-
Chương 221-225
Chương 221: Lỡ tay, lỡ tay!
Dứt lời, Mục Vỹ thoải mái rời đi dưới sự bảo vệ của Lâm Hiền Ngọc.
"Người không làm được đâu!", trên đường đi, Lâm Hiền Ngọc mở miệng nói.
"Ngươi cũng cho rằng ta không làm được sao? Ta còn nghĩ ngươi sẽ tin tưởng ta cơ", Mục Vỹ lại ngậm một cọng cỏ trong miệng, hí hửng cười rồi nói.
"Đa phần các học trò đó đều có thiên phú không cao, hơn nữa đều đang ở tầng thứ bảy, thứ tám của thân xác, sao có thể đột phá đến cảnh giới Linh Huyệt chỉ trong một tháng chứ?"
"Ồ? Vậy chẳng lẽ một chuyện khó tin như khiến ngươi, một người đã mất huyết mạch, không còn tu vi có thể tu luyện trở lại cũng không xảy ra sao?"
"..."
Lâm Hiền Ngọc nghe Mục Vỹ nói vậy thì vô cùng kinh ngạc.
Đúng là vậy. Trong suy nghĩ của gã, Mục Vỹ hoàn toàn không có khả năng giúp gã tu luyện lại lần nữa.
Nhưng chuyện này đã xảy ra!
Lẽ nào người này còn tài năng gì chưa thi triển ư?
"Thôi, suy nghĩ nhiều cũng chẳng được gì đâu. Gần đây ta vừa lĩnh ngộ được một chiêu thức, luyện với ta đi".
"Được!"
Ánh mắt Lâm Hiền Ngọc sục sôi ý chí chiến đấu.
Từ khi biết Mục Vỹ, gã luôn có cảm giác hắn là một người rất thần bí, nhưng thực lực của hắn thế nào gã lại chưa có cơ hội thỉnh giáo.
"Thầy Mục!"
Đang lúc hai người chuẩn bị rời khỏi đây, sau lưng vang lên một giọng nói mềm mại khiến người ta nghe mà tê dại.
Tô Hân Nhiên!
"Thầy Mục, thầy đã đồng ý giúp trò luyện chế đan dược nhất phẩm trung đẳng rồi, khi nào thầy sẽ dạy trò ạ?", người Tô Hân Nhiên bẽn lẽn đung đưa, ngại ngùng nói.
"Khụ khụ... chuyện này... Thế này đi, giờ ta phải tu luyện rồi, trò chờ một lát được không? Hoặc là chờ ta tu luyện xong rồi ta giúp trò nhé?"
"Được ạ, được ạ!"
Tô Hân Nhiên vỗ tay, phấn khởi reo lên: "Trò cũng muốn được chiêm ngưỡng sự lợi hại của thầy Mục!"
Đương nhiên thầy Mục của trò rất lợi hại rồi!
Thầm tự tin khen ngợi mình một phen, Mục Vỹ dẫn Lâm Hiền Ngọc, Tô Hân Nhiên và Lăng Vũ Nguyệt đến sân luyện võ.
Chọn một nơi vắng người, hắn lấy kiếm Thanh Khuyết ra. Khí thế toàn thân Mục Vỹ nháy mắt thay đổi.
"Hiền Ngọc, đây là chiêu thức ta mới lĩnh ngộ được. Ta cũng không thể kiềm chế được nó nên có thể sẽ làm ngươi bị thương, cẩn thận nhé".
"Vâng!"
Lâm Hiền Ngọc hít một hơi thật sâu, bình tĩnh lại.
Một võ kỹ thần kỳ như Nghịch Thiên Thần Mạch Quyết mà Mục Vỹ cũng có thể cho gã, gã thật sự nghi ngờ hắn có mọi thứ trên đời.
Giờ lại thấy Mục Vỹ cẩn thận như thế, xem ra chiêu kiếm này có uy lực rất lớn.
"Phong Khởi Vân Trảm!"
Khẽ quát một tiếng, Mục Vỹ rút kiếm ra.
Keng...
Kiếm Thanh Khuyết phát ra tiếng kêu lanh lảnh. Sau khi rút kiếm, gió nổi mây quần, quanh thân Mục Vỹ bay lên những hạt cát vàng.
Có điều khi cát vàng nổi lên...
Trong mảnh cát vàng bay lượn, kiếm Thanh Khuyết trong tay Mục Vỹ bất lực rủ xuống. Cát vàng cũng không được hoàn thiện, tức thì rơi xuống đất.
Ơ?
Thấy cảnh này, cả Lâm Hiền Ngọc lẫn Tô Hân Nhiên đều ngơ ngác.
Làm cái gì thế?
Chỉ có Lăng Vũ Nguyệt là khịt mũi khinh thường, lắc đầu ngao ngán.
Một chiêu thức vốn trông rất cuồng bạo đột nhiên mất hết khí thế, trong nháy mắt hóa thành cát bụi.
Võ kỹ gì thế này?
"Ặc...", Mục Vỹ thấy ai cũng kinh ngạc ra mặt thì gãi đầu, cười trừ: "Lỡ tay, lỡ tay!"
Toát mồ hôi luôn ấy!
Lâm Hiền Ngọc và Tô Hân Nhiên nhìn hắn, không biết nên diễn tả lòng mình thế nào.
Phong Khởi Vân Trảm vốn là kiếm chiêu trong Vô Tâm Kiếm Phổ, dù Mục Vỹ đã lĩnh ngộ kiếm ý nhưng vẫn không thể hiểu hết nó.
Hắn đã có một chút tâm đắc cho mình rồi, ai ngờ thi triển lại ra thứ quỷ này.
"Lại!"
Mục Vỹ không nản lòng, lại vung kiếm ra. Vẫn chiêu thức ấy, vẫn cách vung tay ấy, vẫn... kết quả ấy!
Mặt trời ngả về Tây, Mục Vỹ đã đứng trong sân luyện võ cả một ngày.
Nhưng cả ngày trời mà hắn vẫn không tiến bộ gì.
"Được rồi!"
Đột nhiên, Lâm Hiền Ngọc và hai người kia sắp ngủ đến nơi thì một giọng nói vừa kinh ngạc vừa vui mừng thốt lên.
"Thành công rồi ạ?"
Tô Hân Nhiên hướng mắt sang Mục Vỹ, vô cùng hào hứng.
Cuối cùng cũng thành công rồi!
Lăng Vũ Nguyệt muốn rời khỏi đây lắm rồi, nếu không bị cô ấy giữ lại thì đã bỏ đi từ lâu.
May mà không phải chờ đợi không, thầy Mục đã thành công rồi. Dù mất cả một ngày trời nhưng công sức chờ đợi của họ vẫn không uổng phí.
"Đúng vậy, thành công rồi. Cuối cùng ta cũng hiểu ý nghĩa thật sự của Vô Tâm Kiếm Phổ!", Mục Vỹ nói một cách tự tin.
Sao?
Ba người bật ngửa khi nghe thấy lời nói của hắn!
Họ cho rằng Mục Vỹ đã lĩnh ngộ được kiếm chiêu rồi, ai mà ngờ được hắn chỉ mới hiểu ý nghĩa của kiếm phổ gì đó chứ.
Chương 222: Đường kiếm hữu ý
“Không sao, lại!”
Mục Vỹ vẫn rất hào hứng, mặc kệ ba người kia, tiếp tục vung thanh trường kiếm trong tay lên.
Một đoàn người đang đi xuyên thẳng qua các con đường trong Lôi Phong Viện của học viện Thất Hiền, đi về phía khối sơ cấp.
“Tề Hiến, lần này ta mời ngươi tới, chắc ngươi cũng hiểu ý ta rồi chứ!”, Cửu hoàng tử đi trong đám người phía trước có vẻ mặt thâm trầm, hung ác nói.
“Thuộc hạ hiểu ạ! Mục Vỹ dám cả gan sỉ nhục Cửu hoàng tử trước mặt mọi người, tội đáng muôn chết. Lần này, dù bị học viện trừng phạt, thuộc hạ cũng sẽ giết chết hắn”.
Một người thanh niên bịt mặt đứng phía trước Cửu hoàng tử Hoàng Thượng Vũ, y khom người đáp.
“Rất tốt! Ngươi là người xếp thứ 96 trên linh bảng của Kim Viện, đồng thời có cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ ba, bổn hoàng tử tin nhất định ngươi sẽ thành công. Dù có vi phạm quy tắc thì bổn hoàng tử cũng sẽ nghĩ đủ mọi cách để ngươi không bị trừng phạt thật!”
“Đa tạ Cửu hoàng tử!”
Dứt lời, y bỏ đi ngay.
Cùng lúc đó, ở một nơi khác, Mục Vỹ đã tu luyện cả một ngày trời. Từ lúc hắn nói hình như đã hiểu được kiếm pháp, Tô Hân Nhiên buồn chán đã đếm được 1973 kiếm rồi, nhưng Mục Vỹ vẫn… cứ tiếp tục!
“Hân Nhiên, chúng ta về trước đi, muộn lắm rồi đấy”, Lăng Vũ Nguyệt đã mất hết kiên nhẫn.
Cô ấy cảm thấy Mục Vỹ đang thử thách lòng nhẫn nại của bọn họ, nhưng cô ấy đã mất hết kiên nhẫn rồi.
“Chờ thêm chút nữa đi! Ta nghĩ thầy Mục sắp làm được rồi!”
“Được thôi!”
…
“Đó là Mục Vỹ ư?”
Đột nhiên có bảy, tám bóng người xông ra từ một góc của sân luyện võ.
Tên dẫn đầu quấn bảy, tám lớp băng vải trên mặt, nên không rõ tướng mạo.
Còn mấy tên đứng phía sau có khí tức lúc ẩn lúc hiện, chúng tiến về phía nhóm Mục Vỹ.
“Lăng Vũ Nguyệt!”
Trông thấy Lăng Vũ Nguyệt, Cửu hoàng tử đứng sau đám người đó lập tức ngẩn ra.
“Sao nàng lại ở đây?”
Trông thấy Cửu hoàng tử, Lăng Vũ Nguyệt tự nhiên sa sầm mặt.
“Ta ở đây thì liên quan gì đến ngươi?”
“Sao lại không liên quan? Buồn cười thật đấy, nàng là thê tử tương lai của Hoàng Thượng Vũ ta, nàng ở đây sao không liên quan đến ta cho được?”
“Ngươi…”
“Hừ! Bây giờ, ta không có tâm trạng để ý tới nàng. Lần này, ta đến để tìm tên khốn Mục Vỹ kia, chờ dạy cho hắn một bài học xong, ta sẽ tìm nàng sau. Nàng đừng có mà bỏ đi đấy, nếu không…”
Hoàng Thượng Vũ nói xong câu đó là phất tay áo bỏ đi.
“Tề Hiến, là hắn đấy, giết hắn ngay đi”.
“Vâng!”
Cheng…
Nhưng khi Tề Hiến chuẩn bị hành động, một âm thanh vang lên, Lâm Hiền Ngọc đứng dậy, chặn đường bọn họ.
“Lâm Hiền Ngọc? Mấy ngày qua, ta cũng đã nghe nói về ngươi, nhưng một mình ngươi mà cũng đòi cản đường ta ư? Mơ đi!”, Cửu hoàng tử hất tay, đám người phía sau liên tiếp xông lên, lập tức bao vây Lâm Hiền Ngọc.
“Ngươi định làm gì thế hả?”
Trông thấy Hoàng Thượng Vũ đã có chuẩn bị trước, Tô Hân Nhiên quát: “Đây là Lôi Phong Viện, ngươi đừng có làm bậy”.
“Làm bậy? Hôm nay, ta cứ làm đấy. Mục Vỹ này năm lần bảy lượt sỉ nhục ta, không giết hắn thì ta khó rửa được mối hận trong lòng”.
“Lên!”
Hoàng Thượng Vũ không quan tâm gì hết, hôm nay hắn ta phải giết Mục Vỹ cho bằng được.
Không một ai trong thành Nam Vân dám làm nhục hắn ta, Mục Vỹ là người đầu tiên, xui cái chính vì hắn là người đầu tiên nên buộc phải chết.
Hắn ta cũng không màng Mục Vỹ là thiếu trưởng tộc gì đó của nhà họ Mục. Hắn ta là hoàng tử của hoàng thất, dù có giết Mục Vỹ thì cùng lắm chỉ bị phạt chút thôi.
“Lên!”
Lâm Hiền Ngọc lập tức bị đám người đó bao vây, không thể thoát thân ngay được. Còn Tề Hiến đã cầm thương lao lên trước, chạy về phía Mục Vỹ vẫn đang chìm đắm trong kiếm chiêu.
“Thầy Mục, cẩn thận!”
“Tên này…”
Trông thấy Mục Vỹ vẫn tiếp tục luyện kiếm, Tô Hân Nhiên gào to, Lăng Vũ Nguyệt nhíu mày, đầy vẻ câm nín.
“Ta hiểu rồi, Vô Tâm Kiếm Phổ, kiếm đi tự do, xuất kiếm tuỳ ý, đường kiếm hữu ý!
Trong lúc tu luyện, đột nhiên Mục Vỹ có vẻ mừng rỡ.
Đây mới là hàm ý thật sự của người tạo ra Vô Tâm Kiếm Phổ.
“Chịu chết đi!”
Cùng lúc đó, Tề Hiến đã lao tới gần Mục Vỹ, y giơ thương ra, tiếng gió vù vù, khí thế vô địch.
Y là cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ ba, nếu không thể giết được Mục Vỹ trong tình huống này thì y không còn mặt mũi nào gặp Cửu hoàng tử nữa.
“Xuất kiếm tuỳ ý!”
Mục Vỹ lập tức giơ kiếm, đâm ra.
Cát bụi tung bay, trường kiếm xuất chiêu. Một kiếm này vẫn rất điên cuồng, trông như không gì có thể ngăn cản được, nhưng khi nó bay lên cao thì chợt dừng lại.
Không thể nào! Lại nữa ư?
Không đúng!
Khi trông thấy một kiếm quái dị này của Mục Vỹ, nhóm Tô Hân Nhiên và Lăng Vũ Nguyệt chợt thấy cảnh tượng này rất kỳ lạ.
“Tề Hiến, ngươi đang làm gì thế hả?”
Thấy Tề Hiến đứng im tại chỗ, không tranh thủ tấn công ngay, Cửu hoàng tử lập tức gào lên.
“Ngươi còn không ra tay, ông đây sẽ cho ngươi chết không có chỗ chôn đấy! Mau giết hắn cho ta, xong xuôi ta sẽ xử lý nốt các việc còn lại, ngươi…”
Phụt…
Nhưng Hoàng Thượng Vũ còn chưa nói hết câu, một tia máu bay vọt lên, máu tươi bắn lênh láng khắp nơi.
Hự!
Tề Hiến nằm im dưới đất, bất động.
Cổ y có một vệt kiếm mảnh như cánh ve, máu tươi tuôn ra như thác.
Tề Hiến đã chết!
Tất cả mọi người đều đờ người ra tại chỗ khi chứng kiến cảnh tượng này.
Chuyện gì thế này?
Sao thế nhỉ?
Ban nãy, rõ ràng Mục Vỹ vẫn đang chìm đắm trong tu luyện, không màng sự đời, sao đột nhiên lại chém một kiếm ra.
Hơn nữa, một kiếm này đã chém chết Tề Hiến. Tề Hiến là võ giả cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ ba, còn Mục Vỹ chỉ là cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất mà thôi.
“Muốn giết ta à? Một mình ngươi mà cũng đòi ư?”
Chương 223: Khi phụ nữ nổi điên
Mục Vỹ giơ kiếm lên rồi nhìn Hoàng Thượng Vũ, trong mắt hắn ánh lên tia sáng quỷ dị.
Kẻ giết người sớm muộn cũng sẽ bị giết!
Người kính ta một thước, ta kính người một trượng.
Người phạm ta một ly, ta giết người nghìn lần!
Đây là tác phong hành xử và cũng là thủ đoạn của Mục Vỹ.
“Nhưng ngươi không phải lo nữa vì hôm nay, ngươi sẽ chết rồi”.
“Ngươi…”, Cửu hoàng tử đã sợ đến mức hai chân run lẩy bẩy.
“Ngươi dám giết ta?”
“Sao không dám? Ngươi năm lần bảy lượt tìm cách giết ta, mà ta lại không được giết ngươi ư?”
“Ta là con cháu của hoàng tộc…”
“Đừng lôi thân phận Cửu hoàng tử của hoàng tộc ra doạ ta nữa. Ngươi dám giết ta là dựa vào thân phận Cửu hoàng tử này, còn ta dám giết ngươi cũng là dựa vào thân phận thiếu trưởng tộc của nhà họ Mục ta thôi”.
“Lúc ngươi quyết định giết ta, chắc cũng biết sẽ có ngày này chứ!”
Giơ kiếm, xuất chiêu, máu chảy!
Mục Vỹ không cho Cửu hoàng tử thêm một cơ hội lên tiếng nào nữa, hắn giơ kiếm lên, một đường Phong Khởi Vân Trảm, Hoàng Thượng Vũ hết đường trốn chạy, kiếm xoẹt qua, máu chảy.
Giết chỉ là một động tác đơn giản!
Ngay sau đó, cả sân luyện võ im phăng phắc.
Tô Hân Nhiên, Lăng Vũ Nguyệt, Lâm Hiền Ngọc và đám người mà Hoàng Thượng Vũ dẫn tới hều trợn mắt há mồm.
Giết rồi!
Cứ thế là giết thôi!
“Ngươi… Ngươi ngươi… Ngươi dám giết Cửu hoàng tử, ngươi chán sống rồi!”, cuối cùng một tên hộ vệ run cầm cập, không nhịn được hô lên.
Nhưng Mục Vỹ đã quay lại, liếc mắt qua, hai chân người đó lập tức run lẩy bẩy, ngã quỵ xuống đất.
Đến Cửu hoàng tử mà Mục Vỹ còn dám giết thì có gì mà hắn không dám làm nữa?
“Về bẩm với chủ tử lớn hơn của các ngươi, hoặc nói luôn với phụ thân của tên khốn này cũng được. Người là do ta giết, muốn đến tìm ta thì cứ việc”.
Mục Vỹ tức anh ách nói.
“Biến!”
Tiếng bình bịch vang lên, đám người đó không dám nán lại, mặc kệ thi thể của Hoàng Thượng Vũ rồi lăn lộn chạy mất.
“Người giết hắn sẽ gặp nhiều phiền toái lắm đấy!”
“Phiền toái? Chưa chắc!”
Mục Vỹ mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng bóng rồi nói: “Được rồi, ta đã lĩnh ngộ được kiếm chiêu, tâm trạng đang vui, đi thôi!”
Lần này, Mục Vỹ thật sự bị chèn ép đến mức phát bực.
Đám con cháu quần là áo lượt dựa vào thế lực của gia tộc suốt ngày ăn chơi đàn đúm, giờ còn dám chọc vào hắn nữa.
Hắn đã cảnh cáo Hoàng Thượng Vũ rồi, nhưng tên này vẫn ngu dốt không hiểu.
Với Hoàng Thượng Vũ mà nói, giết người có lẽ chỉ như một trò chơi, nhưng với Mục Vỹ thì đây sự là căm phẫn thật sự.
Có lẽ sau khi tới thành Nam Vân, hắn đã quá khiêm tốn, khiến mọi người tưởng rằng một thiếu gia đến từ thành Bắc Vân như hắn chỉ là một tên nhà quê mà ai cũng có thể bắt nạt.
Sau ngày hôm nay, chắc sẽ có nhiều phiền phức, nhưng Mục Vỹ biết nếu mình nhẫn nhịn thì còn phiền hơn.
“Người còn quên hai học trò của mình kìa!”
“À, khụ khụ… Tô Hân Nhiên, Lăng Vũ Nguyệt, ngại quá! Thầy lại để cảnh máu me xuất hiện trước mặt hai trò, đúng là ngại quá!”
Roẹt…
Nhưng Mục Vỹ vừa nói dứt câu, Lăng Vũ Nguyệt đột nhiên rút kiếm ra.
Các tiếng động vang lên, Lăng Vũ Nguyệt liên tiếp đâm các kiếm ra, toàn bộ các đường kiếm ấy đều chĩa về Hoàng Thượng Vũ, máu tươi ngày càng đầm đìa hơn…
“Trời ơi! Hận thù gì mà khiếp thế này!”
Thấy một cô gái trầm tĩnh như Lăng Vũ Nguyệt làm vậy, Mục Vỹ cảm thấy lưng mình toát mồ hôi lạnh.
“Thầy Mục, chuyện là thế này ạ. Lăng Vũ Nguyệt là con gái của các chủ Linh Bảo Các. Linh Bảo Các bị hoàng thất chèn ép, bắt Vũ Nguyệt phải đính ước với Cửu hoàng tử. Cửu hoàng tử này…”
“À…”
Mục Vỹ tỏ vẻ đã hiểu, gật gù.
Một khi phụ nữ đã nổi điên lên thì quả thật sẽ như… một con thú hung ác!
“Khụ khụ… Này, Vũ Nguyệt, được rồi đấy, một vừa hai phải thôi!”, thấy Lăng Vũ Nguyệt ngày càng hăng máu, Mục Vỹ không nhịn được nói.
Cuối cùng, Lăng Vũ Nguyệt mới dừng tay, ngơ ngác đứng im tại chỗ.
“Đa tạ thầy Mục!”
Lăng Vũ Nguyệt buông trường kiếm, cung kính chân thành nói.
“Khách sáo thế! Loại cặn bã này chết cũng đáng đời!”
Mục Vỹ cười lớn, không hề có chút hổ thẹn nào sau khi đã giết chết Hoàng Thượng Vũ.
Loại cặn bã này đúng là đáng chết!
“À đúng rồi, Tô Hân Nhiên này, trò nói muốn luyện đan đúng không? Nhưng luôn không thành công là thế nào?”, Mục Vỹ chuyển chủ đề, không còn bận tâm đến Hoàng Thượng Vũ nữa.
“Là thế này ạ thưa thầy Mục!”
Nghe thấy luyện đan, Tô Hân Nhiên vội nói: “Mỗi lần luyện đan, trò luôn làm nổ đan vào bước cuối ạ”.
“Nổ đan?”
Mục Vỹ ngây ra.
Nổ đan không hiếm gặp, nhưng lần nào cũng bị nổ thì chỉ có một khả năng thôi!
“Thế thì trò đi theo ta, để ta xem trò luyện đan thế nào!”
“Vâng ạ!”
Bốn người cùng nhau rời đi, để thi thể đầm đìa máu của Hoàng Thượng Vũ nằm trơ trọi dưới đất.
Phải đến tận nửa đêm mới có mấy trăm người lặng lẽ buồn bã đi dưới ánh trăng tới sân luyện võ của Lôi Phong Viện.
Một người mặc y phục lân giáp màu vàng sậm, ánh vàng nhàn nhạt lấp lánh dưới ánh trăng, y đội mũ trên đầu, uy lực bất phàm.
Chương 224: Hoàng Thương Kha
“Chết rồi, chết từ lâu rồi!”, người đi đầu đó trầm giọng nói sau khi quan sát cái xác trên mặt đất.
“Đáng chết! Thiếu trưởng tộc đó của nhà họ Mục định làm gì vậy? Tính khơi mào chiến tranh giữa hoàng thất và nhà họ Mục hay gì?”, một hộ vệ mặc lân giáp màu vàng sậm khác cũng không nhịn được thầm mắng.
“Bây giờ nói những lời ấy thì có tác dụng gì?”, người cầm đầu nói: “Mau thông báo cho hoàng thượng, đây không phải là chuyện mà chúng ta có thể giải quyết được!”
“Không cần đâu!”
Đúng lúc này, có một bóng người chậm rãi đi từ chỗ đám đông về phía thi thể của Hoàng Thượng Vũ.
“Lục gia!”
Hàng trăm hộ vệ mặc áo giáp màu vàng sậm đều đồng loạt quỳ xuống, cúi đầu khi nhìn thấy người đó.
Hoàng Thương Kha - Lục hoàng tử của hoàng thất!
“Người chết như thế nào?”, Hoàng Thương Kha thản nhiên lạnh lùng hỏi.
“Khởi bẩm Lục gia, đây là Tiểu Quý Tử theo hầu Cửu gia, gã biết hết mọi chuyện ạ!”, người hộ vệ đó kéo một người ra, rồi khom người đáp.
“Nói! Nếu có nửa lời dối trá, ta sẽ cho người sống không bằng chết!”
“Vâng!”, Tiểu Quý Tử quỳ sụp xuống đất, kể lại toàn bộ sự việc.
Bây giờ, gã không dám thêm mắm dặm muối vào nữa. Vì gã biết rõ sự khủng khiếp của vị Lục gia này, trông y có vẻ hiền hoà, nhưng một khi đã xuống tay thì ai nấy đều phải khiếp sợ.
“Mục Vỹ? Thiếu trưởng tộc của nhà họ Mục ư?”
“Lục gia, trưởng tộc Mục Thanh Vũ của nhà họ Mục mới tuyên bố Mục Vỹ là người kế thừa vị trí thiếu trưởng tộc. Hắn lớn lên ở thành Bắc Vân, gần đây mới tới thành Nam Vân”.
“Hừ! Vừa tới mà đã dám giết người của hoàng thất ta, đúng là ngu dốt còn dám làm liều! Mau dẫn người đi bắt hắn, ta muốn xem hắn còn gì để nói nữa không!”, Hoàng Thương Kha cười lạnh: “Dù bình thường lão Cửu ham mê nữ sắc, cũng hay làm loạn, nhưng chưa tới lượt hắn dạy dỗ. Đến Mục Thanh Vũ còn không dám nói gì nữa là!”
“Vâng!”
Nghe Hoàng Thương Kha nói vây, đám hộ vệ bắt đầu tản ra trong Lôi Phong Viện, đi tìm Mục Vỹ.
“Lão Cửu, đệ chết thì cũng chết rồi, nhưng có thể kiếm một cái cớ để nhà họ Mục mất chút máu thì cũng đáng lắm!”, Hoàng Thương Kha vô cảm nói với cái xác của Hoàng Thượng Vũ.
“Ta sẽ bẩm báo chuyện này cho phụ hoàng ngay. Sau khi bắt được Mục Vỹ, ta sẽ mang hắn vào cung, để tuỳ phụ hoàng xử trí. Ta muốn xem nhà họ Mục sẽ ăn nói sao về việc này!”
Cùng lúc đó ở một nơi khác, Mục Vỹ dẫn Tô Hân Nhiên và Lăng Vũ Nguyệt đến phòng luyện đan của Lôi Phong Viện.
Học viện Thất Hiền là đại viện lớn nhất của đế quốc Nam Vân. Học viện gồm bảy đại viện, mà đại viện nào cùng có phòng luyện đan và phòng luyện khí riêng biệt.
Sẽ luôn có vài người trông coi các phòng luyện đan và luyện khí này. Học trò nào muốn vào trong tu luyện buộc phải nộp một lượng linh thạch nhất định thì mới có thể đổi được các dược liệu luyện đan và kim loại luyện khí.
“Cậu thanh niên này, đã qua giờ Tý rồi, không được vào phòng luyện đan nữa đâu!”
Nhóm Mục Vỹ vừa xuất hiện ở ngoài phòng luyện đan, một bóng người lưng còng đứng bên ngoài đã ngước mắt lên nhìn bọn họ.
“Lão tiên sinh, ta là thầy giáo mới của Lôi Phong Viện, đây là hai học trò của ta, các trò ấy có vài điều không hiểu về luyện đan. Ta không nắm rõ quy định của học viện lắm, mong lão tiên sinh châm chước cho, sẽ không mất nhiều thời gian đâu ạ!”
“Được rồi!”
Ông lão mặc áo bào đen đó mặt đầy nếp nhăn, nói: “Nhưng phải nhanh đấy nhé!”
“Vâng, đa tạ lão tiên sinh!”
“Thầy Mục, nhanh lên ạ!”
Tô Hân Nhiên đã không chờ được nữa.
“Không được vô lễ, lão tiên sinh đồng ý chờ chúng ta nên các trò phải tôn trọng ông ấy, mau cúi xuống đa tạ lão tiên sinh đi”, Mục Vỹ chợt mắng.
Thấy Mục Vỹ đột nhiên nổi giận, Tô Hân Nhiên và Lăng Vũ Nguyệt đều ngây ra.
Những nơi như bảy đại viện của Lôi Phong Viện đều có rất nhiều các ông lão trông coi phòng luyện đan và luyện khí, các cô đã quen với chuyện này từ lâu, mà giờ còn phải hành lễ sao?
Nhưng thấy mặt Mục Vỹ sa sầm, hai người họ không dám khinh suất, cuối cùng vẫn hành lễ với lão tiên sinh đó.
“Xin hỏi quý danh của lão tiên sinh?”
“Ta già rồi, tên tuổi làm gì nữa, cứ gọi ta Lão Cam là được!”, ông lão đáp.
Ông nuôi (đồng âm với Lão Cam)?
Tô Hân Nhiên lập tức thấy không vui!
“Này! Ông lão kia, thầy Mục lễ phép với ông như vậy mà ông lại khinh thường người ta thế à? Còn ông nuôi nữa! Sao không bảo mình là ông nội nuôi luôn đi?”
“Tô Hân Nhiên, trò còn vô lễ thì hôm nay, ta sẽ không dạy trò nữa đâu!”
“Thầy Mục…”
“Ha ha… Bạn học trò này hiểu lầm rồi!”, ông lão cười lớn nói: “Cam trong từ cam thảo, chứ không phải có nghĩa ông nuôi đâu!”
Mục Vỹ ngại ngùng nói: “Xin lỗi lão Cam, học trò của ta còn trẻ người non dạ không hiểu chuyện, xin ngài bỏ quá cho!”
“Chẳng phải cậu cũng rất trẻ sao?”, lão Cam cười ha hả nói: “Được rồi, mau vào đi, muộn rồi đấy”.
“Vâng!”
Nói rồi, Mục Vỹ dẫn mấy người còn lại đi vào phòng luyện đan.
“Thú vị thật! Lâu lắm rồi ta mới gặp một hậu bối lễ phép đến vậy, ngày càng có ít những người trẻ tuổi thế này ở một nơi tranh đấu bon chen như học viện Thất Hiền”.
Lão Cam mỉm cười nhìn bóng lưng rời đi của mấy người đó, rồi đi vào phòng luyện đan kiểm tra phòng ốc.
Lúc này, Tô Hân Nhiên đang bĩu môi, tỏ vẻ bất mãn.
“Thầy Mục, không biết có bao nhiêu ông lão như vậy trong học viện Thất Hiền, việc gì thầy phải hạ mình thế ạ? Không lẽ gặp ai cũng phải hành lễ hay sao?”
“Nhóc con này, làm người phải biết kính trên nhường dưới, hiểu chưa?”
Mục Vỹ cười khổ nói: “Trò ấy, suýt nữa gây ra đại hoạ rồi”.
Chương 225: Linh hoả
Mục Vỹ không giải thích nhiều, mà dẫn ba người họ tìm một phòng luyện đan, sau đó bắt đầu bảo Tô Hân Nhiên vào việc.
Một ông lão bình thường ư?
Đúng là trong học viện Thất Hiền không thiếu những ông lão bình thường, nhưng ông lão vừa rồi không hề bình thường!
Mục Vỹ đã sống mấy nghìn năm, dù tu vi đã mất, nhưng mắt nhìn người của hắn vẫn rất chuẩn.
Khí tức của ông lão ấy trông có vẻ yếu ớt, nhưng lại rõ ràng. Hiển nhiên là ông ấy không phải một ông lão tầm thường.
“Thầy Mục, trò bắt đầu đây ạ!”
Tô Hân Nhiên đã chuẩn bị xong dược liệu luyện đan, cô ấy bắt đầu nhóm lửa, tiến hành luyện đan.
Tô Hân Nhiên lựa chọn đan dược nhất phẩm trung đẳng - Khí Khiếu Đan.
Loại đan dược này giúp võ giả cảnh giới Tráng Tức, tầng thứ tư của thân xác mở rộng nội đan, ngưng tụ khí kình hùng hậu hơn.
Nó cũng được coi là một loại đan dược rất nổi tiếng trong các loại đan dược nhất phẩm.
Mục Vỹ thấy các bước thực hiện của Tô Hân Nhiên đều chuẩn chỉnh một cách lạ thường, gần như không chút sai sót.
Nhưng cuối cùng khi lấy đan dược ra, trong lò vang lên tiếng nổ.
Nổ đan rồi!
“Trò làm lại thêm một lần nữa đi!”
Mục Vỹ không nhận xét gì về động tác của Tô Hân Nhiên, hắn chỉ bảo cô ấy làm lại thêm một lần nữa, còn mình thì cầm mảnh vỡ của viên đan dược hỏng kia lên nghiền ngẫm.
“Vâng ạ!”
Trông thấy vẻ nghiêm túc của Mục Vỹ, Tô Hân Nhiên gật đầu.
“Bùm…”
Nổ đan lần hai!
“Oành…”
Nổ đan lần ba!
“Ầm…”
…
Đan dược cứ nổ liên tục, nhưng Mục Vỹ chẳng hề nói gì, chỉ bảo Tô Hân Nhiên làm lại.
Lăng Vũ Nguyệt ở một bên cuối cùng không nhìn nổi nữa, kéo Tô Hân Nhiên dậy nói: “Hân Nhiên, ta thấy thầy ấy đang lừa cô đấy. Đến đại sư Mạt còn bó tay thì sao thầy ấy có thể…”
“Hả?”
Mục Vỹ mỉm cười khi nhìn vẻ tức giận của Lăng Vũ Nguyệt.
“Trò cũng không tin ta à?”
“Thầy Mục, thầy đừng giận, Vũ Nguyệt không có ý đó đâu ạ”.
“Không thì có ý gì?”
Mục Vỹ cười nói: “Lăng Vũ Nguyệt, ta đến lớp chín sơ cấp là muốn dạy dỗ các học trò của mình thật tốt, để tất cả các trò ấy cùng tiến bộ. Ta sẽ cố hết sức trong khả năng của mình, làm hài lòng các học trò của ta. Nhưng nếu trò không tin ta thì mời chuyển sang lớp khác!”
Nói đến đây, Mục Vỹ cũng đã tức giận.
Nha đầu này không có chút nhẫn nại nào, dù mai sau được dạy dỗ thành tài thì chắc cũng không nên cơm cháo gì được.
“Được thôi! Ta là thầy luyện đan hai sao, tiểu thư của Linh Bảo Các. Ta luôn có một mơ ước là bái đại sư Mạt Vấn làm sư phụ, nếu thầy có thể làm được chuyện này, Lăng Vũ Nguyệt ta nhất định sẽ coi người là thầy suốt cuộc đời, một ngày làm thầy suốt đời làm cha!”
Cái gì?
Nghe thấy yêu cầu của Lăng Vũ Nguyệt, Mục Vỹ dở khóc dở cười.
Bái Mạt Vấn làm sư phụ?
“Chuyện này đơn giản, ngày mai, Mạt Vấn sẽ đến nhận trò làm đồ đệ!”
Mục Vỹ tiếc nuối nói: “Nhưng ta khuyên trò, bái lão già Mạt Vấn làm sư phụ thì chi bằng nhận ta làm sư phụ còn hơn. Chắc chắn trò sẽ hối hận”.
“Hơ, để xem ngày mai thế nào!”
“Được, nhưng hôm nay vấn đề của Tô Hân Nhiên vẫn chưa được giải quyết!”
Mục Vỹ nói tiếp: “Tô Hân Nhiên, trò làm lại thêm một lần nữa đi!”
“Lại nữa?”, Lăng Vũ Nguyệt trừng mắt.
“Lại lần nữa, nhưng lần này hãy làm theo ta hướng dẫn. Đừng dùng bếp lửa dưới lò luyện đan, mà hãy dẫn lực bằng chân nguyên, tích tụ đan điền…”
Mục Vỹ không ngừng giảng giải, bảo Tô Hân Nhiên thực hiện theo từng bước mà hắn hướng dẫn.
Lần này, Lăng Vũ Nguyệt không còn nói gì nữa.
Vì đột nhiên cô ấy ngạc nhiên phát hiện ra Tô Hân Nhiên làm theo cách của Mục Vỹ thì không còn nhóm lửa bên dưới lò luyện đan nữa, mà trong lòng bàn tay của Tô Hân Nhiên tự động có một ngọn lửa màu đỏ hiện lên.
Trong người Tô Hân Nhiên có lửa ư?
Sao có thể!
Đến Tô Hân Nhiên cũng bị cảnh tượng này làm cho chấn động.
Cô ấy chỉ mù mờ làm theo lời chỉ dẫn của Mục Vỹ, chứ đâu biết sẽ có sự biến hoá thế này.
“Tiếp tục!”
Tránh để Tô Hân Nhiên phân tâm, Mục Vỹ liên tục ra lệnh.
Lâm Hiền Ngọc ở một bên cũng đang ngạc nhiên.
Trong người võ giả có lửa, mà ngọn lửa này có tên là gì thì gã cũng biết.
Linh hoả!
Thế giới của võ giả mênh mông bất tận, mỗi ngày đều có vô số truyền kỳ được kể.
Lâm Hiền Ngọc cũng từng tìm hiểu về linh hoả, nhưng hắn luôn tưởng nó chỉ có trong truyền thuyết.
Không ngờ hôm nay lại được tận mắt trông thấy!
Cuối cùng Tô Hân Nhiên đã luyện chế Khí Khiếu Đan thành công theo lời chỉ dẫn của Mục Vỹ!
Luyện đan hoàn thành, trong lò luyện toả ra một hương thơm nhẹ nhàng.
Tô Hân Nhiên lấy đan dược ra ngắm nghía, rồi thấy kích động.
Thành công rồi!
Cô ấy thành công thật rồi!
Mấy năm trời vất vả mà cô ấy luôn làm nổ đan, nhưng không ngờ hôm nay lại luyện chế thành công một viên Khí Khiếu Đan, hơn nữa còn là đan dược nhất phẩm trung đẳng.
“Thầy Mục, trò thành công rồi, trò thành công rồi”.
Tô Hân Nhiên quá đỗi phấn khích nên ôm chầm lấy Mục Vỹ, quặp chân vào người hắn, không ngừng gào thét.
“Khụ khụ…”
Bị một cặp hung khí đè nặng, Mục Vỹ ngại ngùng ho vài tiếng, Tô Hân Nhiên đỏ mặt mới nhảy xuống.
“Thật ra không phải là trò không thể luyện đan, mà là trong người trò có linh hoả nên mãi không thành công được”, Mục Vỹ chậm rãi nói tiếp: “Lửa trong trời đất có từ cây gỗ, đất, trời, nhưng có một vài võ giả có thể chất đặc biệt, trong người sinh ra một ngọn lửa là linh hoả”.
Dứt lời, Mục Vỹ thoải mái rời đi dưới sự bảo vệ của Lâm Hiền Ngọc.
"Người không làm được đâu!", trên đường đi, Lâm Hiền Ngọc mở miệng nói.
"Ngươi cũng cho rằng ta không làm được sao? Ta còn nghĩ ngươi sẽ tin tưởng ta cơ", Mục Vỹ lại ngậm một cọng cỏ trong miệng, hí hửng cười rồi nói.
"Đa phần các học trò đó đều có thiên phú không cao, hơn nữa đều đang ở tầng thứ bảy, thứ tám của thân xác, sao có thể đột phá đến cảnh giới Linh Huyệt chỉ trong một tháng chứ?"
"Ồ? Vậy chẳng lẽ một chuyện khó tin như khiến ngươi, một người đã mất huyết mạch, không còn tu vi có thể tu luyện trở lại cũng không xảy ra sao?"
"..."
Lâm Hiền Ngọc nghe Mục Vỹ nói vậy thì vô cùng kinh ngạc.
Đúng là vậy. Trong suy nghĩ của gã, Mục Vỹ hoàn toàn không có khả năng giúp gã tu luyện lại lần nữa.
Nhưng chuyện này đã xảy ra!
Lẽ nào người này còn tài năng gì chưa thi triển ư?
"Thôi, suy nghĩ nhiều cũng chẳng được gì đâu. Gần đây ta vừa lĩnh ngộ được một chiêu thức, luyện với ta đi".
"Được!"
Ánh mắt Lâm Hiền Ngọc sục sôi ý chí chiến đấu.
Từ khi biết Mục Vỹ, gã luôn có cảm giác hắn là một người rất thần bí, nhưng thực lực của hắn thế nào gã lại chưa có cơ hội thỉnh giáo.
"Thầy Mục!"
Đang lúc hai người chuẩn bị rời khỏi đây, sau lưng vang lên một giọng nói mềm mại khiến người ta nghe mà tê dại.
Tô Hân Nhiên!
"Thầy Mục, thầy đã đồng ý giúp trò luyện chế đan dược nhất phẩm trung đẳng rồi, khi nào thầy sẽ dạy trò ạ?", người Tô Hân Nhiên bẽn lẽn đung đưa, ngại ngùng nói.
"Khụ khụ... chuyện này... Thế này đi, giờ ta phải tu luyện rồi, trò chờ một lát được không? Hoặc là chờ ta tu luyện xong rồi ta giúp trò nhé?"
"Được ạ, được ạ!"
Tô Hân Nhiên vỗ tay, phấn khởi reo lên: "Trò cũng muốn được chiêm ngưỡng sự lợi hại của thầy Mục!"
Đương nhiên thầy Mục của trò rất lợi hại rồi!
Thầm tự tin khen ngợi mình một phen, Mục Vỹ dẫn Lâm Hiền Ngọc, Tô Hân Nhiên và Lăng Vũ Nguyệt đến sân luyện võ.
Chọn một nơi vắng người, hắn lấy kiếm Thanh Khuyết ra. Khí thế toàn thân Mục Vỹ nháy mắt thay đổi.
"Hiền Ngọc, đây là chiêu thức ta mới lĩnh ngộ được. Ta cũng không thể kiềm chế được nó nên có thể sẽ làm ngươi bị thương, cẩn thận nhé".
"Vâng!"
Lâm Hiền Ngọc hít một hơi thật sâu, bình tĩnh lại.
Một võ kỹ thần kỳ như Nghịch Thiên Thần Mạch Quyết mà Mục Vỹ cũng có thể cho gã, gã thật sự nghi ngờ hắn có mọi thứ trên đời.
Giờ lại thấy Mục Vỹ cẩn thận như thế, xem ra chiêu kiếm này có uy lực rất lớn.
"Phong Khởi Vân Trảm!"
Khẽ quát một tiếng, Mục Vỹ rút kiếm ra.
Keng...
Kiếm Thanh Khuyết phát ra tiếng kêu lanh lảnh. Sau khi rút kiếm, gió nổi mây quần, quanh thân Mục Vỹ bay lên những hạt cát vàng.
Có điều khi cát vàng nổi lên...
Trong mảnh cát vàng bay lượn, kiếm Thanh Khuyết trong tay Mục Vỹ bất lực rủ xuống. Cát vàng cũng không được hoàn thiện, tức thì rơi xuống đất.
Ơ?
Thấy cảnh này, cả Lâm Hiền Ngọc lẫn Tô Hân Nhiên đều ngơ ngác.
Làm cái gì thế?
Chỉ có Lăng Vũ Nguyệt là khịt mũi khinh thường, lắc đầu ngao ngán.
Một chiêu thức vốn trông rất cuồng bạo đột nhiên mất hết khí thế, trong nháy mắt hóa thành cát bụi.
Võ kỹ gì thế này?
"Ặc...", Mục Vỹ thấy ai cũng kinh ngạc ra mặt thì gãi đầu, cười trừ: "Lỡ tay, lỡ tay!"
Toát mồ hôi luôn ấy!
Lâm Hiền Ngọc và Tô Hân Nhiên nhìn hắn, không biết nên diễn tả lòng mình thế nào.
Phong Khởi Vân Trảm vốn là kiếm chiêu trong Vô Tâm Kiếm Phổ, dù Mục Vỹ đã lĩnh ngộ kiếm ý nhưng vẫn không thể hiểu hết nó.
Hắn đã có một chút tâm đắc cho mình rồi, ai ngờ thi triển lại ra thứ quỷ này.
"Lại!"
Mục Vỹ không nản lòng, lại vung kiếm ra. Vẫn chiêu thức ấy, vẫn cách vung tay ấy, vẫn... kết quả ấy!
Mặt trời ngả về Tây, Mục Vỹ đã đứng trong sân luyện võ cả một ngày.
Nhưng cả ngày trời mà hắn vẫn không tiến bộ gì.
"Được rồi!"
Đột nhiên, Lâm Hiền Ngọc và hai người kia sắp ngủ đến nơi thì một giọng nói vừa kinh ngạc vừa vui mừng thốt lên.
"Thành công rồi ạ?"
Tô Hân Nhiên hướng mắt sang Mục Vỹ, vô cùng hào hứng.
Cuối cùng cũng thành công rồi!
Lăng Vũ Nguyệt muốn rời khỏi đây lắm rồi, nếu không bị cô ấy giữ lại thì đã bỏ đi từ lâu.
May mà không phải chờ đợi không, thầy Mục đã thành công rồi. Dù mất cả một ngày trời nhưng công sức chờ đợi của họ vẫn không uổng phí.
"Đúng vậy, thành công rồi. Cuối cùng ta cũng hiểu ý nghĩa thật sự của Vô Tâm Kiếm Phổ!", Mục Vỹ nói một cách tự tin.
Sao?
Ba người bật ngửa khi nghe thấy lời nói của hắn!
Họ cho rằng Mục Vỹ đã lĩnh ngộ được kiếm chiêu rồi, ai mà ngờ được hắn chỉ mới hiểu ý nghĩa của kiếm phổ gì đó chứ.
Chương 222: Đường kiếm hữu ý
“Không sao, lại!”
Mục Vỹ vẫn rất hào hứng, mặc kệ ba người kia, tiếp tục vung thanh trường kiếm trong tay lên.
Một đoàn người đang đi xuyên thẳng qua các con đường trong Lôi Phong Viện của học viện Thất Hiền, đi về phía khối sơ cấp.
“Tề Hiến, lần này ta mời ngươi tới, chắc ngươi cũng hiểu ý ta rồi chứ!”, Cửu hoàng tử đi trong đám người phía trước có vẻ mặt thâm trầm, hung ác nói.
“Thuộc hạ hiểu ạ! Mục Vỹ dám cả gan sỉ nhục Cửu hoàng tử trước mặt mọi người, tội đáng muôn chết. Lần này, dù bị học viện trừng phạt, thuộc hạ cũng sẽ giết chết hắn”.
Một người thanh niên bịt mặt đứng phía trước Cửu hoàng tử Hoàng Thượng Vũ, y khom người đáp.
“Rất tốt! Ngươi là người xếp thứ 96 trên linh bảng của Kim Viện, đồng thời có cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ ba, bổn hoàng tử tin nhất định ngươi sẽ thành công. Dù có vi phạm quy tắc thì bổn hoàng tử cũng sẽ nghĩ đủ mọi cách để ngươi không bị trừng phạt thật!”
“Đa tạ Cửu hoàng tử!”
Dứt lời, y bỏ đi ngay.
Cùng lúc đó, ở một nơi khác, Mục Vỹ đã tu luyện cả một ngày trời. Từ lúc hắn nói hình như đã hiểu được kiếm pháp, Tô Hân Nhiên buồn chán đã đếm được 1973 kiếm rồi, nhưng Mục Vỹ vẫn… cứ tiếp tục!
“Hân Nhiên, chúng ta về trước đi, muộn lắm rồi đấy”, Lăng Vũ Nguyệt đã mất hết kiên nhẫn.
Cô ấy cảm thấy Mục Vỹ đang thử thách lòng nhẫn nại của bọn họ, nhưng cô ấy đã mất hết kiên nhẫn rồi.
“Chờ thêm chút nữa đi! Ta nghĩ thầy Mục sắp làm được rồi!”
“Được thôi!”
…
“Đó là Mục Vỹ ư?”
Đột nhiên có bảy, tám bóng người xông ra từ một góc của sân luyện võ.
Tên dẫn đầu quấn bảy, tám lớp băng vải trên mặt, nên không rõ tướng mạo.
Còn mấy tên đứng phía sau có khí tức lúc ẩn lúc hiện, chúng tiến về phía nhóm Mục Vỹ.
“Lăng Vũ Nguyệt!”
Trông thấy Lăng Vũ Nguyệt, Cửu hoàng tử đứng sau đám người đó lập tức ngẩn ra.
“Sao nàng lại ở đây?”
Trông thấy Cửu hoàng tử, Lăng Vũ Nguyệt tự nhiên sa sầm mặt.
“Ta ở đây thì liên quan gì đến ngươi?”
“Sao lại không liên quan? Buồn cười thật đấy, nàng là thê tử tương lai của Hoàng Thượng Vũ ta, nàng ở đây sao không liên quan đến ta cho được?”
“Ngươi…”
“Hừ! Bây giờ, ta không có tâm trạng để ý tới nàng. Lần này, ta đến để tìm tên khốn Mục Vỹ kia, chờ dạy cho hắn một bài học xong, ta sẽ tìm nàng sau. Nàng đừng có mà bỏ đi đấy, nếu không…”
Hoàng Thượng Vũ nói xong câu đó là phất tay áo bỏ đi.
“Tề Hiến, là hắn đấy, giết hắn ngay đi”.
“Vâng!”
Cheng…
Nhưng khi Tề Hiến chuẩn bị hành động, một âm thanh vang lên, Lâm Hiền Ngọc đứng dậy, chặn đường bọn họ.
“Lâm Hiền Ngọc? Mấy ngày qua, ta cũng đã nghe nói về ngươi, nhưng một mình ngươi mà cũng đòi cản đường ta ư? Mơ đi!”, Cửu hoàng tử hất tay, đám người phía sau liên tiếp xông lên, lập tức bao vây Lâm Hiền Ngọc.
“Ngươi định làm gì thế hả?”
Trông thấy Hoàng Thượng Vũ đã có chuẩn bị trước, Tô Hân Nhiên quát: “Đây là Lôi Phong Viện, ngươi đừng có làm bậy”.
“Làm bậy? Hôm nay, ta cứ làm đấy. Mục Vỹ này năm lần bảy lượt sỉ nhục ta, không giết hắn thì ta khó rửa được mối hận trong lòng”.
“Lên!”
Hoàng Thượng Vũ không quan tâm gì hết, hôm nay hắn ta phải giết Mục Vỹ cho bằng được.
Không một ai trong thành Nam Vân dám làm nhục hắn ta, Mục Vỹ là người đầu tiên, xui cái chính vì hắn là người đầu tiên nên buộc phải chết.
Hắn ta cũng không màng Mục Vỹ là thiếu trưởng tộc gì đó của nhà họ Mục. Hắn ta là hoàng tử của hoàng thất, dù có giết Mục Vỹ thì cùng lắm chỉ bị phạt chút thôi.
“Lên!”
Lâm Hiền Ngọc lập tức bị đám người đó bao vây, không thể thoát thân ngay được. Còn Tề Hiến đã cầm thương lao lên trước, chạy về phía Mục Vỹ vẫn đang chìm đắm trong kiếm chiêu.
“Thầy Mục, cẩn thận!”
“Tên này…”
Trông thấy Mục Vỹ vẫn tiếp tục luyện kiếm, Tô Hân Nhiên gào to, Lăng Vũ Nguyệt nhíu mày, đầy vẻ câm nín.
“Ta hiểu rồi, Vô Tâm Kiếm Phổ, kiếm đi tự do, xuất kiếm tuỳ ý, đường kiếm hữu ý!
Trong lúc tu luyện, đột nhiên Mục Vỹ có vẻ mừng rỡ.
Đây mới là hàm ý thật sự của người tạo ra Vô Tâm Kiếm Phổ.
“Chịu chết đi!”
Cùng lúc đó, Tề Hiến đã lao tới gần Mục Vỹ, y giơ thương ra, tiếng gió vù vù, khí thế vô địch.
Y là cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ ba, nếu không thể giết được Mục Vỹ trong tình huống này thì y không còn mặt mũi nào gặp Cửu hoàng tử nữa.
“Xuất kiếm tuỳ ý!”
Mục Vỹ lập tức giơ kiếm, đâm ra.
Cát bụi tung bay, trường kiếm xuất chiêu. Một kiếm này vẫn rất điên cuồng, trông như không gì có thể ngăn cản được, nhưng khi nó bay lên cao thì chợt dừng lại.
Không thể nào! Lại nữa ư?
Không đúng!
Khi trông thấy một kiếm quái dị này của Mục Vỹ, nhóm Tô Hân Nhiên và Lăng Vũ Nguyệt chợt thấy cảnh tượng này rất kỳ lạ.
“Tề Hiến, ngươi đang làm gì thế hả?”
Thấy Tề Hiến đứng im tại chỗ, không tranh thủ tấn công ngay, Cửu hoàng tử lập tức gào lên.
“Ngươi còn không ra tay, ông đây sẽ cho ngươi chết không có chỗ chôn đấy! Mau giết hắn cho ta, xong xuôi ta sẽ xử lý nốt các việc còn lại, ngươi…”
Phụt…
Nhưng Hoàng Thượng Vũ còn chưa nói hết câu, một tia máu bay vọt lên, máu tươi bắn lênh láng khắp nơi.
Hự!
Tề Hiến nằm im dưới đất, bất động.
Cổ y có một vệt kiếm mảnh như cánh ve, máu tươi tuôn ra như thác.
Tề Hiến đã chết!
Tất cả mọi người đều đờ người ra tại chỗ khi chứng kiến cảnh tượng này.
Chuyện gì thế này?
Sao thế nhỉ?
Ban nãy, rõ ràng Mục Vỹ vẫn đang chìm đắm trong tu luyện, không màng sự đời, sao đột nhiên lại chém một kiếm ra.
Hơn nữa, một kiếm này đã chém chết Tề Hiến. Tề Hiến là võ giả cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ ba, còn Mục Vỹ chỉ là cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất mà thôi.
“Muốn giết ta à? Một mình ngươi mà cũng đòi ư?”
Chương 223: Khi phụ nữ nổi điên
Mục Vỹ giơ kiếm lên rồi nhìn Hoàng Thượng Vũ, trong mắt hắn ánh lên tia sáng quỷ dị.
Kẻ giết người sớm muộn cũng sẽ bị giết!
Người kính ta một thước, ta kính người một trượng.
Người phạm ta một ly, ta giết người nghìn lần!
Đây là tác phong hành xử và cũng là thủ đoạn của Mục Vỹ.
“Nhưng ngươi không phải lo nữa vì hôm nay, ngươi sẽ chết rồi”.
“Ngươi…”, Cửu hoàng tử đã sợ đến mức hai chân run lẩy bẩy.
“Ngươi dám giết ta?”
“Sao không dám? Ngươi năm lần bảy lượt tìm cách giết ta, mà ta lại không được giết ngươi ư?”
“Ta là con cháu của hoàng tộc…”
“Đừng lôi thân phận Cửu hoàng tử của hoàng tộc ra doạ ta nữa. Ngươi dám giết ta là dựa vào thân phận Cửu hoàng tử này, còn ta dám giết ngươi cũng là dựa vào thân phận thiếu trưởng tộc của nhà họ Mục ta thôi”.
“Lúc ngươi quyết định giết ta, chắc cũng biết sẽ có ngày này chứ!”
Giơ kiếm, xuất chiêu, máu chảy!
Mục Vỹ không cho Cửu hoàng tử thêm một cơ hội lên tiếng nào nữa, hắn giơ kiếm lên, một đường Phong Khởi Vân Trảm, Hoàng Thượng Vũ hết đường trốn chạy, kiếm xoẹt qua, máu chảy.
Giết chỉ là một động tác đơn giản!
Ngay sau đó, cả sân luyện võ im phăng phắc.
Tô Hân Nhiên, Lăng Vũ Nguyệt, Lâm Hiền Ngọc và đám người mà Hoàng Thượng Vũ dẫn tới hều trợn mắt há mồm.
Giết rồi!
Cứ thế là giết thôi!
“Ngươi… Ngươi ngươi… Ngươi dám giết Cửu hoàng tử, ngươi chán sống rồi!”, cuối cùng một tên hộ vệ run cầm cập, không nhịn được hô lên.
Nhưng Mục Vỹ đã quay lại, liếc mắt qua, hai chân người đó lập tức run lẩy bẩy, ngã quỵ xuống đất.
Đến Cửu hoàng tử mà Mục Vỹ còn dám giết thì có gì mà hắn không dám làm nữa?
“Về bẩm với chủ tử lớn hơn của các ngươi, hoặc nói luôn với phụ thân của tên khốn này cũng được. Người là do ta giết, muốn đến tìm ta thì cứ việc”.
Mục Vỹ tức anh ách nói.
“Biến!”
Tiếng bình bịch vang lên, đám người đó không dám nán lại, mặc kệ thi thể của Hoàng Thượng Vũ rồi lăn lộn chạy mất.
“Người giết hắn sẽ gặp nhiều phiền toái lắm đấy!”
“Phiền toái? Chưa chắc!”
Mục Vỹ mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng bóng rồi nói: “Được rồi, ta đã lĩnh ngộ được kiếm chiêu, tâm trạng đang vui, đi thôi!”
Lần này, Mục Vỹ thật sự bị chèn ép đến mức phát bực.
Đám con cháu quần là áo lượt dựa vào thế lực của gia tộc suốt ngày ăn chơi đàn đúm, giờ còn dám chọc vào hắn nữa.
Hắn đã cảnh cáo Hoàng Thượng Vũ rồi, nhưng tên này vẫn ngu dốt không hiểu.
Với Hoàng Thượng Vũ mà nói, giết người có lẽ chỉ như một trò chơi, nhưng với Mục Vỹ thì đây sự là căm phẫn thật sự.
Có lẽ sau khi tới thành Nam Vân, hắn đã quá khiêm tốn, khiến mọi người tưởng rằng một thiếu gia đến từ thành Bắc Vân như hắn chỉ là một tên nhà quê mà ai cũng có thể bắt nạt.
Sau ngày hôm nay, chắc sẽ có nhiều phiền phức, nhưng Mục Vỹ biết nếu mình nhẫn nhịn thì còn phiền hơn.
“Người còn quên hai học trò của mình kìa!”
“À, khụ khụ… Tô Hân Nhiên, Lăng Vũ Nguyệt, ngại quá! Thầy lại để cảnh máu me xuất hiện trước mặt hai trò, đúng là ngại quá!”
Roẹt…
Nhưng Mục Vỹ vừa nói dứt câu, Lăng Vũ Nguyệt đột nhiên rút kiếm ra.
Các tiếng động vang lên, Lăng Vũ Nguyệt liên tiếp đâm các kiếm ra, toàn bộ các đường kiếm ấy đều chĩa về Hoàng Thượng Vũ, máu tươi ngày càng đầm đìa hơn…
“Trời ơi! Hận thù gì mà khiếp thế này!”
Thấy một cô gái trầm tĩnh như Lăng Vũ Nguyệt làm vậy, Mục Vỹ cảm thấy lưng mình toát mồ hôi lạnh.
“Thầy Mục, chuyện là thế này ạ. Lăng Vũ Nguyệt là con gái của các chủ Linh Bảo Các. Linh Bảo Các bị hoàng thất chèn ép, bắt Vũ Nguyệt phải đính ước với Cửu hoàng tử. Cửu hoàng tử này…”
“À…”
Mục Vỹ tỏ vẻ đã hiểu, gật gù.
Một khi phụ nữ đã nổi điên lên thì quả thật sẽ như… một con thú hung ác!
“Khụ khụ… Này, Vũ Nguyệt, được rồi đấy, một vừa hai phải thôi!”, thấy Lăng Vũ Nguyệt ngày càng hăng máu, Mục Vỹ không nhịn được nói.
Cuối cùng, Lăng Vũ Nguyệt mới dừng tay, ngơ ngác đứng im tại chỗ.
“Đa tạ thầy Mục!”
Lăng Vũ Nguyệt buông trường kiếm, cung kính chân thành nói.
“Khách sáo thế! Loại cặn bã này chết cũng đáng đời!”
Mục Vỹ cười lớn, không hề có chút hổ thẹn nào sau khi đã giết chết Hoàng Thượng Vũ.
Loại cặn bã này đúng là đáng chết!
“À đúng rồi, Tô Hân Nhiên này, trò nói muốn luyện đan đúng không? Nhưng luôn không thành công là thế nào?”, Mục Vỹ chuyển chủ đề, không còn bận tâm đến Hoàng Thượng Vũ nữa.
“Là thế này ạ thưa thầy Mục!”
Nghe thấy luyện đan, Tô Hân Nhiên vội nói: “Mỗi lần luyện đan, trò luôn làm nổ đan vào bước cuối ạ”.
“Nổ đan?”
Mục Vỹ ngây ra.
Nổ đan không hiếm gặp, nhưng lần nào cũng bị nổ thì chỉ có một khả năng thôi!
“Thế thì trò đi theo ta, để ta xem trò luyện đan thế nào!”
“Vâng ạ!”
Bốn người cùng nhau rời đi, để thi thể đầm đìa máu của Hoàng Thượng Vũ nằm trơ trọi dưới đất.
Phải đến tận nửa đêm mới có mấy trăm người lặng lẽ buồn bã đi dưới ánh trăng tới sân luyện võ của Lôi Phong Viện.
Một người mặc y phục lân giáp màu vàng sậm, ánh vàng nhàn nhạt lấp lánh dưới ánh trăng, y đội mũ trên đầu, uy lực bất phàm.
Chương 224: Hoàng Thương Kha
“Chết rồi, chết từ lâu rồi!”, người đi đầu đó trầm giọng nói sau khi quan sát cái xác trên mặt đất.
“Đáng chết! Thiếu trưởng tộc đó của nhà họ Mục định làm gì vậy? Tính khơi mào chiến tranh giữa hoàng thất và nhà họ Mục hay gì?”, một hộ vệ mặc lân giáp màu vàng sậm khác cũng không nhịn được thầm mắng.
“Bây giờ nói những lời ấy thì có tác dụng gì?”, người cầm đầu nói: “Mau thông báo cho hoàng thượng, đây không phải là chuyện mà chúng ta có thể giải quyết được!”
“Không cần đâu!”
Đúng lúc này, có một bóng người chậm rãi đi từ chỗ đám đông về phía thi thể của Hoàng Thượng Vũ.
“Lục gia!”
Hàng trăm hộ vệ mặc áo giáp màu vàng sậm đều đồng loạt quỳ xuống, cúi đầu khi nhìn thấy người đó.
Hoàng Thương Kha - Lục hoàng tử của hoàng thất!
“Người chết như thế nào?”, Hoàng Thương Kha thản nhiên lạnh lùng hỏi.
“Khởi bẩm Lục gia, đây là Tiểu Quý Tử theo hầu Cửu gia, gã biết hết mọi chuyện ạ!”, người hộ vệ đó kéo một người ra, rồi khom người đáp.
“Nói! Nếu có nửa lời dối trá, ta sẽ cho người sống không bằng chết!”
“Vâng!”, Tiểu Quý Tử quỳ sụp xuống đất, kể lại toàn bộ sự việc.
Bây giờ, gã không dám thêm mắm dặm muối vào nữa. Vì gã biết rõ sự khủng khiếp của vị Lục gia này, trông y có vẻ hiền hoà, nhưng một khi đã xuống tay thì ai nấy đều phải khiếp sợ.
“Mục Vỹ? Thiếu trưởng tộc của nhà họ Mục ư?”
“Lục gia, trưởng tộc Mục Thanh Vũ của nhà họ Mục mới tuyên bố Mục Vỹ là người kế thừa vị trí thiếu trưởng tộc. Hắn lớn lên ở thành Bắc Vân, gần đây mới tới thành Nam Vân”.
“Hừ! Vừa tới mà đã dám giết người của hoàng thất ta, đúng là ngu dốt còn dám làm liều! Mau dẫn người đi bắt hắn, ta muốn xem hắn còn gì để nói nữa không!”, Hoàng Thương Kha cười lạnh: “Dù bình thường lão Cửu ham mê nữ sắc, cũng hay làm loạn, nhưng chưa tới lượt hắn dạy dỗ. Đến Mục Thanh Vũ còn không dám nói gì nữa là!”
“Vâng!”
Nghe Hoàng Thương Kha nói vây, đám hộ vệ bắt đầu tản ra trong Lôi Phong Viện, đi tìm Mục Vỹ.
“Lão Cửu, đệ chết thì cũng chết rồi, nhưng có thể kiếm một cái cớ để nhà họ Mục mất chút máu thì cũng đáng lắm!”, Hoàng Thương Kha vô cảm nói với cái xác của Hoàng Thượng Vũ.
“Ta sẽ bẩm báo chuyện này cho phụ hoàng ngay. Sau khi bắt được Mục Vỹ, ta sẽ mang hắn vào cung, để tuỳ phụ hoàng xử trí. Ta muốn xem nhà họ Mục sẽ ăn nói sao về việc này!”
Cùng lúc đó ở một nơi khác, Mục Vỹ dẫn Tô Hân Nhiên và Lăng Vũ Nguyệt đến phòng luyện đan của Lôi Phong Viện.
Học viện Thất Hiền là đại viện lớn nhất của đế quốc Nam Vân. Học viện gồm bảy đại viện, mà đại viện nào cùng có phòng luyện đan và phòng luyện khí riêng biệt.
Sẽ luôn có vài người trông coi các phòng luyện đan và luyện khí này. Học trò nào muốn vào trong tu luyện buộc phải nộp một lượng linh thạch nhất định thì mới có thể đổi được các dược liệu luyện đan và kim loại luyện khí.
“Cậu thanh niên này, đã qua giờ Tý rồi, không được vào phòng luyện đan nữa đâu!”
Nhóm Mục Vỹ vừa xuất hiện ở ngoài phòng luyện đan, một bóng người lưng còng đứng bên ngoài đã ngước mắt lên nhìn bọn họ.
“Lão tiên sinh, ta là thầy giáo mới của Lôi Phong Viện, đây là hai học trò của ta, các trò ấy có vài điều không hiểu về luyện đan. Ta không nắm rõ quy định của học viện lắm, mong lão tiên sinh châm chước cho, sẽ không mất nhiều thời gian đâu ạ!”
“Được rồi!”
Ông lão mặc áo bào đen đó mặt đầy nếp nhăn, nói: “Nhưng phải nhanh đấy nhé!”
“Vâng, đa tạ lão tiên sinh!”
“Thầy Mục, nhanh lên ạ!”
Tô Hân Nhiên đã không chờ được nữa.
“Không được vô lễ, lão tiên sinh đồng ý chờ chúng ta nên các trò phải tôn trọng ông ấy, mau cúi xuống đa tạ lão tiên sinh đi”, Mục Vỹ chợt mắng.
Thấy Mục Vỹ đột nhiên nổi giận, Tô Hân Nhiên và Lăng Vũ Nguyệt đều ngây ra.
Những nơi như bảy đại viện của Lôi Phong Viện đều có rất nhiều các ông lão trông coi phòng luyện đan và luyện khí, các cô đã quen với chuyện này từ lâu, mà giờ còn phải hành lễ sao?
Nhưng thấy mặt Mục Vỹ sa sầm, hai người họ không dám khinh suất, cuối cùng vẫn hành lễ với lão tiên sinh đó.
“Xin hỏi quý danh của lão tiên sinh?”
“Ta già rồi, tên tuổi làm gì nữa, cứ gọi ta Lão Cam là được!”, ông lão đáp.
Ông nuôi (đồng âm với Lão Cam)?
Tô Hân Nhiên lập tức thấy không vui!
“Này! Ông lão kia, thầy Mục lễ phép với ông như vậy mà ông lại khinh thường người ta thế à? Còn ông nuôi nữa! Sao không bảo mình là ông nội nuôi luôn đi?”
“Tô Hân Nhiên, trò còn vô lễ thì hôm nay, ta sẽ không dạy trò nữa đâu!”
“Thầy Mục…”
“Ha ha… Bạn học trò này hiểu lầm rồi!”, ông lão cười lớn nói: “Cam trong từ cam thảo, chứ không phải có nghĩa ông nuôi đâu!”
Mục Vỹ ngại ngùng nói: “Xin lỗi lão Cam, học trò của ta còn trẻ người non dạ không hiểu chuyện, xin ngài bỏ quá cho!”
“Chẳng phải cậu cũng rất trẻ sao?”, lão Cam cười ha hả nói: “Được rồi, mau vào đi, muộn rồi đấy”.
“Vâng!”
Nói rồi, Mục Vỹ dẫn mấy người còn lại đi vào phòng luyện đan.
“Thú vị thật! Lâu lắm rồi ta mới gặp một hậu bối lễ phép đến vậy, ngày càng có ít những người trẻ tuổi thế này ở một nơi tranh đấu bon chen như học viện Thất Hiền”.
Lão Cam mỉm cười nhìn bóng lưng rời đi của mấy người đó, rồi đi vào phòng luyện đan kiểm tra phòng ốc.
Lúc này, Tô Hân Nhiên đang bĩu môi, tỏ vẻ bất mãn.
“Thầy Mục, không biết có bao nhiêu ông lão như vậy trong học viện Thất Hiền, việc gì thầy phải hạ mình thế ạ? Không lẽ gặp ai cũng phải hành lễ hay sao?”
“Nhóc con này, làm người phải biết kính trên nhường dưới, hiểu chưa?”
Mục Vỹ cười khổ nói: “Trò ấy, suýt nữa gây ra đại hoạ rồi”.
Chương 225: Linh hoả
Mục Vỹ không giải thích nhiều, mà dẫn ba người họ tìm một phòng luyện đan, sau đó bắt đầu bảo Tô Hân Nhiên vào việc.
Một ông lão bình thường ư?
Đúng là trong học viện Thất Hiền không thiếu những ông lão bình thường, nhưng ông lão vừa rồi không hề bình thường!
Mục Vỹ đã sống mấy nghìn năm, dù tu vi đã mất, nhưng mắt nhìn người của hắn vẫn rất chuẩn.
Khí tức của ông lão ấy trông có vẻ yếu ớt, nhưng lại rõ ràng. Hiển nhiên là ông ấy không phải một ông lão tầm thường.
“Thầy Mục, trò bắt đầu đây ạ!”
Tô Hân Nhiên đã chuẩn bị xong dược liệu luyện đan, cô ấy bắt đầu nhóm lửa, tiến hành luyện đan.
Tô Hân Nhiên lựa chọn đan dược nhất phẩm trung đẳng - Khí Khiếu Đan.
Loại đan dược này giúp võ giả cảnh giới Tráng Tức, tầng thứ tư của thân xác mở rộng nội đan, ngưng tụ khí kình hùng hậu hơn.
Nó cũng được coi là một loại đan dược rất nổi tiếng trong các loại đan dược nhất phẩm.
Mục Vỹ thấy các bước thực hiện của Tô Hân Nhiên đều chuẩn chỉnh một cách lạ thường, gần như không chút sai sót.
Nhưng cuối cùng khi lấy đan dược ra, trong lò vang lên tiếng nổ.
Nổ đan rồi!
“Trò làm lại thêm một lần nữa đi!”
Mục Vỹ không nhận xét gì về động tác của Tô Hân Nhiên, hắn chỉ bảo cô ấy làm lại thêm một lần nữa, còn mình thì cầm mảnh vỡ của viên đan dược hỏng kia lên nghiền ngẫm.
“Vâng ạ!”
Trông thấy vẻ nghiêm túc của Mục Vỹ, Tô Hân Nhiên gật đầu.
“Bùm…”
Nổ đan lần hai!
“Oành…”
Nổ đan lần ba!
“Ầm…”
…
Đan dược cứ nổ liên tục, nhưng Mục Vỹ chẳng hề nói gì, chỉ bảo Tô Hân Nhiên làm lại.
Lăng Vũ Nguyệt ở một bên cuối cùng không nhìn nổi nữa, kéo Tô Hân Nhiên dậy nói: “Hân Nhiên, ta thấy thầy ấy đang lừa cô đấy. Đến đại sư Mạt còn bó tay thì sao thầy ấy có thể…”
“Hả?”
Mục Vỹ mỉm cười khi nhìn vẻ tức giận của Lăng Vũ Nguyệt.
“Trò cũng không tin ta à?”
“Thầy Mục, thầy đừng giận, Vũ Nguyệt không có ý đó đâu ạ”.
“Không thì có ý gì?”
Mục Vỹ cười nói: “Lăng Vũ Nguyệt, ta đến lớp chín sơ cấp là muốn dạy dỗ các học trò của mình thật tốt, để tất cả các trò ấy cùng tiến bộ. Ta sẽ cố hết sức trong khả năng của mình, làm hài lòng các học trò của ta. Nhưng nếu trò không tin ta thì mời chuyển sang lớp khác!”
Nói đến đây, Mục Vỹ cũng đã tức giận.
Nha đầu này không có chút nhẫn nại nào, dù mai sau được dạy dỗ thành tài thì chắc cũng không nên cơm cháo gì được.
“Được thôi! Ta là thầy luyện đan hai sao, tiểu thư của Linh Bảo Các. Ta luôn có một mơ ước là bái đại sư Mạt Vấn làm sư phụ, nếu thầy có thể làm được chuyện này, Lăng Vũ Nguyệt ta nhất định sẽ coi người là thầy suốt cuộc đời, một ngày làm thầy suốt đời làm cha!”
Cái gì?
Nghe thấy yêu cầu của Lăng Vũ Nguyệt, Mục Vỹ dở khóc dở cười.
Bái Mạt Vấn làm sư phụ?
“Chuyện này đơn giản, ngày mai, Mạt Vấn sẽ đến nhận trò làm đồ đệ!”
Mục Vỹ tiếc nuối nói: “Nhưng ta khuyên trò, bái lão già Mạt Vấn làm sư phụ thì chi bằng nhận ta làm sư phụ còn hơn. Chắc chắn trò sẽ hối hận”.
“Hơ, để xem ngày mai thế nào!”
“Được, nhưng hôm nay vấn đề của Tô Hân Nhiên vẫn chưa được giải quyết!”
Mục Vỹ nói tiếp: “Tô Hân Nhiên, trò làm lại thêm một lần nữa đi!”
“Lại nữa?”, Lăng Vũ Nguyệt trừng mắt.
“Lại lần nữa, nhưng lần này hãy làm theo ta hướng dẫn. Đừng dùng bếp lửa dưới lò luyện đan, mà hãy dẫn lực bằng chân nguyên, tích tụ đan điền…”
Mục Vỹ không ngừng giảng giải, bảo Tô Hân Nhiên thực hiện theo từng bước mà hắn hướng dẫn.
Lần này, Lăng Vũ Nguyệt không còn nói gì nữa.
Vì đột nhiên cô ấy ngạc nhiên phát hiện ra Tô Hân Nhiên làm theo cách của Mục Vỹ thì không còn nhóm lửa bên dưới lò luyện đan nữa, mà trong lòng bàn tay của Tô Hân Nhiên tự động có một ngọn lửa màu đỏ hiện lên.
Trong người Tô Hân Nhiên có lửa ư?
Sao có thể!
Đến Tô Hân Nhiên cũng bị cảnh tượng này làm cho chấn động.
Cô ấy chỉ mù mờ làm theo lời chỉ dẫn của Mục Vỹ, chứ đâu biết sẽ có sự biến hoá thế này.
“Tiếp tục!”
Tránh để Tô Hân Nhiên phân tâm, Mục Vỹ liên tục ra lệnh.
Lâm Hiền Ngọc ở một bên cũng đang ngạc nhiên.
Trong người võ giả có lửa, mà ngọn lửa này có tên là gì thì gã cũng biết.
Linh hoả!
Thế giới của võ giả mênh mông bất tận, mỗi ngày đều có vô số truyền kỳ được kể.
Lâm Hiền Ngọc cũng từng tìm hiểu về linh hoả, nhưng hắn luôn tưởng nó chỉ có trong truyền thuyết.
Không ngờ hôm nay lại được tận mắt trông thấy!
Cuối cùng Tô Hân Nhiên đã luyện chế Khí Khiếu Đan thành công theo lời chỉ dẫn của Mục Vỹ!
Luyện đan hoàn thành, trong lò luyện toả ra một hương thơm nhẹ nhàng.
Tô Hân Nhiên lấy đan dược ra ngắm nghía, rồi thấy kích động.
Thành công rồi!
Cô ấy thành công thật rồi!
Mấy năm trời vất vả mà cô ấy luôn làm nổ đan, nhưng không ngờ hôm nay lại luyện chế thành công một viên Khí Khiếu Đan, hơn nữa còn là đan dược nhất phẩm trung đẳng.
“Thầy Mục, trò thành công rồi, trò thành công rồi”.
Tô Hân Nhiên quá đỗi phấn khích nên ôm chầm lấy Mục Vỹ, quặp chân vào người hắn, không ngừng gào thét.
“Khụ khụ…”
Bị một cặp hung khí đè nặng, Mục Vỹ ngại ngùng ho vài tiếng, Tô Hân Nhiên đỏ mặt mới nhảy xuống.
“Thật ra không phải là trò không thể luyện đan, mà là trong người trò có linh hoả nên mãi không thành công được”, Mục Vỹ chậm rãi nói tiếp: “Lửa trong trời đất có từ cây gỗ, đất, trời, nhưng có một vài võ giả có thể chất đặc biệt, trong người sinh ra một ngọn lửa là linh hoả”.