Bắt đầu từ khi đó cứ hai ba ngày lại đến một lần, thỉnh thoảng có khi đêm đêm đều đến. Trường Lạc cũng đã quen với sự tồn tại của Lục Chủy.
Nàng ấy không hiểu, Lục Chủy đường đường là thừa tướng lại không làm, tại sao lại phải làm nam sủng sau hậu viện của nàng.
Còn về mỹ nam mà cô cô tặng, Lục Chủy cho người hủy bỏ khế ước nô dịch, người đó cảm ơn đại đức, vui mừng rời khỏi phủ công chúa.
Khi nàng ấy đang buồn chán ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, thì thị nữ vội vàng chạy đến bẩm báo là đã xảy ra chuyện lớn rồi.
Nàng ấy có chút kinh hãi, lẽ nào chuyện của nàng ấy và Lục Chủy bị bại lộ rồi?
Nhưng thật không ngờ sự việc còn nghiêm trọng hơn cả chuyện này, nàng ấy vội vã sửa soạn một chút, sau đó vội vàng tiến cung.
Đến Ngọc Liên Cung nơi mà Liên phi ở, sau khi sai người thông báo nàng ấy mới chầm chậm nhấc chân bước vào cung điện.
Ngồi ở phía trên, mặt hoàng thượng tràn đầy tức giận, hận không thể vạn đao lăng trì hai kẻ đang quỳ ở dưới kia.
Đứng bên cạnh, là khuôn mặt bình thản của thừa tướng.
Thừa Tướng còn có thể đến hậu cung của phi tử?
Chưa kịp suy đoán, thì đã bị bóng dáng của hai nguời đang quỳ dưới đất đập vào mắt, dung nhan xinh đẹp của nữ tử đó, không cần đoán cũng biết là Liên phi, mà người đàn ông đang quỳ đó lại là phu quân đã hòa ly của nàng ấy, Lý Viên.
Nàng nhận được tin, Liên phi đang mang thai sáu tháng thông d.âm với người khác ở lãnh cung.
Nhưng nàng ấy không ngờ tới, gian phu lại là Lý Viên.
Tình tiết này dường như nằm trong dự tính, nhưng lại nằm ngoài dự liệu.
Nghe nói hoàng đế và thừa tướng đang bàn bạc chính sự, bất giác bước đến gần lãnh cung, từ trong bụi cỏ truyền đên tiếng kêu kiều mỹ của nữ tử và tiếng thở dốc của nam tử, vừa nghe đã biết không phải chuyện tốt gì.
Hoàng đế mất mặt trước thần tử đắc lực, lập tức sai thị vệ bắt đôi cẩ.u nam nữ trong bụi cỏ ra ngoài xử t.ử.
Nhưng hoàng đế không ngờ tới, một người là nữ nhân mà người yêu nhất, một người là tướng quân đắc lực nhất của ngài.
Cho nên một đoàn người liền đi đến Ngọc Liên Cung.
Trường Lạc chỉ cảm thấy chuyện này có chút kỳ lạ, một là Liên phi mang thai sáu tháng lại có thể tư thông với người khác, hai là hoàng đế sao có thể trùng hợp đi ngang qua lãnh cung như vậy.
Nàng ấy nhịn không được liếc mắt nhìn Lục Chủy, vừa đúng lúc nam nhân này hướng về nàng cười một cái.
Quá sức tưởng tượng của nàng ấy. Dù thế nào thì Liên Phi cũng bị hoàng thượng bắt gian tại trận, chuyện này khó mà bỏ qua, sợ là đứa trẻ trong bụng Liên phi khó mà giữ được.
Nghĩ đến đây nàng liền hướng về hoàng thượng hành lễ, sau đó đứng một bên chờ chỉ thị.
Lý Viên kìm không nổi liếc nhìn nàng ấy một cái, hắn luôn biết trưởng công chúa rất xinh đẹp, nhưng không ngờ giờ lại càng đẹp hơn rồi, dường như chuyện hòa ly không ảnh hưởng gì đến nàng.
Lục Chủy đứng nhích qua che đi tầm mắt hắn, “ Bệ hạ, Liên phi cùng người khác tư thông, d.âm loạn trong cung, chiếu theo luật xử trảm, nhưng niệm tình đứa trẻ trong bụng, vẫn mong bệ hạ nương tay.”
Trường Lạc kinh ngạc nhìn về phía hắn, đây là muốn Liên phi chế.t nhanh hơn sao.
Quả nhiên, hoàng đế nghe những lời này càng thêm phẫn nộ.
Nhưng tình cảm giữa người và Liên phi, không thể vì một chút này mà gạt bỏ, cho nên người hạ lệnh đày Liên phi vào lãnh cung, cắt bỏ chức vị.
Còn Lý Viên, trực tiếp giam vào thiên lao, chờ ngày xử trảm.
Hoàng đế xử lý xong chuyện này, bước đi không thèm quay đầu lại, mặc kệ Liên phi đau lòng khóc lóc, cực khổ cầu xin.
Lý Viên mặt mày bình tĩnh nhận trừng phạt.
Lục Chủy cùng hoàng đế rời khỏi.
Cho nên gọi này ấy đến đây để làm cái gì? Chỉ vì xem một vở kịch thôi sao? Trường Lạc có chút khó hiểu.
Lục Chủy đi ngang qua bên cạnh nàng ấy, nhỏ tiếng hỏi; “Coi vui không?”
Quả nhiên đây là quỷ đâm chọc! đánh giá thấp hắn ta rồi.
Nàng ấy cho rằng, hắn có thể khống chế hết tât cả hạ nhân trong phủ công chúa đã là cực hạn rồi, không ngờ tới còn có thủ đoạn lớn hơn.
Thị vệ lôi Liên phi và Lý Viên ra ngoài.
Trưởng lạc ở trong cung cũng chẳng làm việc gì, dứt khoát muốn xuất cung.
Vừa đến cửa cung, liền bị cung nữ chặn lại nói vị Liên phi đang bị đày vào lãnh cung muốn gặp nàng.
Nàng ấy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn đồng ý.
Lãnh cung cỏ cây mọc dại, đổ nát đến nỗi không thể chịu nổi.
Liên Phi đã cởi bỏ trang phục mỹ lệ, không chút sức sống nằm trên đất.
Nhưng Trường lạc không cảm thấy đồng tình với nàng ta, dù sao hai người cũng có ân oán rất xâu.
Liên phi, à không, Đoan Mục Liên cảm giác được có người đang đến, nàng ta chầm chậm ngồi nghiêm túc lại, hướng về Trường Lạc cười châm biếm.
Trường Lạc không hiểu, nàng ấy có gì mắc cười sao, sau đó liền đi thẳng vào vấn đề trực tiếp hỏi, “Ngươi gọi ta đến vì chuyện gì?”
Đoan Mục Liên vẫn còn cười, giống như bản thân nàng ta là người thắng cuộc vậy.
Trường Lạc cảm thấy nàng ta bây giờ giống như một kẻ điên, xoay người định rời đi.
Đoan Mục Liên gọi nàng ấy lại, “Ngươi không muốn biết đứa trẻ trong bụng ta là của ai sao?”
Đây là con của ai thì liên quan gì đến nàng ấy? Nhưng Trường Lạc muốn nghe thử người phụ nữ này còn có thể nói những gì.
Nhìn thấy Trường Lạc chưa đi, Đoan Mục Liên lại cười, dường như đã biết trước nàng ấy sẽ ở lại.
“Cha của đứa trẻ, cả ngươi và ta đều quen biết. Còn là người thân thuộc nhất với ngươi!”
Người nàng ấy thân thuộc nhất? Lục Chủy? Trưởng lạc bác bỏ suy nghĩ nguy hiểm này
“Lúc chàng ấy vừa hồi kinh, đã lén lút đến thăm ta một lần, bọn ta hẹn ở chỗ này. Chính là tại chỗ này, chàng ấy đã ôm ta, chính là ở trên chiếc giường cũ nát đó, chàng lần này đến lần khác muốn ta, phong khoáng gọi ta là Liên Nhi. Hahahaha.....
“Không chỉ có vậy, chúng ta ba năm gửi hơn 100 bức thư, chàng đã từng hồi âm thư của ngươi chưa?”
Đoan Mục Liên hồi tưởng lại tình hình khi đó, cảm thấy một trận sảng khoái. Trường Lạc người không phải dựa vào thân phận công chúa, cướp mất nam nhân của ta sao? Đáng tiếc, nam nhân đó không những không động vào ngươi, mà chàng còn ở trên người Đoan Mộc Liên ta hợp hoan. Trường Lạc ngươi đã định sẵn là kẻ thất bại.
Trưởng Lạc cảm thấy nhất định là Đoan Mục Liên điên rồi, không giấu kín bí mật này, còn mang ra khoe khoang, đang chê chết chưa đủ nhanh sao? Việc đã như hôm nay, Đoan Mục Liên còn cho rằng đem chuyện này nói ra có thể đả kích nàng ấy sao?
Nàng ấy không muốn để ý, một câu cũng không nói rời khỏi lãnh cung, Đoan Mục Liên sau lưng vẫn còn haha cười to.
Ánh mặt trời bên ngoài lãnh cung quả nhiên là ấm áp hơn nhiều, nàng ấy nheo nheo mắt nhấc chân rời khỏi lãnh cung.
5 Phần kết
Buổi tối, Lục Chủy lại đến.
Nàng ấy hỏi hắn, chuyện của Đoan Mộc Liên có phải do hắn nhúng tay vào hay không?
Hắn không phủ nhận, chỉ nói bản thân cố ý dẫn hoàng thượng đến lãnh cung, còn những chuyện khác không liên quan đến hắn.
Trái tim treo lơ lửng của nàng ấy mới dần được thả lỏng.
Lục Chủy thấy nàng ấy vẫn còn đang suy nghĩ, dứt khoát ôm mặt nàng ấy mạnh mẽ hôn xuống.
Đến khi người trong lòng thở dốc Lục Chủy mới buông ra.
Hắn nói hắn muốn xin hoàng thượng tứ hôn, để Trường Lạc gả cho hắn.
Nàng ấy có chút kinh ngạc, hỏi hắn có phải thích nàng ấy hay không?
Tiểu Quan Quán ở Giang Nam, do một người bạn của hắn mở.
Hắn phụng mệnh đi Giang Nam bàn chính sự, nên đi ngang qua đây, tiện thể thăm bạn cũ, không ngờ lại gặp Trường Lạc.
Hắn thấy Trường Lạc cho tất cả các mỹ nam lui ra, chỉ giữ lại một thiếu niên. Liền hỏi người bạn đó, thiếu niên ấy có gì đặc biệt.
Người bạn cười một cách kì bí, chỉ để lại một câu Châu Công Chi Lễ* ở bên tai hắn, lại nói người khách này đêm nay thật có phúc.
*chỉ chuyện vợ chồng
Lần này đến lượt hắn kinh ngạc, không ngờ công chúa hoàng thất lại to gan như vậy, chẳng lẽ nuôi dưỡng nam sủng là kĩ năng đặc biệt của các công chúa sao? Công chúa không muốn nuôi nam sủng không phải công chúa thực sự?
Hắn suy nghĩ một lúc, rồi nhờ cậy người bạn này một chuyện, đổi thiếu niên đó thành hắn.
Người bạn haha cười to nói lão hồ ly cuối cùng cũng động phàm tâm rồi sao?
Hắn nói vậy thì đã sao.
Những chuyện xảy ra phía sau thì Trường Lạc đều biết rồi.
Sau khi hồi cung, hắn ngày càng nhớ đêm hợp hoan đó, cảm thấy đã hủy đi tấm thân trong sạch của công chúa, nên phải chịu trách nhiệm với nàng ấy.
(Rõ ràng lúc đó người ta đi tiêu tiền, cũng đâu bắt ngươi phải chịu trách nhiệm)
Hắn mua chuộc quản sự trong phủ công chúa, biết được công chúa sau khi hồi kinh luôn ở trong phủ.
Hắn nghĩ, phải từ từ tiếp cận không thể để nàng bị dọa sợ.
Nhưng sau đó, có một ngày quản sự nói với hắn, Trường Lạc đến phủ đại trưởng công chúa.
Lúc này hắn đứng ngồi không yên.
Hắn biết Trưởng lạc có ý muốn nuôi nam sủng, chuyện này nếu để đại trưởng công chúa cổ vũ, nói không chừng nàng ấy sẽ thực sự sẽ dẫn về tám người mười người nam nhân.
Hắn lập tức phái người đến trước cửa phủ đại trưởng công chúa thăm dò.
Quả nhiên hạ nhân đến báo, Trường Lạc dẫn một nam nhân về phủ.
Hắn vô cùng phẫn nộ, trực tiếp đến phủ công chúa đợi người.
Chuyện xảy ra phía sau thì Trường Lạc cũng đều biết rồi.
Nghe xong những lời này, nàng ấy không biết nên nói gì.
Lục Chủy không cho phesp nàng ấy từ chối.
Hắn ác độc đe dọa nàng, nếu nàng dám từ chối hắn, còn muốn nuôi nam sủng, vậy hắn nhất định sẽ đánh gãy chân nàng sau đó nhốt trong phủ thừa tướng, cả đời này đều ở cạnh hắn.
Nàng ấy giật mình sợ hãi, trực giác mách bảo, nam nhân này không hề nói dối, hắn thực sự có thể biến nàng ấy trở thành như vậy.
Thế là nàng ấy lập tức nghe lời gật đầu đồng ý.
Lục Chủy nhận được đáp án vừa ý liền lập tức khen nàng ấy thật ngoan.
Trong lòng nàng ấy lặng lẽ khinh bỉ một cái.
Ngày thứ hai, thừa tướng xin được tứ hôn cho hắn và Trường Lạc, hoàng đế ân chuẩn, tin tức này lại lần nữa được lan truyền trong giới quý tộc.
Ngày thành thân, Trường Lạc đầu đội mũ phượng vui vẻ bước lên kiệu hoa.
Nàng ấy nghĩ kết cục lần ầy thật viên mãn.
Vén khăn chùm đầu, uống rượu giao bôi, phu thê thành đôi, kết thành lương duyên.
Đêm xuân một khắc đáng giá ngàn vàng.
Bình luận facebook