-
Chương 211-215
Chương 211: Đó là ca ca của ta!
Thầy Mục…
Nghe thấy cách gọi thân quen này, nhiều cảm xúc ùa về trong Mục Vỹ.
Không biết bây giờ, Tề Minh, Mặc Dương và Diệu Tiên Ngữ như thế nào rồi…
Trông thấy Mục Vỹ đi theo Thiết Phong, Tống Lập nhìn chằm chằm vào bóng lưng của hai người họ, trong khoé mắt lộ ra một ý cười kỳ lạ.
Cùng lúc đó, các học trò quanh toà nhà dạy học đã dậy sóng từ lâu.
Thiết Phong chững ở tầng thứ mười của thân xác những hai năm vậy mà hôm nay lại đột phá một cách bất ngờ!
Điều khiến người ta kinh ngạc hơn là Thiết Phong đã đánh bại Khô Minh, hơn nữa còn trong phút chốc!
Bất kỳ chuyện nào trong hai chuyện này cũng đủ khiến các lớp sơ cấp của Lôi Phong Viện phải chấn động.
Khô Minh là cao thủ của địa linh bảng, cả Lôi Phong Viện có hơn một trăm lớp sơ cấp, mỗi lớp lại có gần một trăm học trò, vị chi là gần mười nghìn người.
Trong gần mười nghìn học trò này, số lượng võ giả ở cảnh giới Linh Huyệt cũng phải lên đến vài trăm.
Khô Minh có thể đứng trong địa linh bảng đủ để chứng minh thực lực của cậu ta không tệ.
Thế mà cậu ta lại bị Thiết Phong vừa mới đột phá lên cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất đánh bại, chuyện này đúng là… khó tin.
“Đúng là… khó tin thật đấy…”
Có hai bóng người đang đứng trên một lầu gác nhìn mọi chuyện vừa xảy ra ở khu dạy học.
“Mục Phong Hành, đó là Mục Vỹ, thầy ấy có phải người nhà họ Mục các ngươi không?”, một cậu thiếu niên trong số đó mặc áo bào màu vàng nhạt không nhịn được hỏi.
“Hả? Ừ!”, người thiếu niên được hỏi có làn da trắng, đôi mắt đen láy yên tĩnh sâu thẳm như hồ nước.
Bị hỏi vậy, gương mặt của cậu thiếu niên trắng trẻo lập tức có vẻ khó chịu, cậu ta buồn chán nói: “Huynh ấy là ca ca của ta!”
“Ca ca của ngươi?”
Nghe cậu thiếu niên đáp vậy, thiếu niên mặc áo bào màu vàng ngạc nhiên tới mức há hốc miệng.
“Ha ha, giáo viên chủ nhiệm mới của lớp chín sơ cấp cũng chính là lớp của ngươi đấy. Ca ca của ngươi lại là thầy dạy của ngươi, thú vị thật đấy”.
“Vô vị thì có!”
Trông thấy dáng vẻ cười cợt của cậu thiếu niên mặc áo bào màu vàng, Mục Phong Hành nhếch miệng nói: “Hoàng Lạp, sau này ngươi đừng động vào huynh ấy, cha ta đã lập huynh ấy làm thiếu trưởng tộc rồi”.
“Cái gì? Thiếu trưởng tộc?”, Hoàng Lạp ngạc nhiên nói: “Ối trời! Phong Hành à, không phải huynh đệ ta đây nói móc mỉa ngươi đâu, nhưng rõ ràng ngươi có thể vào được lớp đặc biệt của Thổ Viện, đằng này lại nằng nặc chạy đến Lôi Phong Viện học lớp sơ cấp làm chậm trễ thời gian của bản thân. Dù ngươi muốn trốn mấy người huynh đệ của mình thì cũng đâu cần làm thế?”
“Ngươi thì biết cái gì!”
Nghe thấy vậy, Mục Phong Hành càng nhíu chặt hàng lông mày hơn.
“Nhà họ Mục cũng rắc rối chẳng khác gì hoàng thất, nhiều lúc ta buộc phải dựa vào chính mình!”
“Nên ngươi mới giả ngây giả ngô? Tự biến mình thành một tên vô dụng?”
“Như vậy không phải rất tốt sao? Ít ra còn có một người huynh đệ tốt như ngươi ở bên cạnh ta!”, Mục Phong Hành mỉm cười một cách khó khăn nhìn Hoàng Lạp, nói: “Được rồi, không nói chuyện linh tinh với ngươi nữa. Ta mới gặp người huynh trưởng này có hai lần, ta về lớp trước đây, nhỡ làm mất mặt huynh ấy thì không hay”.
Nói rồi, Mục Phong Hành bỏ đi luôn.
Hoàng Lạp nhìn bóng lưng của người huynh đệ tốt của mình, sau đó thở dài một hơi.
Có thể nói không một ai trong học viện Thất Hiền hiểu Mục Phong Hành hơn y. Chỉ cần tên này muốn, chắc chắn cậu ta sẽ chiếm được một vị trí trong linh bảng, hay thậm chí là long bảng - bảng xếp hạng hội tụ các thiên tài của các viện trong bảy học viện lớn.
“Bao giờ thì tiểu tử nhà ngươi mới có thể thoát ra khỏi chuyện này để phấn chấn lên đây!”
Hoàng Lạp cười khổ bất đắc dĩ, sau đó quay người rời đi.
Sau khi bước vào lớp chín sơ cấp, Mục Vỹ đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho chấn động.
Một phòng học rộng rãi có mười dãy bàn, mỗi bàn có mười chỗ ngồi. Phòng học có diện tích một trăm mét vuông, trông rất thoáng, học trò không cần phải chen chúc nhau ngồi.
Thiết kế của phòng học giúp các học trò ngồi cạnh không bị ánh sáng làm ảnh hưởng tới việc nghe giảng.
Phải công nhận chỉ riêng điểm này thôi thì Lôi Phong Viện cũng đã bỏ xa học viện Bắc Vân rồi.
Nhìn kỹ thì Mục Vỹ cũng nhận ra, phòng học này đã được thầy luyện khí chạm khắc khá nhiều huyền khí ở bên trong nên mới có hiệu quả thế này.
“Mọi người trật tự!”
Thiết Phong đứng trên bục giảng, nói to: “Từ nay trở đi, vị này chính là thầy chủ nhiệm của lớp chín sơ cấp chúng ta, thầy Mục Vỹ, mọi người hãy hoan nghênh thầy!”
Tiếng vỗ tay lập tức vang lên, các học trò ngẩng đầu lên nhìn Mục Vỹ.
“Ta đến muộn!”
Đột nhiên có một giọng nói vang lên ở ngoài cửa phòng học.
Mục Vỹ ngoảnh lại, nhìn thấy người đó, hắn ngây người.
Người này hắn không quá quen, nhưng đây cũng không phải lần gặp gỡ đầu tiên.
Mục Phong Hành!
Nghe nói, cậu ta là đứa con mà cha hắn mang từ bên ngoài về, hình như mẹ cậu ta đã qua đời. Lần đầu tiên đến gia tộc, Mục Vỹ đã gặp cậu ta nên cũng có chút ấn tượng.
“Mục Phong Hành đúng không? Vào đi!”
Mục Vỹ nhìn Mục Phong Hành, rồi mỉm cười nói.
Nhưng cậu ta lại thờ ơ cất bước, chậm rãi đi vào trong phòng học, tới một vị trí ở trong góc rồi ngồi xuống.
Mục Vỹ đã biết chút chuyện về Mục Phong Hành nên hắn chẳng buồn quan tâm.
“Dù hôm nay là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, nhưng ta cũng không muốn nói những lời khách sáo. Ta là Mục Vỹ, thiếu trưởng tộc của nhà họ Mục. Ta không muốn giấu các trò thân phận này, dẫu sao thì sớm muộn các trò cũng sẽ biết!”
“Là thầy chủ nhiệm của lớp, ta chỉ có hai yêu cầu thôi!”
Mục Vỹ cao giọng nói: “Thứ nhất, trong giờ học chỉ được chuyên chú nghe giảng, không được mất tập trung. Thứ hai, ngoài ta ra, không một ai được mắng được đánh học trò của ta!”
“Thầy Mục, thế nếu có ai mắng hay đánh chúng trò thì phải làm sao à?”, một học trò chợt hỏi.
Chương 212: Tìm hạt giống tốt
Làm sao ư?
Mục Vỹ mỉm cười đáp: “Ta nghĩ lớp trưởng Thiết Phong trả lời câu hỏi này cho các trò sẽ thích hợp hơn!”
Thiết Phong hắng giọng, phấn khích nói: “Mọi người yên tâm! Lần này, thầy Mục khác với các giáo viên chủ nhiệm trước, nhất định thầy ấy sẽ dẫn dắt chúng ta ngày càng tiến bộ hơn”.
Dẫu sao Thiết Phong cũng là lớp trưởng của lớp chín sơ cấp, nên lời nói của cậu ấy cũng có chút trọng lượng.
Nghe Thiết Phong nói vậy, các học trò đều hướng ánh mắt nghi hoặc nhìn Mục Vỹ.
Thầy dạy trẻ tuổi này có thể làm vậy được ư?
“Ta hiểu ánh mắt nghi ngờ của các trò với mình, nhưng ta không lo lắng gì cả. Vì sau này, ta sẽ có cơ hội tìm hiểu về các trò, dần dần các trò sẽ biết Mục Vỹ ta là thầy dạy tốt nhất của các trò!”
Mục Vỹ có vẻ hơi kiêu ngạo khi nói ra những lời này, hắn cứ tưởng bên dưới sẽ nổ một tràng pháo tay, đám học trò sẽ sôi sục nhiệt huyết. Ai dè khi hắn nhìn xuống thì thấy đám học trò ai đang làm gì thì lại làm tiếp, chỉ có Thiết Phong vỗ tay với vẻ mặt cổ vũ.
Thôi bỏ đi, không tính toán với đám này làm gì!
Mục Vỹ bất đắc dĩ thầm thở dài.
Xem ra lại là một trận khiêu chiến không nhỏ đây!
Nhưng muốn phát hiện được hạt giống tốt ở lớp sơ cấp là một việc rất khó, lấy đâu ra nhiều thiên tài chưa được khai quật ở đây chờ hắn tới khai phá chứ!
Giây phút tự giới thiệu ngắn ngủi trôi qua, Mục Vỹ bắt đầu tìm hiểu về đám học trò trong lớp mình.
Dẫu sao đây cũng là buổi gặp mặt đầu tiên, hắn muốn nhớ những học trò này để tiện cho việc dạy học về sau.
“Quả nhiên nhìn qua thì chỉ có tiểu đệ đệ Mục Phong Hành là một mầm non tài năng, còn những người khác thì đều chẳng ra sao cả”.
Dù hắn đã dự liệu trước được điều này, nhưng khi tận mắt xác nhận thì vẫn thấy hơi thất vọng.
Tan học, Thiết Phong cùng đi với Mục Vỹ trên hành lang dài.
“Thầy Mục, thầy đừng thất vọng, thật ra lớp chín sơ cấp chúng trò không kém đâu ạ. Chỉ vì một vài nguyên nhân, giáo viên của học việc cứ đổi tới đổi lui, mọi người đều có cảm giác bị vứt bỏ, thầm thấy khó chấp nhận nên việc học hành cũng bị ảnh hưởng xấu ạ”.
“Thật ra lớp chúng trò còn có mấy người có tư chất khá tốt, ví dụ như Mục Phong Hành, Tô Hân Nhiên, Lăng Vũ Nguyệt, Lâm Chấp, Cổ Vũ Phàm, Tiêu Khánh Dư, Hoàng Vô Cực, bọn họ đều là thiên tài cả!”
Càng nghe Thiết Phong nói, Mục Vỹ càng cảm thấy sai sai.
Sao nghe tên của mấy người này giống con cháu của năm gia tộc lớn thế!
Hình như ngoài Tô Hân Nhiên ra, ai cũng mang họ của năm gia tộc lớn cả.
“Sao hôm nay ta chỉ thấy mỗi Mục Phong Hành, những người kia đâu?”
“À, bọn họ thấy không có giáo viên, cảm thấy không bằng tự tu luyện, nên đều chạy đi tự tu luyện hết rồi ạ”.
Tự tu luyện?
Tự đi một mình trên con đường tu luyện đúng là có thể mò mẫm được rất nhiều điều, nhưng đôi lúc nhắm mắt làm liều sẽ chẳng thu được kết quả gì cả.
“Lần sau trò hãy gọi họ tới. Thiết Phong, buổi học sau, ta muốn cả lớp phải có mặt đầy đủ”.
Mục Vỹ đã hạ quyết tâm.
Hắn sẽ khiến các học trò đã mất lòng nhiệt huyết này phấn chấn trở lại, cách duy nhất chính là dùng sự mạnh mẽ của võ giả để thôi thúc bọn họ.
Mà đây chính là sở trường của hắn.
Hơn nữa, kiến thức luyện đan, luyện khí và tu luyện của hắn có thể nói là không ai trong học viện Thất Hiền này có thể sánh bằng.
Sớm muộn gì đám học trò kia cũng sẽ bị một thầy giáo đầy tư chất tốt như hắn thu phục, nên hắn không hề lo lắng về vấn đề này.
Nhưng sau khi thu phục được đám học trò ấy xong, hắn sẽ càng có nhiều việc phải làm hơn.
Mục Vỹ vừa tạm biệt Thiết Phong, đã có một bóng người chặn đường hắn.
“Là ngươi?”
“Là thuộc hạ!”
“Sao ngươi lại xuất hiện ở đây?”
“Thuộc hạ đến bảo vệ người, nửa bước cũng không rời trong ba năm!”
Đoạn đối thoại ngắn ngủn vừa dứt, nụ cười trên mặt Mục Vỹ đã tắt ngúm.
“Lâm Hiền Ngọc, ngươi đúng là thiên tài xuất chúng. Ta cho ngươi một tháng mà chưa đến hạn ngươi đã thành công rồi. Nghịch Thiên Thần Mạch Quyết như sinh ra để dành cho ngươi vậy”.
“Thiếu chủ nói đúng!”
Lâm Hiền Ngọc khom người xuống, bình thản nói.
Mục Vỹ có thể nhìn thấy vẻ chân thành xuất phát từ nội tâm trên gương mặt của gã.
Mục Vỹ không hề thấy ngạc nhiên khi Lâm Hiền Ngọc xuất hiện.
Nghịch Thiên Thần Mạch Quyết có thể gọi là thần kỹ, vừa hay phù hợp với võ giả có thể chất như Lâm Hiền Ngọc, cả đế quốc Nam Vân này cũng không có người thứ hai.
Làm hộ vệ ba năm là đủ rồi.
“Được, từ nay trở đi, ngươi hãy theo sát ta”, Mục Vỹ gật đầu.
“Nhưng cảnh giới của ngươi mới khôi phục, mấy năm không động đến võ thuật, ngươi sẽ thiếu kinh nghiệm, lẽ ra ngươi nên rèn luyện cho tốt mới phải”.
Mục Vỹ suy nghĩ thấu đáo, cuối cùng nghĩ ra một cách hay, sau đó mỉm cười.
“Đi thôi!”
“Dạ!”
“Ngươi không hỏi xem đi đâu mà đã dạ rồi à?”
“Hộ vệ chỉ cần tuân theo lời của thiếu chủ là được, không cần hỏi phải làm gì!”, Lâm Hiền Ngọc cười nói: “Hơn nữa, người đã hứa với thuộc hạ rằng sẽ không làm trái ý nguyện của thuộc hạ”.
“Ngươi tin lời hứa của ta ư?”
Mục Vỹ cười ha hả nói: “Ta nói cho ngươi biết này. Nghịch Thiên Thần Mạch Quyết cả thảy có chín tầng, nhưng nếu chỉ tu luyện tầng thứ nhất đã đủ để nâng lên cảnh giới Linh Huyệt rồi. Tuy nhiên nếu không luyện tầng thứ hai, tầng thứ ba và các tầng còn lại thì cảnh giới của người tu luyện sẽ tụt dốc nhanh chóng, sau đó sẽ bị đau đớn như có hàng vạn con sâu đục khoét, tiếp đó người sẽ nổ tung và chết”.
Nghe Mục Vỹ nói vậy, Lâm Hiền Ngọc hơi cau mày.
“Thế nên nếu ngươi không tuân lệnh của ta thì chỉ có đường chết thôi, à phải là sống không bằng chết chứ”.
Chương 213: Hộ vệ số một
Thấy mặt Lâm Hiền Ngọc biến sắc, Mục Vỹ cười he he nói: “Sao? Sợ rồi à? Ha ha… Thật ra ngươi không phải sợ đâu, vì… ta nói đùa đấy!”
Lâm Hiền Ngọc cười khổ khi thấy Mục Vỹ tự biên tự diễn.
Sau khi quay về, gã đã điều tra về Mục Vỹ.
Mục Vỹ là con riêng của nhà họ Mục, thời niên thiếu luôn bị bắt nạt, sau đó được đưa tới một nơi xó xỉnh ở thành Bắc Vân. Mười năm sau, hắn quay về, hơn nữa còn về với tư cách là thiếu trưởng tộc của nhà họ Mục.
Mười năm ở thành Bắc Vân, hắn luôn được gọi là ăn hại, vô dụng, ngu dốt… Tóm lại, tất cả những từ miêu tả sự dốt nát, người ta đều dùng để hình dung về hắn.
Nhưng một năm trở lại đây, một con người như vậy lại khuấy động cả thành Bắc Vân.
Lâm Hiền Ngọc là một người có suy nghĩ thấu đáo, sau khi điều tra mọi việc về Mục Vỹ, gã đột nhiên thấy tên có vẻ bề ngoài bỡn cợt với đời này hình như đều có thâm ý sâu xa mỗi khi làm một việc gì đó.
Khi đến thành Nam Vân đảm nhiệm vai trò thiếu trưởng tộc của nhà họ Mục, việc đầu tiên hắn làm là dạy dỗ Mục Khuynh Thiên, tạo dựng chỗ đứng trong gia tộc, sau đó thì tới học viện Thất Hiền.
Vốn dĩ hắn có thể lựa chọn Thổ Viện - đại bản doanh của nhà họ Mục, nhưng hắn lại nhất quyết chọn Lôi Phong Viện.
Từ lúc Mục Vỹ đến Tụ Tiên Các, giành ngôi đầu bảng của bảng Địa Tiên, cho tới khi gặp và truyền Nghịch Thiên Thần Mạch Quyết cho gã, hình như Mục Vỹ đang mưu tính chuyện gì đó.
Dần dà, càng ngày gã càng thấy hứng thú với Mục Vỹ.
Gã làm hộ vệ cho Mục Vỹ ba năm là muốn xem trong khoảng thời gian này, Mục Vỹ có thể làm được chuyện gì!
Khi hai thiên tài chạm mặt, họ sẽ luôn thấy hiếu kỳ về đối phương.
Rõ ràng là bây giờ, Mục Vỹ đã thấy rất hiếu kỳ về Lâm Hiền Ngọc.
“Tụ Tiên Các!”
Thấy ba chữ lớn ẩn hiện ở phía trước, Lâm Hiền Ngọc đã biết Mục Vỹ dẫn gã tới đây để làm gì.
“Người đứng đầu bảng Địa Tiên thứ nhất là ta. Bây giờ, ngươi có thể bắt đầu khiêu chiến với tốp mười võ giả đứng đầu trong bảng Địa Tiên thứ nhất. Ta có việc rồi, ngươi đi khiêu chiến đi!”
Sau khi đến Tụ Tiên Các, Mục Vỹ nói mấy câu đó rồi đi thẳng luôn.
Được Mạt Khánh Thiên cho phép, gần như cứ một khoảng thời gian Mục Vỹ lại đến đây, đi vào lò luyện Thông Tiên tu luyện.
Lần trước khi ở Thiên Chi Các, nếu không nhờ lực linh hồn của hắn đã mê hoặc đối thủ vào lúc mấu chốt thì hắn đã chết rồi.
Ở cảnh giới Linh Huyệt mà hắn đã có lực linh hồn là một chuyện không ai nghĩ tới, mà cũng không ai tin được.
Nên điểm này vừa hay có thể trở thành đòn sát thủ của hắn.
Sau khi đi vào lò luyện Thông Tiên, Mục Vỹ bắt đầu tu luyện lực linh hồn tiếp.
So với lần thứ nhất, lực linh hồn trong đầu Mục Vỹ chỉ to bằng hạt đậu xanh thì bây giờ lực linh hồn đã to lên nhiều, bằng hạt đậu tằm rồi.
Hắn chìm đắm trong suy nghĩ, bắt đầu chậm chậm vận chuyển Tru Tiên Đồ, chiếm giữ lực linh hồn trong lò luyện Thông Tiên.
Bây giờ, hắn chủ yếu tu luyện võ kỹ Thiên Lôi Thần Thể Quyết, đồng thời cũng liên tục lĩnh ngộ bốn thức của Vô Tâm Kiếm Phổ, thêm việc nâng cao lực linh hồn nữa, nên võ giả cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ hai đã không còn là đối thủ của hắn.
Mục Vỹ tịnh tâm, thời gian từng giây từng phút trôi qua, mãi đến khi hắn cảm thấy lực linh hồn trong đầu mình đã đạt đến một giới hạn nhất định thì mời ngừng tu luyện.
“Chắc tên Lâm Hiền Ngọc này cũng thành công rồi”.
Mục Vỹ bước ra ngoài, đi tới Tụ Tiên Các.
“Mau nhìn kìa, đấy là Lâm Hiền Ngọc à?”
“Ừ, không phải gã đã bị rút hết huyết mạch từ sáu năm trước và trở thành một tên ăn hại rồi ư? Sao hôm nay lại có sức mạnh lại thế, hơn nữa còn đứng trong bảng Địa Tiên thứ nhất nữa”.
“Chẳng thế còn gì. Gã đã khiêu chiến chín người rồi đấy, bây giờ đang xếp thứ hai trên bảng Địa Tiên thứ nhất nữa, đúng là thần kỳ!”
Vừa bước vào đại sảnh, Mục Vỹ đã nghe thấy tiếng bàn tán của mọi người ở xung quanh, lông mày của hắn giãn ra.
Thành công rồi!
Lâm Hiền Ngọc này quả nhiên là thiên tài, hắn chiêu mộ gã không sai tí nào.
“Lâm Hiền Ngọc, sao ngươi lại xuất hiện ở đây?”
Đột nhiên có một giọng nói vang lên trong đám đông.
Lâm Triết Vũ!
Lâm Triết Vũ vốn là người xếp thứ hai trên bảng Địa Tiên thứ nhất, lần trước gặp phải Mục Vỹ nên tự dưng y bị đẩy xuống vị trí thứ ba. Nhưng sau đó, y lại khiêu chiến và thắng được Cổ Thanh.
Lẽ ra y định khiêu chiến Mục Vỹ để giành lại vị trí đầu bảng của bảng thứ nhất, nhưng không ngờ không áp chế được khiến cảnh giới nâng lên, đột phá tới cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ hai và mở được huyệt Nội Quan.
Nhưng điều chào đón khi y bước vào tầng thứ hai là bắt đầu khiêu chiến với các võ giả ở bảng Địa Tiên thứ hai.
Bây giờ, y đã thành công giành được vị trí thứ chín trên bảng Địa Tiên thứ hai.
Lần này y tới đây là chuẩn bị khiêu chiến với người thứ tám, ai dè trùng hợp lại gặp Lâm Hiền Ngọc.
“Lâm Hiền Ngọc, dù ngươi là đường huynh của ta, nhưng có mấy lời ta vẫn phải nói rõ với ngươi”, Lâm Triết Vũ có vẻ bực bội nói: “Huyết mạch của ngươi đã bị đại ca Lâm Bân rút hết. Bây giờ, ngươi chỉ là một tên vô dụng thôi, gia tộc nuôi ngươi, cho ngươi uống say bí tỉ ở Thiên Chi Các là đặc ân lớn nhất của ngươi rồi. Nhưng ngươi nhìn lại mình bây giờ xem, tự nhiên chạy tới Tụ Tiên Các để rước nhục vào thân hay sao?”
“Nếu bị trưởng tộc và đại ca Lâm Bân biết ngươi đến đây để bị mất mặt, chắc họ sẽ cắt hết tiền của ngươi đấy, để ngươi có muốn làm tên vô dụng say bét nhè cũng không được nữa!”
Vừa tới Tụ Tiên Các, Lâm Triết Vũ chưa biết có chuyện gì xảy ra nên đã lớn tiếng dạy dỗ Lâm Hiền Ngọc.
Trong mắt y, Lâm Hiền Ngọc chỉ là một tên ăn hại, gã nên xuất hiện ở hoa lâu ăn chơi sa đoạ, chứ không nên tới đây để làm nhà họ Lâm mất mặt.
Chương 214: Đánh thì đánh
Lâm Triết Vũ nói một thôi một hồi xong thì nhìn Lâm Hiền Ngọc với vẻ kiêu ngạo.
“Ta đang nói chuyện với ngươi đấy, ngươi bị câm à?”, thấy Lâm Hiền Ngọc ngó lơ mình, Lâm Triết Vũ bực tức hừ nói.
Mấy năm nay, Lâm Hiền Ngọc đã khiến rất nhiều người trong gia tộc thấy không vừa lòng. Gã là một tên vô dụng nhưng ngày nào cũng ăn chơi đàn đúm ở Thiên Chi Các, lãng phí bao nhiêu linh thạch của nhà họ Lâm.
Nếu không có trưởng tộc và Lâm Bân chống lưng, gã đã bị tống cổ đi từ lâu rồi.
“Á à, tên nhãi nhà ngươi giờ có khí phách quá nhỉ, ta hỏi mà dám không trả lời, ta thấy chắc ngươi chán sống rồi đấy!”, Lâm Triết Vũ đã hoàn toàn bị chọc giận.
Nếu là lúc trước, y sẽ không dám động vào Lâm Hiền Ngọc, nhưng bây giờ gã chỉ là một tên ăn hại, đã thế còn làm ra vẻ thì đúng là chán sống rồi.
“Dừng tay!”
Đúng lúc này, một tiếng quát vang lên.
Mục Vỹ đi thẳng tới, nhìn Lâm Triết Vũ.
Lâm Triết Vũ run lên khi nhìn thấy Mục Vỹ.
Y vẫn nhớ rõ thực lực của Mục Vỹ mấy hôm trước.
Nhưng y nhớ ra bây giờ mình đã là cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ hai nên lấy lại dũng khí, ngông nghênh trở lại.
“Mục Vỹ, lại là ngươi!”
Lâm Triết Vũ giận dữ nhìn Mục Vỹ.
“Đây là chuyện của nhà họ Lâm chúng ta, không liên quan đến ngươi. Sao? Ngươi cũng định mó tay vào à? Ta thấy tay của thiếu trưởng tộc nhà họ Mục với hơi xa rồi đấy!”
“Sao lại không liên quan đến ta?”
Mục Vỹ có vẻ hứng thú nhìn Lâm Triết Vũ, nói: “Bây giờ, Lâm Hiền Ngọc là hộ vệ số một của ta, nên chuyện của cậu ta chính là chuyện của ta. Ban nãy cậu mắng ai là đồ ăn hại? Ta ghét nhất là ai nói ra hai chữ đấy đấy!”
Cái gì?
Nghe thấy vậy, Lâm Triết Vũ chỉ thấy đầu mình như to ra.
Một tên vô dụng như Lâm Hiền Ngọc mà lại trở thành hộ vệ số một của Mục Vỹ?
“À, cậu nói hộ vệ thân cận của ta là đồ vô dụng đúng không! Nhưng “đồ vô dụng” này đang xếp thứ hai trên bảng Địa Tiên thứ nhất đấy, lợi hại hơn cả cậu lúc trước nhỉ? Ta nhớ lúc trước, hình như cậu chỉ xếp thứ ba hay thứ hai thôi đúng không?”
Sao có thể!
Lúc này, Lâm Triết Vũ mới đi vòng qua đám người, tới xem chiếc bảng trên tường.
Vị trí đầu bảng là Mục Vỹ, xếp thứ hai là Lâm Hiền Ngọc!
Lâm Hiền Ngọc đã đứng thứ hai trên bảng Địa Tiên thứ nhất, như vậy chẳng phải gã là cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất ư?
Sao tên vô dụng này lại bước vào cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất được?
Lâm Triết Vũ chỉ cảm thấy cả thế giới trước mắt đang bắt đầu xoay chuyển!
Mẹ kiếp, chuyện quái quỷ gì thế này?
“Giả, nhất định là giả!”, Lâm Triết Vũ hừ nói: “Mục Vỹ, lần trước ngươi có thể đi ra từ lò luyện Thông Tiên, ta đã thấy nghi rồi. Lò luyện Thông Tiên là địa khí cực phẩm, dù đã bị hư hại nhưng nó vẫn là địa khí, một món địa khí vô cùng huyền diệu của cả Thiên Vận Đại Lục. Trước kia có không biết bao nhiêu người đã bỏ mạng bên trong, sao ngươi có thể bước ra ngoài được!”
“Bây giờ, ngươi lại trở thành người đứng đầu bảng, còn kéo Lâm Hiền Ngọc lên vị trí thứ hai, chuyện này chắc chắn do ngươi ngấm ngầm thao túng”.
Nghe Lâm Triết Vũ nói vậy, mọi người xung quanh đều lộ ra vẻ bất mãn.
Bảng Địa Tiên rất công bằng, vì người đứng sau Tụ Tiên Các chính là đại sư Mạt Khánh Thiên - thầy luyện đan bảy sao duy nhất của đế quốc.
Sao Lâm Triết Vũ dám nghi ngờ!
“Hừ! Lâm Hiền Ngọc, nếu ngươi đã là cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất, vậy ngươi có dám đấu với ta một trận không?”
Lâm Triết Vũ hừ nói: “Bây giờ, ta đang xếp thứ chín trên bàng Địa Tiên thứ hai, nếu thắng được ta thì ngươi sẽ giành được vị trí ấy, sao? Có dám không?”
Thứ hạng của các bảng Địa Tiên được xếp theo cấp bậc của cảnh giới Linh Huyệt.
Khi một võ giả đã đột phá đên cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ hai thì không được xếp trên bảng thứ nhất nữa.
Nhưng võ giả cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất lại có thể khiêu chiến thiên tài của bảng thứ hai.
Dẫu sao thì cũng đã có nhiều trường hợp tỉ thí thắng vượt cấp xảy ra ở đế quốc Nam Vân, quy định này cũng là để thể hiện sự khác biệt của thiên tài với những người khác.
Lâm Hiền Ngọc vừa định lên tiếng từ chối, nhưng Mục Vỹ đã giành nói trước.
“Đánh thì đánh, có gì mà không dám?”, Mục Vỹ xua tay, bình thản nói: “Hộ vệ số một này của ta không phải là hư danh đâu, muốn đánh thắng cậu thì dễ như trở bàn tay thôi!”
Trông thấy dáng vẻ phách lối của Mục Vỹ, mọi người chỉ muốn xông lên tẩn cho hắn một trận.
Tên này không lên tỉ thí mà bảo Lâm Hiền Ngọc lên, nhưng lại trả lời rất nhanh.
“Thiếu thủ, thuộc hạ…”
“Sao? Không đánh lại được à? Ta tin chắc chắn ngươi sẽ thắng cậu ta, chỉ là cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ hai thôi mà, có gì ghê gớm lắm đâu”.
Chương 215: Việc chính
Chỉ là cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ hai thôi mà, có gì ghê gớm lắm đâu!
Nghe thấy vậy, Lâm Triết Vũ tức muốn nổ phổi.
Gần một tháng mà y đã đột phá đến cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ hai, sau đó lại chuyên tâm tu luyện nên cuối cùng đã giành được vị trí thứ chín trên bảng Địa Tiên thứ hai.
Thiên bẩm của y chỉ đứng sau vài tên quái vật trong nhà họ Lâm thôi.
Vậy mà Mục Vỹ dám coi thường y, bảo một tên vô dụng tỉ thí với y.
“Mời!”
Lâm Triết Vũ thản nhiên quay người, bước lên lôi đài, mỉm cười nhìn hai người họ.
Dù y thắng được Lâm Hiền Ngọc cũng không có gì vẻ vang, nhưng để tên vô dụng này biết được sự dốt nát của mình cũng là một loại hưởng thụ.
“Lên đi!”
Mục Vỹ gật đầu, tìm một chỗ ngồi xuống rồi nhấp một ngụm trà, ung dung tự tại.
Thấy vậy, Lâm Hiền Ngọc chỉ biết bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó bước lên lôi đài.
“Hừ! Lâm Hiền Ngọc, trước kia ta chỉ biết ngươi là một tên vô dụng của nhà họ Lâm nên thấy thương tiếc cho ngươi thôi. Nhưng bây giờ, ngươi là phần tử cặn bã của gia tộc, lại còn làm tay sai cho người nhà họ Mục, đúng là làm nhà họ Lâm chúng ta mất sạch mặt mũi”.
“Hình như chuyện này không liên quan đến ngươi thì phải!”
Lâm Hiền Ngọc hờ hững đáp lời.
“Không liên quan? Sao lại không liên quan?”
Lâm Triết Vũ phì cười nói: “Một mình ngươi bị mất mặt thì không sao, nhưng làm liên luỵ tới nhà họ Lâm là liên quan đến Lâm Triết Vũ ta rồi”.
Dứt lời, Lâm Triết Vũ hơi cúi người xuống, hai tay tạo thành quyền, chân nguyên hùng hậu tích tụ trong hai tay y.
Lâm Triết Vũ đã bước vào cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ hai, mở được huyệt Nội Quan, cảnh giới và thực lực của y nay đã hoàn toàn khác trước.
Đến Mục Vỹ bây giờ chắc chắn cũng không phải là đối thủ của y!
Còn Lâm Hiền Ngọc thì càng không phải bàn tới.
“Kim Bằng Triển Sí!”
Lâm Triết Vũ hét lớn, dang rộng đôi tay, giữa cánh tay và cơ thể y tích tụ chân nguyên hùng hậu, sau đó hình thành một màng chân nguyên mỏng manh.
“Lâm Hiền Ngọc, dù ngươi có thi triển hết tài năng của mình thì cũng không phá được chiêu Kim Bằng Triển Sí này của ta đâu, ngươi…”
Oành…
Nhưng Lâm Triết Vũ còn chưa nói hết câu, một bóng người đã lao tới nhanh như điện.
Một tiếng va chạm trầm thấp vang lên, hai người họ đâm uỳnh vào nhau.
Lâm Triết Vũ hộc ra một ngụm máu to, ngã thẳng từ trên lôi đài xuống đất, y chật vật lăn vài vòng, cuối cùng trợn mắt lên rồi ngất xỉu.
“Hả…”
Quanh lôi đài lập tức im phăng phắc.
Một chiêu!
Lâm Hiền Ngọc đã đánh bại Lâm Triết Vũ bằng một chiêu!
Đây chính là thực lực của Lâm Hiền Ngọc ư?
Thiên tài của nhiều năm về trước đã trở thành một tên vô dụng, nhưng sao bây giờ gã lại trở nên mạnh mẽ như vậy?
“Thiếu chủ!”
Lâm Hiền Ngọc bước xuống khỏi lôi đài, không thèm liếc nhìn Lâm Triết Vũ đến một cái. Sau khi đi tới cạnh Mục Vỹ, gã đứng thẳng như một cây thương.
“Đi thôi!”
Thấy tên của Lâm Hiền Ngọc xuất hiện ở vị trí thứ chín trên bảng Địa Tiên thứ hai, Mục Vỹ mỉm cười, đứng dậy rời đi.
Nhìn bóng lưng hai chủ tớ bọn họ rời đi, ai ấy đều bàn tán xôn xao.
“Chẳng phải Lâm Hiền Ngọc đã bị rút hết huyết mạch rồi ư? Sao đột nhiên gã lại trở nên lợi hại thế nhỉ?”
“Đúng thế mà, gã đánh bại Lâm Triết Vũ bằng một chiêu đấy, đùa kiểu gì vậy!”
“Ban nãy, ngươi có nhìn rõ gã xuất chiêu như thế nào không? Ta không nhìn thấy!”
“Ta cũng không nhìn thấy!”
…
Mục Vỹ không hề quan tâm đến mấy lời bàn tán này.
Trên đường đi, Mục Vỹ đột nhiên nói: “Ngươi có biết vì sao ta bảo ngươi làm vậy không?”
“Không, thuộc hạ cũng không cần biết!”
Lâm Hiền Ngọc luôn nói rất ngắn gọn, không bao giờ nhiều lời.
“Vì ta thích dáng vẻ đó của ngươi, dù trông hơi cứng nhắc, nhưng rất hợp với ý ta!”
Mỗi khi trông thấy Lâm Hiền Ngọc, trong đầu Mục Vỹ lại hiện ra một bóng người chuyên theo đuôi hắn ở kiếp trước.
“Đại ca, huynh là Tiên Vương, còn đệ sẽ phục tùng huynh!”
“Đại ca, huynh nói gì thì đệ sẽ làm nấy, tuyệt đối không hỏi nhiều!”
“Đại ca, nhất định có một ngày, đệ sẽ khiến võ giả của cả đại thế giới Vạn Thiên biết rằng không một ai được xâm phạm tới sự tôn nghiêm của huynh!”
Từng câu nói đầy nhiệt huyết ấy vang vọng trong đầu Mục Vỹ, khiến hắn trào dâng cảm xúc.
“Lâm Hiền Ngọc, ngươi là thiên tài thì phải biết được giá trị của mình!”, Mục Vỹ gạt bỏ những suy nghĩ trong đầu, nói tiếp: “Hôm nay, ngươi đã đánh bại Lâm Triết Vũ ở Tụ Tiên Các, lại còn để mọi người biết ngươi là tuỳ tùng của ta. Sau này, sao ngươi ở lại nhà họ Lâm được nữa? Vì thế, ba năm này là ngươi lựa chọn làm người của ta, nhưng ba năm sau ngươi vẫn sẽ là người của ta, vì ngươi không còn sự lựa chọn nào khác!”
Nghe Mục Vỹ nói vậy, Lâm Hiền Ngọc hơi ngẩn ra.
“Thuộc hạ chỉ biết mình sẽ thực hiện lời hứa với người, trách nhiệm của thuộc hạ là bảo vệ người, ít nhất cũng phải xứng với cái danh hộ vệ số một, hơn nữa… chưa chắc ba năm sau, thuộc hạ đã cần đến nhà họ Lâm”.
Nghe Lâm Hiền Ngọc nói vậy, Mục Vỹ mở to mắt, tỏ vẻ ngạc nhiên.
“À, đây là pháp quyết tu luyện tầng thứ hai của Nghịch Thiên Thần Mạch Quyết. Lúc trước ta lo ngươi tu luyện quá nhanh sẽ tạo ảnh hưởng xấu cho cơ thể, nhưng bây giờ xem ra là ta lo xa quá rồi!”
Mục Vỹ xoè tay ra, một tờ giấy viết tay xuất hiện.
Lâm Hiền Ngọc gật đầu, nhận lấy bí kíp đó.
Lần trước, khi nhìn thấy bí pháp tầng thứ nhất, gã đã thầm thấy chấn động rất lâu.
Dù chữ viết trong bản viết tay trông có vẻ sơ sài này hơi xấu, nhưng nội dung bên trong lại vô cùng tuyệt diệu, quả thực đã vượt qua tôn chỉ của tất cả các võ học mà gã từng tiếp xúc trong cuộc đời này.
Điều quan trọng nhất là các con chữ ghi chú bên lề của từng trang võ học đó còn chặt chẽ hơn cả nội dung chính.
Thậm chí Lâm Hiền Ngọc còn hoài nghi có phải Mục Vỹ cũng đã tu luyện môn võ kỹ này rồi không.
Nếu không tại sao một người chưa bao giờ tu luyện môn thần kỹ này lại có thể ghi chú rõ ràng về nó như thế được?
“Được rồi, bây giờ làm việc chính thôi. Cả danh lẫn phận ngươi cũng đều có rồi, đến lúc đi làm việc của ta thôi!”
“À, sau này ngươi đừng nhẫn nhịn như thế nữa. Có nhiều chuyện, ngươi có thể tự mình quyết định. Như chuyện hôm nay ấy, thế mà ngươi vẫn nhịn được sao? Nếu là ta thì ta đã đánh cho tên đó biến dạng từ lâu rồi!”
“Thuộc hạ biết rồi ạ!”
Hai bóng người rời khỏi Tụ Tiên Các, thong thả đi về phía phủ đệ nhà họ Mục…
Thầy Mục…
Nghe thấy cách gọi thân quen này, nhiều cảm xúc ùa về trong Mục Vỹ.
Không biết bây giờ, Tề Minh, Mặc Dương và Diệu Tiên Ngữ như thế nào rồi…
Trông thấy Mục Vỹ đi theo Thiết Phong, Tống Lập nhìn chằm chằm vào bóng lưng của hai người họ, trong khoé mắt lộ ra một ý cười kỳ lạ.
Cùng lúc đó, các học trò quanh toà nhà dạy học đã dậy sóng từ lâu.
Thiết Phong chững ở tầng thứ mười của thân xác những hai năm vậy mà hôm nay lại đột phá một cách bất ngờ!
Điều khiến người ta kinh ngạc hơn là Thiết Phong đã đánh bại Khô Minh, hơn nữa còn trong phút chốc!
Bất kỳ chuyện nào trong hai chuyện này cũng đủ khiến các lớp sơ cấp của Lôi Phong Viện phải chấn động.
Khô Minh là cao thủ của địa linh bảng, cả Lôi Phong Viện có hơn một trăm lớp sơ cấp, mỗi lớp lại có gần một trăm học trò, vị chi là gần mười nghìn người.
Trong gần mười nghìn học trò này, số lượng võ giả ở cảnh giới Linh Huyệt cũng phải lên đến vài trăm.
Khô Minh có thể đứng trong địa linh bảng đủ để chứng minh thực lực của cậu ta không tệ.
Thế mà cậu ta lại bị Thiết Phong vừa mới đột phá lên cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất đánh bại, chuyện này đúng là… khó tin.
“Đúng là… khó tin thật đấy…”
Có hai bóng người đang đứng trên một lầu gác nhìn mọi chuyện vừa xảy ra ở khu dạy học.
“Mục Phong Hành, đó là Mục Vỹ, thầy ấy có phải người nhà họ Mục các ngươi không?”, một cậu thiếu niên trong số đó mặc áo bào màu vàng nhạt không nhịn được hỏi.
“Hả? Ừ!”, người thiếu niên được hỏi có làn da trắng, đôi mắt đen láy yên tĩnh sâu thẳm như hồ nước.
Bị hỏi vậy, gương mặt của cậu thiếu niên trắng trẻo lập tức có vẻ khó chịu, cậu ta buồn chán nói: “Huynh ấy là ca ca của ta!”
“Ca ca của ngươi?”
Nghe cậu thiếu niên đáp vậy, thiếu niên mặc áo bào màu vàng ngạc nhiên tới mức há hốc miệng.
“Ha ha, giáo viên chủ nhiệm mới của lớp chín sơ cấp cũng chính là lớp của ngươi đấy. Ca ca của ngươi lại là thầy dạy của ngươi, thú vị thật đấy”.
“Vô vị thì có!”
Trông thấy dáng vẻ cười cợt của cậu thiếu niên mặc áo bào màu vàng, Mục Phong Hành nhếch miệng nói: “Hoàng Lạp, sau này ngươi đừng động vào huynh ấy, cha ta đã lập huynh ấy làm thiếu trưởng tộc rồi”.
“Cái gì? Thiếu trưởng tộc?”, Hoàng Lạp ngạc nhiên nói: “Ối trời! Phong Hành à, không phải huynh đệ ta đây nói móc mỉa ngươi đâu, nhưng rõ ràng ngươi có thể vào được lớp đặc biệt của Thổ Viện, đằng này lại nằng nặc chạy đến Lôi Phong Viện học lớp sơ cấp làm chậm trễ thời gian của bản thân. Dù ngươi muốn trốn mấy người huynh đệ của mình thì cũng đâu cần làm thế?”
“Ngươi thì biết cái gì!”
Nghe thấy vậy, Mục Phong Hành càng nhíu chặt hàng lông mày hơn.
“Nhà họ Mục cũng rắc rối chẳng khác gì hoàng thất, nhiều lúc ta buộc phải dựa vào chính mình!”
“Nên ngươi mới giả ngây giả ngô? Tự biến mình thành một tên vô dụng?”
“Như vậy không phải rất tốt sao? Ít ra còn có một người huynh đệ tốt như ngươi ở bên cạnh ta!”, Mục Phong Hành mỉm cười một cách khó khăn nhìn Hoàng Lạp, nói: “Được rồi, không nói chuyện linh tinh với ngươi nữa. Ta mới gặp người huynh trưởng này có hai lần, ta về lớp trước đây, nhỡ làm mất mặt huynh ấy thì không hay”.
Nói rồi, Mục Phong Hành bỏ đi luôn.
Hoàng Lạp nhìn bóng lưng của người huynh đệ tốt của mình, sau đó thở dài một hơi.
Có thể nói không một ai trong học viện Thất Hiền hiểu Mục Phong Hành hơn y. Chỉ cần tên này muốn, chắc chắn cậu ta sẽ chiếm được một vị trí trong linh bảng, hay thậm chí là long bảng - bảng xếp hạng hội tụ các thiên tài của các viện trong bảy học viện lớn.
“Bao giờ thì tiểu tử nhà ngươi mới có thể thoát ra khỏi chuyện này để phấn chấn lên đây!”
Hoàng Lạp cười khổ bất đắc dĩ, sau đó quay người rời đi.
Sau khi bước vào lớp chín sơ cấp, Mục Vỹ đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho chấn động.
Một phòng học rộng rãi có mười dãy bàn, mỗi bàn có mười chỗ ngồi. Phòng học có diện tích một trăm mét vuông, trông rất thoáng, học trò không cần phải chen chúc nhau ngồi.
Thiết kế của phòng học giúp các học trò ngồi cạnh không bị ánh sáng làm ảnh hưởng tới việc nghe giảng.
Phải công nhận chỉ riêng điểm này thôi thì Lôi Phong Viện cũng đã bỏ xa học viện Bắc Vân rồi.
Nhìn kỹ thì Mục Vỹ cũng nhận ra, phòng học này đã được thầy luyện khí chạm khắc khá nhiều huyền khí ở bên trong nên mới có hiệu quả thế này.
“Mọi người trật tự!”
Thiết Phong đứng trên bục giảng, nói to: “Từ nay trở đi, vị này chính là thầy chủ nhiệm của lớp chín sơ cấp chúng ta, thầy Mục Vỹ, mọi người hãy hoan nghênh thầy!”
Tiếng vỗ tay lập tức vang lên, các học trò ngẩng đầu lên nhìn Mục Vỹ.
“Ta đến muộn!”
Đột nhiên có một giọng nói vang lên ở ngoài cửa phòng học.
Mục Vỹ ngoảnh lại, nhìn thấy người đó, hắn ngây người.
Người này hắn không quá quen, nhưng đây cũng không phải lần gặp gỡ đầu tiên.
Mục Phong Hành!
Nghe nói, cậu ta là đứa con mà cha hắn mang từ bên ngoài về, hình như mẹ cậu ta đã qua đời. Lần đầu tiên đến gia tộc, Mục Vỹ đã gặp cậu ta nên cũng có chút ấn tượng.
“Mục Phong Hành đúng không? Vào đi!”
Mục Vỹ nhìn Mục Phong Hành, rồi mỉm cười nói.
Nhưng cậu ta lại thờ ơ cất bước, chậm rãi đi vào trong phòng học, tới một vị trí ở trong góc rồi ngồi xuống.
Mục Vỹ đã biết chút chuyện về Mục Phong Hành nên hắn chẳng buồn quan tâm.
“Dù hôm nay là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, nhưng ta cũng không muốn nói những lời khách sáo. Ta là Mục Vỹ, thiếu trưởng tộc của nhà họ Mục. Ta không muốn giấu các trò thân phận này, dẫu sao thì sớm muộn các trò cũng sẽ biết!”
“Là thầy chủ nhiệm của lớp, ta chỉ có hai yêu cầu thôi!”
Mục Vỹ cao giọng nói: “Thứ nhất, trong giờ học chỉ được chuyên chú nghe giảng, không được mất tập trung. Thứ hai, ngoài ta ra, không một ai được mắng được đánh học trò của ta!”
“Thầy Mục, thế nếu có ai mắng hay đánh chúng trò thì phải làm sao à?”, một học trò chợt hỏi.
Chương 212: Tìm hạt giống tốt
Làm sao ư?
Mục Vỹ mỉm cười đáp: “Ta nghĩ lớp trưởng Thiết Phong trả lời câu hỏi này cho các trò sẽ thích hợp hơn!”
Thiết Phong hắng giọng, phấn khích nói: “Mọi người yên tâm! Lần này, thầy Mục khác với các giáo viên chủ nhiệm trước, nhất định thầy ấy sẽ dẫn dắt chúng ta ngày càng tiến bộ hơn”.
Dẫu sao Thiết Phong cũng là lớp trưởng của lớp chín sơ cấp, nên lời nói của cậu ấy cũng có chút trọng lượng.
Nghe Thiết Phong nói vậy, các học trò đều hướng ánh mắt nghi hoặc nhìn Mục Vỹ.
Thầy dạy trẻ tuổi này có thể làm vậy được ư?
“Ta hiểu ánh mắt nghi ngờ của các trò với mình, nhưng ta không lo lắng gì cả. Vì sau này, ta sẽ có cơ hội tìm hiểu về các trò, dần dần các trò sẽ biết Mục Vỹ ta là thầy dạy tốt nhất của các trò!”
Mục Vỹ có vẻ hơi kiêu ngạo khi nói ra những lời này, hắn cứ tưởng bên dưới sẽ nổ một tràng pháo tay, đám học trò sẽ sôi sục nhiệt huyết. Ai dè khi hắn nhìn xuống thì thấy đám học trò ai đang làm gì thì lại làm tiếp, chỉ có Thiết Phong vỗ tay với vẻ mặt cổ vũ.
Thôi bỏ đi, không tính toán với đám này làm gì!
Mục Vỹ bất đắc dĩ thầm thở dài.
Xem ra lại là một trận khiêu chiến không nhỏ đây!
Nhưng muốn phát hiện được hạt giống tốt ở lớp sơ cấp là một việc rất khó, lấy đâu ra nhiều thiên tài chưa được khai quật ở đây chờ hắn tới khai phá chứ!
Giây phút tự giới thiệu ngắn ngủi trôi qua, Mục Vỹ bắt đầu tìm hiểu về đám học trò trong lớp mình.
Dẫu sao đây cũng là buổi gặp mặt đầu tiên, hắn muốn nhớ những học trò này để tiện cho việc dạy học về sau.
“Quả nhiên nhìn qua thì chỉ có tiểu đệ đệ Mục Phong Hành là một mầm non tài năng, còn những người khác thì đều chẳng ra sao cả”.
Dù hắn đã dự liệu trước được điều này, nhưng khi tận mắt xác nhận thì vẫn thấy hơi thất vọng.
Tan học, Thiết Phong cùng đi với Mục Vỹ trên hành lang dài.
“Thầy Mục, thầy đừng thất vọng, thật ra lớp chín sơ cấp chúng trò không kém đâu ạ. Chỉ vì một vài nguyên nhân, giáo viên của học việc cứ đổi tới đổi lui, mọi người đều có cảm giác bị vứt bỏ, thầm thấy khó chấp nhận nên việc học hành cũng bị ảnh hưởng xấu ạ”.
“Thật ra lớp chúng trò còn có mấy người có tư chất khá tốt, ví dụ như Mục Phong Hành, Tô Hân Nhiên, Lăng Vũ Nguyệt, Lâm Chấp, Cổ Vũ Phàm, Tiêu Khánh Dư, Hoàng Vô Cực, bọn họ đều là thiên tài cả!”
Càng nghe Thiết Phong nói, Mục Vỹ càng cảm thấy sai sai.
Sao nghe tên của mấy người này giống con cháu của năm gia tộc lớn thế!
Hình như ngoài Tô Hân Nhiên ra, ai cũng mang họ của năm gia tộc lớn cả.
“Sao hôm nay ta chỉ thấy mỗi Mục Phong Hành, những người kia đâu?”
“À, bọn họ thấy không có giáo viên, cảm thấy không bằng tự tu luyện, nên đều chạy đi tự tu luyện hết rồi ạ”.
Tự tu luyện?
Tự đi một mình trên con đường tu luyện đúng là có thể mò mẫm được rất nhiều điều, nhưng đôi lúc nhắm mắt làm liều sẽ chẳng thu được kết quả gì cả.
“Lần sau trò hãy gọi họ tới. Thiết Phong, buổi học sau, ta muốn cả lớp phải có mặt đầy đủ”.
Mục Vỹ đã hạ quyết tâm.
Hắn sẽ khiến các học trò đã mất lòng nhiệt huyết này phấn chấn trở lại, cách duy nhất chính là dùng sự mạnh mẽ của võ giả để thôi thúc bọn họ.
Mà đây chính là sở trường của hắn.
Hơn nữa, kiến thức luyện đan, luyện khí và tu luyện của hắn có thể nói là không ai trong học viện Thất Hiền này có thể sánh bằng.
Sớm muộn gì đám học trò kia cũng sẽ bị một thầy giáo đầy tư chất tốt như hắn thu phục, nên hắn không hề lo lắng về vấn đề này.
Nhưng sau khi thu phục được đám học trò ấy xong, hắn sẽ càng có nhiều việc phải làm hơn.
Mục Vỹ vừa tạm biệt Thiết Phong, đã có một bóng người chặn đường hắn.
“Là ngươi?”
“Là thuộc hạ!”
“Sao ngươi lại xuất hiện ở đây?”
“Thuộc hạ đến bảo vệ người, nửa bước cũng không rời trong ba năm!”
Đoạn đối thoại ngắn ngủn vừa dứt, nụ cười trên mặt Mục Vỹ đã tắt ngúm.
“Lâm Hiền Ngọc, ngươi đúng là thiên tài xuất chúng. Ta cho ngươi một tháng mà chưa đến hạn ngươi đã thành công rồi. Nghịch Thiên Thần Mạch Quyết như sinh ra để dành cho ngươi vậy”.
“Thiếu chủ nói đúng!”
Lâm Hiền Ngọc khom người xuống, bình thản nói.
Mục Vỹ có thể nhìn thấy vẻ chân thành xuất phát từ nội tâm trên gương mặt của gã.
Mục Vỹ không hề thấy ngạc nhiên khi Lâm Hiền Ngọc xuất hiện.
Nghịch Thiên Thần Mạch Quyết có thể gọi là thần kỹ, vừa hay phù hợp với võ giả có thể chất như Lâm Hiền Ngọc, cả đế quốc Nam Vân này cũng không có người thứ hai.
Làm hộ vệ ba năm là đủ rồi.
“Được, từ nay trở đi, ngươi hãy theo sát ta”, Mục Vỹ gật đầu.
“Nhưng cảnh giới của ngươi mới khôi phục, mấy năm không động đến võ thuật, ngươi sẽ thiếu kinh nghiệm, lẽ ra ngươi nên rèn luyện cho tốt mới phải”.
Mục Vỹ suy nghĩ thấu đáo, cuối cùng nghĩ ra một cách hay, sau đó mỉm cười.
“Đi thôi!”
“Dạ!”
“Ngươi không hỏi xem đi đâu mà đã dạ rồi à?”
“Hộ vệ chỉ cần tuân theo lời của thiếu chủ là được, không cần hỏi phải làm gì!”, Lâm Hiền Ngọc cười nói: “Hơn nữa, người đã hứa với thuộc hạ rằng sẽ không làm trái ý nguyện của thuộc hạ”.
“Ngươi tin lời hứa của ta ư?”
Mục Vỹ cười ha hả nói: “Ta nói cho ngươi biết này. Nghịch Thiên Thần Mạch Quyết cả thảy có chín tầng, nhưng nếu chỉ tu luyện tầng thứ nhất đã đủ để nâng lên cảnh giới Linh Huyệt rồi. Tuy nhiên nếu không luyện tầng thứ hai, tầng thứ ba và các tầng còn lại thì cảnh giới của người tu luyện sẽ tụt dốc nhanh chóng, sau đó sẽ bị đau đớn như có hàng vạn con sâu đục khoét, tiếp đó người sẽ nổ tung và chết”.
Nghe Mục Vỹ nói vậy, Lâm Hiền Ngọc hơi cau mày.
“Thế nên nếu ngươi không tuân lệnh của ta thì chỉ có đường chết thôi, à phải là sống không bằng chết chứ”.
Chương 213: Hộ vệ số một
Thấy mặt Lâm Hiền Ngọc biến sắc, Mục Vỹ cười he he nói: “Sao? Sợ rồi à? Ha ha… Thật ra ngươi không phải sợ đâu, vì… ta nói đùa đấy!”
Lâm Hiền Ngọc cười khổ khi thấy Mục Vỹ tự biên tự diễn.
Sau khi quay về, gã đã điều tra về Mục Vỹ.
Mục Vỹ là con riêng của nhà họ Mục, thời niên thiếu luôn bị bắt nạt, sau đó được đưa tới một nơi xó xỉnh ở thành Bắc Vân. Mười năm sau, hắn quay về, hơn nữa còn về với tư cách là thiếu trưởng tộc của nhà họ Mục.
Mười năm ở thành Bắc Vân, hắn luôn được gọi là ăn hại, vô dụng, ngu dốt… Tóm lại, tất cả những từ miêu tả sự dốt nát, người ta đều dùng để hình dung về hắn.
Nhưng một năm trở lại đây, một con người như vậy lại khuấy động cả thành Bắc Vân.
Lâm Hiền Ngọc là một người có suy nghĩ thấu đáo, sau khi điều tra mọi việc về Mục Vỹ, gã đột nhiên thấy tên có vẻ bề ngoài bỡn cợt với đời này hình như đều có thâm ý sâu xa mỗi khi làm một việc gì đó.
Khi đến thành Nam Vân đảm nhiệm vai trò thiếu trưởng tộc của nhà họ Mục, việc đầu tiên hắn làm là dạy dỗ Mục Khuynh Thiên, tạo dựng chỗ đứng trong gia tộc, sau đó thì tới học viện Thất Hiền.
Vốn dĩ hắn có thể lựa chọn Thổ Viện - đại bản doanh của nhà họ Mục, nhưng hắn lại nhất quyết chọn Lôi Phong Viện.
Từ lúc Mục Vỹ đến Tụ Tiên Các, giành ngôi đầu bảng của bảng Địa Tiên, cho tới khi gặp và truyền Nghịch Thiên Thần Mạch Quyết cho gã, hình như Mục Vỹ đang mưu tính chuyện gì đó.
Dần dà, càng ngày gã càng thấy hứng thú với Mục Vỹ.
Gã làm hộ vệ cho Mục Vỹ ba năm là muốn xem trong khoảng thời gian này, Mục Vỹ có thể làm được chuyện gì!
Khi hai thiên tài chạm mặt, họ sẽ luôn thấy hiếu kỳ về đối phương.
Rõ ràng là bây giờ, Mục Vỹ đã thấy rất hiếu kỳ về Lâm Hiền Ngọc.
“Tụ Tiên Các!”
Thấy ba chữ lớn ẩn hiện ở phía trước, Lâm Hiền Ngọc đã biết Mục Vỹ dẫn gã tới đây để làm gì.
“Người đứng đầu bảng Địa Tiên thứ nhất là ta. Bây giờ, ngươi có thể bắt đầu khiêu chiến với tốp mười võ giả đứng đầu trong bảng Địa Tiên thứ nhất. Ta có việc rồi, ngươi đi khiêu chiến đi!”
Sau khi đến Tụ Tiên Các, Mục Vỹ nói mấy câu đó rồi đi thẳng luôn.
Được Mạt Khánh Thiên cho phép, gần như cứ một khoảng thời gian Mục Vỹ lại đến đây, đi vào lò luyện Thông Tiên tu luyện.
Lần trước khi ở Thiên Chi Các, nếu không nhờ lực linh hồn của hắn đã mê hoặc đối thủ vào lúc mấu chốt thì hắn đã chết rồi.
Ở cảnh giới Linh Huyệt mà hắn đã có lực linh hồn là một chuyện không ai nghĩ tới, mà cũng không ai tin được.
Nên điểm này vừa hay có thể trở thành đòn sát thủ của hắn.
Sau khi đi vào lò luyện Thông Tiên, Mục Vỹ bắt đầu tu luyện lực linh hồn tiếp.
So với lần thứ nhất, lực linh hồn trong đầu Mục Vỹ chỉ to bằng hạt đậu xanh thì bây giờ lực linh hồn đã to lên nhiều, bằng hạt đậu tằm rồi.
Hắn chìm đắm trong suy nghĩ, bắt đầu chậm chậm vận chuyển Tru Tiên Đồ, chiếm giữ lực linh hồn trong lò luyện Thông Tiên.
Bây giờ, hắn chủ yếu tu luyện võ kỹ Thiên Lôi Thần Thể Quyết, đồng thời cũng liên tục lĩnh ngộ bốn thức của Vô Tâm Kiếm Phổ, thêm việc nâng cao lực linh hồn nữa, nên võ giả cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ hai đã không còn là đối thủ của hắn.
Mục Vỹ tịnh tâm, thời gian từng giây từng phút trôi qua, mãi đến khi hắn cảm thấy lực linh hồn trong đầu mình đã đạt đến một giới hạn nhất định thì mời ngừng tu luyện.
“Chắc tên Lâm Hiền Ngọc này cũng thành công rồi”.
Mục Vỹ bước ra ngoài, đi tới Tụ Tiên Các.
“Mau nhìn kìa, đấy là Lâm Hiền Ngọc à?”
“Ừ, không phải gã đã bị rút hết huyết mạch từ sáu năm trước và trở thành một tên ăn hại rồi ư? Sao hôm nay lại có sức mạnh lại thế, hơn nữa còn đứng trong bảng Địa Tiên thứ nhất nữa”.
“Chẳng thế còn gì. Gã đã khiêu chiến chín người rồi đấy, bây giờ đang xếp thứ hai trên bảng Địa Tiên thứ nhất nữa, đúng là thần kỳ!”
Vừa bước vào đại sảnh, Mục Vỹ đã nghe thấy tiếng bàn tán của mọi người ở xung quanh, lông mày của hắn giãn ra.
Thành công rồi!
Lâm Hiền Ngọc này quả nhiên là thiên tài, hắn chiêu mộ gã không sai tí nào.
“Lâm Hiền Ngọc, sao ngươi lại xuất hiện ở đây?”
Đột nhiên có một giọng nói vang lên trong đám đông.
Lâm Triết Vũ!
Lâm Triết Vũ vốn là người xếp thứ hai trên bảng Địa Tiên thứ nhất, lần trước gặp phải Mục Vỹ nên tự dưng y bị đẩy xuống vị trí thứ ba. Nhưng sau đó, y lại khiêu chiến và thắng được Cổ Thanh.
Lẽ ra y định khiêu chiến Mục Vỹ để giành lại vị trí đầu bảng của bảng thứ nhất, nhưng không ngờ không áp chế được khiến cảnh giới nâng lên, đột phá tới cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ hai và mở được huyệt Nội Quan.
Nhưng điều chào đón khi y bước vào tầng thứ hai là bắt đầu khiêu chiến với các võ giả ở bảng Địa Tiên thứ hai.
Bây giờ, y đã thành công giành được vị trí thứ chín trên bảng Địa Tiên thứ hai.
Lần này y tới đây là chuẩn bị khiêu chiến với người thứ tám, ai dè trùng hợp lại gặp Lâm Hiền Ngọc.
“Lâm Hiền Ngọc, dù ngươi là đường huynh của ta, nhưng có mấy lời ta vẫn phải nói rõ với ngươi”, Lâm Triết Vũ có vẻ bực bội nói: “Huyết mạch của ngươi đã bị đại ca Lâm Bân rút hết. Bây giờ, ngươi chỉ là một tên vô dụng thôi, gia tộc nuôi ngươi, cho ngươi uống say bí tỉ ở Thiên Chi Các là đặc ân lớn nhất của ngươi rồi. Nhưng ngươi nhìn lại mình bây giờ xem, tự nhiên chạy tới Tụ Tiên Các để rước nhục vào thân hay sao?”
“Nếu bị trưởng tộc và đại ca Lâm Bân biết ngươi đến đây để bị mất mặt, chắc họ sẽ cắt hết tiền của ngươi đấy, để ngươi có muốn làm tên vô dụng say bét nhè cũng không được nữa!”
Vừa tới Tụ Tiên Các, Lâm Triết Vũ chưa biết có chuyện gì xảy ra nên đã lớn tiếng dạy dỗ Lâm Hiền Ngọc.
Trong mắt y, Lâm Hiền Ngọc chỉ là một tên ăn hại, gã nên xuất hiện ở hoa lâu ăn chơi sa đoạ, chứ không nên tới đây để làm nhà họ Lâm mất mặt.
Chương 214: Đánh thì đánh
Lâm Triết Vũ nói một thôi một hồi xong thì nhìn Lâm Hiền Ngọc với vẻ kiêu ngạo.
“Ta đang nói chuyện với ngươi đấy, ngươi bị câm à?”, thấy Lâm Hiền Ngọc ngó lơ mình, Lâm Triết Vũ bực tức hừ nói.
Mấy năm nay, Lâm Hiền Ngọc đã khiến rất nhiều người trong gia tộc thấy không vừa lòng. Gã là một tên vô dụng nhưng ngày nào cũng ăn chơi đàn đúm ở Thiên Chi Các, lãng phí bao nhiêu linh thạch của nhà họ Lâm.
Nếu không có trưởng tộc và Lâm Bân chống lưng, gã đã bị tống cổ đi từ lâu rồi.
“Á à, tên nhãi nhà ngươi giờ có khí phách quá nhỉ, ta hỏi mà dám không trả lời, ta thấy chắc ngươi chán sống rồi đấy!”, Lâm Triết Vũ đã hoàn toàn bị chọc giận.
Nếu là lúc trước, y sẽ không dám động vào Lâm Hiền Ngọc, nhưng bây giờ gã chỉ là một tên ăn hại, đã thế còn làm ra vẻ thì đúng là chán sống rồi.
“Dừng tay!”
Đúng lúc này, một tiếng quát vang lên.
Mục Vỹ đi thẳng tới, nhìn Lâm Triết Vũ.
Lâm Triết Vũ run lên khi nhìn thấy Mục Vỹ.
Y vẫn nhớ rõ thực lực của Mục Vỹ mấy hôm trước.
Nhưng y nhớ ra bây giờ mình đã là cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ hai nên lấy lại dũng khí, ngông nghênh trở lại.
“Mục Vỹ, lại là ngươi!”
Lâm Triết Vũ giận dữ nhìn Mục Vỹ.
“Đây là chuyện của nhà họ Lâm chúng ta, không liên quan đến ngươi. Sao? Ngươi cũng định mó tay vào à? Ta thấy tay của thiếu trưởng tộc nhà họ Mục với hơi xa rồi đấy!”
“Sao lại không liên quan đến ta?”
Mục Vỹ có vẻ hứng thú nhìn Lâm Triết Vũ, nói: “Bây giờ, Lâm Hiền Ngọc là hộ vệ số một của ta, nên chuyện của cậu ta chính là chuyện của ta. Ban nãy cậu mắng ai là đồ ăn hại? Ta ghét nhất là ai nói ra hai chữ đấy đấy!”
Cái gì?
Nghe thấy vậy, Lâm Triết Vũ chỉ thấy đầu mình như to ra.
Một tên vô dụng như Lâm Hiền Ngọc mà lại trở thành hộ vệ số một của Mục Vỹ?
“À, cậu nói hộ vệ thân cận của ta là đồ vô dụng đúng không! Nhưng “đồ vô dụng” này đang xếp thứ hai trên bảng Địa Tiên thứ nhất đấy, lợi hại hơn cả cậu lúc trước nhỉ? Ta nhớ lúc trước, hình như cậu chỉ xếp thứ ba hay thứ hai thôi đúng không?”
Sao có thể!
Lúc này, Lâm Triết Vũ mới đi vòng qua đám người, tới xem chiếc bảng trên tường.
Vị trí đầu bảng là Mục Vỹ, xếp thứ hai là Lâm Hiền Ngọc!
Lâm Hiền Ngọc đã đứng thứ hai trên bảng Địa Tiên thứ nhất, như vậy chẳng phải gã là cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất ư?
Sao tên vô dụng này lại bước vào cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất được?
Lâm Triết Vũ chỉ cảm thấy cả thế giới trước mắt đang bắt đầu xoay chuyển!
Mẹ kiếp, chuyện quái quỷ gì thế này?
“Giả, nhất định là giả!”, Lâm Triết Vũ hừ nói: “Mục Vỹ, lần trước ngươi có thể đi ra từ lò luyện Thông Tiên, ta đã thấy nghi rồi. Lò luyện Thông Tiên là địa khí cực phẩm, dù đã bị hư hại nhưng nó vẫn là địa khí, một món địa khí vô cùng huyền diệu của cả Thiên Vận Đại Lục. Trước kia có không biết bao nhiêu người đã bỏ mạng bên trong, sao ngươi có thể bước ra ngoài được!”
“Bây giờ, ngươi lại trở thành người đứng đầu bảng, còn kéo Lâm Hiền Ngọc lên vị trí thứ hai, chuyện này chắc chắn do ngươi ngấm ngầm thao túng”.
Nghe Lâm Triết Vũ nói vậy, mọi người xung quanh đều lộ ra vẻ bất mãn.
Bảng Địa Tiên rất công bằng, vì người đứng sau Tụ Tiên Các chính là đại sư Mạt Khánh Thiên - thầy luyện đan bảy sao duy nhất của đế quốc.
Sao Lâm Triết Vũ dám nghi ngờ!
“Hừ! Lâm Hiền Ngọc, nếu ngươi đã là cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất, vậy ngươi có dám đấu với ta một trận không?”
Lâm Triết Vũ hừ nói: “Bây giờ, ta đang xếp thứ chín trên bàng Địa Tiên thứ hai, nếu thắng được ta thì ngươi sẽ giành được vị trí ấy, sao? Có dám không?”
Thứ hạng của các bảng Địa Tiên được xếp theo cấp bậc của cảnh giới Linh Huyệt.
Khi một võ giả đã đột phá đên cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ hai thì không được xếp trên bảng thứ nhất nữa.
Nhưng võ giả cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất lại có thể khiêu chiến thiên tài của bảng thứ hai.
Dẫu sao thì cũng đã có nhiều trường hợp tỉ thí thắng vượt cấp xảy ra ở đế quốc Nam Vân, quy định này cũng là để thể hiện sự khác biệt của thiên tài với những người khác.
Lâm Hiền Ngọc vừa định lên tiếng từ chối, nhưng Mục Vỹ đã giành nói trước.
“Đánh thì đánh, có gì mà không dám?”, Mục Vỹ xua tay, bình thản nói: “Hộ vệ số một này của ta không phải là hư danh đâu, muốn đánh thắng cậu thì dễ như trở bàn tay thôi!”
Trông thấy dáng vẻ phách lối của Mục Vỹ, mọi người chỉ muốn xông lên tẩn cho hắn một trận.
Tên này không lên tỉ thí mà bảo Lâm Hiền Ngọc lên, nhưng lại trả lời rất nhanh.
“Thiếu thủ, thuộc hạ…”
“Sao? Không đánh lại được à? Ta tin chắc chắn ngươi sẽ thắng cậu ta, chỉ là cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ hai thôi mà, có gì ghê gớm lắm đâu”.
Chương 215: Việc chính
Chỉ là cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ hai thôi mà, có gì ghê gớm lắm đâu!
Nghe thấy vậy, Lâm Triết Vũ tức muốn nổ phổi.
Gần một tháng mà y đã đột phá đến cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ hai, sau đó lại chuyên tâm tu luyện nên cuối cùng đã giành được vị trí thứ chín trên bảng Địa Tiên thứ hai.
Thiên bẩm của y chỉ đứng sau vài tên quái vật trong nhà họ Lâm thôi.
Vậy mà Mục Vỹ dám coi thường y, bảo một tên vô dụng tỉ thí với y.
“Mời!”
Lâm Triết Vũ thản nhiên quay người, bước lên lôi đài, mỉm cười nhìn hai người họ.
Dù y thắng được Lâm Hiền Ngọc cũng không có gì vẻ vang, nhưng để tên vô dụng này biết được sự dốt nát của mình cũng là một loại hưởng thụ.
“Lên đi!”
Mục Vỹ gật đầu, tìm một chỗ ngồi xuống rồi nhấp một ngụm trà, ung dung tự tại.
Thấy vậy, Lâm Hiền Ngọc chỉ biết bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó bước lên lôi đài.
“Hừ! Lâm Hiền Ngọc, trước kia ta chỉ biết ngươi là một tên vô dụng của nhà họ Lâm nên thấy thương tiếc cho ngươi thôi. Nhưng bây giờ, ngươi là phần tử cặn bã của gia tộc, lại còn làm tay sai cho người nhà họ Mục, đúng là làm nhà họ Lâm chúng ta mất sạch mặt mũi”.
“Hình như chuyện này không liên quan đến ngươi thì phải!”
Lâm Hiền Ngọc hờ hững đáp lời.
“Không liên quan? Sao lại không liên quan?”
Lâm Triết Vũ phì cười nói: “Một mình ngươi bị mất mặt thì không sao, nhưng làm liên luỵ tới nhà họ Lâm là liên quan đến Lâm Triết Vũ ta rồi”.
Dứt lời, Lâm Triết Vũ hơi cúi người xuống, hai tay tạo thành quyền, chân nguyên hùng hậu tích tụ trong hai tay y.
Lâm Triết Vũ đã bước vào cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ hai, mở được huyệt Nội Quan, cảnh giới và thực lực của y nay đã hoàn toàn khác trước.
Đến Mục Vỹ bây giờ chắc chắn cũng không phải là đối thủ của y!
Còn Lâm Hiền Ngọc thì càng không phải bàn tới.
“Kim Bằng Triển Sí!”
Lâm Triết Vũ hét lớn, dang rộng đôi tay, giữa cánh tay và cơ thể y tích tụ chân nguyên hùng hậu, sau đó hình thành một màng chân nguyên mỏng manh.
“Lâm Hiền Ngọc, dù ngươi có thi triển hết tài năng của mình thì cũng không phá được chiêu Kim Bằng Triển Sí này của ta đâu, ngươi…”
Oành…
Nhưng Lâm Triết Vũ còn chưa nói hết câu, một bóng người đã lao tới nhanh như điện.
Một tiếng va chạm trầm thấp vang lên, hai người họ đâm uỳnh vào nhau.
Lâm Triết Vũ hộc ra một ngụm máu to, ngã thẳng từ trên lôi đài xuống đất, y chật vật lăn vài vòng, cuối cùng trợn mắt lên rồi ngất xỉu.
“Hả…”
Quanh lôi đài lập tức im phăng phắc.
Một chiêu!
Lâm Hiền Ngọc đã đánh bại Lâm Triết Vũ bằng một chiêu!
Đây chính là thực lực của Lâm Hiền Ngọc ư?
Thiên tài của nhiều năm về trước đã trở thành một tên vô dụng, nhưng sao bây giờ gã lại trở nên mạnh mẽ như vậy?
“Thiếu chủ!”
Lâm Hiền Ngọc bước xuống khỏi lôi đài, không thèm liếc nhìn Lâm Triết Vũ đến một cái. Sau khi đi tới cạnh Mục Vỹ, gã đứng thẳng như một cây thương.
“Đi thôi!”
Thấy tên của Lâm Hiền Ngọc xuất hiện ở vị trí thứ chín trên bảng Địa Tiên thứ hai, Mục Vỹ mỉm cười, đứng dậy rời đi.
Nhìn bóng lưng hai chủ tớ bọn họ rời đi, ai ấy đều bàn tán xôn xao.
“Chẳng phải Lâm Hiền Ngọc đã bị rút hết huyết mạch rồi ư? Sao đột nhiên gã lại trở nên lợi hại thế nhỉ?”
“Đúng thế mà, gã đánh bại Lâm Triết Vũ bằng một chiêu đấy, đùa kiểu gì vậy!”
“Ban nãy, ngươi có nhìn rõ gã xuất chiêu như thế nào không? Ta không nhìn thấy!”
“Ta cũng không nhìn thấy!”
…
Mục Vỹ không hề quan tâm đến mấy lời bàn tán này.
Trên đường đi, Mục Vỹ đột nhiên nói: “Ngươi có biết vì sao ta bảo ngươi làm vậy không?”
“Không, thuộc hạ cũng không cần biết!”
Lâm Hiền Ngọc luôn nói rất ngắn gọn, không bao giờ nhiều lời.
“Vì ta thích dáng vẻ đó của ngươi, dù trông hơi cứng nhắc, nhưng rất hợp với ý ta!”
Mỗi khi trông thấy Lâm Hiền Ngọc, trong đầu Mục Vỹ lại hiện ra một bóng người chuyên theo đuôi hắn ở kiếp trước.
“Đại ca, huynh là Tiên Vương, còn đệ sẽ phục tùng huynh!”
“Đại ca, huynh nói gì thì đệ sẽ làm nấy, tuyệt đối không hỏi nhiều!”
“Đại ca, nhất định có một ngày, đệ sẽ khiến võ giả của cả đại thế giới Vạn Thiên biết rằng không một ai được xâm phạm tới sự tôn nghiêm của huynh!”
Từng câu nói đầy nhiệt huyết ấy vang vọng trong đầu Mục Vỹ, khiến hắn trào dâng cảm xúc.
“Lâm Hiền Ngọc, ngươi là thiên tài thì phải biết được giá trị của mình!”, Mục Vỹ gạt bỏ những suy nghĩ trong đầu, nói tiếp: “Hôm nay, ngươi đã đánh bại Lâm Triết Vũ ở Tụ Tiên Các, lại còn để mọi người biết ngươi là tuỳ tùng của ta. Sau này, sao ngươi ở lại nhà họ Lâm được nữa? Vì thế, ba năm này là ngươi lựa chọn làm người của ta, nhưng ba năm sau ngươi vẫn sẽ là người của ta, vì ngươi không còn sự lựa chọn nào khác!”
Nghe Mục Vỹ nói vậy, Lâm Hiền Ngọc hơi ngẩn ra.
“Thuộc hạ chỉ biết mình sẽ thực hiện lời hứa với người, trách nhiệm của thuộc hạ là bảo vệ người, ít nhất cũng phải xứng với cái danh hộ vệ số một, hơn nữa… chưa chắc ba năm sau, thuộc hạ đã cần đến nhà họ Lâm”.
Nghe Lâm Hiền Ngọc nói vậy, Mục Vỹ mở to mắt, tỏ vẻ ngạc nhiên.
“À, đây là pháp quyết tu luyện tầng thứ hai của Nghịch Thiên Thần Mạch Quyết. Lúc trước ta lo ngươi tu luyện quá nhanh sẽ tạo ảnh hưởng xấu cho cơ thể, nhưng bây giờ xem ra là ta lo xa quá rồi!”
Mục Vỹ xoè tay ra, một tờ giấy viết tay xuất hiện.
Lâm Hiền Ngọc gật đầu, nhận lấy bí kíp đó.
Lần trước, khi nhìn thấy bí pháp tầng thứ nhất, gã đã thầm thấy chấn động rất lâu.
Dù chữ viết trong bản viết tay trông có vẻ sơ sài này hơi xấu, nhưng nội dung bên trong lại vô cùng tuyệt diệu, quả thực đã vượt qua tôn chỉ của tất cả các võ học mà gã từng tiếp xúc trong cuộc đời này.
Điều quan trọng nhất là các con chữ ghi chú bên lề của từng trang võ học đó còn chặt chẽ hơn cả nội dung chính.
Thậm chí Lâm Hiền Ngọc còn hoài nghi có phải Mục Vỹ cũng đã tu luyện môn võ kỹ này rồi không.
Nếu không tại sao một người chưa bao giờ tu luyện môn thần kỹ này lại có thể ghi chú rõ ràng về nó như thế được?
“Được rồi, bây giờ làm việc chính thôi. Cả danh lẫn phận ngươi cũng đều có rồi, đến lúc đi làm việc của ta thôi!”
“À, sau này ngươi đừng nhẫn nhịn như thế nữa. Có nhiều chuyện, ngươi có thể tự mình quyết định. Như chuyện hôm nay ấy, thế mà ngươi vẫn nhịn được sao? Nếu là ta thì ta đã đánh cho tên đó biến dạng từ lâu rồi!”
“Thuộc hạ biết rồi ạ!”
Hai bóng người rời khỏi Tụ Tiên Các, thong thả đi về phía phủ đệ nhà họ Mục…
Bình luận facebook