• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Mục Thần (2 Viewers)

  • Chương 56-60

Chương 56: Diệu Tiên Ngữ đột phá

Với những thầy luyện đan bình thường mà nói, phương pháp luyện đan là quan trọng nhất, sau đó mới đến cách thức luyện.

Nên bọn họ rất kỵ lúc mình luyện đan lại có người khác đứng xem.

Một là sẽ ảnh hưởng đến sự tập trung của mình, hai là sẽ bị người ta đánh cắp phương pháp luyện đan và những tâm đắc của bản thân.

“Đương nhiên là được, trò là học trò của ta mà. Hơn nữa, trò cũng có năng khiếu về mặt luyện đan, nên trò đứng xem cũng sẽ có lợi đấy!”

Mục Vỹ thoải mái đáp.

Phương pháp và cách thức luyện đan có sẵn trong đầu Mục Vỹ quả thực là rất nhiều.

Dù ngày nào Diệu Tiên Ngữ cũng xem hắn luyện đan thì cả đời chắc cũng không học hết được.

Có chút năng khiếu?

Nghe thấy lời nhận xét của Mục Vỹ, Diệu Tiên Ngữ giật khoé miệng.

Ông nội cô ta từng khen cô ta là thiên tài luyện đan trăm năm khó gặp, vậy mà trong mắt Mục Vỹ thì cô ta chỉ có chút năng khiếu thôi!

Để trò xem tên lưu manh thầy luyện đan giỏi đến cỡ nào!

Diệu Tiên Ngữ nghĩ thầm, rồi ngồi xuống một chiếc ghế ở góc phòng, nghiêm túc quan sát.

Phòng luyện đan của Thánh Đan Các được bày trí cực kỳ đơn giản.

Một chiếc lò luyện đan, một giá để thuốc riêng biệt, còn có mấy bộ bàn ghế, ngoài ra thì không còn gì nữa cả.

Vừa liếc nhìn, Mục Vỹ không khỏi thấy kinh ngạc. Lò luyện đan của Thánh Đan Các tốt hơn rất nhiều so với lò luyện đan trong gia tộc mình.

Khi luyện chế Đoàn Cốt Đan, Mục Vỹ cảm thấy lò luyện đan trong phòng luyện đan của gia tộc mình cùng lắm chỉ là phàm khí cấp trung phẩm.

Còn lò luyện đan của Thánh Đan Các là phàm khí thượng phẩm.

Hơn nữa, đan hoả không chỉ được tạo ra từ những cây gỗ đơn giản, mà có chút lửa nóng từ yêu đan của yêu thú.

Lò luyện đan và đan hoả mà thầy chế thuốc cần đều vô cùng quan trọng.

Chất lượng của lò luyện đan quyết định thành phẩm của đan dược.

Mà chất lượng của đan hoả cao hay thấp cũng vậy.

Đan hoả kém nhất cần dùng những cây củi khá đặc biệt để đốt.

Tiếp đến là sức mạnh từ yêu đan của yêu thú có thuộc tính hỏa.

Còn thứ mà thầy luyện đan mong muốn nhất chính là thiên hoả trong truyền thuyết.

Thiên hoả được sinh ra từ trời đất, ngay khi xuất hiện, nó đã có sẵn linh trí, không ngừng hấp thu để phát triển và có thể không ngừng thăng cấp hệt như võ giả tu luyện.

Loại đan hoả này mới là thứ phù hợp với thầy luyện đan nhất.

Nhưng Mục Vỹ biết bây giờ muốn có thiên hoả thì đúng là nằm mơ giữa ban ngày!

Dù là thiên hoả mới thành hình, có lẽ hắn mới đến gần trong phạm vi mười dặm thì đã bị thiêu hoá thành tro bụi rồi.

“À, đây là một viên Đoàn Cốt Đan. Bây giờ, trò là cảnh giới Dịch Cân tầng thứ ba của thân xác, vừa hay có thể dùng được rồi đấy!”, Mục Vỹ nhớ ra mình còn mấy viên Đoàn Cốt Đan tự luyện chế, hắn lấy một viên ra, sau đó đưa cho Diệu Tiên Ngữ.

“Ta cần phải tìm hiểu về lò luyện đan và đan hoả trước một chút rồi mới luyện chế đan dược được. Lúc này, trò vừa hay có thể tu luyện một lát đấy!”

Không khó để Mục Vỹ nhận ra, hiện giờ, Diệu Tiên Ngữ đã là cảnh giới Dịch Cân tầng thứ ba của thân xác. Chỉ có điều muốn nâng thêm một cấp nữa có vẻ hơi khó.

Không phải là do Diệu Tiên Ngữ không có đủ tài, mà là vì trong cơ thể tồn tại một chút tạp chất. Hẳn là do trong lúc thăng cấp khi trước, cô ta đã để lại tạp chất do uống một vài đan dược.

Chắc một viên Đoàn Cốt Đan đủ để cô ta tiến vào cảnh giới Tráng Tức tầng thứ tư.

Đoàn Cốt Đan?

