• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Mục Thần (2 Viewers)

  • Chương 71-75

Chương 71: Cha con Tề Minh

Bộp bộp…

Người đàn ông trung niên vừa nói dứt câu đã có tiếng vỗ tay vang lên, một người thanh niên mặc áo dài đen đứng dựa ở cửa, không ngừng vỗ tay.

“Hay, nói rất hay. Phàm khí suy cho cùng cũng chỉ là vũ khí bình thường thôi, có là gì đâu, còn huyền khí mới là thần binh lợi khí”.

Người thanh niên mỉm cười, nói tiếp: “Nhưng có một điểm tiền bối nói không đúng lắm. Không phải chỉ có võ giả cảnh giới Linh Khiếu mới có thể luyện chế được huyền khí, mà võ giả cảnh giới Thân Xác cũng có thể!”

“Thầy Mục!”

Nhìn thấy người thanh niên, cậu thiếu niên để trần nửa thân trên hơi ngẩn ra, sau đó có vẻ hơi khẩn trương.

“Ha ha, Tề Minh, không ngờ nhà trò lại có một tiệm rèn vũ khí. Xem ra để trò và Tề Vân thi luyện khí là quyết định rất sáng suốt của ta rồi!”

Mục Vỹ cười lớn, sau đó đi vào trong tiệm, hắn đi tới cạnh Tề Minh, rồi cầm lấy cái búa.

“Mỗi loại kim loại đều có thể luyện chế ra thành nhiều loại vũ khí có đủ mọi hình dáng!”, nói rồi, Mục Vỹ nắm chặt lấy cái búa, rồi chậm rãi gõ xuống thanh sắt.

“Thanh sắt này có thể biến thành một cây giáo dài, hay một thanh trường kiếm đều tuỳ ý người rèn”.

Hắn vừa nói dứt câu, thanh sắt trong tay đã không ngừng biến đổi hình dạng.

Lúc thì trông như một cây giáo dài, khi thì lại như một thành trường kiếm.

Tuyệt vời!

Nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng Tề Minh thấy kinh ngạc.

Từ nhỏ, cậu ấy đã rèn sắt thay cha mình, đến nay đã được mười năm.

Trong mười năm này, cậu ấy đã vô cùng quen thuộc với các khối sắt.

Một khi đã định hình cho nó thì rất khó có thể thay đổi hình dáng tiếp, như vậy sẽ rất tốn sức, thậm chí còn có thể làm hỏng sự tinh tuý của thành phẩm!

Nhưng trông thầy Mục có vẻ không hề mất sức chút nào!

“Chậc…”

Cuối cùng, Mục Vỹ cầm một mô hình giống thanh đại đao, rồi lắc đầu nói: “Ngại quá, Tề Minh, trò định rèn một cái khoan đá hả?”

“Dạ?”

Tề Minh đứng ngẩn người ở một bên, bấy giờ mới phản ứng lại.

“Minh Nhi, đây là thầy dạy của con à? Mời thầy ngồi!”

Tề Ngự Phong ngồi trên chiếc xe lăn, có một tấm khăn trải giường đắp trên chân, ông ấy đầy vẻ áy náy nói: “Ta đã bị tàn tật mười mấy năm, nên không thể đứng dậy đón tiếp được, mong thầy Mục đừng chê trách!”

“Không, ta không chê trách gì đâu. Được gặp một thầy luyện huyền khí, Mục Vỹ ta đây nên hành lễ mới phải!”

“Ha ha… Thầy luyện phàm khí thôi…” Tề Ngự Phong tự giễu nói: “Đó chỉ còn là chuyện của trước kia!”

“Ai nói là trước kia?”

Mục Vỹ ngạc nhiên nói: “Người đứng trước mặt ta bây giờ chỉ là một thầy luyện khí đang suy sụp ngồi trên xe lăn vì bị mất ý chí thôi, nào có tàn tật gì chứ!”

Mục Vỹ vừa nói vậy, đôi mắt của Tề Minh đã sáng lên.

“Thầy Mục, thầy có cách nào chữa khỏi cho phụ thân của trò không ạ?”

Trong mắt Tề Minh chứa đầy hi vọng.

Cậu ấy đã nghe nhiều người trên phố kể về chuyện của Tần Mộng Dao.

Không một ai ở thành Bắc Vân có thể chữa khỏi căn bệnh quái ác của Tần Mộng Dao, thậm chí đến thầy luyện đan sáu sao quyền cao chức trọng như đại sư Mạt cũng phải bó tay.

Nhưng Mục Vỹ lại chữa khỏi.

So với bệnh băng hàn của Tần Mộng Dao thì đôi chân tàn tật của cha cậu ấy đúng là không đáng nhắc tới!

“Cha của trò bị tàn tật cả hai chân sau một đêm, chắc là do uống hai loại đan dược là Bích Linh Đan và Bách Quả Đan. Bích Linh Đan là loại đan dược lành tính, có tác dụng làm ý chí minh mẫn, thanh tâm bổ phế. Còn Bách Quả Đan là đan dược nhị phẩm rất có lợi với võ giả tu hành, nó có thể thanh tẩy những thứ ô uế trong kinh mạch của võ giả. Hai loại đan dược này đều rất kỳ diệu!”

“Thế tại sao hai chân của cha trò lại…”

“Nếu uống tách riêng hai loại này ra thì một ngày có uống hàng trăm viên cũng không sao, nhưng nếu uống cùng lúc, hay thậm chí cách chưa tới nửa canh giờ thì chúng lại biến thành độc dược lấy mạng người ta!”

Giọng điệu của Mục Vỹ đã có thêm sự lạnh lẽo.

Còn sắc mặt Tề Ngự Phong cũng bắt đầu u ám.

“Sao có thể như vậy?”, Tề Minh không hiểu ra sao, khi cha cậu ấy bị phế cả hai chân, cậu ấy vẫn còn thơ dại.

“Điều này khó hiểu quá ư?”, Mục Vỹ nói tiếp: “Cha trò có tài năng luyện khí trời ban, thiên hạ vô song, nên một là bị người ta đố kỵ, hai là bị người ta thù hận, cuối cùng đã bị chơi xấu!”

“Cha…”

“Tiền bối Tề, hôm nay ta đến đây không phải để hỏi chuyện ngày xưa, mà là có việc muốn thương lượng với ngài!”

Mục Vỹ chuyển chủ đề nói: “Vì ta muốn thăng tiến thành thầy giáo trung cấp, nên phải tiến hành một cuộc khảo hạch. Tề Minh là học trò của ta, ta định trưng dụng cậu ấy một thời gian, huấn luyện đặc biệt một tháng, để cậu ấy thi giúp ta một trận!”

“Đương nhiên không phải tham gia không công. Nếu cậu ấy có thể thắng, ta sẽ luyện chế một loại đan dược cho ngài, để ngài có thể đứng dậy lại được!”

Hử?

Thấy Mục Vỹ nói vậy, hai cha con Tề Ngự Phong và Tề Minh gần như cùng ngẩng đầu lên, rồi nhìn hắn chăm chăm.
chương 72: Thê đệ

Thầy ấy có thể chữa khỏi ư?

Không thể nào!

Dường như chỉ trong phút chốc, hai cha con Tề Minh đều có ý nghĩ này trong đầu.

Tề Minh không tin, vì mười mấy năm nay cậu ấy luôn ở cạnh cha mình, nên biết rõ chân của cha mình đã yếu đến mức nào.

Tề Ngự Phong không tin, vì ông ấy còn hiểu rõ về thương tích trên người mình hơn con trai.

Năm đó, để giảm thiểu tổn thương của hai loại đan dược đó xuống dưới chân, ông ấy đã hao tổn hết sức lực trong cơ thể.

Mười năm, chỉ mười năm mà ông ấy như đã đi vào cõi chết!

Nhưng bây giờ, Mục Vỹ đột nhiên nhảy ra, thầy Mục ăn hại nổi danh của nhà họ Mục lại nói là mình có cách.

Nhưng nếu Mục Vỹ đang nói dóc thì sao hắn có thể vừa nhìn đã biết chứng bệnh của ông ấy?

Chỉ mình ông ấy biết là do hai loại Bích Linh Đan và Bách Linh Đan, đến con trai Tề Minh ông ấy cũng chưa từng kể, nhưng Mục Vỹ lại biết rõ ràng.

“Không tin ta sao?”

Mục Vỹ ngẩn ra, hơi câm nín.

Ai biểu trước kia hắn nổi tiếng quá mà, nổi tiếng khắp thành Bắc Vân là một tên vô dụng bậc nhất!

“Lão Tề, đến hạn trả tiền thuê nhà tháng này rồi!”

Khi Mục Vỹ đang không biết phải giải thích thế nào, có hai bóng người chợt xuất hiện ở ngoài cửa tiệm, khiến nơi tối tăm này trở nên đông đúc và ngột ngạt hơn.

“Tần Mộng Vũ, cậu lại đến à? Bảy ngày trước, chúng ta mới trả tiền bảo kê… tiền phí rồi mà. Giờ cậu lại đến là ý gì đây?”

“Hả? Vừa nộp tiền bảy ngày trước á? Đó là tiền của tháng trước rồi, còn tiền tháng này thì ông phải trả chứ!”

Một cậu thiếu niên khoảng mười sáu tuổi chẹp miệng, tuỳ ý đáp.

Tần Mộng Vũ? Cái tên này nghe quen quá!

“Ngươi đừng quá đáng!”, mãi sau, Tề Minh mới thốt lên câu này.

“Quá đáng? Tề Minh, ngươi không biết đấy thôi. Năm đó, khi cha ngươi sa sút suýt chết, là nhà họ Tần ta đã thu nhận ông ấy, để ông ấy sống thoi thóp qua ngày trên con phố phía Tây này. Đừng nói là tiền phí tháng này, đến tiền bảo kê của tháng sau và nhiều tháng sau nữa, ta đều thu hết!”

Tần Mộng Vũ mặc một bộ võ phục màu trắng, thần hình hơi gầy, tướng mạo cũng gọi là tuấn tú.

Nhưng dáng vẻ trông rất phá gia chi tử hiện tại của cậu ta khiến gương mặt khôi ngô ấy trông hơi thô bỉ.

“Tần Mộng Vũ! Ngươi quá lắm rồi đấy!”

“Trời ạ, này Tề Minh, hôm nay ngươi không khúm núm như Mục vô dụng đó nữa à? Sao? Định quỵt tiền à? Không nộp tiền cũng được, biến ngay!”

Tần Mộng Vũ đắc ý nói.

Mẹ kiếp!

Nghe thấy câu nói này, Mục Vỹ không nhịn được chửi thầm một câu.

Lần trước, Tề Minh bị người ta mắng chửi, hắn đã bị lôi vào, rồi lần này cũng vậy!

Tần Mộng Vũ, Tần Mộng Dao!

Thằng nhóc này không phải là tiểu đệ của Tần Mộng Dao đấy chứ?

“Này thê đệ, nếu tỷ cậu biết cậu làm xằng làm bậy bên ngoài, không biết về nhà có lột một lớp da của cậu không nhỉ?”

Lúc Tần Mộng Vũ đang chuẩn bị dạy cho Tề Minh một bài học nhớ đời, một giọng nói thâm trầm quái lạ vang lên ở phía sau.

Thê… Thê đệ?

Tần Mộng Vũ ngẩn người khi nghe thấy cách gọi này, cậu ta đứng im tại chỗ, sau đó quay lại, quan sát Mục Vỹ.

“Mặt mũi trông cũng không đến nỗi nào, nhưng không đẹp bằng bổn thiếu gia đây. Tên mặt trắng kia, ngươi mà cũng đòi mơ mộng lấy tỷ ta ư? Chán sống rồi phải không!”

Tên này gọi cậu ta là thê đệ, lẽ nào là người đàn ông muốn có tỷ tỷ của cậu ta ư!

Nực cười! Không biết có bao nhiêu người của thành Bắc Vân này mơ ước đến Tần Mộng Dao, tỷ tỷ của cậu ta. Nhất là sau khi tỷ tỷ của cậu ta đã được chữa khỏi bệnh băng hàn, ngày nào cũng có người tới cầu thân mà đâu có bước qua cửa nhà họ được!

Tên mặt trắng?

Mục Vỹ thấy Tần Mộng Vũ này đúng là… Đáng yêu!

“Thiếu gia đây nói cho ngươi biết, tỷ tỷ của ta là mỹ nữ bậc nhất của thành Bắc Vân, hơn thế nữa bệnh băng hàn của tỷ ấy đã khỏi, bây giờ đã bước vào cảnh giới Thông Khiếu tầng thứ chín rồi!”

Tần Mộng Vũ đắc ý nói: “Cảnh giới Thông Khiếu là gì ngươi có biết không? Là chân nguyên bách biến, bách biến thông linh, thêm một bước nữa là tỷ tỷ ta đạt tới cảnh giới Tụ Khiếu rồi. Sức mạnh của thân xác, khí kình và chân nguyên hợp nhất sẽ là cảnh giới đỉnh cao tầng thứ mười của thân xác. Kiếp này ngươi quên đi nha!”

Trông thấy dáng vẻ dương dương đắc ý của Tần Mộng Vũ, Tề Minh ở bên cạnh đồ mồ hôi hột.

Nếu Tần Mộng Vũ biết người đứng trước mặt mình chính là Mục Vỹ, không biết cậu ta sẽ có cảm nghĩ thế nào khi nói Mục Vỹ là tên vô dụng, hơn nữa hắn lại chữa khỏi bệnh cho Tần Mộng Dao.

“Ừm… Thế tỷ tỷ ngươi giỏi giang như thế là nhờ đâu?”

“Nhờ… Kệ là nhờ đâu, nói chung không liên quan đến ngươi, biến!”

Tần Mộng Vũ hơi mất kiên nhẫn nói: “Tề Ngự Phong, Tề Minh, thiếu gia đây đang hơi kẹt tiền, nên các người mau nộp tiền bảo kê tháng này ra đây, không thì các người biết bản lĩnh của nhà họ Tần rồi đấy…”

“Tần thiếu gia!”

Khi Tề Minh không nhịn được cục tức trong người, Tề Ngự Phong đã lên tiếng.

“Tần thiếu gia, hoãn cho ta thêm vài ngày nữa được không? Dẫu sao ta cũng mới nộp tiền tháng này, tiệm của nhà ta cũng chỉ rèn sắt cho nông dân ở quê ra nên cũng không kiếm được bao nhiêu!”

“Cuốn xéo!”

Tần Mộng Vũ mất bình tĩnh nói: “Tề Ngự Phong, là ông gợi đòn đấy nhé, ta sẽ lôi Tề Minh ra ngoài đánh một trận, để coi ông có nôn tiền ra hay không!”
Chương 73: Mục vô dụng

Nói rồi, Tần Mộng Vũ ra hiệu cho hai người ở phía sau động thủ.

“Ai dám!”

Đúng lúc này, Mục Vỹ lạnh lùng quát lớn, sau đó chặn trước người Tề Ngự Phong và Tề Minh.

“Tề Minh là học trò của ta, ngươi dám động vào trò ấy, ta sẽ cho ngươi nằm bẹp trên giường một tháng!”

“Ái chà, tên khốn này! Mạnh miệng quá nhỉ! Hai ngươi, đánh gãy chân tên mắt mù này rồi quẳng hắn sang một bên cho ta. Lại còn không được động vào học trò của ta nữa chứ, ta nhổ vào!”

Tần Mộng Vũ hạ lệnh, hai người đàn ông to con khoảng ba mươi tuổi ở phía sau đã bước tới.

“Tiểu Vũ!”

Song đúng lúc này, một giọng nói dịu dàng chợt vang lên ở cửa tiệm.

Xong đời rồi!

Nghe thấy giọng nói mỹ miều này, hai chân của Tề Mộng Vũ mềm nhũn.

Bởi cậu ta đã quá quen thuộc với giọng nói ấy!

“Tỷ, sao tỷ lại đến đây?”

Tần Mộng Vũ ngoảnh lại, nịnh nọt nhìn Tần Mộng Dao.

Hôm nay, Tần Mộng Dao mặc một bộ váy màu hồng, mái tóc dài buộc cao phía sau, suối tóc đen nhánh chạm eo, xinh đẹp mà còn mê hoặc.

“Nếu tỷ không đến, chắc con phố phía Tây này sẽ trở thành địa bàn nhỏ của đệ thật mất!”

“Nào có đâu tỷ, đệ chỉ…”

“Tần Mộng Vũ, đệ to gan lắm! Đệ dám tự ý thu lời ở con phố phía Tây, thu phí của các tiểu thương. Tỷ thấy phải về bàn bạc với ông nội về chuyện này thôi…”

Tần Mộng Dao vừa nói vậy, mặt Tần Mộng Vũ đã trông khó coi như ăn phải quả mướp đắng.

“Tỷ, đừng mà! Đệ chỉ đùa với Tề Minh chút thôi! Không phải bây giờ, tỷ đến lớp của Mục vô dụng dạy học sao? Đệ chỉ đang thắt chặt mối quan hệ với Tề Minh thôi à!”

Mục vô dụng?

Nghe thấy Tần Mộng Vũ nói vậy, mặt Mục Vỹ lại hiện thêm một vạch đen.

Còn Tần Mộng Dao thì bật cười, trông xinh đẹp như trăm hoa đua nở.

“Mắng hay đấy!”

Tần Mộng Dao vỗ vai Tần Mộng Vũ, cười nói: “Lớp năm sơ cấp đúng là không làm nên trò trống gì khi rơi vào tay Mục Vỹ, tỷ tỷ của đệ phải đi cứu rỗi đám học trò đó đây!”

Lúc này, Tần Mộng Vũ cũng không hiểu ra làm sao.

Nhưng trông thấy sắc mặt của Tần Mộng Dao thay đổi, cậu ta còn quan tâm đến chuyện đó làm gì.

“Đúng ạ, Mục vô dụng đúng là tên bại hoại trơ tráo, chẳng được cái tích sự gì, nếu không nhờ nhà họ Mục…”

Bụp…

Ngay sau đó, Tần Mộng Vũ còn chưa nói dứt câu, một tiếng động đã vang lên, mặt cậu ra khó coi như miếng gan lợn, còn người thì cúi xuống.

Thấy người thanh niên mặt trắng ở phía trước đấm một quyền vào bụng mình, Tần Mộng Vũ định gào lên, nhưng mắt cậu ta đã hoa lên vì quá đau đớn, nên không thể kêu lên một tiếng nào.

“Chửi ta suốt từ nãy đến giờ đã sướng miệng chưa?”

Mục Vỹ thu tay lại, nhìn Tần Mộng Vũ hôn mê bất tỉnh dưới đất, bấy giờ hắn mới thấy đỡ bực.

“Thầy Mục, sao phải nóng giận thế, ha ha…”

Trông thấy vẻ mặt bực dọc của Mục Vỹ, Tần Mộng Dao lập tức tươi cười xinh đẹp đến mức gập cả người.

“Ta không rảnh nhiều lời với cô!”

Thấy Tần Mộng Dao có ý định làm mình mất mặt, Mục Vỹ không thèm so đo.

Hắn quay người, nhìn Tề Minh nói: “Tên nhóc kia, từ giờ trở đi, trò hãy ăn uống sinh hoạt trong học viện để cùng học luyện khí với ta!”

“Chờ trò thắng Tề Vân, ta đảm bảo sẽ chữa khỏi bệnh cho cha trò!”

Lúc này, Tề Minh còn định từ chối, nhưng Tề Ngự Phong đã gật đầu đồng ý.

Mười lăm năm trước, ông ấy là thầy luyện khí nổi danh lừng lẫy ở thành Bắc Vân, nên đương nhiên không hề ngốc nghếch.

Một quyền vừa nãy của Mục Vỹ đã thi triển ra chân nguyên, chân nguyên thực thụ.

Cảnh giới Ngưng Nguyên - tầng thứ bảy của thân xác!

Mấy ngày nay, ông ấy luôn nghe con trai mình kể về sự thay đổi của thầy Mục này. Ban đầu, ông ấy còn không tin.

Nhưng thử hỏi có tên ăn hại nào có thể từ một gã vô tích sự có tu vi yếu kém chưa tới tầng thứ nhất đã nâng lên cảnh giới Ngưng Nguyên tầng thứ bảy chỉ trong chưa đầy một tháng hay không?

Ngoài ra, ông ấy thấy mối quan hệ của Tần Mộng Dao và Mục Vỹ không hề là cuộc liên hôn trên danh nghĩa như trong thành Bắc Vân đồn.

Thêm vào đó, những câu phân tích của Mục Vỹ về căn bệnh của ông ấy, mấy búa rèn sắt đơn giản và những hiểu biết về luyện khí đã khiến Tề Ngự Phong có cái nhìn khác về Mục Vỹ.

Dù ông ấy đã bị phế cả hai chân, nhưng đầu óc thì vẫn sáng suốt.

“Cha…”

“Minh Nhi, con hay đi học với thầy Mục một tháng đi, việc của tiệm cứ tạm gác lại đã!”, Tề Ngự Phong không cho Tề Minh từ chối, nói: “Cha tin thầy Mục của con, nên đừng làm cha thất vọng”!

“Vâng!”

Thấy tinh thần chán chường mười mấy năm nay của cha mình bông dưng phấn chấn hơn, Tề Minh đã thầm thắp lên hi vọng.

“Bây giờ không phải là lúc nói dông dài. Trò mà không thắng được Tề Vân thì đừng mơ ta chữa bệnh cho cha trò!” , nói rồi, Mục Vỹ nghênh ngang rời đi.

“Tề bá phụ, Tề Minh, Mục Vỹ chỉ nói thế thôi, hai người cứ yên tâm. Dù cậu không thắng được, huynh ấy vẫn sẽ chữa bệnh cho cha cậu!”

Nhìn bóng lưng Mục Vỹ rời đi, Tần Mộng Dao mỉm cười, trên mặt hiện lên vẻ gian trá.

Nhà họ Tề ở thành Bắc Vân!

Ở đây, nhà họ Tề chỉ là gia tộc hạng hai, nhưng địa vị cũng chỉ đứng sau bốn gia tộc lớn.

Hơn nữa, hàng trăm năm trước, nhờ vào tiệm rèn sắt, nhà họ đã dần trở thành gia tộc lớn ở thành Bắc Vân.

Lúc này, có một bóng người đang ngồi xếp bằng trong phòng luyện khí của nhà họ Tề.

Trước mặt người đó có một lò luyện, hơi nóng toả ra xung quanh, vang lên những tiếng ùng ục.

“Vân thiếu gia!”

“Vào đi!”

Một người đi từ ngoài vào, cúi đầu nói: “Mục Vỹ đó quả nhiên đã tới con phố phía Tây tìm hai cha con Tề Ngự Phong và Tề Minh. Hình như hắn định để Tề Minh thi luyện khí với thiếu gia thật đấy ạ!”

Người đó vừa nói dứt câu, bóng người ở trước lò luyện đã hơi run lên.
Chương 74: Âm thầm khởi động

“Được, được lắm!”

Người thiếu niên trầm mặc một lát, rồi mỉm cười, cúi đầu nói: “Chín năm qua, Mục Vỹ này im hơi lặng tiếng, vậy mà trong một tháng đã khiến đại sư Mạt nể phục, được viện trưởng Lục thiên vị, thầy ta còn chữa khỏi bệnh cho đại tiểu thư nhà họ Tần. Bây giờ còn định thách thức thầy Điêu, giỏi lắm!”

“Tiểu nhân thấy tên Mục Vỹ này điên rồi. Cả thành Bắc Vân có ai không biết thiếu gia đã luyện chế thành công phàm khí trung phẩm! Sao cái tên Tề Minh kia bì kịp thiếu gia được!”

Kẻ phía sau nở nụ cười khinh miệt, coi thường nói.

“Ha ha… Ngươi nghĩ chỉ có vậy thôi sao?”

Tề Vân đứng dậy, trên mặt có ý cười sâu xa.

“Dù gì thì Tề Ngự Phong cũng là thiên tài luyện khí của hai mươi năm trước. Nhiều năm nay, Tề Minh luôn rèn sắt ở cạnh ông ta, ta không tin là Tề Ngự Phong không dạy con trai mình luyện khí!”

“Thầy Mục Vỹ này trông có vẻ đang làm xằng làm bậy, không có sách lược. Nhưng từng bước đi của thầy ta đều tính toán rất kỹ càng đấy!”

Tề Vân nói một cách thâm sâu: “Có rất nhiều chuyện trùng hợp đã xảy ra. Ví dụ như đại sư Mạt xuất hiện trong lớp của thầy ta, rồi thầy ta dám to gan từ chối hôn sự với nhà họ Tần, tiếp đó thầy ta lại chữa khỏi bệnh cho Tần Mộng Dao, đến bây giờ là tỉ thí với thầy Điêu!”

“Nhiều chuyện trùng hợp thế này thì không còn là ngẫu nhiên nữa rồi!”

“Vậy…”, người phía sau trầm mặc.

“Nếu tất cả đều là tình cờ, vậy chỉ có thể nói là Mục Vỹ quá may mắn. Còn nếu tất cả là do Mục Vỹ giả ngu chín năm sắp xếp thì chứng tỏ thầy ta vô cùng đáng sợ!”

“Thiếu gia, nếu vậy…”

“Đừng vội, cuộc thi của tháng sau Tề Minh đấu với ta chỉ có thua thôi. Ta muốn xem đến lúc ấy, Mục Vỹ sẽ giở trò quỷ gì!”



Nhà họ Mặc, thành Bắc Vân.

Nhà họ Mặc là một gia tộc nổi danh lẫy lừng ở thành Bắc Vân.

Nếu bốn con phố lớn đều bị bốn gia tộc lớn chiếm đóng thì ngoài bốn gia tộc đó ra, nhà họ Mặc là nhà buôn lớn nhất.

So về thực lực kinh tế ở thành Bắc Vân thì nhà họ Mặc không thua gì nhà họ Tề.

Lúc này, một bóng người đang khom lưng trong vườn hoa rộng lớn của nhà họ Mặc, miệng thì lẩm bẩm nói gì đó.

“Mẹ kiếp! Đúng là xúi quẩy! Liên tiếp thua mấy chục ván liền, ngân lượng của tháng này đều không cánh mà bay hết rồi!”, Mặc Dương chắp tay sau lưng, không ngừng phỉ nhổ, làu bàu.

Vèo…

Đột nhiên có một âm thanh xé gió vang lên ở góc vườn.

Một viên đá to bằng ngón tay cái đang bay về phía mặt gã, nhắm vào mắt trái.

Bụp…

Vào lúc then chốt, Mặc Dương quay mặt đi, nhưng dù viên đá đó không đập vào mắt thì vẫn trúng mặt gã.

Má gã đau nhức như phải bỏng, Mặc Dương quát ầm lên: “Chết tiệt, ai?”

“Là ta!”

Một bóng người đi từ góc vườn ra.

Người này mặc một bộ võ phục màu xanh lam, eo thắt đai lưng, dáng người dong dỏng, đang quan sát Mặc Dương.

“Mặc… Hải!”

Trông thấy người đó, Mặc Dương nói lắp bắp, rõ ràng đang lo sợ.

“Mặc Dương, cảnh giới Dịch Cân tầng thứ ba của thân xác, còn chưa bước vào cảnh giới Tráng Tức. Ta lấy làm lạ thầy Mục của các người lấy đâu ra dũng khí để cử ngươi ra xuất trận?”

“He he…”, Mặc Dương nhìn Mặc Hải, rồi cười he he: “Hải ca, tên vô dụng Mục Vỹ mắt mù mà. Huynh yên tâm, trận đấu với Điêu Á Vân ta sẽ lập tức nhận thua. Huynh nhớ bảo Điêu Á Vân ra tay nhè nhẹ thôi nhé!”

“Điêu Á Vân”

Thấy Mặc Dương nói vậy, Mặc Hải cười lớn, sau đó vỗ vào mặt gã, cười nói: “Mặc Dương, ngươi đúng là tên ngu ngốc. Bây giờ, Điêu Á Vân là cảnh giới Ngưng Mạch tầng thứ sáu, là thiên tài của các thiên tài, ngươi đòi đấu với người ta ư? Mơ đi!”

“Ta nói thật cho ngươi biết, thầy Điêu đã quyết định để ta nghênh chiến với ngươi rồi. Dù ca ca đây bất tài thì cũng là cảnh giới Ngưng Khí tầng thứ năm. Đến lúc đó, kiểu gì ta cũng cho ngươi thua một cách triệt để! Ha ha…”

“Mặc Hải, huynh…”

“Ta làm sao?”

“Huynh đừng có mà quá đáng!”

Mặc Hải càng cười ngặt ngẽo hơn, nói: “Dựa vào cái tên ăn hại như Mục Vỹ của các ngươi mà dám khiêu chiến với lớp ba cao cấp của chúng ra. Mặc Dương, không phải là ta coi thường ngươi đâu, mà là chọn bừa một người trong lớp ba cao cấp của chúng ta cũng có thể khiến ngươi sợ tè ra quần đấy!”

“Huynh…”

“Ngươi chuẩn bị cho tốt vào, lúc lên thi đấu, ta sẽ cho ngươi quỳ rạp dưới đất, để tất cả mọi người trong gia tộc nhìn rõ rốt cuộc ai mới xứng làm cửa hàng trưởng của hiệu buôn nhà họ Mặc!”

Mặc Hải cười lớn, rồi quay người bỏ đi.

“Đáng chết!”

Thấy dáng vẻ phách lối của Mặc Hải, Mặc Dương bắt đầu nhen nhóm lửa giận.

Mặc Hải và gã đều là con cháu trực hệ của hiệu buôn.

Nhưng cha của gã mới là cửa hàng trưởng của hiệu buôn, còn cha của Mặc Hải là chú hai của gã.

Dù Mặc Dương rất phóng túng, nhưng gã biết rõ hai cha con Mặc Hải đã ngấp nghé vị trí cửa hàng trưởng của hiệu buôn từ lâu.

Mà sức khoẻ của cha gã đã không còn được như trước nữa!

Nếu một ngày cha gã có mệnh hệ gì, hiệu buôn của nhà họ Mặc sẽ thuộc về hai cha con họ.

“Không được, chuyện này không thể xảy ra được!”

Mặc Dương bắt đầu suy tính.

Tìm Mục Vỹ ư?

Tên ăn tàn phá hại ấy chỉ biết lừa phỉnh người khác, chẳng có bản lĩnh gì cả, không được.

Nhưng Mục Vỹ có thể lừa cô Tần đến cũng coi như có chút tài năng!

“Cô Tần!”

Đột nhiên gương mặt gã bừng sáng.

“Đúng rồi, cô Tần là thiên tài của nhà họ Tần. Bây giờ, cô ấy còn dạy ở lớp mình, mình có thể tìm cô ấy!”

Mặc Dương hào hứng nói: “Một là mình có thể thỉnh giáo, hai là… He he…”

Quyết định xong, Mặc Dương lập tức ngừng mọi việc đang làm, chạy như bay đến học viện Bắc Vân.
Chương 75: Đẹp trai thật đấy!

Thánh Đan Các, thành Bắc Vân!

“Ông nội, trận tỉ thí lần này, ông coi thầy Mục đang có dự định gì ạ? Mặc Dương là một tên ăn chơi đua đòi, học hành không đến nơi đến chốn, mà thầy ấy lại để cậu ta đấu với Mặc Hải, kiểu này là thua chắc rồi!”

“Còn nữa, đúng là ngày xưa cha của Tề Minh là một thiên tài hiếm có. Nhưng bây giờ, ông ấy là người tàn phế rồi, Tề Minh thì biết gì về luyện khí chứ!”

Tại lầu ba của Thánh Đan Các, Diệu Tiên Ngữ bĩu mỗi, có vẻ bực bội.

“Hả? Sao con không nhận xét về mình nữa?”

Thấy cháu gái mình nói vậy, Diệu Thanh bật cười.

“Hừ, Uông Vân Kỳ vốn chẳng phải đối thủ của con. Bọn con đều là thầy luyện đan một sao, con mà phải sợ cô ta à?”, Diệu Tiên Ngữ nắm chặt bàn tay mềm mại thành quyền, hừ nói.

“Hả? Ông nội con bé Uông Đông Vân là một trong những thầy luyện đan ba sao giỏi nhất ở thành Bắc Vân đấy. Hơn thế nữa, ta nghe nói mấy hôm trước, Uông Đông Vân đã thu thập được thú hỏa vào trong cơ thể của Uông Vân Kỳ rồi!”

“Thú hỏa?”

Đương nhiên Diệu Tiên Ngữ biết thú hỏa là gì!

Với thầy luyện đan và thầy luyện khí mà nói, lửa là thứ có sức hấp dẫn nhất!

Thầy luyện đan và thầy luyện khí bình thường khi luyện chế đan dược và binh khí phải dựa vào ngọn lửa của lò luyện.

Mà đại sư cao cấp thật sự thì lại dựa vào lửa của bản thân.

Thú hỏa chỉ có thể lấy được từ trên người của linh thú.

Dù là linh thú cấp thấp nhất, nếu trong người chúng có thú hoả, mà võ giả có thể thu phục được chúng, khi luyện đan hoặc luyện khí dẫn thú hỏa vào thì khả năng luyện chế thành công cực kỳ cao.

Còn thiên hoả thì chỉ có trong truyền thuyết thôi…

“Thú hỏa. Đồ hồ ly tinh đó dám dung nhập thú hỏa để thi luyện đan với mình, đúng là vô liêm sỉ! Mình phải tìm thầy Mục để tính kế sách cho chuyện này mới được…”

Nói rồi, Diệu Tiên Ngữ chạy thẳng.

“Con…”

Thấy dáng vẻ nóng vội của Diệu Tiên Ngữ, biểu cảm trên gương mặt Diệu Thanh thay đổi liên tục.

“Con nhóc này bỏ qua đại sư luyện đan ba sao là ta ở đây không thèm hỏi, lại chạy đi tìm Mục Vỹ… Không lẽ trong mắt con bé, ta không bằng Mục Vỹ ư?”

Diệu Thanh lẩm bẩm một mình, nhìn về phía Diệu Tiên Ngữ rời đi, nhưng ông ấy lại mỉm cười.

“Ngưng Mạch Đan có rất nhiều công hiệu. Mục Vỹ này đúng là không hề đơn giản, nói vậy thì cậu ấy quả là một thầy luyện đan hai sao thực thụ!”

Một thầy luyện đan hai sao chỉ mới mười chín tuổi, ngẫm nghĩ một hồi mà mãi lâu sau Diệu Thanh cũng không bình tĩnh lại được.

Lúc này, trong lớp năm sơ cấp của học viện Bắc Vân.

Phòng học trống trơn, chỉ có hai bóng người.

Đó chính là Tề Minh và Mục Vỹ.

Hiện giờ, Mục Vỹ đang đứng trên bục giảng, cầm phấn không ngừng tô vẽ trên tấm bảng đen.

Tề Minh ngồi dưới nhìn Mục Vỹ, trên gương mặt cậu ấy lộ rõ vẻ sùng bái điên cuồng.

“Luyện khí đúng như lời cha trò nói, là luyện vũ khí, nhưng là một món vũ khí sống. Là một thầy luyện khí, tất cả việc trò cần làm là hợp thành một thể với món vũ khí mà trò đang luyện!”

“Đầu tiên, điều quan trọng nhất là chế tạo phần thân của vũ khí. Tiếp đến là ngưng tụ chân nguyên thành khế văn, dung nạp vào thân vũ khí!”

Mục Vỹ nghiêm túc nói: “Khế văn có thuộc tính khác nhau, chúng khiến vũ khí có những tác dụng khác biệt. Khế văn hàn băng khiến vũ khí có thuộc tính hàn băng; khi chiến đấu, phối hợp với võ kỹ của võ giả có thể phát huy được tốt hơn. Khế văn hoả diệm, khế văn giết chóc, khế văn mềm dẻo và các loại khác cũng vậy!”

“Đại thế giới Vạn Thiên có vô vàn các loại khế văn. Mỗi ngày, có lẽ đều có thầy luyện khí sáng tạo ra một loại mới. Là một thầy luyện khí giỏi giang thì không phải học khế văn của người khác là tài, mà mình phải tự tạo ra khế văn cho mình thì mới là lợi hại nhất!”

Nhìn Mục Vỹ giảng giải trên bục với khí thế hiên ngang, Tề Minh chỉ cảm thấy một cánh cửa lớn đang dần mở ra trước mặt mình.

Cánh cửa của thầy luyện khí!

Dù cậu ấy đã nghe khá nhiều những kiến thức về luyện khí từ cha mình, nhưng so với những gì mà Mục Vỹ vừa giảng dạy, rõ ràng là thua kém hơn nhiều.

Suy nghĩ này vừa xuất hiện, Tề Minh thấy ngạc nhiên.

Cậu ấy biết rõ mười lăm năm trước, cha mình đã là một thầy luyện huyền khí.

Thầy luyện huyền khí độc nhất vô nhị ở thành Bắc Vân.

Nhưng bây giờ, những điều mà thầy Mục dạy còn hay hơn cả cha cậu ấy…

Dù sao đi nữa, Tề Minh biết thầy Mục đã thay đổi, trở nên xuất chúng!

Đột nhiên, trong đầu cậu ấy nhóm lên ý chí chiến đấu.

Trước kia, cậu ấy thấy thương thầy Mục nhát gan, nhưng cậu ấy thì có gì khác chứ?

Đối mặt với Tề Vân, phản ứng đầu tiên của Tề Minh là mình không bằng Tề Vân, nhưng cậu ấy thua kém ở điểm gì?

Đến bây giờ, Tề Minh mới hỏi chính mình.

“Tập trung nghe giảng!”

Bụp một tiếng, một viên phấn rơi vào đầu Tề Minh.

Hai tay Mục Vỹ chống nạnh, hắn nghiêm mặt nói: “Trò phải biết là một tiết học ta dạy cho trò này đủ để các đại sư luyện khí của cả đế quốc Nam Vân nghe đấy!”

“Dạ, dạ!”

Không biết tại sao, Tề Minh cảm thấy bây giờ, Mục Vỹ không hề khoác lác về bản thân, mà hắn thật sự rất giỏi, khiến người ta ngưỡng mộ.

“Cái tên này…”

Cùng lúc đó, Tần Mộng Dao mặc bộ váy màu hồng bất thình lình đứng ở cửa phòng học.

“Tên này bình thường trông có vẻ kiêu căng, nhưng lúc giảng bài thì... đẹp trai thật đấy!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom