiễng nâng tay, kéo áo choàng ra, làm lộ khuôn mặt gầy gò của bà.
Tay Đinh Vũ Liên co rụt lại, “Bé con, mẹ vẫn nên trở về, đừng gây phiền toái...”
“Mẹ sợ cái gì?”
“Mẹ...”
“Thật sự không có việc gì, “ Phương Huỳnh nắm chặt tay của bà, “Con nghe Phương Chí Cường nói chuyện điện thoại với người ta, chính miệng ông ta nói, mùng 8 khởi công, khi đó ông mới có thể trở về.”
Ánh mặt trời vào buổi chiều chiếu trên thân người, có vài phần ấm áp.
Đinh Vũ Liên bị Phương Huỳnh nắm chặt dừng lại một lát, cuối cùng gật đầu, “Đi thôi.”
Tưởng Tây Trì đã chờ ở đầu cầu
Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy mẹ của Phương Huỳnh, không nhịn được nhìn thêm vài lần. Vóc dáng của Đinh Vũ Liên không cao, nhiều lắm là 1m6. Thân hình gầy, mặt trắng không có chút máu nào, thậm chí có hơi giống bị bệnh.
“Chào dì ạ.”
Phương Huỳnh vội nói, “Mẹ, đây là bạn học của con, Tưởng Tây Trì.”
Đinh Vũ Liên cong khóe miệng, có lẽ là muốn cười, nhưng không thể cười lên.
Tổ hợp ba người này kỳ quái, dọc theo đường đi dẫn tới không ít cái nhìn chằm chằm của người khác. Phương Huỳnh không hề yếu thế, trừng lại.
Chờ ra khỏi khu vực ngõ hẻm Kiều Hoa, người quen bọn họ liền ít đi.
Đinh Vũ Liên tự nhiên chút, không giống như lúc nãy cứ đa nghi nhìn xung quanh.
Chợ hoa sắp đến tết nên nhốn nháo nhộn nhịp, lan hồ điệp và hoa mõm sói màu sắc rực rỡ, cây ngân liễu đủ màu sắc, một hàng chữ nghênh đón khách vô cùng kỳ quái hiện ra… Cách thức trang trí hoa ở tất cả chợ hoa rất có hương vị của Tết.
Phương Huỳnh chọn một chậu quýt, một chậu trúc phú quý, chen đến chỗ trả tiền.
Đinh Vũ Liên bị bầu không khí này xao động, trên mặt hồng hào thêm chút.
Chờ mua xong hoa, Phương Huỳnh lại dẫn Đinh Vũ Liên đi công viên gần đấy tản bộ. Mùa đông gió lạnh, nhưng đi một lát thì trên người ấm lên. Đinh Vũ Liên đi mệt, ngồi xuống trên băng ghế dài.
Phương Huỳnh ngồi xổm bên bờ, bẻ chút bánh quy ném xuống cho cá ăn ở trong hồ, hứng thú nhìn cá chép màu đỏ vây quanh, tranh thức ăn cá, rồi lại tản ra.
Tưởng Tây Trì đứng ở một bên nhìn —— anh chưa từng thấy cô thật sự vui vẻ như thế.
Phương Huỳnh cho cá ăn một lát, xoay người lại nhìn Đinh Vũ Liên, cười nói: “Mẹ, mẹ cũng qua đây xem đi, mấy con cá vàng này rất vui.”
Đinh Vũ Liên co rụt bả vai lại, “Mẹ... Mẹ không cho ăn.”
Phương Huỳnh có chút thất vọng, vẻ vui mừng trên mặt lập tức biến mất mấy phần.
Đứng đó một lúc lâu, Tưởng Tây Trì ngồi bên cạnh cô, vươn tay, “Đưa cho tớ một ít.”
Phương Huỳnh bẻ bánh quy trong tay đưa tới, Tưởng Tây Trì nhặt một ít.
Có chút ngứa, giống như có gì đó mổ vào.
Tưởng Tây Trì tung bánh vỡ vào trong hồ, “Có phải dì không thường ra ngoài không?”
“Bà ấy sợ.”
“Sợ cái gì?”
Không nghe thấy trả lời, chỉ nhìn thấy Phương Huỳnh mím môi, tựa như trút giận, vung mảnh vụn còn thừa lại trong tay vào hồ.
Bốn giờ chiều, ba người trở về hẻm Kiều Hoa.
Tưởng Tây Trì một tay ôm một chậu hoa, đưa Phương Huỳnh và Đinh Vũ Liên đưa đến cửa.
Phương Huỳnh nhận lấy chậu hoa đặt ở trên bậc thềm trước cửa, xoay người nhảy một bước xuống bậc thang, hai tay đặt vào trong túi quần, “Ngày mai cậu có rảnh không?” d đ l q đ
“Có.”
“Tớ đi tìm cậu chơi, được không? Chúng ta cùng nhau làm bài tập nghỉ đông.”
“Được.”
Phương Huỳnh nhìn anh, ánh mắt sáng ngời, “A Trì, hôm nay cám ơn cậu.”
Tám giờ sáng ngày hôm sau, tiếng đập cửa vang lên. Tưởng Tây Trì gấp gáp đi mở cửa trước Ngô Ứng Dung. Phương Huỳnh thay áo bông màu trắng, phía dưới là quần lam nhạt, bộ đồ này làm cô điềm đạm hơn bình thường rất nhiều. Tóc cũng buộc lên, đuôi tóc không vểnh lên giống như ngày thường.
“A Trì.”
Tưởng Tây Trì nhìn chằm chằm cô vài lần, “... Vào đi.”
Cô đứng ngoài bậc cửa, thoáng nhìn vào bên trong, có chút không yên, “Ông bà ngoại cậu đâu?”
“Ở nhà.”
Vừa dứt lời, Ngô Ứng Dung mặc tạp dề đi ra từ phòng bếp, “A Trì, ai đấy?” Nhìn thấy cái đầu ở ngoài cửa đang dò xét bên trong, sửng sốt một lát.
“Bà ngoại, Phương Huỳnh là bạn học của cháu, đến đây làm bài tập nghỉ đông với cháu.”
“Ồ.” Ngô Ứng Dung không biết làm thế nào, tay xoa xoa lên tạp dề, “Vậy… vào đi.”
Phương Huỳnh cười nói: “Bà ngoại Ngô, làm phiền rồi ạ.” Quay người, mang một chậu trúc phú quý từ ngoài cửa vào.
Tưởng Tây Trì cũng sửng sốt theo— ngày hôm qua mang trúc phú quý từ chợ hoa về, thì ra là có tác dụng này à?
Ngô Ứng Dung thật sự không ngờ tới Phương Huỳnh biết lễ phép như vậy, nhận lấy chậu hoa mà cô mang đến, nhất thời không biết nên nói cái gì, mất tự nhiên đứng một lát, “Vậy các cháu vào phòng làm bài tập đi— bàn học có đủ không, cần bà dọn bàn ăn cho tụi cháu không?”
“Đủ ạ.”
“Vậy được, các cháu…” Ngô Ứng Dung liếc nhìn phòng bếp, “Bà đang đun nước, vậy các con cứ tự nhiên trước nhé?”
“Bà ngoại, bà cứ làm việc đi ạ.”
Phương Huỳnh vào cửa, ngẩng đầu, xem xét kỹ từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài căn phòng của Tưởng Tây Trì, “Phòng cậu lớn quá.”
Tưởng Tây Trì đặt thêm một cái ghế trước bàn học, “Trước đây mẹ tớ từng ở…”
“Mẹ cậu...”
“Khi tớ năm tuổi đã qua đời.” Anh nhìn Phương Huỳnh trầm mặc một lát, dường như hơi áy náy, còn nói, “Không có gì đâu, đã qua lâu rồi. Ký ức của tớ vào lúc đó cũng không nhiều.”
Phương Huỳnh ngồi xuống ghế trước bàn sách, khoanh tay, nhìn về phía Tưởng Tây Trì, “… Dì Từ đối với cậu tốt không?”
Tưởng Tây Trì trầm mặc, sau một lúc lâu mới nói: “... Cho dù tốt thì cũng là người ngoài.”
Không khí lập tức có chút thương cảm.
Tưởng Tây Trì cũng tự mình cảm thấy thế, mang cặp da tới, lấy quyển sách giáo khoa và vở ra, “Làm bài tập đi.”
... Cuối cùng, chỉ một mình anh làm.
Hai người mỗi người mang một tai nghe, anh hì lục làm đề số học, Phương Huỳnh đang… sao chép lời bài hát trên vở.
Tưởng Tây Trì có chút bất đắc dĩ, “Cậu làm bài một chút đi.”
“Không muốn làm.”
Tưởng Tây Trì che vở bài hát của cô lại, đưa cuốn ngữ văn “Cuộc sống nghỉ đông” qua, “Cậu làm ngữ văn đi.”
Phương Huỳnh kêu rên một tiếng “Cậu phiền quá”, nhưng vẫn cố mở ra làm, một tay chống má, một tay lười biếng cầm bút chì, điền “abcd” trên sách bài tập.
Tưởng Tây Trì nhìn tốc độ của cô nhanh như vậy, còn nói: “Cậu đừng viết loạn.”
Phương Huỳnh làm mặt vô tội, “Không có viết loạn đâu.”
Tưởng Tây Trì nửa tin nửa ngờ, kéo qua nhìn... Thật sự đều đúng hết.
Một buổi sáng, dưới sự thúc giục của Tưởng Tây Trì, Phương Huỳnh vừa làm phục dịch, vừa làm bài tập viết ngữ văn nghỉ đông được năm bài.
Ngô Ứng Dung đến phòng hai lần, đưa đồ uống và một chút quà vặt cho họ, nhân tiện quan sát người tên Phương Huỳnh này.
Nói đến cũng kỳ quái, “Hỗn Thế Ma Vương” (ma vương hại đời) trong miệng láng giềng, mà trước mặt Tưởng Tây Trì, ngoan ngoãn giống như con dê con.
Giữa trưa, Ngô Ứng Dung làm cơm xong, ở trong phòng bếp hô một tiếng, “A Trì, cùng với Tiểu Phương ra ăn cơm đi!”
Tưởng Tây Trì lên tiếng.
Phương Huỳnh duỗi duỗi người, ngáp một cái, đứng lên từ trên ghế.
Tưởng Tây Trì đi sau lưng cô, vô tình liếc qua, đột nhiên ngẩn ra, “Phương Huỳnh.”
Phương Huỳnh quay đầu, “Hả?”
“Trên quần cậu... Sao lại có máu?”
Phương Huỳnh lập tức quay đầu nhìn, phía sau cái mông, gần giữa bắp vế, trên quần màu xanh nhạt là một vết máu màu đỏ đậm.
Cô sửng sốt, chân tay luống cuống, muốn chạm vào một chút, nhưng tay lại không tự giác run run, sắp tới gần lại rụt trở về.
Cô không có bị thương, cũng không cảm thấy đau, cô có chút không rõ đây là chuyện gì.
Ngô Ứng Dung bưng hai dĩa đồ ăn, đi ra từ phòng bếp, nhìn hai đứa trẻ ngây ngốc đứng ở cửa, "Sao vậy, ra ăn cơm thôi?"
Tưởng Tây Trì mơ hồ có chút hiểu chuyện gì, theo bản năng lui ra phía sau nửa bước, “Bà ngoại, Phương Huỳnh, cậu ấy..."
Ngô Ứng Dung đặt dĩa xuống, đi về phía hai người, "Sao vậy?" Cúi đầu nhìn theo ánh mắt của Phương Huỳnh, vẻ mặt thay đổi, đẩy Tưởng Tây Trì ra ngoài, "Cháu ra ngoài trước đi."
Cửa vừa đóng lại, giọng nói của Phương Huỳnh run run, dè dặt hỏi: "Bà ngoại Ngô... cháu bị sao vậy?"
"Cháu bao nhiêu tuổi rồi? Có phải bằng tuổi với Tây Trì không?"
"Tháng tám năm trước đã tròn 13 tuổi..."
“Đó là...” Ngô Ứng Dung an ủi vỗ vỗ bả vai cô, "Đừng sợ, không có chuyện gì đâu, cháu trưởng thành rồi."
Phương Huỳnh vẫn còn mông lung, "Trưởng thành là gì ạ?"
"Mẹ cháu không nói với cháu à?" Nhìn Phương Huỳnh ngây ngốc mà lắc đầu, thở dài, "Cháu ở trong phòng ngồi một lát đi, bà ra ngoài mua đồ cho cháu."
Tưởng Tây Trì ở bên ngoài, sắc mặt trắng bệch, cửa vừa mở ra, anh nhìn thoáng bên trong, vừa đúng chạm phải ánh mắt của Phương Huỳnh.
Hai người không hẹn mà cùng nhìn nhau.
Ngô Ứng Dung đóng chặt cửa, dặn Tưởng Tây Trì đừng đi vào, lấy bóp tiền, nói: "Bà đi mua chút đồ, trở về rồi ăn cơm, ông ngoại cháu ở trên lầu tưới hoa, cháu đi lên kêu ông một tiếng nhé."
"Bà muốn mua cái gì, để cháu đi ạ..."
Ngô Ứng Dung liếc anh, ra hiệu không được chen vào, "Đi lên lầu."
Không lâu sau, Ngô Ứng Dung cầm một túi nilon màu đen trở về, đẩy cửa phòng ngủ Tưởng Tây Trì ra, dẫn Phương Huỳnh vào toilet.
Tưởng Tây Trì ở bên cạnh bàn ăn ngồi chờ thật lâu, hai người mới đi ra từ phòng vệ sinh.
Phương Huỳnh thay quần khác, màu đen, là của Ngô Ứng Đung, có chút rộng, không vừa người.
Cô kéo ghế ra ngồi xuống, hai gò má ửng hồng, từ đầu đến cuối đều cúi đầu, không nhìn Tưởng Tây Trì.
Ngô Ứng Dung xới cơm cho mọi người, quay đầu nhìn, hai đứa nhỏ đều ngây ngốc, "Đừng thất thần, ăn cơm đi."
Trên bàn ăn, khi Tưởng Tây Trì gắp đồ ăn, thường lơ đãng nhìn Phương Huỳnh, nhưng Phương Huỳnh không ngẩng đầu lên, chỉ im lìm cúi đầu ăn cơm.
Ăn cơm xong, Phương Huỳnh chuẩn bị về nhà. diendanlequyyydonnn~~~
Tưởng Tây Trì: “Không ở lại làm một lát à?”
"Để con bé về trước đi..." Ngô Ứng Dung chen ngang.
Phương Huỳnh đến phòng ngủ của Tưởng Tây Trì, cúi đầu dọn dẹp cặp da.
Tưởng Tây Trì đứng ở một bên, cúi đầu nhìn cô. Cô có chút mất hồn mất vía, vừa đưa đồ vào, lại rơi ra.
Tưởng Tây Trì cầm lấy cục tẩy của cô kẹp giữa trang sách của mình, đưa qua, "... Buổi chiều có qua đây không?"
“... Ngày mai rồi nói sau.” Phương Huỳnh nhét cục tẩy vào trong hộp bút, “... Tớ còn phải trở về nấu cơm cho mẹ tớ."
Phương Huỳnh thu dọn sách vở xong, Ngô Ứng Dung cũng đi ra từ phòng bếp, kéo khóa kéo cặp da của cô, nhét túi nilon màu đen căng phồng vào, thầm nói: "Một lát bà ngoại giúp cháu giặt quần jeans, bảo Tưởng Tây Trì mang qua cho cháu. Những lời bà ngoại vừa mới căn dặn, đã nhớ kỹ chưa? Nhất định không được để dính nước lạnh..."
Phương Huỳnh gật đầu thật mạnh, “Nhớ kỹ rồi ạ.”
Tưởng Tây Trì đưa người ra ngoài.
Vừa mới qua giữa trưa, xuyên qua tầng mây mỏng manh, là ánh mặt trời chiếu xuống con hẻm nhỏ.
Hai tay Phương Huỳnh nắm chặt dây lưng cặp da, cúi đầu đá hòn đá nhỏ trên đường, “... Tớ đi về trước.”
“Ừ.”
Phương Huỳnh khựng lại, xoay người.
Tưởng Tây Trì bỗng nhiên mở miệng: “Phương Huỳnh.”
Phương Huỳnh quay đầu lại.
Anh lại thất thần, không biết nên nói cái gì, một lát, lắc lắc đầu.
Phương Huỳnh, vẫn đá cục đá kia, đi xa.
Tưởng Tây Trì vẫn luôn nhìn bóng dáng biến mất ở cua quẹo của cô.
Có một loại trực giác ——
Có gì đó không giống.
Tưởng Tây Trì: “Tới nhà của tớ chơi đi.”
Phương Huỳnh quay đầu nhìn anh một cái, cười nói: “Ông bà ngoại của cậu không biết người khác nói tớ thế nào sao?”
“... Cậu không phải là loại người mà họ nói.” Ánh mắt của Tưởng Tây Trì nhìn về phía trước, vào mùa đông, nước sông ở sông Lục Xích lạnh lẽo, một bụi rau má ven bờ khô héo, gió lạnh thổi vào làm run rẩy.
Phương Huỳnh cúi đầu, đột nhiên cười không nổi, mũi chân đá hòn đá nhỏ, “... Cậu đừng tin tưởng tớ quá.”
Trầm mặc đến đầu cầu, Tưởng Tây Trì dừng bước chân lại, mời lần nữa: “Buổi chiều tới chơi đi.”
“Để tớ xem tình hình đã, trong nhà còn phải tổng vệ sinh.”
Tưởng Tây Trì gật đầu, “Có rảnh thì trực tiếp tới, buổi chiều tớ luôn ở nhà.”
Phương Huỳnh đẩy xe qua cầu, ngâm nga một bài hát, đi thẳng về nhà.
Cô lấy một chai coca rỗng, rửa sạch sẽ, lấy kéo cắt một nửa, đổ nước vào, cắm hoa tươi mới vào trong, đặt trên bàn của mình.
Một lát, nghe thấy trong phòng khách truyền đến giọng nói kêu “bé con”. Vội lên tiếng, quay đầu nhìn hoa, mới chạy đến.
Đinh Vũ Liên nắm tay che miệng, khẽ ho khan một tiếng, lục lọi đồ Phương Huỳnh mua về.
“Mẹ, Phương Chí Cường về quê, tết sẽ không về, mẹ… có muốn ra ngoài đi dạo không ạ.”
Quanh năm, Đinh Vũ Liên không thấy ánh mặt trời, màu trắng xanh xao trên mặt lập tức hiện ra vài phần hoảng sợ và lo lắng, “Không… không, nếu cha con biết…”
“Ông ấy sẽ không biết…” Phương Huỳnh suy nghĩ một lát, trở về ôm hoa cắm trong chai nhựa ra, đẩy đến trước mặt Đinh Vũ Liên, “Đẹp không ạ?”
Đóa hoa sáng rực như ngọn đèn ở trong mắt, Đinh Vũ Liên chầm chậm gật đầu.
“Chúng ta đi dạo chợ hoa nhé, như thế nào ạ? Mua hai chậu hoa đem về... Chỉ có hai người chúng ta ăn tết, chúng ta nấu lẩu ăn.”
Đinh Vũ Liên nhìn bông hoa màu quýt sáng rực xinh đẹp kia, có chút dao động, “Ông ấy… ông ấy thật sự sẽ không về?”
“Chắc chắn không ạ.”
Đinh Vũ Liên trầm ngâm một lát, gật gật đầu.
Phương Huỳnh dọn dẹp trong nhà một lần— đồ có thể đập nát cũng đều bị đập nát hết, ngay cả đồ dùng cũng không còn mấy cái, nhà chỉ có bốn bức tường cũng không phải không có lợi, ít nhất khi quét dọn cũng thuận tiện.
Giữa trưa cùng Đinh Vũ Liên ăn một chén mì đơn giản, Phương Huỳnh ra ngoài, từ trên cầu đi xuống, dọc theo con sông ở bờ tây, phía sau căn nhà ở ngõ Tây là những dãy đài cao thấp chật hẹp, đến hành lang cửa sau của nhà Tưởng Tây Trì.
Cửa đóng, cửa sổ hướng về phía đông, không kéo rèm cửa sổ, lộ ra chút cảnh bên trong.
Cô lưỡng lự chốc lát, híp mắt theo rèm cửa sổ nhìn vào khe hở bên trong, không nhìn thấy bóng người, gập tay lại, nhẹ nhàng gõ cửa sổ, nhỏ giọng kêu: “Tưởng Tây Trì, cậu có ở nhà không?”
Một lát, chợt nghe két một tiếng, bên trong đẩy cửa sổ ra, lộ ra khuôn mặt ngạc nhiên của Tưởng Tây Trì sau lưới chống trộm, “Sao cậu không đi cửa lớn?”
Phương Huỳnh dựa vào lưới chống trộm, cười nói: “Có rảnh không? Cùng tớ đi dạo chợ hoa được không?”
“Có, tớ nói với bà ngoại một tiếng. Cậu chờ tớ ở trên cầu nhé.”
Phương Huỳnh khựng lại, “... Mẹ tớ cũng đi.”
Tưởng Tây Trì sửng sốt, gật đầu, “Được.”
Đinh Vũ Liên mặc áo bông màu lam nhạt, khoác khăn choàng, trên đường có người nhìn nhìn, bà tránh né ánh mắt, cúi đầu, đầu sắp chôn đến trước ngực, lấy khăn choàng bao quanh đầu, chỉ lộ ra một đôi mắt.
Bước chân của Phương Huỳnh dừng lại, “Mẹ, không có việc gì.” Đi khập khiễng nâng tay, kéo áo choàng ra, làm lộ khuôn mặt gầy gò của bà.
Tay Đinh Vũ Liên co rụt lại, “Bé con, mẹ vẫn nên trở về, đừng gây phiền toái...”
“Mẹ sợ cái gì?”
“Mẹ...”
“Thật sự không có việc gì, “ Phương Huỳnh nắm chặt tay của bà, “Con nghe Phương Chí Cường nói chuyện điện thoại với người ta, chính miệng ông ta nói, mùng 8 khởi công, khi đó ông mới có thể trở về.”
Ánh mặt trời vào buổi chiều chiếu trên thân người, có vài phần ấm áp.
Đinh Vũ Liên bị Phương Huỳnh nắm chặt dừng lại một lát, cuối cùng gật đầu, “Đi thôi.”
Tưởng Tây Trì đã chờ ở đầu cầu
Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy mẹ của Phương Huỳnh, không nhịn được nhìn thêm vài lần. Vóc dáng của Đinh Vũ Liên không cao, nhiều lắm là 1m6. Thân hình gầy, mặt trắng không có chút máu nào, thậm chí có hơi giống bị bệnh.
“Chào dì ạ.”
Phương Huỳnh vội nói, “Mẹ, đây là bạn học của con, Tưởng Tây Trì.”
Đinh Vũ Liên cong khóe miệng, có lẽ là muốn cười, nhưng không thể cười lên.
Tổ hợp ba người này kỳ quái, dọc theo đường đi dẫn tới không ít cái nhìn chằm chằm của người khác. Phương Huỳnh không hề yếu thế, trừng lại.
Chờ ra khỏi khu vực ngõ hẻm Kiều Hoa, người quen bọn họ liền ít đi.
Đinh Vũ Liên tự nhiên chút, không giống như lúc nãy cứ đa nghi nhìn xung quanh.
Chợ hoa sắp đến tết nên nhốn nháo nhộn nhịp, lan hồ điệp và hoa mõm sói màu sắc rực rỡ, cây ngân liễu đủ màu sắc, một hàng chữ nghênh đón khách vô cùng kỳ quái hiện ra… Cách thức trang trí hoa ở tất cả chợ hoa rất có hương vị của Tết.
Phương Huỳnh chọn một chậu quýt, một chậu trúc phú quý, chen đến chỗ trả tiền.
Đinh Vũ Liên bị bầu không khí này xao động, trên mặt hồng hào thêm chút.
Chờ mua xong hoa, Phương Huỳnh lại dẫn Đinh Vũ Liên đi công viên gần đấy tản bộ. Mùa đông gió lạnh, nhưng đi một lát thì trên người ấm lên. Đinh Vũ Liên đi mệt, ngồi xuống trên băng ghế dài.
Phương Huỳnh ngồi xổm bên bờ, bẻ chút bánh quy ném xuống cho cá ăn ở trong hồ, hứng thú nhìn cá chép màu đỏ vây quanh, tranh thức ăn cá, rồi lại tản ra.
Tưởng Tây Trì đứng ở một bên nhìn —— anh chưa từng thấy cô thật sự vui vẻ như thế.
Phương Huỳnh cho cá ăn một lát, xoay người lại nhìn Đinh Vũ Liên, cười nói: “Mẹ, mẹ cũng qua đây xem đi, mấy con cá vàng này rất vui.”
Đinh Vũ Liên co rụt bả vai lại, “Mẹ... Mẹ không cho ăn.”
Phương Huỳnh có chút thất vọng, vẻ vui mừng trên mặt lập tức biến mất mấy phần.
Đứng đó một lúc lâu, Tưởng Tây Trì ngồi bên cạnh cô, vươn tay, “Đưa cho tớ một ít.”
Phương Huỳnh bẻ bánh quy trong tay đưa tới, Tưởng Tây Trì nhặt một ít.
Có chút ngứa, giống như có gì đó mổ vào.
Tưởng Tây Trì tung bánh vỡ vào trong hồ, “Có phải dì không thường ra ngoài không?”
“Bà ấy sợ.”
“Sợ cái gì?”
Không nghe thấy trả lời, chỉ nhìn thấy Phương Huỳnh mím môi, tựa như trút giận, vung mảnh vụn còn thừa lại trong tay vào hồ.
Bốn giờ chiều, ba người trở về hẻm Kiều Hoa.
Tưởng Tây Trì một tay ôm một chậu hoa, đưa Phương Huỳnh và Đinh Vũ Liên đưa đến cửa.
Phương Huỳnh nhận lấy chậu hoa đặt ở trên bậc thềm trước cửa, xoay người nhảy một bước xuống bậc thang, hai tay đặt vào trong túi quần, “Ngày mai cậu có rảnh không?” d đ l q đ
“Có.”
“Tớ đi tìm cậu chơi, được không? Chúng ta cùng nhau làm bài tập nghỉ đông.”
“Được.”
Phương Huỳnh nhìn anh, ánh mắt sáng ngời, “A Trì, hôm nay cám ơn cậu.”
Tám giờ sáng ngày hôm sau, tiếng đập cửa vang lên. Tưởng Tây Trì gấp gáp đi mở cửa trước Ngô Ứng Dung. Phương Huỳnh thay áo bông màu trắng, phía dưới là quần lam nhạt, bộ đồ này làm cô điềm đạm hơn bình thường rất nhiều. Tóc cũng buộc lên, đuôi tóc không vểnh lên giống như ngày thường.
“A Trì.”
Tưởng Tây Trì nhìn chằm chằm cô vài lần, “... Vào đi.”
Cô đứng ngoài bậc cửa, thoáng nhìn vào bên trong, có chút không yên, “Ông bà ngoại cậu đâu?”
“Ở nhà.”
Vừa dứt lời, Ngô Ứng Dung mặc tạp dề đi ra từ phòng bếp, “A Trì, ai đấy?” Nhìn thấy cái đầu ở ngoài cửa đang dò xét bên trong, sửng sốt một lát.
“Bà ngoại, Phương Huỳnh là bạn học của cháu, đến đây làm bài tập nghỉ đông với cháu.”
“Ồ.” Ngô Ứng Dung không biết làm thế nào, tay xoa xoa lên tạp dề, “Vậy… vào đi.”
Phương Huỳnh cười nói: “Bà ngoại Ngô, làm phiền rồi ạ.” Quay người, mang một chậu trúc phú quý từ ngoài cửa vào.
Tưởng Tây Trì cũng sửng sốt theo— ngày hôm qua mang trúc phú quý từ chợ hoa về, thì ra là có tác dụng này à?
Ngô Ứng Dung thật sự không ngờ tới Phương Huỳnh biết lễ phép như vậy, nhận lấy chậu hoa mà cô mang đến, nhất thời không biết nên nói cái gì, mất tự nhiên đứng một lát, “Vậy các cháu vào phòng làm bài tập đi— bàn học có đủ không, cần bà dọn bàn ăn cho tụi cháu không?”
“Đủ ạ.”
“Vậy được, các cháu…” Ngô Ứng Dung liếc nhìn phòng bếp, “Bà đang đun nước, vậy các con cứ tự nhiên trước nhé?”
“Bà ngoại, bà cứ làm việc đi ạ.”
Phương Huỳnh vào cửa, ngẩng đầu, xem xét kỹ từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài căn phòng của Tưởng Tây Trì, “Phòng cậu lớn quá.”
Tưởng Tây Trì đặt thêm một cái ghế trước bàn học, “Trước đây mẹ tớ từng ở…”
“Mẹ cậu...”
“Khi tớ năm tuổi đã qua đời.” Anh nhìn Phương Huỳnh trầm mặc một lát, dường như hơi áy náy, còn nói, “Không có gì đâu, đã qua lâu rồi. Ký ức của tớ vào lúc đó cũng không nhiều.”
Phương Huỳnh ngồi xuống ghế trước bàn sách, khoanh tay, nhìn về phía Tưởng Tây Trì, “… Dì Từ đối với cậu tốt không?”
Tưởng Tây Trì trầm mặc, sau một lúc lâu mới nói: “... Cho dù tốt thì cũng là người ngoài.”
Không khí lập tức có chút thương cảm.
Tưởng Tây Trì cũng tự mình cảm thấy thế, mang cặp da tới, lấy quyển sách giáo khoa và vở ra, “Làm bài tập đi.”
... Cuối cùng, chỉ một mình anh làm.
Hai người mỗi người mang một tai nghe, anh hì lục làm đề số học, Phương Huỳnh đang… sao chép lời bài hát trên vở.
Tưởng Tây Trì có chút bất đắc dĩ, “Cậu làm bài một chút đi.”
“Không muốn làm.”
Tưởng Tây Trì che vở bài hát của cô lại, đưa cuốn ngữ văn “Cuộc sống nghỉ đông” qua, “Cậu làm ngữ văn đi.”
Phương Huỳnh kêu rên một tiếng “Cậu phiền quá”, nhưng vẫn cố mở ra làm, một tay chống má, một tay lười biếng cầm bút chì, điền “abcd” trên sách bài tập.
Tưởng Tây Trì nhìn tốc độ của cô nhanh như vậy, còn nói: “Cậu đừng viết loạn.”
Phương Huỳnh làm mặt vô tội, “Không có viết loạn đâu.”
Tưởng Tây Trì nửa tin nửa ngờ, kéo qua nhìn... Thật sự đều đúng hết.
Một buổi sáng, dưới sự thúc giục của Tưởng Tây Trì, Phương Huỳnh vừa làm phục dịch, vừa làm bài tập viết ngữ văn nghỉ đông được năm bài.
Ngô Ứng Dung đến phòng hai lần, đưa đồ uống và một chút quà vặt cho họ, nhân tiện quan sát người tên Phương Huỳnh này.
Nói đến cũng kỳ quái, “Hỗn Thế Ma Vương” (ma vương hại đời) trong miệng láng giềng, mà trước mặt Tưởng Tây Trì, ngoan ngoãn giống như con dê con.
Giữa trưa, Ngô Ứng Dung làm cơm xong, ở trong phòng bếp hô một tiếng, “A Trì, cùng với Tiểu Phương ra ăn cơm đi!”
Tưởng Tây Trì lên tiếng.
Phương Huỳnh duỗi duỗi người, ngáp một cái, đứng lên từ trên ghế.
Tưởng Tây Trì đi sau lưng cô, vô tình liếc qua, đột nhiên ngẩn ra, “Phương Huỳnh.”
Phương Huỳnh quay đầu, “Hả?”
“Trên quần cậu... Sao lại có máu?”
Phương Huỳnh lập tức quay đầu nhìn, phía sau cái mông, gần giữa bắp vế, trên quần màu xanh nhạt là một vết máu màu đỏ đậm.
Cô sửng sốt, chân tay luống cuống, muốn chạm vào một chút, nhưng tay lại không tự giác run run, sắp tới gần lại rụt trở về.
Cô không có bị thương, cũng không cảm thấy đau, cô có chút không rõ đây là chuyện gì.
Ngô Ứng Dung bưng hai dĩa đồ ăn, đi ra từ phòng bếp, nhìn hai đứa trẻ ngây ngốc đứng ở cửa, "Sao vậy, ra ăn cơm thôi?"
Tưởng Tây Trì mơ hồ có chút hiểu chuyện gì, theo bản năng lui ra phía sau nửa bước, “Bà ngoại, Phương Huỳnh, cậu ấy..."
Ngô Ứng Dung đặt dĩa xuống, đi về phía hai người, "Sao vậy?" Cúi đầu nhìn theo ánh mắt của Phương Huỳnh, vẻ mặt thay đổi, đẩy Tưởng Tây Trì ra ngoài, "Cháu ra ngoài trước đi."
Cửa vừa đóng lại, giọng nói của Phương Huỳnh run run, dè dặt hỏi: "Bà ngoại Ngô... cháu bị sao vậy?"
"Cháu bao nhiêu tuổi rồi? Có phải bằng tuổi với Tây Trì không?"
"Tháng tám năm trước đã tròn 13 tuổi..."
“Đó là...” Ngô Ứng Dung an ủi vỗ vỗ bả vai cô, "Đừng sợ, không có chuyện gì đâu, cháu trưởng thành rồi."
Phương Huỳnh vẫn còn mông lung, "Trưởng thành là gì ạ?"
"Mẹ cháu không nói với cháu à?" Nhìn Phương Huỳnh ngây ngốc mà lắc đầu, thở dài, "Cháu ở trong phòng ngồi một lát đi, bà ra ngoài mua đồ cho cháu."
Tưởng Tây Trì ở bên ngoài, sắc mặt trắng bệch, cửa vừa mở ra, anh nhìn thoáng bên trong, vừa đúng chạm phải ánh mắt của Phương Huỳnh.
Hai người không hẹn mà cùng nhìn nhau.
Ngô Ứng Dung đóng chặt cửa, dặn Tưởng Tây Trì đừng đi vào, lấy bóp tiền, nói: "Bà đi mua chút đồ, trở về rồi ăn cơm, ông ngoại cháu ở trên lầu tưới hoa, cháu đi lên kêu ông một tiếng nhé."
"Bà muốn mua cái gì, để cháu đi ạ..."
Ngô Ứng Dung liếc anh, ra hiệu không được chen vào, "Đi lên lầu."
Không lâu sau, Ngô Ứng Dung cầm một túi nilon màu đen trở về, đẩy cửa phòng ngủ Tưởng Tây Trì ra, dẫn Phương Huỳnh vào toilet.
Tưởng Tây Trì ở bên cạnh bàn ăn ngồi chờ thật lâu, hai người mới đi ra từ phòng vệ sinh.
Phương Huỳnh thay quần khác, màu đen, là của Ngô Ứng Đung, có chút rộng, không vừa người.
Cô kéo ghế ra ngồi xuống, hai gò má ửng hồng, từ đầu đến cuối đều cúi đầu, không nhìn Tưởng Tây Trì.
Ngô Ứng Dung xới cơm cho mọi người, quay đầu nhìn, hai đứa nhỏ đều ngây ngốc, "Đừng thất thần, ăn cơm đi."
Trên bàn ăn, khi Tưởng Tây Trì gắp đồ ăn, thường lơ đãng nhìn Phương Huỳnh, nhưng Phương Huỳnh không ngẩng đầu lên, chỉ im lìm cúi đầu ăn cơm.
Ăn cơm xong, Phương Huỳnh chuẩn bị về nhà. diendanlequyyydonnn~~~
Tưởng Tây Trì: “Không ở lại làm một lát à?”
"Để con bé về trước đi..." Ngô Ứng Dung chen ngang.
Phương Huỳnh đến phòng ngủ của Tưởng Tây Trì, cúi đầu dọn dẹp cặp da.
Tưởng Tây Trì đứng ở một bên, cúi đầu nhìn cô. Cô có chút mất hồn mất vía, vừa đưa đồ vào, lại rơi ra.
Tưởng Tây Trì cầm lấy cục tẩy của cô kẹp giữa trang sách của mình, đưa qua, "... Buổi chiều có qua đây không?"
“... Ngày mai rồi nói sau.” Phương Huỳnh nhét cục tẩy vào trong hộp bút, “... Tớ còn phải trở về nấu cơm cho mẹ tớ."
Phương Huỳnh thu dọn sách vở xong, Ngô Ứng Dung cũng đi ra từ phòng bếp, kéo khóa kéo cặp da của cô, nhét túi nilon màu đen căng phồng vào, thầm nói: "Một lát bà ngoại giúp cháu giặt quần jeans, bảo Tưởng Tây Trì mang qua cho cháu. Những lời bà ngoại vừa mới căn dặn, đã nhớ kỹ chưa? Nhất định không được để dính nước lạnh..."
Phương Huỳnh gật đầu thật mạnh, “Nhớ kỹ rồi ạ.”
Tưởng Tây Trì đưa người ra ngoài.
Vừa mới qua giữa trưa, xuyên qua tầng mây mỏng manh, là ánh mặt trời chiếu xuống con hẻm nhỏ.
Hai tay Phương Huỳnh nắm chặt dây lưng cặp da, cúi đầu đá hòn đá nhỏ trên đường, “... Tớ đi về trước.”
“Ừ.”
Phương Huỳnh khựng lại, xoay người.
Tưởng Tây Trì bỗng nhiên mở miệng: “Phương Huỳnh.”
Phương Huỳnh quay đầu lại.
Anh lại thất thần, không biết nên nói cái gì, một lát, lắc lắc đầu.
Phương Huỳnh, vẫn đá cục đá kia, đi xa.
Tưởng Tây Trì vẫn luôn nhìn bóng dáng biến mất ở cua quẹo của cô.
Có một loại trực giác ——
Có gì đó không giống.
Bình luận facebook