Diệu Tiên Ngữ chưa từng nghe đến tên của loại đan dược này. Nhìn viên đan dược hình tròn trong tay, cô ta không khỏi cảm thấy ngạc nhiên.

Nhưng cô ta biết Mục Vỹ sẽ không lừa mình, vì thế nuốt ngay tắp lự.

Trông thấy Diệu Tiên Ngữ bắt đầu hấp thu sức mạnh của đan dược, Mục Vỹ mới quan sát lò luyện đan một cách kỹ càng.

Hắn chuyển động chân nguyên trong lòng bàn tay, sau đó từ từ nhóm lửa trong lò.

Mục Vỹ không ngừng tổng hợp lửa của củi và yêu đan để khởi động lò luyện đan, hiển nhiên cách này mang lại hiệu quả hơn hẳn cách nhóm lửa bằng củi đơn thuần.

Sau một hồi tìm hiểu rõ ràng, Mục Vỹ đã dần quen thuộc với quán tính của chiếc lò luyện đan này.

“Phù… Chờ nha đầu kia tỉnh lại là mình có thể luyện chế được rồi!”

Hắn ngồi xếp bằng dưới đất, điều chỉnh tinh thần sang trạng thái tốt nhất.

“Ưm…”

Trong phòng luyện đan im ắng chợt vang lên một tiếng ngâm nga.

Âm thanh này phát ra từ miệng của Diệu Tiên Ngữ, trên mặt cô ta có mồ hôi nhỏ xuống, y phục trên người cũng ướt đẫm, làm bộ đồ mỏng manh trở nên trong suốt, thậm chí có thể nhìn thấy da thịt bên trong.

Cô ta chậm rãi mở mắt ra.

Cô ta đã đột phá cảnh giới Tráng Tức tầng thứ tư của thân xác!

Cảm nhận được luồng sức mạnh vững vàng trong khắp kinh mạch và xương cốt của mình, Diệu Tiên Ngữ có vẻ mừng rỡ.

Cô ta đã giậm chân tại chỗ ở tầng thứ ba ba tháng trời, cuối cùng thì cũng đột phá được rồi.

Không chỉ có vậy, cô ta còn có thể cảm nhận rõ rằng những bộ phận có vấn đề trong cơ thể mình cũng đã thông suốt, được đẩy ra khỏi cơ thể bằng cách hít thở.

Mỗi một hơi thở của cô ta, sức mạnh lại lớn thêm gấp mười lần.

“Đoàn Cốt Đan quả là đan dược thần kỳ!”

Diệu Tiên Ngữ không nhịn được lên tiếng.

“Đương nhiên, mà còn phải xem do ai luyện chế ra nữa!”

Khi Diệu Tiên Ngữ đang vui mừng khôn xiết, bên tai chợt vang lên một giọng nói.

“Thầy Mục, thầy… sao thầy vẫn chưa luyện đan, mà cứ ngồi ở đây tu luyện thế ạ?”, thấy thầy Mục ngồi cạnh mình, Diệu Tiên Ngữ hơi ngẩn ra.
Chương 57: Luyện đan

“Ha ha, có một cô gái xinh đẹp ngồi cạnh thế này, hơn nữa toàn thân còn ướt sũng, ta có thể kiềm chế được thú tính của mình là siêu lắm rồi, làm gì còn tâm trí đâu mà luyện đan nữa!”

Mục Vỹ cười lớn, rồi thoải mái nói: “À, bây giờ trò đã đột phá đến tầng thứ tư nên cũng có chút kiến thức nhất định rồi, nhưng không thể nhanh chóng lĩnh ngộ hết được. Giờ ta bắt đầu luyện đan đây, trò tập trung quan sát, có thể lĩnh ngộ được bao nhiêu thì phải xem tư chất của trò như thế nào rồi. Coi có chỗ nào không hiểu thì chờ ta luyện đan xong rồi hỏi!”

“Vâng!”

Diệu Tiên Ngữ biết khi thầy luyện đan luyện chế đan dược, rất kỵ có người làm phiền, nhẹ thì lò luyện đan phát nổ, công cuộc luyện đan lập tức thất bại.

Còn nặng thì sẽ bị tẩu hoả nhập ma!

Ngoài ra, cô ta còn biết không phải Mục Vỹ không có tâm trí luyện đan, mà là cố ý chờ mình, cho cô quan sát toàn bộ quá trình luyện đan của hắn để chăm chỉ học tập.

“Thầy Mục Vỹ…”

Diệu Tiên Ngữ lẩm bẩm trong miệng, rồi tập trung tinh thần, bắt đầu quan sát cách làm của Mục Vỹ.

Lúc này, Mục Vỹ đã dồn hết tâm trí vào việc luyện đan.

Dù kiếp trước Mục Vỹ là Tiên Vương, từng luyện chế không biết bao nhiêu lần các loại đan dược, nhưng mỗi khi chạm vào đan dược là hắn lại chìm trong say đắm.

Mục Vỹ cho các loại thảo dược, yêu đan và bảo vật quý báu vào trong lò luyện đan, sau đó dùng đan hoả luyện chế ra loại linh đan mà mình muốn như làm xiếc.

Loại cảm giác này khiến hắn không thể ngừng tay được.

Đầu tiên, hắn nhóm lửa bằng củi, ngọn lửa này dần toả nhiệt nóng bên dưới lò luyện đan khiến chiếc lò tăng nhiệt.

Sau đó, yêu đan của yêu thú có tính hoả ở dưới lò bị đốt cháy, ngọn lửa chầm chậm bùng lên.

“Dù ngọn lửa từ củi gỗ không có hiệu quả cao, nhưng nó lại có tính ổn định, giúp thầy luyện đan dễ khống chế!”

Mục Vỹ vừa kiểm soát ngọn lửa, vừa nói: “Nhưng ngọn lửa từ yêu đan của yêu thú thuộc tính hỏa lại có uy lực lớn hơn, hiệu quả cũng cao hơn. Nhưng chỉ vì khó kiểm soát nên không phù hợp với việc làm tăng nhiệt ở bước đầu”.

Thật ra Mục Vỹ vẫn nắm chắc đến tám chín phần là dù dùng yêu đan của yêu thú để tăng nhiệt thì đan dược cũng vẫn không bị ảnh hưởng gì.

Nhưng để Diệu Tiên Ngữ có thể hiểu rõ hơn, hắn mới lựa chọn cách khá phiền phức này.

“Nếu là đan hạch của linh thú thì sẽ không xuất hiện vấn đề này!”, Mục Vỹ giải thích: “Linh thú có linh trí nên đan hạch khá ổn định, nó có thể kiểm soát được nhiệt nóng toả ra!”

“Đan hoả trong đan hạch của những yêu thú mạnh một chút còn có thể được võ giả hấp thu trực tiếp, sau đó chuyển hoá thành đan hoả của thầy luyện đan!”

“Nếu thầy luyện đã có sẵn đan hoả thì có thể điều chỉnh độ nóng của lò luyện đan tuỳ theo ý thích, mà tỷ lệ luyện đan thành công còn có thể cao gấp bội!”

“Quả Hồi Linh ưa tính nóng nên cho vào cuối cùng khá thích hợp. Còn cỏ Thiết Sơn lại có tính bền bỉ dẻo dai, phải xao khô thì mới có tác dụng. Cùng đó cũng phải chú ý, yêu đan của Sư tử Sí Diễm Liệt đã có sẵn thuộc tính hỏa, nên nhất định phải cẩn thận, không được để nhiệt độ trong lò luyện đan quá cao làm hỏng tác dụng của quả Hồi Linh, rồi còn phải cho thêm…”

Mục Vỹ vừa kiểm soát đan hoả, một tay liên tục cho các dược liệu và dược phẩm bổ trợ vào lò, vừa không ngừng giảng giải cho Diệu Tiên Ngữ.

“Được rồi!”

Một lúc sau, Mục Vỹ thở phào một hơi, nói: “Bước cuối cùng là tắt lửa. Đây là bước quan trọng nhất quyết định đan dược có thành công hay không, thầy luyện đan tuyệt đối không được phân tâm. Vì thế, lát nữa trò hãy quan sát cẩn thận, có gì không hiểu chờ ta xong việc sẽ giải thích cho mà nghe!”

Mục Vỹ vừa nói dứt câu đã im bặt.

Đôi tay ngọc ngà của Diệu Tiên Ngữ nắm chặt lấy váy áo, gương mặt không ngừng toát mồ hôi, hơi thở của cô ta cũng trở nên gấp gáp hơn.

Cô ta rất muốn biết phương pháp luyện chế Ngưng Mạch Đan mà Mục Vỹ tự nghĩ ra sẽ cho ra được loại đan dược gì.

Lúc này, Mục Vỹ cũng không dám phân tâm.

Mỗi bước luyện đan của thầy luyện đan đều rất quan trọng. Nếu thực hiện bước tắt lửa cuối cùng không tốt thì mọi việc sẽ thất bại trong gang tấc.



“Ha ha, thưa các vị, đây chính là phòng luyện đan hay cũng chính là nơi quan trọng nhất của Thanh Đan Các ta. Thường ngày, các thầy luyện đan của Thánh Đan Các đều luyện chế đan dược ở đây!”

Úc Trở dẫn đám Thiệu Vũ đi tới phòng luyện đan, sau đó mỉm cười giới thiệu: “Trong Thánh Đan Các của thành Bắc Vân có tổng cộng mười một thầy luyện đan một sao, bốn thầy hai sao, đủ để cung cấp số lượng đan dược theo nhu cầu thường ngày của Thánh Đan Các!”

“Ừm!”

Nghe lời giới thiệu của Úc Trở, Thiệu Vũ gật đầu nói: “Với thầy luyện đan tôn quý mà nói thì phòng luyện đan nhất định phải yên tĩnh, người ngoài không được quấy rầy, điểm này bắt buộc phải tuân thủ!”

“Đó là lẽ đương nhiên!”

Úc Trở gật đầu.

“Hử, ai thế nhỉ?”

Nhưng đúng lúc này, qua cánh cửa của phòng luyện đan, Lan Du chợt lên tiếng rồi sững người.

Nghe thấy câu hỏi của Lan Du, Úc Trở cũng nhìn về phía phòng luyện đan.

“Tiểu Ngữ!”
Chương 58: Đánh lén

Khi nhìn rõ bóng người đang ngồi ngay ngắn trong phòng luyện đan đó, Lan Du ngẩn ra.

“À chuyện là thế này. Tiểu Ngữ cũng là một thầy luyện đan một sao, nên con bé cũng thường xuyên đến đây luyện đan!”, Úc Trở giải thích.

“Ồ, vậy ư?”

Lan Du cười lạnh nói: “Các phó Úc, nhưng người luyện đan đó đâu phải là Diệu Tiên Ngữ!”

Lan Du vừa nói câu này ra, Úc Trở mới phát hiện Diệu Tiên Ngữ đang đứng một bên quan sát một người thanh niên đang luyện đan trước lò.

Người thanh niên đó là ai?

“Hừ, một nơi quan trọng như phòng luyện đan sao có thể cho người lạ tuỳ ý ra vào chứ? Chẳng may để lộ các phương thức luyện đan của Thánh Đan Tông ta ra ngoài thì sao?”

Lan Du lạnh mặt, bước nhanh tới đạp cửa.

Uỳnh một tiếng, Diệu Tiên Ngữ đang tập trung toàn bộ tinh thần nhìn Mục Vỹ giật nảy mình.

Thấy Mục Vỹ chỉ hơi rùng mình một chút, mà không hề bị ảnh hưởng gì, Diệu Tiên Ngữ hướng ánh mắt giận dữ về phía những người đang đi từ ngoài vào.

“Úc thúc thúc, thầy Mục Vỹ đang luyện đan, thúc phải biết thầy luyện đan kỵ nhất là bị người khác quấy rầy khi đang luyện đan chứ!”

Diệu Tiên Ngữ không khỏi trách cứ.

Dáng vẻ mếu máo, cau mày và giậm chân của Diệu Tiên Ngữ khiến Úc Trở và đám Lan Du thấy vô cùng kiều diễm, nhất thời ai nấy đều ngây ngốc.

Ai mà ngờ vừa mở cửa ra đã thấy cô nhóc nhem nhuốc bẩn nhỉu đã trở nên xinh đẹp động lòng người sau khi đã tắm rửa sạch sẽ thế này.

Quả đúng là một vẻ đẹp hại nước hại dân!

Nhưng vừa nghĩ tới người đẹp này lại lên tiếng thay cho cái tên vừa ra tay đánh mình, Lan Du lập tức biến sắc mặt.

“Luyện đan? Ha ha…”

Lan Du tiến lên trước một bước, cười nhăn nhở nói: “Tên ăn hại này cũng biết luyện đan sao? Thế hắn đang luyện chế đan dược gì vậy?”

“Ngươi ăn nói cho cẩn thận!” Diệu Tiên Ngữ không vui nói: “Thầy Mục đang luyện chế Ngưng Mạch Đan!”

“Ngưng Mạch Đan? Ha ha…”

Nhìn thấy dược liệu trên giá, Lan Du cười lớn nói: “Tiểu Thư Tiên Ngữ này, cô không lừa ta đấy chứ? Ngưng Mạch Đan mà cần quả Hồi Linh với cỏ Thiết Sơn ư? Cô không bị tên mặt người dạ thú kia lừa đấy chứ?”

“Tiểu thư Tiên Ngữ, Ngưng Mạch Đan bắt buộc phải có một loại thảo dược là quả Sinh Sinh thì mới luyện chế thành công được. Thầy Mục này của cô chắc đang lừa cô rồi…”

Lúc này, Úc Trở nhìn chằm chằm vào Diệu Tiên Ngữ, rồi thật thà nói: “Với lại, Ngưng Mạch Đan là đan dược nhị phẩm, Mục Vỹ trông có vẻ chưa tới hai mươi tuổi thì sao có thể là một thầy luyện đan hai sao được!”

Phía này, thấy Thiệu Vũ với Lan Du có sự thay đổi chóng mặt trong cách xưng hô với Diệu Tiên Ngữ, thái độ cũng khác hẳn, Úc Trở cau mày, vẻ mặt vui vẻ đã biến mất.

“Các người…”

Diệu Tiên Ngữ tức giận nói: “Ta không thèm phân bua với các người nữa, tóm lại là các người không biết sự thần kỳ của thầy Mục đâu!”

Thấy Diệu Tiên Ngữ giận dữ phùng má, làn da trắng ngần, Thiệu Vũ sáng mắt, phấn khích hệt như tên thợ săn phát hiện ra con mồi ngon lành.

“Hừ, ta thấy tên này chỉ đang cố làm ra vẻ huyền bí thôi. Coi ta phá đan hoả của hắn đây, xem hắn còn ra vẻ được nữa hay không!”

Lan Du lạnh mặt, lách người xông về phía Mục Vỹ.

Miệng gã nói là phá đan hoả, nhưng lại giơ tay đánh thẳng tới sau lưng Mục Vỹ.

Rõ ràng là gã không chỉ muốn phá hoại đan dược của Mục Vỹ, mà còn định khiến Mục Vỹ bị đan hoả khi luyện đan phản phệ!

“Đừng!”

Không ngờ Lan Du lại ra tay hèn hạ như vậy, Diệu Tiên Ngữ không hỏi kinh hãi hô lên.

Nhưng đã không kịp nữa!

“Ngươi không biết là không được làm phiền khi thầy luyện đan đang luyện đan ư?”

Song khi Lan Du sắp tiến gần đến lưng của Mục Vỹ, một giọng nói lạnh lùng chợt vang lên.

Xì một tiếng, đốm lửa cuối cùng dưới lò luyện đan đã tắt. Mục Vỹ đang ngồi xếp bằng chợt ngửa người ra sau, giơ tay ra chộp mạnh lấy cánh tay của Lan Du.

“Ta hết lần này đến lần khác nhân nhượng cho ngươi, mà ngươi lại càng làm tới!”

Bụp một tiếng, Mục Vỹ bắt lấy tay Lan Du, sau đó lặng lẽ dùng sức, đánh gã ngã xuống, khiến bụi bay mù mịt.

“Ta thấy ngươi có vẻ thích dùng tay đánh lén người khác quá nhỉ! Thế thì ta sẽ phế cánh tay này của ngươi, để ngươi biết rằng có những người ngươi không nên động vào!”

Giọng nói lạnh băng của Mục Vỹ vang lên, hắn giơ tay!

Bát Hoang Sinh Tử Ấn - Toái Ấn!

Hai ấn ký lan ra bàn tay của Mục Vỹ, rồi hạ xuống ầm ầm.

“Không được!”

Phụt, máu tươi bắn ra, một tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Mục Vỹ bỏ ngoài tai lời can ngăn đó, vẫn tiếp tục tung chưởng!

Máu tươi lênh láng trên mặt đất, mặt Lan Du tái mét, gã kinh hãi nhìn Mục Vỹ chằm chằm.

Quái thú!

Tên này đúng là một con quái thú!

“Mục Vỹ, ngươi dám!”

Thấy Lan Du nằm dưới đất, mặt mày tái xanh, Thiệu Vũ bước lên trước, quát.

Hắn ta cũng đã nhìn thấy hành động trước đó của Lan Du, nhưng không ngăn cản là vì hắn ta cũng muốn khiến Mục Vỹ mất mặt.

Hắn ta dễ dàng nhìn ra Diệu Tiên Ngữ xinh đẹp tuyệt trần này khá có thiện cảm với Mục Vỹ.

Giây phút nhìn thấy Diệu Tiên Ngữ, hắn ta đã động lòng!

Vì vậy, nếu Lan Du có thể quấy phá Mục Vỹ luyện đan, thậm chí khiến hắn bị phản phệ và trở thành người tàn phế thì đây cũng là chuyện tốt với hắn ta!

Nhưng hắn ta không ngờ là vào lúc quyết định, Mục Vỹ đã có thể tắt lửa và luyện đan thành công, hơn nữa còn bẻ gãy một cánh tay của Lan Du với khí thế nhanh như chớp.

“Sao ta lại không dám?”

Mục Vỹ lạnh lùng nhìn Thiệu Vũ, quát lại.

Hắn là thầy luyện đan, điều kỵ nhất là bị người khác quấy rối khi đang luyện đan dược.

Nếu ban nãy, hắn không kịp thời tắt lửa trước khi Lan Du ra tay thì dù là đòn đánh lén đó của gã hay sự phản phệ của đan hoả, hắn cũng sẽ bị thương nặng, hay thậm chí còn bị phế kinh mạch.

Lan Du biết rõ chuyện này nhưng vẫn ra tay thì đúng là tự tìm chết!

“Giỏi, ngươi giỏi lắm! Dám ra tay với đệ tử của Thánh Đan Tông ta. Mục Vỹ, ngươi có chết cũng đáng!”, Thiệu Vũ không muốn bị mất thể diện trước mặt Diệu Tiên Ngữ, nên đỏ mặt lên quát tháo.

Bầu không khí lập tức trở nên căng thẳng.
Chương 59: Cá cược

“Thánh Đan Tông thì ghê gớm lắm à?”

Đối diện với lời quát tháo của Thiệu Vũ, Mục Vỹ tỉnh bơ đáp: “Ta thấy đệ tử của Thánh Đan Tông chỉ được cái to mồm thôi!”

Dứt lời, Mục Vỹ liếc về phía Lan Du đang nằm dưới đất không ngừng rên rỉ.

Một cánh tay của gã bị Mục Vỹ bẻ gãy vẫn còn chưa hồi phục thì một tay khác đã lại bị hắn chặt đứt. Sau này, Lan Du đã không còn hi vọng tiến thêm một bước trên con đường võ đạo nữa.

“Đúng, Lan Du ra tay là sai. Nhưng ngươi cũng không nên phế một tay của người ta như thế!”, Thiệu Vũ không muốn mất phong độ trước mặt Diệu Tiên Ngữ nên vẫn nói chuyện có lý lẽ.

“Nếu ta không phế một tay của gã, mà bị đan hoả phản phệ, kinh mạch bị phế thì người chết là ta. Không biết công tử Thiệu Vũ có nghĩ đến chuyện này hay không?”

Thấy Mục Vỹ vẫn cứ dửng dưng như không, Thiệu Vũ đã hoàn toàn nổi giận.

“Ngươi là cái thá gì mà đòi so sánh với đệ tử Thánh Đan Tông ta?”

“Thế ngươi là cái thá gì mà dám to mồm với ta hả?”

“Đúng là chán sống rồi!”

Thiệu Vũ đã hoàn toàn bị Mục Vỹ chọc giận.

Chân nguyên trong tay hắn ta trở nên hung bạo, một luồng sức mạnh ngang tàng tuôn ra.

“Thiệu Vũ!”

Lúc Mục Vỹ chuẩn bị đánh trả, một giọng nói già nua chợt vang lên, không biết đại sư Diệu Thanh đã đứng giữa hai người họ từ lúc nào. Ông ấy bình thản vung tay, chân nguyện mênh mông tuôn từ giữa hai tay ra, lập tức phá tan đòn tấn công của Thiệu Vũ.

“Đại sư Diệu, đến ngài cũng định bảo vệ cho tên vô dụng này ư?”, Thiệu Vũ hừ nói: “Hắn mười chín tuổi, mà tu vi còn kém ta lúc mười sáu tuổi, vậy mà cũng đòi luyện đan? Đúng là nực cười! Ngưng Mạch Đan mà lại dùng quả Hồi Linh để luyện chế ư? Quả là mới lạ đấy!”

Thấy Diệu Thanh ra tay, dù Thiệu Vũ đang nổi giận, cũng không dám càn quấy.

“Sao ngươi biết thầy Mục Vỹ không thể luyện đan? Thiên hạ bao la rộng lớn, kiến thức của Thiệu Vũ nhà ngươi nhiều đến mức nào?”, Diệu Tiên Ngữ không nhịn được châm biếm.

“Được, nếu vậy thì để ta xem đan dược mà đại sư Mục luyện chế ra như thế nào nào!”

“Sao phải cho ngươi xem chứ?”

Thấy Mục Vỹ không lên tiếng, Thiệu Vũ châm chọc: “Hay là đan dược thất bại rồi, đại sư Mục chỉ đang lừa phỉnh mọi người thôi?”

“Ngươi…”

Lồng ngực Diệu Tiên Ngữ không ngừng phập phồng, rõ ràng cô đang rất tức giận.

“Xem thì xem…”

Dù Mục Vỹ không bận tâm, nhưng Diệu Tiên Ngữ còn ít tuổi, không nuốt trôi cục tức này được. Cô ta bước tới cạnh lò luyện đan, sau đó mở nắp lò ra.

Lúc đó, một hương thơm đã bao phủ toàn bộ phòng luyện đan.

Khi ngửi thấy mùi thơm này, Diệu Tiên Ngữ chỉ cảm thấy toàn thân mình trở nên thư thái hơn.

“Thơm quá!”, Diệu Tiên Ngữ không nhịn được tán thưởng.

Cô ta lấy mấy viên đan dược ra, đôi mắt trợn tròn.

“Ngưng Mạch Đan!”

Diệu Tiên Ngữ nhìn bốn viên Ngưng Mạch Đan tròn xoe trong tay, chúng toả ra màu xám, khiến cô ta thấy rất thích.

“Đúng là đã luyện chế thành công rồi!”, Thiệu Vũ thầm cảm thấy khó tin.

Quả Hồi Linh, cỏ Thiết Sơn và yêu đan của yêu thú cấp ba Sư tử Sí Diễm Liệt kết hợp với nhau, nhìn thế nào cũng thấy thuộc tính khắc nhau, mà sao có thể luyện chế thành đan dược được nhỉ?

Đan dược rác!

Đúng, chắc chắn là đan dược rác!

“Bốn viên đan dược này chắc chắn là đan dược rác!”, Thiệu Vũ chợt lên tiếng: “Chúng nhất định chẳng có tác dụng gì!”

Hắn ta vừa nói dứt câu, toàn bộ mọi người đã gật đầu.

Đại sư Diệu Thanh cũng cau mày, trầm mặc không lên tiếng.

Quả Hồi Linh dược tính ấm, theo lý mà nói thì khi kết hợp với yêu đan của Sư tử Sí Diễm Liệt sẽ không thể dung hoà được, nhưng Mục Vỹ đã luyện đan thành công.

Chuyện này rốt cuộc là sao?

“Đây có phải là đan dược rác hay không thì phải xem tác dụng của nó. Thầy Mục đã nói Ngưng Mạch Đan này giúp nâng cao kinh mạch của võ giả, không thử tác dụng hấp thu chân nguyên thì sao biết được!”

Diệu Tiên Ngữ vừa dứt lời, trên mặt Thiệu Vũ chợt nở một nụ cười nham hiểm.

Thử đan ư? Hay đấy!

Bây giờ, đại sư Diệu Thanh cũng đang ở đây, chắc chắn hắn ta không thể ra tay với Mục Vỹ được. Vậy thì hắn ta chỉ có thể khiến Mục Vỹ mất sạch mặt mũi trên phương diện đan dược thôi.

Nhưng lúc này, Mục Vỹ hoàn toàn không đoái hoài gì đến suy nghĩ của đám Thiệu Vũ.

Hắn đường đường là Tiên Vương tối cao, hoàn toàn không cần phải giải thích với đám người này.

Chỉ có điều khả năng luyện đan của hắn liên tục bị nghi ngờ, hắn cũng có cái tôi của mình chứ.

“Thử đan cũng được, nhưng nếu đan dược của ta có công hiệu, thế chẳng phải là phí công hay sao!”, Mục Vỹ bình thản nói.

“Chuyện này thì thầy Mục không phải lo!”

Thiệu Vũ nói: “Thế này đi! Hôm nay vừa hay Thánh Đan các có một buổi đấu giá. Bây giờ, chúng ta sẽ mang chỗ Ngưng Mạch Đan này đến đó, để một võ giả cảnh giới Ngưng Mạch tầng thứ sáu dùng thử. Nếu đan dược có công hiệu, thầy Mục có thể lấy đan dược ra bán, toàn bộ số linh thạch bán được sẽ thuộc về ngươi. Không chỉ vậy, Thiệu Vũ ta đồng ý sẽ bồi thường cùng giá cho số đan dược được dùng thử miễn phí đó cho thầy Mục!”
Chương 60: Thử đan

“Chuyện này…”

Mục Vỹ có vẻ hơi khó xử: “Lẽ ra ta có thể luyện chế được sáu viên đan dược, nhưng lại bị tên tiểu tử kia phá đám…”

“Thế thì ta sẽ đền tiền ba viên đan dược cho ngươi!”

“Có đại sư Diệu Thanh làm chứng, chuyện này Thiệu Vũ ta nói được làm được”, Thiệu Vũ không cho Mục Vỹ từ chối, nói tiếp: “Nếu đan dược không hiệu quả, ta cũng không đòi thầy Mục thứ gì đâu, chỉ cần ngươi đi tới con phố đông đúc nhất của thành Bắc Vân rồi hô lớn mình là một tên vô dụng nguyên một ngày thôi!”

“Được!”

Lẽ ra Mục Vỹ còn định ngại ngùng ra vẻ thêm một chút, nhưng Diệu Tiên Ngữ không nhịn được nữa, đã đồng ý luôn.

“Nếu đan dược không có tác dụng, Diệu Tiên Ngữ ta sẽ chạy trên phố của thành Bắc Vân mà hô to mình là kẻ vô dụng!”

“Tiên Ngữ, ta… không muốn làm khó muội!”

Không ngờ Diệu Tiên Ngữ lại ra mặt cho Mục Vỹ, Thiệu Vũ giải thích.

“Hừ, lát nữa ngươi sẽ biết kết quả thế nào ngay thôi!”

Nói rồi, Diệu Tiên Ngữ kéo Mục Vỹ dậy, sau đó đi lên tầng hai của Thánh Đan Các.

“Trò tin tưởng ta như vậy sao?”, trên đường đi, Mục Vỹ nhỏ giọng hỏi.

“Dạ? Thầy Mục, lẽ nào thầy không tự tin ư?”

“Ta cũng không biết đan dược thế nào, năm mươi năm mươi!”, Mục Vỹ nói tiếp.

“Hả?”

Gương mặt tươi cười đầy vẻ tự tin của Diệu Tiên Ngữ lập tức nghệt ra.

Thấy vẻ ngây ngốc của cô ta, Mục Vỹ cười lớn, xoa đầu Diệu Tiên Ngữ, cười nói: “Yên tâm, chờ mà thu linh thạch đi!”

Bọn họ đi tới phòng đấu giá lầu hai, bên trong chật kín người.

Lập tức có người đi tới cạnh người chủ trì, nhỏ giọng nói mấy câu, sau đó lấy hai viên đan dược màu xám ra.

Người chủ trì hơi ngẩn ra, rồi nhìn về phía đại sư Diệu Thanh ở phía ngoài.

Thấy ông ấy gật đầu, người đó lập tức bước lên bục đấu giá.

Các vị trí trên đó lúc này đã đông kín người.

“Xin mọi người trật tự!”

Người chủ trì ngừng lại một lát, rồi nói tiếp: “Hôm nay, có một vị khách thần bí đến đây và đem hai viên Ngưng Mạch Đan đặc chế ra để bán đấu giá!”

“Ngưng Mạch Đan là đan dược nhị phẩm, hơn nữa còn là hàng tốt trong các loại đan dược nhị phẩm, ấy vậy mà lại có người mang ra bán!”

“Ngưng Mạch Đan là đan dược tôi luyện kinh mạch, giúp võ giả tầng thứ sáu tiến vào tầng thứ bảy, hiếm lắm mới gặp được đấy!”

“Đúng vậy, tên ngốc nào lại mang đi bán thế không biết!”

Nghe thấy là Ngưng Mạch Đan, cả phòng lập tức xôn xao bàn tán.

“Xin mọi người yên lặng!”

Người chủ trì tiếp tục nói: “Hai viên Ngưng Mạch Đan này được luyện chế theo cách đặc biệt, nhưng hiệu quả thế nào thì đại sư Diệu Thanh cũng không rõ. Vì vậy, không biết có vị nào muốn dùng thử một viên hay không?”

“Đương nhiên nếu đan dược có tác dụng thần kỳ, khéo có thể bước từ tầng thứ sáu lên tầng thứ bảy, khi ấy, Thánh Đan Các ta tuyệt đối không đòi linh thạch. Nhưng nếu đan dược không có tác dụng, hay thậm chí gây tổn hại cho cơ thể của người uống thì chúng ta cũng không chịu trách nhiệm!”

Người chủ trì vừa nói vậy, cả đại sảnh lại tiếp tục xôn xao.

“Gì vậy? Ta biết ngay mà, sao lại có người mang Ngưng Mạch Đan ra bán chứ! Thì ra là đồ không rõ thật giả ra sao”.

“Đúng, ta chẳng hơi đâu mà mạo hiểm kiểu này!”

“Chuẩn đấy, nhỡ may là đồ giả, không tăng tu vi thì thôi, khéo còn mất mạng ấy chứ, thế thì hỏng ăn rồi!”

Đánh cược!

Đến đại sư Diệu Thanh còn không biết viên đan dược này tốt hay xấu, nên đây thật sự là một ván cược.

Cược trúng thì có thể từ tầng thứ sáu bước lên tầng thứ bảy, địa vị cũng sẽ tăng vọt.

Nhưng nếu thua thì có thể không làm sao, mà cũng có thể gây tổn hại cho kinh mạch!

Phải biết là cảnh giới Ngưng Mạch tầng thứ sáu và cảnh giới Ngưng Nguyên tầng thứ bảy có sự chênh lệch vô cùng lớn.

Tầng thứ bảy ngưng tụ chân nguyên mới là thật sự bước vào con đường võ đạo và được người đời tôn trọng và công nhận là cao thủ!

“Để ta!”

Song khi đám người còn đang xôn xao, có một bóng người chợt nhảy lên bục đấu giá.

“Là Thích Hạo!”

“Năm năm trước, tên này đã đạt tầng thứ sáu rồi mà, sao đến giờ còn chưa đột phá?”

“Y cũng là một tên không sợ chết!”

Thích Hạo có dáng người cao lớn, râu ria xồm xoàm, y nói lớn: “Ta đây đã ở cảnh giới Ngưng Mạch năm năm mà chưa thể đột phá nổi, kiếp này chắc hết hi vọng rồi. Để ta thử viên đan dược này. Nếu thành công bước vào tầng thứ bảy thì trở thành cao thủ, còn thất bại thì có chết cũng được!”

Con đường của võ giả vốn là một cuộc cá cược!

“Hay!”, người chủ trì khen ngợi một tiếng, rồi lấy một viên đan dược màu xám đưa cho Thích Hạo.

Thích Hạo không do dự, lập tức nuốt xuống bụng và ngồi xếp bằng xuống.

Tất cả mọi người đều nín thở, không dám thở mạnh.

Rốt cuộc đan dược có tác dụng hay không thì phải xem mới biết được!

Chục phút sau!

Mười lăm phút sau!

Nửa cảnh giờ sau!

Nửa canh giờ đã trôi qua, Thích Hạo vẫn ngồi dưới đất bất động, chẳng có gì thay đổi.

“Chậc, viên đan dược này là đồ giả rồi. Ta biết ngay mà, nếu nó tác dụng thật thì ai nỡ mang ra thử nghiệm chứ!”

“Đúng đấy, tên Thích Hạo này trông có vẻ không bị thương cũng coi như là gặp may!”

“Chủ trì, mau bắt đầu món đấu giá tiếp theo đi thôi!”

Mọi người chờ nửa canh giờ mà Thích Hạo chẳng có động tĩnh gì, ai nấy đều thấp thỏm.

Thấy Thích Hạo vẫn bất động, Thiệu Vũ cười lạnh nói: “Ha ha, thầy Mục, xem ra Ngưng Mạch Đan mà ngươi luyện chế không có tác dụng gì rồi, đúng là thứ đan dược rác…”

Ơ!

Nhưng Thiệu Vũ còn chưa nói hết câu, đã có một tiếng hô kinh hãi vang lên trong đám người.

Thích Hạo vẫn đang ngồi bất động dưới đất đang run rẩy toàn thân.

Bằng mắt thường họ cũng có thể thấy từng sợi chân nguyên đang không ngừng ngưng tụ trên mặt y, sau đó tranh nhau chui vào trong cơ thể.

Chân nguyên nhập thể, ngưng tụ chân nguyên, cảnh giới Ngưng Nguyên!

Thành công rồi!

Thích Hạo đã bước vào cảnh giới Ngưng Nguyên tầng thứ bảy. Y đã giậm chân tại chỗ ở cảnh giới ngưng Mạch tầng thứ sáu năm năm trời, vậy mà uống Ngưng Mạch Đan vào đã đột phá thành công!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom