• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Mục Thần (3 Viewers)

  • Chương 171-175

Chương 171: Chết đi sống lại

Nó đang lan tràn trong cơ thể của hắn chứ không phải ý thức.

“Thì ra là thế, thì ra là thế…”

Mục Vỹ hưng phấn khoa chân múa tay.

Rốt cuộc hắn cũng hiểu ra được!

Thứ trói buộc những thần khí, thần dược trong Tru Tiên Đồ chính là tấm lưới vô hình này.

Từng sợi lưới giăng màu bạc dần hiện ra trước mắt Mục Vỹ.

Chúng vây kín toàn bộ động thiên của Tru Tiên Đồ.

Điểm giao nhau cuối cùng giữa chúng chính là các thần khí, thần đan, thần dược đang bị trói buộc.

Phát hiện này khiến Mục Vỹ mừng rỡ.

Vừa rồi trong lúc phân giải cơ thể, hắn vô tình khiến bản thân dính chặt vào mạng lưới của Tru Tiên Đồ.

Cũng có thể nói, mạng lưới khống chế này đã hợp lại làm một với cơ thể của hắn.

Mặc dù hiện giờ hắn vẫn không thể kiểm soát được nó nhưng lại cảm giác được một chút quen thuộc.

“Tru Tiên Đồ đúng là rất lợi hại!”

Mục Vỹ cảm thán không ngớt.

“Xem ra, đến lúc ra ngoài rồi”.

Sau khi khám phá được những điều này, rốt cuộc ý thức của hắn cũng có thể quay về thân thể.

Chỉ là tuổi thọ của hắn vẫn chẳng còn bao nhiêu.

Điều tiếp theo hắn cần làm chính là nâng cao cảnh giới.

Võ giả ở tầng thứ mười của thân xác thường chỉ có thể sống tới một trăm tuổi, sẽ không chống đỡ được thời gian, già nua rồi chết đi.

Còn cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ mười dùng linh huyệt nuôi dưỡng thân thể, tăng tuổi thọ gấp bội, có thể sống trọn vẹn hai trăm năm.

Về phần cảnh giới Thông Thiên, ít nhất cũng có năm trăm năm tuổi thọ.

Hiện giờ, hắn đã dùng hết một trăm năm tuổi thọ của mình, sợ là chỉ còn chưa tới nửa năm nữa.

Cho nên, hắn nhất định phải tranh thủ thời gian đột phá cảnh giới Linh Huyệt, tăng thêm mấy năm tuổi thọ thì mới không vừa sống lại đã tiêu đời vì hết tuổi thọ.

“Tiểu thư, tên này chết hẳn rồi. Cơ thể hắn ta lạnh như băng vậy!”

“Nói nhảm, chẳng lẽ ta không nhìn ra được sao?”, Tiêu Doãn Nhi bĩu môi nói: “Không ngờ ta chưa kịp đính hôn, vị hôn phu của ta đã đi đời nhà ma. Haiz…”

“Ai nói ta chết rồi?”

Đúng lúc ấy, một giọng nói trầm thấp bỗng vang lên.

“Kẻ nào?”

“Kẻ nào?”

Nghe thấy thế, chủ tớ hai người lập tức bị dọa sợ hết hồn.

Trong căn phòng này chỉ có ba người bọn họ. Mục Vỹ đã chết, vậy thì ai đã nói?

“Đương nhiên là vị hôn phu của cô!”

Mục Vỹ chợt ngồi bật dậy, mỉm cười nhìn hai người.

Hai người này thật thú vị...

“Có quỷ!”

Tiếng la hét thất thanh vang lên. Hai người chạy biến ra ngoài, không dám dừng lại.

“Quỷ…”, Mục Vỹ cười khổ lắc đầu, bắt đầu làm quen với thân thể của mình.

Cảm giác được trở về thật tốt.

Chỉ là dù chuyện hôm nay đã bị thay đổi vì sự xuất hiện của đại sư Diệu Thanh và Mục Thanh Vũ nhưng Tần Mộng Dao vẫn bị đưa đi.

Đến tận lúc này, Mục Vỹ vẫn không thể xác định, tông chủ Thánh Đan Tông bắt Tần Mộng Dao đi là vì muốn bồi dưỡng cô hay là cướp đoạt thần phách trong người cô cho riêng mình.

“Giết ta? Ta sẽ trả lại gấp mười lần. Thánh Vũ Dịch, Bắc Nhất Vấn Thiên!”, Mục Vỹ nắm chặt hai tay, sắc mặt âm trầm đáng sợ.

Có thể nói Tần Mộng Dao là cô gái đầu tiên hắn rung động từ sau khi sống lại, cũng là người con gái đầu tiên hắn muốn bảo vệ.

Dù thế nào hắn cũng tuyệt đối không cho phép kẻ khác làm tổn thương cô.

Nhưng hiện giờ, thực lực của hắn vẫn còn quá yếu...

Trong lúc Mục Vỹ đang chìm vào suy tư, cánh cửa cọt kẹt bị đẩy ra.

Một bóng người chậm rãi đi vào.

Mục Thanh Vũ!

Không thể không nói, trông ông ấy không hề giống một vị trưởng tộc đứng đầu một gia tộc lớn.

Quần áo giản dị, khuôn mặt góc cạnh, tóc dài buông xõa, hai bên tóc mai được chải chuốt cẩn thận. Dù đã đến tuổi trung niên nhưng sức hấp dẫn không hề giảm sút. Quan trọng là trên gương mặt đẹp trai trung niên khiến hàng nghìn thiếu nữ si mê kia luôn mang theo một nụ cười tràn đầy tự tin.

Mục Thanh Vũ khép cửa lại rồi chậm rãi đi tới trước mặt Mục Vỹ.

Ông ấy nhìn chằm chằm hắn, sắc mặt dần ảm đạm.

“Nói đi, rốt cuộc cậu là ai?”, ông ấy hỏi thẳng thừng.

Bị lộ rồi sao? Không thể nào!

Mục Vỹ nghe thấy ông ấy hỏi vậy, ngẩn người tại chỗ.

“Cậu không phải Mục Vỹ. Mục Vỹ trời sinh nhu nhược, đầu óc ngu dốt. Đời này nó không thể đột phá tầng thứ mười của thân xác. Rốt cuộc cậu là ai?”

Ánh mắt Mục Thanh Vũ nhìn Mục Vỹ không hề có ý tốt.

“Ha ha…”

Mục Vỹ chỉ cười lạnh đáp lại.

“Cậu cười cái gì?”

“Ta quả thực không phải Mục Vỹ. Mục Vỹ kia có gì tốt? Năm sáu tuổi bị người hầu đánh gãy một chân, đến phòng đan dược xin thuốc chữa trị lại bị đánh gãy thêm một cánh tay”.

“Năm tám tuổi, Mục Vỹ kia quá đói mới tới nhà bếp trộm một miếng bánh ngọt, bị người nhà lôi ra đánh trăm roi!”

“Mục Vỹ kia vì muốn tập võ, trở thành võ giả như phụ thân nên liều mạng khổ luyện ngày đêm, kết quả lại bị người ta vu oan học lỏm, bị phụ thân phạt đánh trăm gậy, nửa năm không xuống nổi giường”.

“Năm chín tuổi, mẫu thân qua đời. Mục Vỹ kia bị cha ruột ném tới một vùng đất hoang tàn, chịu đựng cực khổ nhân gian!”

“Mục Vỹ kia…”

“Đủ rồi!”

Sắc mặt Mục Thanh Vũ trở nên lạnh lẽo, đột nhiên quát lớn.
Chương 172: Dao Nhi chờ huynh

Một lúc lâu sau, Mục Thanh Vũ mới nhìn Mục Vỹ nói: “Mười chín năm nay, con phải chịu khổ rồi!”

Ban đầu ông ấy nghi ngờ Mục Vỹ, nhưng không phải ai cũng có thể bịa ra được mấy chuyện lặt vặt lúc nhỏ này.

Quan trọng nhất là, ông ấy vẫn luôn hổ thẹn trong lòng.

“Chịu khổ? Không khổ!”, Mục Vỹ cười lạnh nói: “Không có chín năm chịu khổ kia, ta cũng không thể giả vờ ngây ngốc, nằm gai nếm mật suốt mười năm nay, cuối cùng quật khởi khiến người người kinh hãi”.

“Vỹ Nhi…”

“Xin hãy gọi ta là Mục Vỹ!”

Lần này, lời nói của Mục Vỹ không còn cảm giác khác lạ nữa.

Hắn đã hòa vào làm một với Mục Vỹ trước kia.

Nhìn người phụ thân trước mắt, trong lòng hắn vừa có nhớ nhung, vừa có dựa dẫm, nhưng nhiều hơn cả là thù hận.

“Nếu ông coi ta là con của ông, ông sẽ không khoanh tay đứng nhìn ta bị người khác bắt nạt từ nhỏ đến lớn. Nếu ông coi ta là con của ông, ông sẽ không bỏ ta ở thành Bắc Vân, không thèm thăm hỏi suốt mười năm. Nếu ông coi ta là con của ông, ông sẽ không trơ mắt đứng nhìn người con gái ta yêu bị người khác bắt đi, sống chết chưa rõ”.

“Ta không có lựa chọn!”

“Lựa chọn? Ông là trưởng tộc của nhà họ Mục, một trong bốn gia tộc lớn nhất Đế Đô của đế quốc Nam Vân, đương nhiên ông không có lựa chọn. Lựa chọn của ông chính là nhà họ Mục, chính là vị trí trưởng tộc của ông”.

Mục Vỹ cười lạnh nói: “Đừng tưởng tôi không biết mấy năm nay ông đã làm những gì. Ông vẫn luôn nhẫn nhịn vì chức vị trưởng tộc kia đúng không? Bây giờ không cần nhịn nữa nên mới muốn tìm đứa con trai này về sao?”

“Được rồi!”

Cuối cùng, Mục Thanh Vũ bất lực thở dài.

Ông ấy chậm rãi quay lưng rời đi.

“Vỹ Nhi, con hận ta cũng được. Lần này ta tới để đưa con đi, ba ngày sau lên đường tới thành Nam Vân đính hôn với tiểu thư nhà họ Tiêu - Tiêu Doãn Nhi. Con không muốn cũng phải làm, không được phép phản kháng”.

Nghe thấy giọng nói lạnh nhạt này, Mục Vỹ lại thầm mắng trong lòng.

Con mẹ nó, có lầm không vậy?

Lần nào cũng chơi trò này. Ban đầu Mục Lâm Thần bắt hắn đính hôn với Tần Mộng Dao, bây giờ tới thêm một người cha ruột, mở mồm liền bắt hắn đính hôn với tiểu thư nhà họ Tiêu.

Sau khi sống lại, vận đào hoa của hắn tốt lạ thường!

Nhưng giờ phút này, Mục Vỹ không có tâm trạng nghĩ tới mấy chuyện này.

Tần Mộng Dao bị bắt đi, với thực lực hiện giờ mà hắn muốn phản kháng?

Dù đã tiêu hao gần hết tuổi thọ, hắn vẫn không thể chống lại một phần mười sức mạnh của vị tông chủ Thánh Đan Tông kia.

Điều này không liên quan tới thiên phú, mà là thực lực.

Thực lực của hắn vẫn còn quá yếu.

Ba ngày sau tới thành Nam Vân? Ông bảo ta đi là ta phải đi chắc?

Mục Vỹ suy nghĩ vẩn vơ, cất bước đi ra ngoài.

“Thiếu trưởng tộc!”

“Thiếu trưởng tộc!”

Nhưng hắn vừa ra khỏi cửa phòng đã bị hai giọng nói cung kính vang lên bên tai dọa giật nảy mình.

Hắn nhìn kỹ lại, phát hiện hai người này không phải người nhà họ Mục, khí thế trên người vô cùng mạnh mẽ, ít nhất cũng phải là cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ năm.

“Các ngươi là ai?”

“Bẩm thiếu trưởng tộc, bọn ta nghe lệnh trưởng tộc tới bảo vệ cậu!”

“Bảo vệ ta?”

Mục Vỹ thầm cười lạnh.

Mục Thanh Vũ đúng là chu đáo, cái gì cũng lường trước được.

“Phải rồi, vừa nãy các ngươi gọi ta là gì? Thiếu trưởng tộc? Ta đúng là thiếu trưởng tộc, nhưng là của nhà họ Mục thành Bắc Vân, không phải của nhà họ Mục thành Nam Vân các ngươi, nhớ lấy!”

“Bẩm thiếu trưởng tộc, trưởng tộc đã ra lệnh công bố toàn bộ đế quốc Nam Vân, lập cậu là thiếu tộc trưởng nhà họ Mục, kế thừa chức vị trưởng tộc!”

Cái gì?

Nghe tin, Mục Vỹ choáng váng trợn tròn mắt.

Khoan đã!

Đột nhiên, sắc mặt Mục Vỹ trở nên lạnh lẽo, cảm thấy có gì đó sai sai.

Mục Thanh Vũ là trưởng tộc nhà họ Mục, không biết có bao nhiêu vợ cả vợ lẽ, con cái cũng rất nhiều.

Nhưng tại sao ông ấy lại chọn hắn làm thiếu trưởng tộc?

Thiếu trưởng tộc là người nắm quyền của một gia tộc.

Có thể nói, ngoài trưởng tộc và đại trưởng lão nhị trưởng lão gì đó, người có quyền thế lớn nhất gia tộc chính là thiếu trưởng tộc.

Thậm chí có lúc, địa vị của thiếu trưởng tộc còn cao hơn trưởng lão trong tộc.

“Làm thiếu trưởng tộc sẽ chậm trễ rất nhiều thời gian của mình, nhưng mình không còn lựa chọn nào khác. Xem ra hiện giờ chỉ có thể xác định nơi Dao Nhi đang ở rồi tính tiếp”.

Sau khi dùng Đại Sách Mệnh Thuật, Mục Vỹ đã nhìn thấu toàn bộ cục diện.

Bây giờ hắn không có khả năng thay đổi kết cục.

Nhưng hắn cần phải mượn sức.

Sự xuất hiện của Mục Thanh Vũ vào lúc này chính là lực lượng hắn cần mượn để trưởng thành.

“Được thôi. Không cần biết ông muốn ta làm cái gì, chức vị thiếu trưởng tộc này thuộc về ta chắc rồi. Chỉ là hi vọng ông đừng có hối hận”.

Mục Vỹ quay lưng bước vào phòng, nhếch miệng cười.

Nhà họ Mục là gia tộc hàng đầu đế quốc Nam Vân, làm thiếu trưởng tộc chắc sẽ rất thú vị.

“Dao Nhi chờ huynh! Chờ huynh giẫm lên đầu của lão rùa đen Thánh Vũ Dịch kia, huynh sẽ cứu muội ra”.
Chương 173: Thiếu trưởng tộc?

Đêm đến, trong căn phòng đơn sơ tại nhà họ Mục.

Mục Lâm Thần và Mục Thanh Vũ đứng đối diện nhau.

“Lâm Thần, mấy năm nay đệ phải chịu khổ rồi”.

“Ha ha… Đại ca đừng khách sáo. Huynh nỗ lực vì nhà họ Mục nhiều hơn đệ”, Mục Lâm Thần cười đáp, cơ mặt dần thay đổi.

Thoáng chốc, gương mặt của ông ấy xảy ra biến đổi nghiêng trời lệch đất, biến thành một người hoàn toàn khác.

Nhìn kỹ có thể thấy gương mặt này giống hệt Mục Thanh Vũ.

“Vỹ Nhi cũng phải chịu nhiều khổ cực. Đệ nhìn nó lớn lên, liệu có biết tại sao nó lại… thay đổi nhiều như vậy không?”

“Đệ cũng không biết. Đôi khi trông đứa trẻ này ngang ngược càn rỡ, nhưng thỉnh thoảng lại có chút u buồn, khiến người khác không thể nắm bắt”.

“Thôi bỏ đi, người làm phụ thân như ta quả thực không xứng”.

“Đại ca!”

Mục Lâm Thần nói: “Chuyện năm đó cũng không thể trách huynh. Dù sao mẫu thân của Vỹ Nhi cũng tới từ nơi đó, trong mắt nhà họ Mục chỉ là sâu kiến”.

“Ta hiểu, vậy nên lần này mới để nó kế nhiệm vị trí trưởng tộc. Có như vậy, ta mới có thể buông tay làm chuyện của ta”.

“Nhưng mà Vỹ Nhi lớn lên ở thành Bắc Vân, trong nhà họ Mục có nhiều thế lực phức tạp, lại thêm nhà họ Tiêu, nhà họ Cổ, nhà họ Lâm và hoàng thất nhúng tay, nó có thể làm được sao?”

“Trước kia ta cũng nghĩ là không thể, chỉ muốn nó sống bình an cả đời ở đây với đệ. Nhưng bây giờ xem ra cũng không phải không có khả năng. Dù sao hiện giờ nhà họ Mục cũng nằm trong tay hai ta, để nó làm loạn cũng được, miễn cho một số người có ý đồ xấu”.

“Đệ hiểu rồi!”

Mục Thanh Vũ và Mục Lâm Thần vốn là huynh đệ. Mục Lâm Thần đồng ý đứng phía sau Mục Thanh Vũ là vì bất cứ lúc nào đối phương cũng nhìn xa trông rộng hơn ông ấy.

Mục Lâm Thần cũng tin tưởng nhà họ Mục dưới sự dẫn dắt của Mục Thanh Vũ sẽ ngày càng lớn mạnh.

….

Đêm rằm, Mục Vỹ ngồi xếp bằng trong phòng, chân nguyên nhàn nhạn tản ra quanh người.

“Phù…”

Hắn chậm rãi thở phào, nhíu mày mở mắt.

“Vẫn chưa được…”

Sau trận chiến, hắn đã đột phá tới cảnh giới Tụ Khiếu, tầng thứ mười của thân xác.

Nhưng từ cảnh giới Tụ Khiếu tới cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất cần dùng chân nguyên mạnh mẽ để đả thông huyệt Hợp Cốc. Chân nguyên thì hắn có thể dựa vào Tru Tiên Đồ, nhưng muốn tăng cảnh giới thì vẫn cần tích lũy từng chút một.

Thế nên hắn mới không mượn sức Tru Tiên Đồ.

Ngoài ra, bởi vì hắn luôn chú trọng đề cao sức mạnh thân xác nên ở cảnh giới tầng thứ mười, một quyền của hắn nặng chừng 50 tấn, mạnh hơn cả một vài võ giả cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất.

Cũng chính vì thế, hắn gặp phải lực cản rất lớn trước khi đột phá cảnh giới Linh Huyệt.

Thân xác quá mạnh mẽ, muốn mở được huyệt Hợp Cốc càng cần nhiều chân nguyên hơn.

“Ăn một miếng cũng không béo lên được bao nhiêu, sao mình lại cuống lên rồi?”

Mục Vỹ cười khổ, đứng dậy suy tư.

Hắn ở thành Bắc Vân suốt nửa năm, đã dần có tình cảm với vùng đất này.

Kiếp này hắn không còn là Tiên Vương, chỉ là một người thầy, một đứa con trai, một người đàn ông.

Ngày mai hắn sẽ phải rời khỏi nơi đây, về Đế Đô - thành Nam Vân. Thử thách lớn hơn đang chờ đợi ở phía trước.

Chỉ là có lẽ hắn nên đi gặp một vài người.

Đêm đã khuya, lẽ ra Thánh Đan Các phải đóng cửa từ lâu. Thế nhưng giờ phút này, sảnh lớn của Thánh Đan Các lại đèn đuốc sáng trưng.

Một bóng người già nua ngồi cạnh bàn tiệc rượu đã dọn sẵn như đang chờ đợi ai đó.

Một người chậm rãi đi vào, tự nhiên ngồi xuống.

“Ha ha, xem ra đại sư Diệu đã biết ta sẽ đến!”

Mục Vỹ cầm đũa gắp lấy một miếng thịt, cười nói.

“Thằng nhóc nhà cậu vẫn luôn muốn hỏi ta vài chuyện, không ngờ lại nhịn được. Ta chờ cậu ba ngày nay rồi”, Diệu Thanh lắc đầu cười khổ.

Ông ấy giấu mình ở thành Bắc Vân bao nhiêu lâu không ai phát hiện, không biết tại sao Mục Vỹ chỉ cần liếc mắt đã nhìn thấu thân phận của mình.

“Đại sư Diệu nói đi”.

“Nói cái gì?”

“Thân phận của ông chứ sao…”

“...”

Đại sư Diệu ho khan một tiếng, nhìn bộ dạng ăn uống thô tục của Mục Vỹ nói: “Tên của ta thật sự là Diệu Thanh. Nhưng ta không phải thầy luyện đan ba sao, mà là thầy luyện đan bảy sao”.

“Ồ…”

Ồ!

Ồ?

Thấy Mục Vỹ tùy ý đáp lại một tiếng, Diệu Thanh suýt giận phun máu.

“Thầy luyện đan bảy sao cũng chỉ mạnh hơn Mạt Vấn kia một chút thôi mà!”, Mục Vỹ bĩu môi nói.

“Cậu…”

Diệu Thanh đang định nổi giận lại nghĩ tới Mục Vỹ đã từng gặp Mạt Vấn, còn có thể khiến thầy luyện đan sáu sao như ông ấy xưng huynh gọi đệ. Cậu ta nghe được thân phận của mình không ngạc nhiên cũng dễ hiểu.

“Thế còn cậu?”

“Ta?”, Mục Vỹ khó hiểu nói: “Ta là Mục Vỹ mà. Không phải đại sư Diệu định đòi lại lò luyện Phong Thiên của Thánh Đan Tông các ông về đấy chứ?”

“Ha ha… Có lẽ tặng lò luyện Phong Thiên cho cậu còn tốt hơn. Trước giờ, thiên tài tinh thông cả luyện đan và luyện khí vô cùng hiếm có”.

“Vậy thì tốt rồi!”, Mục Vỹ khoa trương vỗ ngực thở phào.

“Nói về cậu đi! Năm xưa phụ thân của cậu là thiên tài nổi danh toàn bộ đế quốc Nam Vân. Ta cũng từng nghĩ chắc hẳn cậu sẽ không tầm thường, nhưng không ngờ…”

“Không ngờ thiếu gia ta đây lại lợi hại như vậy đúng không?”

Diệu Thanh nhìn bộ dạng tự luyến vô sỉ của Mục Vỹ, đột nhiên phát hiện mình thực sự không thể phản bác lại hắn.
Chương 174: Lên đường

Những chuyện Mục Vỹ đã làm nửa năm qua thật sự khiến người ta phải thán phục.

Hắn vừa ra tay đã có thể luyện chế thành công đan dược nhất phẩm, nhị phẩm. Thậm chí đến Diệu Thanh còn nghĩ nếu không bị hạn chế về thực lực, chắc Mục Vỹ sẽ luyện chế được cả đan dược tam phẩm mất.

Tiếp đó hắn còn luyện ra phàm khí thượng phẩm là kiếm Thanh Khuyết, uy lực của thanh kiếm này sánh ngang với phàm khí cực phẩm. Cũng vì lý do hạn chế về thực lực, nếu không có lẽ hắn còn có thể luyện chế ra được huyền khí.

Điều khiến Diệu Thanh thấy ngạc nhiên nhất là thực lực của Mục Vỹ còn mạnh hơn cả Đông Phương Ngọc, Điêu Á Đông, Uông Thanh Phong, Mục Phong Nguyên và Mục Phong Thanh.

Những người này đều bại dưới tay hắn một cách khó tin.

Thậm chí đối mặt với Bắc Nhất Vấn Thiên, hắn cũng không hề sợ hãi.

Diệu Thanh biết rõ, địa vị của Bắc Nhất Vấn Thiên ở Thánh Đan Tông ngang với thân phận thiếu trưởng tộc của gia tộc lớn như nhà họ Mục, còn thực lực thì không có gì phải bàn cãi.

Ngoài ra, Đại Sách Mệnh Thuật thần kỳ đó rốt cuộc là phép thuật thần kỳ ở phương nào?

“Được rồi, thật ra ta chờ cậu là có một vấn đề muốn hỏi!”, cuối cùng đại sư Diệu bất đắc dĩ hỏi: “Không ngờ cũng có ngày một thầy luyện đan bảy sao như ta phải thỉnh giáo cậu, ha ha…”

“Có gì ông cứ hỏi, nhưng phải đồng ý một điều kiện của ta đã!”

“Hả? Cái thằng này, cậu biết ta định hỏi câu gì không hả?”

“Đáp án ở trong tờ giấy này, chỉ cần ông đồng ý một điều kiện của ta thôi!”

Nói rồi, Mục Vỹ lấy một tờ giấy ra, lắc lắc rồi cười nói một cách thần bí.

“Được, điều kiện gì?”

Mục Vỹ mỉm cười, đáp: “Điều kiện rất đơn giản, ta cần ông giúp ta chăm sóc cho Dao Nhi ở Thánh Đan Tông, đảm bảo cô ấy sẽ được an toàn trong ba năm”.

Nghe thấy điều kiện này, Diệu Thanh cau mày.

“Điều kiện này, đúng là với thân phận thầy luyện đan bảy sao thì ta có địa vị không nhỏ ở Thánh Đan Tông, nhưng…”

“Ông đừng vội, điều ông muốn hỏi ta còn chưa nói, mà đáp án của ta thì ông cũng chưa xem mà?”

Nói rồi, Mục Vỹ lấy một cái đùi gà ra, mỉm cười quay người bỏ đi.

Diệu Thanh mở tờ giấy mà Mục Vỹ để lại trên bàn ra, vẻ mù mờ trong đôi mắt ông ấy dần biến mất, thay vào đó là sự chấn động.

“Thằng nhãi này giỏi thật! Mới thế đã nhìn thấu suy nghĩ của ta rồi”.

Diệu Thanh cười nói: “Không ngờ mình lại bị cậu ấy tính kế. Nhưng ba năm, không lẽ cậu ấy định xông vào Thánh Đan Tông trong khoảng thời gian này ư?”

Diệu Thanh bật cười.

Nhưng sau khi cười xong, ông ấy lại có vẻ trầm tư.

“Với người khác thì đây là chuyện không thể, nhưng với cậu ấy thì không biết thế nào”.



Sáng sớm ngày hôm sau, ngựa xe nườm nượp trước cửa nhà họ Mục.

Nhà họ Điêu và nhà họ Uông đã sụp đổ, chỉ còn hai nhà Tần, Mục. Nên hiển nhiên là hai gia tộc lớn này đã chiếm cứ toàn bộ thế lực ở thành Bắc Vân.

Hôm nay, Mục Vỹ sẽ rời khỏi nơi này.

Các con sư tử Thiết Vân toàn thân đỏ rực đứng sừng sững ở bên ngoài cổng nhà họ Mục.

Gần một trăm võ giả mặc áp giáp sắt ngạo nghễ đứng đó, nhìn kỹ mới thấy bọn họ đều là những võ giả cảnh giới Linh Huyệt, thậm chí không thiếu các cường giả cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ năm.

Có một người thanh niên mặc áo dài màu đen, buộc tóc cao phía sau, một lọn tóc che trước mặt đứng ngoài cổng nhà họ Mục, người đó nở nụ cười tà mị, nhảy ra.

“Tham kiến thiếu trưởng tộc!”

Soạt một tiếng, nhất thời các hộ vệ mặc áo giáp sắt đều quỳ xuống đất, cúi đầu.

“Đứng dậy đi!”

Mục Vỹ xua tay, tiến lên trước.

Trước mặt hắn là một con sư tử Kim Thiết Vân toàn thân có màu đỏ máu.

Sư tử Kim Thiết Vân là dị chủng của loài sư tử Thiết Vân. Sư tử Thiết Vân không còn là yêu thú nữa, mà là linh thú, bản thân nó đã sinh ra một chút linh trí.

Sư tử Kim Thiết Vân còn hung hãn hơn là loài thuần chủng.

Thường thì trong một chủng tộc sư tử Thiết Vân sẽ chỉ có một con sư tử Kim Thiết Vân, sau đó cả bầy sẽ coi con sư tử Kim Thiết Vân ấy là con đầu đàn.

Mục Vỹ bước lên trước, phát hiện cạnh mỗi con sư tử Thiết Vân đều có một võ giả mặc áo giáp sắt, suy chỉ có con sử tử Kim Thiết Vân là đứng một mình.

“Hả? Định kiểm tra ta à?”

Nhìn trong ánh mắt của các võ giả mặc áo giáp sắt có vẻ khôi hài, Mục Vỹ thầm cười lạnh.

Sau đó, hắn tiến từng bước về phía con sư tử Kim Thiết Vân, nhìn nó có vẻ dữ tợn, một luồng khí lạnh dần tuôn ra từ đôi tay trong áo bào của Mục Vỹ.

“Nhóc con, đừng sợ!”

Mục Vỹ tiến lên, khẽ vuốt ve con sư tử Kim Thiết Vân.

Đúng là một cảnh tượng khiến người ta kinh ngạc.

Con sư tử Kim Thiết Vân toàn thân đang rực lửa, nóng cháy hừng hực bỗng nhiên như ăn phải thuốc súng, đôi mắt nó có vẻ hoảng sợ, còn thân mình thì không ngừng run rẩy.

Không thể nào!

Trông thấy vậy, những người đang có mặt ở đây đều ngây ra.

Sư tử Thiết Vân là một dòng linh thú, có địa vị ngang với võ giả cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất, còn sư tử Kim Thiết Vân thì là linh thú cấp ba, sao nó lại sợ Mục Vỹ chứ?

Bọn họ nghe nói là Mục Vỹ còn chưa bước vào cảnh giới Linh Huyệt.

“Sau này, ta không muốn thấy những kiểu kiểm tra như thế này nữa, dẫu sao thì ta cũng là thiếu trưởng tộc!”

“Vâng!”

Mục Vỹ nói dứt lời, mọi người đều có vẻ kính nể ngay lập tức.

“Xuất phát!”

Một mệnh lệnh vang lên, đội quân đó lập tức tiến lên trước.
Chương 175: Đến nơi

Nhà họ Mục và nhà họ Tần đã là bá chủ của thành Bắc Vân, giờ Mục Vỹ không còn gì phải lo nữa. Về phần Tề Minh và Mặc Dương, hắn cũng đã có sắp xếp cả rồi.

Đại sư Diệu Thanh cũng đã dẫn Diệu Tiên Ngữ rời khỏi thành Bắc Vân, còn họ đi đâu thì không ai biết trừ Mục Vỹ.

Đã đến lúc hắn rời khỏi thành Bắc Vân, để gặp gỡ những cường giả thật sự rồi.

Cùng lúc này, ở nhà họ Mục tại thành Nam Vân.

Nhà họ Mục là một trong bốn gia tộc lớn ở đế quốc Nam Vân, gốc gác vốn ở thành Nam Vân - kinh đô của đế quốc Nam Vân.

Nhà họ Mục có diện tích hàng nghìn mẫu, như một thành trì thu nhỏ với lối kiến trúc hùng vỹ trong thành Nam Vân.

Tại đế quốc Nam Vân có tất cả năm thế lực lớn, bao gồm: hoàng thất, nhà họ Mục, nhà họ Lâm, nhà họ Tiêu và nhà họ Cổ.

Hoàng thất trên danh nghĩa thì nắm giữ đế quốc Nam Vân trong tay, nhưng ai cũng biết thực chất là năm con quái vật lớn này thay phiên nhau làm chủ nơi đây.

Lúc này, có hai bóng người đang ngồi cạnh một chiếc bàn đá trong sân tại phủ đệ của nhà họ Mục.

Một người trong số đó mặc một bộ đồ bằng tơ lụa, búi tóc cao, cầm viên ngọc trong tay, từng cử chỉ đều toát lên khí chất duyên dáng sang trọng.

Ở phía đối diện người đó là một người thanh niên khoảng hai mươi tư, hai mươi lăm tuổi.

Người thanh niên này mặc một bộ võ phục màu lam, dáng người cường tráng, có gương mặt rất giống với người phụ nữ ngồi phía đối diện.

“Mẫu thân, phụ thân đã lập đứa con riêng Mục Vỹ làm thiếu tộc trưởng, hơn nữa còn đón nó từ thành Bắc Vân về đây, rốt cuộc phụ thân có ý gì vậy ạ?”

Người thanh niên chợt mở lời.

“Thậm Minh, mẫu thân đã nói với con rất nhiều lần rồi. Gặp chuyện gì cũng không được gấp gáp, con nhìn lại con xem có ra thể thống gì không? Mục Vỹ đó còn chưa đến đây, mà con đã xoắn xuýt lên rồi. Nếu nó mà đến đây thật, không lẽ con định như con kiến trên chảo nóng hay sao?”

“Mẹ, mẹ không nóng ruột sao?”

Mục Thậm Minh không nhịn được nói: “Ý của cha đã quá rõ rồi, cha sẽ lập Mục Vỹ làm thiếu trưởng tộc. Sau này, nhà họ Mục to lớn này không phải sẽ thuộc về nó hay sao? Con không chịu đâu”.

“Người không muốn chuyện đó xảy ra không chỉ có một mình con!”, người phụ nữ trung tuổi đáp: “Phe của nhị phu nhân và tam phu nhân chắc cũng đang đứng ngồi không yên rồi, con gấp gáp cái gì chứ?”

“Nhưng mà mẹ, mẹ là đại phu nhân cơ mà, chức thiếu trưởng tộc này theo lý phải là của Mục Thậm Minh con mới phải!”

Nghe thấy vậy, người phụ nữ trung tuổi lắc đầu, nói: “Phụ thân con không phải người câu nệ hình thức. Năm xưa, sở dĩ ông ấy có thể trở thành trưởng tộc của nhà họ Mục là bởi sự phá cách của mình. Mà nhà họ Mục đã trở thành một trong năm thế lực lớn ở đế quốc Nam Vân trong vòng chưa tới hai mươi năm. Phụ thân con rất hiểu biết và quyết đoán. Con hãy nhớ kỹ, tuyệt đối không bao giờ được quên sự mạnh mẽ của phụ thân mình”.

“Con nhớ rồi!”

“Mẹ biết con không phục, nhưng dù Mục Vỹ đó được lập làm thiếu trưởng tộc thì đã sao? Con đường để trở thành trưởng tộc còn xa lắm!”

Người phụ nữ trung niên nói tiếp: “Nếu nó là kẻ tầm thường thì không giữ được vị trí thiếu trưởng tộc đó đâu, còn nếu nó là thiên tài thì người muốn nó chết không phải chỉ có chúng ta. Nhà họ Lâm có thể cho phép một Mục Thanh Vũ xuất hiện, nhưng tuyệt đối không để có người thứ hai đâu”.

“Dạ!”



Trên đường đi, Mục Vỹ và những hộ vệ mặc áo giáp sắt có trao đổi qua, nên hắn cũng nắm được không ít thông tin mà mình muốn biết từ bọn họ.

Người “cha nhặt” này của hắn có cả đống thê thiếp, không kém gì hoàng thất.

Nhiều thê thiếp thì đương nhiên sẽ đông con, trong mười mấy người con của cha mình trong nhà họ Mục, người khiến Mục Vỹ phải lưu tâm chỉ có mấy người.

Mỗi phu nhân của cha hắn ở một nhà khác nhau.

Ba người phụ nữ này đều có lai lịch lớn, hơn nữa con cái của họ cũng đều xuất chúng.

“Xem ra đến thành Nam Vân này cũng là một chuyện khá thú vị, trong tranh ngoài đấu của gia tộc còn đặc sắc hơn ở thành Bắc Vân”.

Mục Vỹ cười nói: “Hơn nữa thân phận thiếu trưởng tộc này rất có giá trị trong nhà họ Mục, nó có thể rung một hồi chuông cảnh tỉnh cho các cậu ấm cô chiêu đó. Chức vị này Mục Vỹ ta đã không làm thì thôi, chứ đã làm rồi thì đừng ai mong ngấp nghé nữa”.

Bọn họ đi liên tục trong mười ngày, có các hộ vệ mặc áo giáp sắt bảo vệ Mục Vỹ, nên cả quãng đường không hề xảy ra chuyện gì.

Hôm nay, cuối cùng đã có một thành trì nguy nga tráng lệ xuất hiện trước mắt bọn họ.

Nhìn từ xa, bức tường thành cao hàng mấy chục mét trông như một con thú khổng lồ đang nằm rạp xuống ngủ đông, chờ để cắn nuốt các cường giả bước vào đây.

Đi tới gần, Mục Vỹ mới phát hiện bức tường thành này được làm bằng đá Hắc Tinh hiếm có.

Đây có thể coi là nguyên liệu bắt buộc trong luyện khí, một viên đá to bằng bàn tay cũng có giá mười linh thạch hạ phẩm.

Vậy mà thành Nam Vân có diện tích rộng hàng trăm triệu mẫu lại được ốp toàn bộ bằng loại đá này, rốt cuộc hết bao nhiêu linh thạch thì Mục Vỹ cũng không thể tính nổi nữa.

“Đúng là nơi phát triển có khác, giàu có hơn thành Bắc Vân nhiều”, Mục Vỹ vỗ vào bức tường, rồi tự lẩm bẩm: “Nhưng đá Hắc Tinh này vẫn hơi kém một chút, nếu dùng đá Hắc Vân thì mới gọi là vô địch”

“Đá Hắc Vân?”

Nghe Mục Vỹ nói vậy, các võ sĩ ở xung quanh ai nấy đều trợn mắt há mồm.

Một viên đá Hắc Vân có giá mười linh thạch trung phẩm, thế thì lấy đâu ra mà xây tường chứ?

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, suốt cả quãng đường, đi qua các thành trì lớn nhỏ, Mục Vỹ ở cạnh họ hoàn toàn không giống một tên quê mùa có xuất thân từ nơi hẻo lánh như thành Bắc Vân, ngược lại hắn hiểu biết rất rộng, có nhiều thứ chưa cần họ nói thì Mục Vỹ đã biết rõ rồi.

Xem ra trưởng tộc lập Mục Vỹ làm thiếu trưởng tộc cũng có lý do cả.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom