• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Mục Thần (3 Viewers)

  • Chương 186-190

Chương 186: Chết được rồi

Đôi lúc Mục Vỹ nghĩ rằng mình còn tốt tính quá, trước đây những kẻ này mà dám giậm chân trước mặt mình thì hắn đã trừng trị cho nghe lời rồi.

Nhưng sau khi bình tĩnh lại, Mục Vỹ cũng hiểu được đại khái.

Nguyên nhân thứ nhất là, từ đầu đến cuối hắn chưa hề buông bỏ tôn nghiêm của kiếp trước, khinh thường chấp nhặt với những kẻ này. Thứ hai chính là hiện giờ hắn đã không còn có thể hô mưa gọi gió như ngày xưa.

Chưa kể dung hợp với Mục Vỹ đó cũng khiến tính cách của hắn thay đổi, về bản chất hắn đã khác trước.

"Hừ, thứ rác rưởi đến từ thành Bắc Vân, ngươi ỷ có thân phận thiếu trưởng tộc nhà họ Mục nên thích làm gì thì làm à?"

Mục Vỹ đang xuống lôi đài thì một giọng nói đầy bất mãn thình lình vang lên ở sau lưng.

"Đón chiêu này của Lâm Triết Vũ ta đi!"

Người đó vừa nói xong, một chưởng lao tới lưng của Mục Vỹ.

Cảm nhận được cơn gió do cú chưởng sau lưng mang lại, hắn hừ lạnh, nghiêng người tránh đi.

Hắn lật tay, thẳng thừng tung chưởng đáp trả.

Trong cú chưởng này, Mục Vỹ đã vận dụng sức mạnh sấm sét trong cơ thể. "Đùng đoàng!", trên lôi đài tức khắc thoang thoảng mùi khét.

"Á!"

Tiếng kêu gào vang lên ngay sau đó, Lâm Triết Vũ che bờ vai cháy đen của mình, mặt mày tái mét, kinh hồn táng đảm nhìn Mục Vỹ như vừa thấy ma.

Rốt cuộc kẻ này có lai lịch gì!

Đây là sức mạnh mà một võ giả cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất có thể bùng nổ sao?

Cú chưởng vừa rồi đã khiến Lâm Triết Vũ chấn động, không chỉ vì sức mạnh sấm sét kỳ lạ trong cơ thể Mục Vỹ mà còn vì thứ sức mạnh đã khiến cậu ta nảy sinh cảm giác muốn khuất phục.

Sức mạnh chân chính!

Vừa rồi nhìn thấy Mục Vỹ và Cổ Càn Vũ đấu với nhau, Lâm Triết Vũ đã biết hắn có sức mạnh sấm sét rất mạnh nên không hành động theo cảm tính.

Y chuẩn bị sẵn sàng rồi mới ra tay.

Kế hoạch là dùng chân nguyên tránh đi sức mạnh sấm sét của Mục Vỹ, sau đó đánh úp để đánh bại hắn.

Nào ngờ bản thân mới là người bị đánh úp.

"Lâm Triết Vũ?", Mục Vỹ hơi ngạc nhiên khi thấy y.

Xem ra hắn thật sự có một khuôn mặt gợi đòn nên những kẻ này mới làm cái biểu cảm muốn giết cho xong đây mà.

"Thứ nhất, ta không muốn gây phiền toái chứ không phải là sợ phiền toái, vì ta là thiếu trưởng tộc của nhà họ Mục. Thứ hai, ai muốn đấu với ta thì bước ra, nhưng sống hay chết thì ta không chịu trách nhiệm. Xin lỗi chứ Mục Vỹ ta đây không sợ quy định của Tụ Tiên Các!"

Mục Vỹ dứt khoát đứng giữa lôi đài, nhìn những người bên dưới.

Các võ giả cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất bên dưới đồng loạt cúi đầu, không dám nhìn vào mắt hắn.

Lâm Triết Vũ hạng thứ hai và Cổ Càn Vũ hạng thứ ba đều bị đánh bại chỉ trong giây lát, họ mà đi lên thì là tự tìm đường chết chứ đùa.

Nếu là Cổ Thanh đang đứng nhất thì còn được. Người này đã đứng đầu bảng Địa Tiên thứ nhất cả ba tháng, luôn tự áp chế cảnh giới của mình.

"Cổ Thanh tới rồi!"

"Tới rồi? Đúng lúc quá, dạy cho kẻ không biết trời cao đất dày này một bài học đi".

"Phải đấy, hắn tưởng mình vô địch trong cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất kìa!"

Tiếng bàn luận xầm xì vang lên trong đám đông, họ tránh ra tạo thành một lối đi, nhìn người đang tới gần.

Người vừa đến mặc trường sam màu xanh, khuôn mặt trắng nõn, không cao lắm nhưng lại cho người ta cảm giác gần gũi.

"Ngươi là Mục Vỹ?", Cổ Thanh hỏi Mục Vỹ, giọng nói du dương.

Từ đầu đến cuối nét mặt của hắn ta đều không thay đổi, khiến người ta không rõ dưới đó là cảm xúc gì.

"Là ta!"

"Lên võ đài đánh một trận với ta đi!"

Không chờ Mục Vỹ nói gì thêm, Cổ Thanh đi thẳng tới lôi đài.

"Đánh một trận với ngươi? Dựa vào cái gì!"

"Dựa vào việc ta đứng đầu bảng Địa Tiên thứ nhất. Nếu ngươi muốn khiêu chiến bảng thứ hai thì phải vượt qua ta, hiểu chưa?"

"Hiểu rồi!"

Mục Vỹ phất tay cười, trả lời: "Chỉ là ta không có hứng thú với bảng thứ nhất hay bảng thứ hai gì đâu, vị trí đầu bảng cũng vậy nốt nên càng không hứng thú với ngươi. Nếu ngươi là một nữ tử xinh đẹp thì có thể ta sẽ chấp nhận đấu với ngươi đấy".

"Vừa rồi không phải ngươi còn nói ai muốn đấu thì đứng ra sao? Giờ ta đứng ở đây rồi, sao ngươi lại sợ?", Cổ Thanh nhíu mày nói, hắn ta chưa bao giờ thấy ai lý sự như Mục Vỹ.

"Xin lỗi, ngại quá, ta đổi ý, giờ mệt rồi nên không muốn đấu nữa".

Mục Vỹ khoát tay, không ngờ lại xoay người muốn đi thật.

"Đứng lại, ngươi có xem Tụ Tiên Các ra gì không? Tưởng cũng là nơi mọi rợ như thành Bắc Vân của ngươi à?", giọng của Cổ Thanh cao hơn mấy phần, đầy lạnh lùng: "Quên mất vị hôn thê ở thành Bắc Vân của ngươi, nghe nói cô ta bị đệ tử chân truyền đệ nhất Thánh Đan Tông là Bắc Nhất Vân Thiên bắt đi rồi. Có khi bây giờ cô ta đã trở thành hôn thê của hắn, cũng có khi vị hôn thê của ngươi thấy hắn xuất chúng hơn nên leo lên giường hắn rồi cũng nên!"

Mấy câu này vừa thốt ra từ miệng của Cổ Thanh thì bầu không khí lập tức yên lặng như tờ.

Ai nấy đều nhìn hắn ta. Sự tĩnh lặng chết chóc chợt bị một tiếng cười phá vỡ.

Chính là Mục Vỹ!

"Ha ha... Cổ Thanh đúng không?", Mục Vỹ nở nụ cười: "Nếu ngươi nói những lời này để khích tướng ta đánh một trận với ngươi, vậy thì chúc mừng, ngươi thành công rồi".

Mục Vỹ đi lên lôi đài từng bước một.

Nhưng Tiêu Doãn Nhi khi thấy cảnh tượng này lại cảm thấy nguy hiểm.

Dường như mọi chuyện đã trở nên mất kiểm soát.

"Ta biết ngươi đến từ thành Bắc Vân cũng như việc ngươi được trưởng tộc Mục chỉ định làm thiếu trưởng tộc, nhưng đây không phải vốn liếng để ngươi có thể phách lối ở đây đâu".

Giọng nói của Cổ Thanh đã lạnh đi: "Ở Tụ Tiên Các, bảng Địa Tiên tượng trưng cho thứ hạng của các thiên tài trong thành Nam Vân, có ý nghĩa rất quan trọng, không phải thứ ngươi có thể sỉ nhục".

"Ngươi sẽ phải trả giá cho hành động của mình".

"Ờ! Nói xong chưa?"

"Cái gì?"

"Ta hỏi ngươi nói xong chưa? Nói xong thì... ngươi có thể chết rồi!"
Chương 187: Phạm quy

"Soạt!", bóng dáng Mục Vỹ biến mất tại chỗ.

"Bành!"

Tiếng nổ đáng sợ vang lên, hắn tung một cú đấm vào mặt Cổ Thanh, không hề nương tay.

"Hả?"

Sau khi đỡ lấy cú đấm này, sắc mặt của Cổ Thanh trở nên trắng bệch.

Hắn ta biết Mục Vỹ đã đánh bại Lâm Triết Vũ và Cổ Càn Vũ nên cũng hiểu đây là một người khó đối phó, nhưng không ngờ sức chiến đấu của hắn lại lớn đến vậy.

"Hừ, chỉ được cái người là cứng!"

"Leng keng leng keng..."

Cổ Thanh hừ lạnh, vài tiếng thanh thúy vang lên, ánh sáng từ kim loại không ngừng chớp lóe trên khuôn mặt của hắn ta.

Những thanh đoản kiếm có hình dạng khác nhau xuất hiện trước người Cổ Thanh.

"Chỉ một kiếm trận này đủ để khiến ngươi không thể tiếp cận ta".

Cánh tay vung lên, mấy chục thanh đoản kiếm bắn tới.

Những thanh đoản kiếm này đều là phàm khí cực phẩm, mỗi một thanh đều sắc bén, phẩm chất bất phàm.

Cổ Thanh tin chắc rằng Mục Vỹ có thể tránh thoát kiếm trận được tạo bởi những thanh đoản kiếm này là đã trầy trật lắm rồi.

"Thế này mà cũng gọi là kiếm trận?"

Mục Vỹ vừa nhấc tay lên thì âm thanh bùm bùm kêu liên hồi, mấy chục thanh đoản kiếm vừa đến gần hắn đã rơi lả tả xuống đất chỉ trong chớp mắt.

Cúi đầu xem, tất cả bọn chúng đều hoàn toàn biến dạng.

Từng tia sấm sét tụ tập, quay xung quanh Mục Vỹ.

"Ngươi có dám nói lại lời vừa rồi không?"

"Có gì không dám?", Cổ Thanh mỉm mai: "Ngươi tưởng ta không làm gì được ngươi à?"

"Làm gì được ta? Tiếc là ngươi không thực hiện được!"

Mục Vỹ lách người xông lên phía trước lần nữa.

Tốc độ của hắn rất nhanh, đám đông vây xem hoàn toàn không thể nhìn thấy chuyển động của hắn.

Nhưng đột nhiên, Mục Vỹ xuất hiện bên cạnh Cổ Thanh một cách khó hiểu.

Lần này Cổ Thanh không phản xạ kịp, thân thể bất chợt trở nên tê dại. Giờ đây, hắn ta không thể điều động một chút chân nguyên nào.

"Lần sau nhớ nói năng cho phải phép vào!"

Mục Vỹ dựa sát vào tai Cổ Thanh thì thầm: "À, ngại quá, làm gì có lần sau".

"Rầm!"

Tiếng động lớn vang lên ngay sau đó, tất cả mọi người đều thấy Mục Vỹ khép tay thành đao chém vào ngực của Cổ Thanh.

Phịch một tiếng, hắn ta ngã xuống đất, tắt thở.

Nhìn từ bên ngoài thì cơ thể của Cổ Thanh vẫn lành lặn, nhưng trái tim đã vỡ nát dưới sự giằng xé kinh khủng của sức mạnh sấm sét.

Mục Vỹ ngay từ lúc còn ở tầng thứ mười của thân xác đã có thể giết chết võ giả cảnh giới Linh Huyệt tầng hai, tầng ba. Mặc dù thực lực của Mục Phong Nguyên và Mục Phong Thanh đều thua kém bọn Cổ Thanh nhưng Mục Vỹ bây giờ cũng đâu còn như một tháng trước.

Sau khi bước vào cảnh giới Linh Huyệt, sức mạnh của hắn đã tăng lên gấp bội, lại thêm uy lực của Thiên Lôi Thần Thể Quyết, quả thật ở cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất thì không một võ giả nào có thể làm đối thủ của hắn.

Chết rồi!

Cổ Thanh chết rồi!

Ngay khoảnh khắc Cổ Thanh ngã xuống đất, xung quanh lôi đài như ong vỡ tổ.

Tụ Tiên Các là nơi nào?

Là nơi các thiên tài khắp đế quốc Nam Vân tề tụ, hơn nữa Tụ Tiên Các đã có quy định rằng không được phép giết người trong khi trao đổi võ thuật.

Thế mà Mục Vỹ lại giết người ngay ngày đầu tiên đến đây.

Chưa từng có ai dám gây chuyện ở Tụ Tiên Các, Mục Vỹ quả là gan to bằng trời.

"Mục Vỹ, Mục Vỹ, ngươi giết Cổ Thanh, nhà họ Cổ ta sẽ không tha cho ngươi", thấy Cổ Thanh đã chết, Cổ Phần run rẩy chỉ vào mặt Mục Vỹ, quát.

"Ta nói rồi, ta không thích phiền toái nhưng không sợ phiền toái, ăn nói xấc xược thì phải chịu báo ứng, muốn trách thì phải trách hắn vô giáo dục không đúng chỗ".

Sống lại rồi gặp được Tần Mộng Dao, có thể nói rằng Mục Vỹ đã tìm được nơi an yên cho mình.

Cô như bến đỗ của hắn, luôn cho hắn cảm giác an tâm mọi lúc.

Kẻ nào dám sỉ nhục Tần Mộng Dao đều đáng chết!

"Vụt vụt vụt!"

Trong lúc Mục Vỹ nói chuyện, bất chợt có vài tiếng kêu xé gió truyền đến. Trên lôi đài xuất hiện bốn người.

Bốn người này đều mặc đồ đen, mặt che vải đen, toàn thân tỏa ra hơi thở tàn khốc phong tỏa Mục Vỹ đang đứng trên lôi đài.

"Thiếu chủ!"

Thanh Trĩ và Thanh Sương lập tức nhảy lên lôi đài, cảnh giác nhìn bốn người xung quanh.

Mục Vỹ không biết bốn người này nhưng hai cô lại biết.

Tuy Tụ Tiên Các đã đề ra quy định nghiêm khắc nhưng không phải là chưa từng có người vi phạm, và bốn kẻ này là người phụ trách quản lý việc này.

Hễ có ai vi phạm, họ sẽ giết ngay tức khắc mà không cần biết đó là ai.

"Ta phạm quy rồi, ta chống mắt lên xem ai có thể giết ta!"

Nghe thấy lời nói của Mục Vỹ, Thanh Sương và Thanh Trĩ đều chỉ biết cười trừ.

Người chủ này đúng là vừa liều mạng tu luyện vừa liều mạng gây chuyện.

Nhưng giờ phải giải quyết thế nào đây?
Chương 188: Hai lựa chọn

“Giết!”

Ngay sau đó, bốn người che mặt lao vọt ra, đồng loạt đâm kiếm tới.

Trong lúc nguy cấp, hai tỷ muội Thanh Sương và Thanh Trĩ cùng che chắn cho Mục Vỹ ở giữa.

“Cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ năm!”

Có người xung quanh nhìn ra tu vi của hai người, kinh ngạc thốt lên.

Thanh Trĩ và Thanh Sương còn trẻ nhưng đã đạt tới cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ năm, quả thực khiến người ta kinh hãi.

Với độ tuổi và tu vi như vậy, bọn họ chắc chắn phải nằm trong mười hạng đầu bảng Địa Tiên thứ năm.

Bảng Địa Tiên thứ nhất dành cho võ giả có cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất, bảng thứ hai là cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ hai. Cứ như vậy, người đứng đầu mỗi bảng được gọi là vị trí đầu bảng.

Còn các thiên tài trên cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ năm sẽ được xếp vào bảng Thiên Tiên.

Trong bảng Thiên Tiên không chia theo cảnh giới, chỉ xếp hạng.

Dù sao bảng Địa Tiên và bảng Thiên Tiên cũng đều có giới hạn độ tuổi, quá hai mươi lăm tuổi sẽ không được xếp hạng.

Những người có thể lọt vào bảng Thiên Tiên trong vòng hai mươi lăm tuổi của thành Nam Vân đều là các thiên tài xuất chúng.

Lúc này, tên của Mục Vỹ đang nằm ở vị trí đầu tiên của bảng Địa Tiên thứ nhất.

Rõ ràng, hắn đã nắm giữ vị trí đầu bảng của bảng Địa Tiên thứ nhất.

Thế nhưng hiện giờ, hắn lại bị võ giả của Tụ Tiên Các vây giết.

Mục Vỹ nhìn bốn người kia, bình tĩnh suy tư.

Thanh Trĩ và Thanh Sương có cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ năm, mà bốn người kia đều đã đạt tầng thứ sáu của cảnh giới Linh Huyệt.

Tuy nhiên, hai người họ được Mục Thanh Vũ phái tới, quả nhiên thực lực không tầm thường. Dưới sự vây công của bốn người kia, hai tỷ muội không hề yếu kém, ngược lại còn chiếm ưu thế.

Nhưng nếu để lâu sẽ bị người cầm quyền của Tụ Tiên Các phát hiện, gọi thêm người tới, vậy thì sẽ rất phiền phức.

“Muốn giết ta không đơn giản vậy đâu!”

Mục Vỹ hạ quyết tâm nhìn bốn người kia, quanh người xuất hiện một tia sức mạnh sấm sét, chuẩn bị ra đòn.

“Dừng tay!”

Đúng lúc đó, một tiếng quát lớn vang lên.

Tiếng quát này rất mạnh mẽ, giọng nói khàn khàn nhưng lại khiến Mục Vỹ mơ hồ cảm thấy quen thuộc.

“Đại sư Mạt!”

Nghe thấy tiếng quát, bốn người áo đen lập tức dừng lại, chắp tay khom người cung kính nhìn ông cụ trước mặt.

“Lão già Mạt?”

Không đúng!

Mục Vỹ quay lại nhìn rồi lắc đầu.

Trông đối phương rất giống đại sư Mạt, nhưng lại không phải ông ấy.

“Các ngươi đang làm cái gì?”, ông cụ được gọi là đại sư Mạt cau mày nhìn bốn người kia.

“Đại sư Mạt, kẻ ngày vi phạm quy tắc của Tụ Tiên Các, cố ý giết người ở đây. Theo quy tắc phải xử tử”.

“Hả?”

Đại sư Mạt nhìn sang Mục Vỹ, vẻ mặt nghiền ngẫm.

Mấy năm nay chưa từng có kẻ nào dám lớn gan vi phạm quy tắc của Tụ Tiên Các.

“Ngươi tên là gì?”

“Mục Vỹ!”

“Mục Vỹ?”

Ông cụ nghe xong thì ngẩn người, vẻ mặt suy tư khoát tay với bốn người kia: “Các ngươi lui xuống trước đi, chuyện ở đây cứ để ta lo”.

“Vâng!”

Nghe thấy thế, bốn người không chút do dự lập tức rời khỏi.

Mục Vỹ kinh ngạc nhìn ông cụ trước mặt, cơ bản đã đoán ra thân phận của đối phương.

“Ngươi đi theo ta!”

Ông cụ nhìn Mục Vỹ nói.

Thanh Trĩ và Thanh Sương nhìn theo bóng lưng cùa ông cụ, định ngăn Mục Vỹ lại thấy hắn lắc đầu.

“Yên tâm, không chết được đâu”.

Ông cụ dẫn Mục Vỹ đi qua mấy ngã rẽ tới một gian phòng, đột nhiên quay lại trầm giọng hỏi: “Chắc hẳn ngươi đã biết ta là ai rồi”.

“Thầy luyện đan bảy sao duy nhất của đế quốc Nam Vân, đại sư Mạt Khánh Thiên!”

“Xem ra thằng nhóc Mạt Vấn kia đã kể cho ngươi không ít chuyện. Nếu không vì ngươi từng giúp hắn một lần, ta đã giết ngươi tại chỗ rồi”.

“Đa tạ đại sư Mạt!”

“Không cần cảm ơn ta. Ta không nói bây giờ sẽ tha mạng cho ngươi”, Mạt Khánh Thiên hừ lạnh nói: “Ngươi cũng biết Tụ Tiên Các do học viện Thất Hiền tạo nên. Không ai được phép vi phạm quy tắc ở đây, nếu không chỉ có hai loại kết cục”.

“Ồ? Xem ra ngoài cái chết vẫn còn một lựa chọn khác”.

“Chỉ là lựa chọn này còn đáng sợ hơn cả cái chết”.

“Xin đại sư Mạt cứ nói!”

“Chỉ cần ngươi chịu được một canh giờ trong lò luyện Thông Tiên của Tụ Tiên Các là có thể không chết”.

“Không thành vấn đề!”

Thấy Mục Vỹ sảng khoái đồng ý như vậy, Mạt Khánh Thiên không khỏi ngạc nhiên.

“Ngươi không hỏi lò luyện Thông Tiên là để làm gì sao?”

“Cần hỏi à?”, Mục Vỹ cười đáp: “Ngoại trừ chết chỉ có đi vào lò luyện Thông Tiên. Với địa vị của đại sư Mạt, ngài muốn giết ta thì Mục Thanh Vũ cũng không ngăn nổi. Vậy nên ta chỉ còn nước đi vào lò luyện Thông Tiên chịu đựng một canh giờ”.

“Không ngờ lại nghĩ thông suốt như thế. Đã vậy sao ngươi còn dám giết người?”

“Bị ép cả thôi!”

“Nói hay lắm, mong là lát nữa ngươi vẫn còn sức để nói câu này”.
Chương 189: Lực linh hồn

Dứt lời, Mạt Khánh Thiên im lặng dẫn Mục Vỹ vào trong phòng.

Trong phòng bài trí rất đơn sơ, chỉ có một cái bàn và một chiếc giường.

Sau khi đi vào, Mạt Khánh Thiên không thèm nói năng gì đã quay người rời đi, bỏ lại Mục Vỹ ở đó.

“Ở đây một canh giờ mà không chết, ngươi sẽ có thể sống sót ra ngoài!”

Giọng nói của ông cụ vang vọng, đập vào cửa phòng.

“Lò luyện Thông Tiên… chính là nơi này sao?”

Mục Vỹ nhìn lại một lượt, phát hiện cảnh tượng xung quanh bắt đầu chậm rãi thay đổi.

Bên ngoài, Mạt Khánh Thiên chắp tay sau lưng đứng trong sảnh lớn.

“Đại ca, huynh vội vàng gọi đệ tới làm gì? Đệ mới phát hiện ra một phương thức luyện đan, đang mải nghiên cứu đấy!”

Mạt Khánh Thiên lắc đầu cười khổ nhìn đệ đệ nhà mình.

Năm nay Mạt Vấn đã ngoài sáu mươi tuổi nhưng trông chẳng khác gì một đứa trẻ, cố chấp với đan dược như kẻ điên.

Nhưng chính nhờ sự cố chấp này, Mạt Vấn mới có thể từng bước nâng cao thực lực tới thầy luyện đan sáu sao.

Mạt Khánh Thiên biết với thiên phú của đệ đệ, cả đời này chỉ có thể dừng bước tại sáu sao mà thôi.

“Đệ nhìn thử xem ai kia?”

Mạt Khánh Thiên chỉ vào mặt tường sảnh lớn, cười hỏi.

“Ai chứ?”

Mạt Vấn nhìn theo hướng tay của Mạt Khánh Thiên, trông thấy một bóng người quen thuộc.

“Mục Vỹ!”

Ông ấy giật nảy mình, dụi mắt nhìn người trong hình chiếu.

Bóng người ấy chính là Mục Vỹ.

Nhưng tại sao hắn lại xuất hiện ở đây?

“Đây là lò luyện Thông Tiên!”, Mạt Vấn nhìn kĩ hình chiếu, ngơ ngác hỏi: “Sao đại ca lại dẫn Mục Vỹ vào trong lò luyện Thông Tiên?”

Nghe thấy giọng điệu chất vấn của đệ đệ, Mạt Khánh Thiên cảm thấy bực bội.

Trước giờ Mạt Vấn vẫn luôn tôn kính ông cụ, thế mà lần này lại tỏ thái độ như vậy.

“Cậu ta giết người trong Tụ Tiên Các, chỉ có hai lựa chọn là bị giết hoặc đi vào lò luyện Thông Tiên. Chắc hẳn đệ cũng biết rõ chuyện này!”

“Quy tắc là vật chết, nhưng người là vật sống. Huynh biết không, nếu Mục Vỹ làm thầy giáo cho học viện Thất Hiền, chắc chắn sẽ trở thành thầy giáo xuất chúng nhất. Học viện của chúng ta tuyệt đối có thể bồi dưỡng được thầy luyện đan và thầy luyện khí thiên tài”.

“Mạt Vấn, ta gọi đệ từ thành Bắc Vân về đây, đệ lại không ngớt miệng khen ngợi tên Mục Vỹ. Rốt cuộc cậu ta đã cho đệ lợi ích gì?”

“Không có lợi ích gì cả, thế nhưng cậu ấy lại dạy đệ rất nhiều tri thức luyện đan. Đệ còn phải khổ sở cầu xin cậu ấy mãi”.

Cầu xin?

Nghe vậy, Mạt Khánh Thiên nghẹn họng.

Mặc dù ông cụ biết đệ đệ nhà mình rất đam mê đan dược, nhưng không ngờ lại cuồng nhiệt tới mức này.

“Đại ca, huynh biết đệ lấy phương thức luyện Tụ Linh Đan ở đâu ra không?”

“Chẳng lẽ là của cậu ta?”

“Không sai!”

Mạt Vấn nghiêm túc nói: “Thằng nhóc này có thiên phú và lĩnh ngộ siêu phàm đối với đan dược. Hầu như mọi loại đan dược đều bị bóc trần trước mắt cậu ấy, không có gì không giải thích được. Hơn nữa, huynh có biết đệ sắp đột phá thầy luyện đan bảy sao rồi không?”

Bảy sao!

Mạt Khánh Thiên nghe xong, lập tức sợ ngây người.

Thầy luyện đan bảy sao là khái niệm gì?

Bản thân ông cụ vốn là một thầy luyện đan bảy sao, đương nhiên biết rõ luyện chế một viên đan dược thất phẩm khó hơn gấp nghìn lần luyện chế một viên đan dược lục phẩm.

Mà hình như tất cả đều nhờ Mục Vỹ kia chỉ dạy!

“Không phải giết một người thôi sao? Đám người ngoài kia làm gì có ai không phải mua chuộc danh tiếng, chết đi càng tốt”.

Mạt Vấn bất mãn nói: “Thằng nhóc này im ỉm ở thành Bắc Vân suốt mười năm không có tiếng tăm gì, thế nhưng một lần quật khởi lại khiến người người kinh hãi, một bước lên mây. Người bình thường khó có được nghị lực và kiên nhẫn như vậy”.

Mạt Khánh Thiên nhìn Mục Vỹ trên hình chiếu, trong lòng cảm thấy hối hận.

Thiên tài như vậy đúng là trăm năm khó gặp!

“Đại ca, lò luyện Thông Tiên là địa khí kiểm tra lực linh hồn của võ giả, còn là địa khí cực phẩm có linh tính. Nếu còn không thả Mục Vỹ ra, cậu ấy còn chưa đạt tới cảnh giới Linh Huyệt, làm gì có lực linh hồn?”

“Cậu ta đột phá cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất rồi!”

“Cái gì?”

Mạt Vấn kinh hãi nói: “Trời đất ơi, lúc mới gặp đệ cậu ấy chỉ là một phế vật tầng thứ nhất của thân xác, mãi sau này mới đột phá đến tầng thứ ba. Không ngờ chưa tới nửa năm sau đã đạt được cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất!”

“Cái gì?”

Lần này đến lượt Mạt Khánh Thiên khiếp sợ.

Không phải ông cụ chưa từng nghe Mạt Vấn kể về Mục Vỹ, chỉ là không ngờ hắn lại nghịch thiên tới vậy.

“Mau dừng lại đi!”, Mạt Vấn cuống quýt nói.

“Không dừng được nữa rồi!”, Mạt Khánh Thiên bất lực đáp: “Đệ cũng biết lò luyện Thông Tiên là địa khí cực phẩm có linh tính. Dù có là cao thủ Thông Thần cũng không thể cưỡng chế mở ra. Sao ta có thể ngăn lại được?”

“Haiz… Đại ca, huynh làm vậy là huỷ hoại mất một thiên tài đó”.

Mạt Vấn rối rắm nhìn Mục Vỹ trong hình chiếu, chỉ muốn lập tức xông vào thay thế hắn.

Mà giờ phút này, Mục Vỹ ở trong lò luyện Thông Tiên đang phải đối mặt với thử thách khủng khiếp nhất.

Hắn cứ tưởng lò luyện Thông Tiên kiểm tra thực lực và sức chiến đấu của võ giả nên Mạt Khánh Thiên mới miêu tả khủng bố như vậy.

Thế nhưng hắn đã sai!

Lò luyện Thông Tiên này vốn không hề có công kích mang tính thực chất nào, chỉ toàn công kính linh hồn.

Võ giả cảnh giới Linh Huyệt không thể có lực linh hồn.

Chỉ võ giả đạt tới cảnh giới Thông Thần mới sinh ra lực linh hồn.

Thực lực của võ giả cảnh giới Thông Thần càng mạnh, cảnh giới càng cao thì lực linh hồn lại càng tăng lên, cuối cùng vượt qua Thông Thần tu thành hồn phách.

Mà đối với cao thủ cảnh giới Linh Huyệt, công kích linh hồn chính là đòn trí mạng.
Chương 190: Mở ra lối riêng

Nếu lúc đầu tông chủ Thánh Đan Tông là Thánh Vũ Dịch dùng công kích linh hồn, dù Mục Vỹ tiêu hao tuổi thọ của cả kiếp sau cũng không chống đỡ nổi.

“Lão già này thật âm hiểm!”

Mục Vỹ thầm mắng một tiếng, ngồi xếp bằng tại chỗ.

Hiện giờ nói gì cũng vô dụng. May là ban đầu công kích lực linh hồn của lò luyện Thông Tiên này rất yếu, nếu không sợ là hắn đã mất mạng ngay lập tức.

“Không được hoảng. Mình hiểu rõ cách tu luyện lực linh hồn, giờ chỉ thiếu mỗi cảnh giới, chưa chắc đã phải bỏ mạng ở nơi này”.

Sau khi ngồi xuống, Mục Vỹ dần bình tĩnh lại.

Hắn dần phát hiện lực linh hồn như chiếc lưới bao quanh người hắn, muốn xâm nhập cơ thể hắn để xé rách kinh mạch.

Hơn nữa, cảm giác này ngày càng trở nên mãnh liệt.

Đây mới chỉ là bắt đầu.

Sự gia tăng công kích linh hồn trong một canh giờ đủ để biến hắn thành đồ đần rồi.

“Lực linh hồn là sau khi võ giả mở ra mười huyệt khiếu lớn sản sinh ra năng lượng mở thần chí, khai thông toàn bộ cơ thể, không liên quan tới thiên địa, chỉ phụ thuộc vào chính mình”.

“Mọi người đều cho rằng, chỉ khi mở được mười huyệt khiếu lớn trong người mới có thể sản sinh lực tinh thần”.

“Thế nhưng tại sao mình không thể tự mở ra một lối đi riêng xưa nay không ai dám đi? Tại sao không thể dùng cơ thể làm vật chứa để mở mang lực linh hồn?”

Mục Vỹ lẩm bẩm một mình, mơ hồ tìm ra con đường thuộc về mình.

Tâm cảnh của hắn càng thêm trong suốt!

“Chống lại lực tinh thần có cường độ mạnh như vậy chẳng bằng hấp thu vào cơ thể!”

Mục Vỹ hạ quyết tâm, thả lỏng thần kinh đang căng cứng, xoá bỏ mọi trở ngại để lực tinh thần dễ dàng đi vào cơ thể mình.

Đau!

Cơn đau đớn chết đi sống lại không ngừng tràn ra toàn bộ cơ thể.

“Phải nhịn, đợi đến cực hạn sẽ có thể sinh ra chuyển biến”.

Mục Vỹ đang thử thăm dò xem mình nên làm gì để khống chế lực linh hồn với cảnh giới hiện giờ.

Chỉ là lần thăm dò này, hắn lại dùng chính mạng mình để đánh cược.

Thua sẽ phải chết!

“Vào thời kỳ viễn cổ, ai quy định muốn sinh ra lực linh hồn thì phải mở ra mười huyệt khiếu lớn? Thời thượng cổ có thần thú trời sinh nắm giữ lực linh hồn mạnh mẽ. Tóm lại vẫn là vì cơ thể của con người quá yếu ớt”.

Dần dà, lực linh hồn trong lò luyện Thông Tiên xuyên vào cơ thể Mục Vỹ từng chút một.

Thậm chí tiếng trái tim bị xé nát truyền tới tai Mục Vỹ rất rõ ràng.

“Lực linh hồn hội tụ ở trong đầu. Nhưng hiện giờ đầu mình bị Tru Tiên Đồ chiếm chỗ, không biết sẽ xảy ra chuyện gì?”

Mục Vỹ đột nhiên nảy ra một ý nghĩ, không chần chừ dẫn dắt lực linh hồn vừa hấp thu lên thẳng đầu.

Ầm…

Bỗng tiếng nổ đinh tai nhức óc suýt đâm thủng màng nhĩ của hắn.

Hai má trào máu, Mục Vỹ không nhịn được hộc máu.

“Đáng chết!”

Hắn thầm mắng một tiếng, đang định chống đỡ thì phát hiện Tru Tiên Đồ xảy ra biến hoá long trời lở đất.

Cuộn tranh chưa từng mở ra chợt lật ra một tờ kêu phần phật.

Là một tờ, không phải một góc.

“Trời chia chín tầng, từ thời viễn cổ, Hồng Hoang dữ dội, loài người ti tiện. Con người tự nhận mình là một nhánh của thiên địa. Thái Cổ Chi Đồ từ trên trời giáng xuống, diệt ma, chinh phạt. Loài người dựa vào Thái Cổ Chi Đồ tu luyện thần pháp tối cao, cuối cùng vươn lên đỉnh cao”.

“Hàng tỉ năm sau, Thái Cổ Chi Đồ bị võ giả loài người tranh đoạt, máu chảy thành sông. Triệu năm trước, trong loài người xuất hiện một vị đế vương tu luyện thần pháp tối cao thành cơ thể vạn cổ bất diệt, tự xưng là Thần Đế Vô Thượng”.

“Sau đó, Thần Đế biến mất. Thái Cổ Chi Đồ lưu lạc trong nhân gian. Trải qua hàng nghìn năm, Thần Đế vẫn không xuất hiện”.

“Trời đất mênh mông, loài người tranh đấu. Sau nhiều lần lưu lạc, Thái Cổ Chi Đồ trở thành Tru Tiên Đồ, giết thần diệt ma, khai hoang mở lối. Thế nhưng Thần Đế chỉ có một người, đời sau không còn ai dùng Tru Tiên Đồ tu luyện thần pháp tối cao, trở thành Thần Đế Vô Thượng nữa!”

Từng chữ lớn thưa thớt hiện ra trên trang đầu tiên của Tru Tiên Đồ. Không phải võ kỹ hay phương thức luyện đan, chỉ có một đoạn văn như vậy.

Trời chia chín tầng!

Hồng Hoang viễn cổ!

Thái Cổ Thần Đồ!

Mục Vỹ bị từng chữ lớn bàng bạc làm cho ngơ ngác.

Trước nét bút cứng cáp này, dường như hắn chỉ là một hạt bụi bé nhỏ trong đại thế giới Vạn Thiên, nhỏ đến mức không thể phát hiện ra.

Lúc này, đến cả kiếp trước của hắn cũng cực kỳ nhỏ bé.

“Thái Cổ Thần Đồ, giết tiên diệt ma, Tru Tiên Đồ!”

Mục Vỹ thì thào nói.

Một lúc lâu sau, hắn mới bừng tỉnh trong cơn khiếp sợ.

Hắn kinh ngạc phát hiện, lực linh hồn trong lò luyện Thông Tiên vẫn đang không ngừng tràn vào người mình.

Nhưng những lực linh hồn đó đã trở thành năng lượng khởi động Tru Tiên Đồ.

Tuy nhiên, đây mới chỉ là khởi đầu.

Mục Vỹ bất ngờ phát hiện trong đầu mình bỗng có một luồng năng lượng màu đen to bằng hạt vừng.

Nó không phải chân nguyên, không phải thần lực trong Tru Tiên Đồ, mà là lực linh hồn chỉ võ giả cảnh giới Thông Thần mới có.

“Không ngờ lúc này Tru Tiên Đồ lại giúp mình một tay”.

Giờ phút này, toàn thân Mục Vỹ vẫn đau nhói.

Thế nhưng cơn đau này lại khiến hắn cảm thấy hưởng thụ.

Mặc dù đau đến chết đi sống lại, nhưng hắn lại nhanh chóng vui mừng.

Bởi vì lực linh hồn chỉ bằng hạt vừng kia đã lớn thành hạt đậu.

Lực linh hồn!

Đây chính là lực linh hồn.

Tuy chỉ có một phần rất nhỏ nhưng đã đủ để hắn lấy mạng võ giả cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất, tầng thứ hai trong nháy mắt.

Tru Tiên Đồ, Thái Cổ Thần Đồ đúng là tiếng tăm vang dội.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom